Mai Hoa tiên tử bị y đột nhiên tập kích thì sửng sốt, mở kết giới phòng ngự, nhưng vẫn lui về sau thổ ra một búng máu.
“Hình Hỏa, tuy ngươi là Yêu Vương, nhưng ngươi đừng quên, ngươi đang ở ngoài đó!”
“Đừng uy hiếp ta.” Hình Hỏa nói xong, xoay người rời đi, rồi hơi dừng bước lại.
Chính y cũng không rõ, tại sao mình phải giúp nha đầu kia nhỉ, có lẽ là bị vẻ ngoài… đơn thuần của nàng làm cho cảm động! Giống như muội muội của y,
nàng có đôi mắt sáng ngời.
Hình Hỏa ngẩng đầu nhìn trời, lần đầu tiên đột nhiên cảm giác mình thật vĩ đại, y cười khổ một tiếng.
Mà, một tin tức truyền ra! Bạch Trì Hữu hủy bỏ hôn ước với cô nương của Hoa gia, nguyên nhân ư, vì nàng giết mẹ!
Khi Hình Hỏa nghe thấy tin tức kia khẽ nhíu mày, nữ nhân đáng chết!!
Một buổi tối bình thường, Hách Liên Kình Thương trấn an cô gái đang cúi
đầu, ôm hai chân ngồi trên giường, trên gương mặt lãnh khốc không mang
vẻ bất đắc dĩ chút nào, chỉ lạnh như băng.
Thì ra, nàng yêu hắn sâu đậm đến thế sao?
Tay của y lướt nhẹ qua mái tóc nàng, “Tại sao phải đau lòng vì kẻ không thèm quan tâm đến nàng?”
Đầu Hoa Tiểu Nhã dường như nổ tung, từng cảnh tượng lúc quen hắn, nhớ lại
lúc hai người ở hai đầu cầu, vẻ mặt dở khóc dở cười ấy, nhớ lúc hắn ôm
nàng vào lòng, hắn nói, sư phụ cũng có thể như phu, tại sao bây giờ lại
thay đổi?
Hắn cưng chiều từng chút từng chút, chính là để hôm nay bỏ đi ư?
Đúng, không thể đau lòng vì kẻ không thèm quan tâm đến mình.
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hách Liên Kình Thương, giọng nói khàn khàn vì im lặng quá lâu, đôi mắt ngơ ngác hơi sáng lên, “Ta
đói bụng.”
Hồi lâu, Hách Liên Kình Thương mới lấy lại tinh thần, khóe môi lạnh lẽo tràn ngập vẻ dịu dàng khó phát hiện, “Ta
gọi người bưng tới.”
Thức ăn lúc nào cũng sẵn sàng, y chỉ đợi nàng có thể phục hồi tinh thần lại.
Hoa Tiểu Nhã nặng nề gật đầu, nàng đột nhiên hoàn hồn trong chốc lát, cười cười, “Sư phụ… không phải, Thiên sư, hắn ở đâu?”
Hách Liên Kình Thương thở dài, “Hắn tới một lát rồi đi, hơn nữa còn tuyên cáo thiên hạ ——”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Hắn không đến nổi không thèm nhìn mình lấy một cái chứ, mặc dù, mình luôn luôn cảm giác tựa như đang nằm mơ, nhưng ——
Hắn cũng không nên đột nhiên tuyên cáo như thế.
Lúc trước là đột nhiên bị tin tức làm cho hôn mê, bây giờ thanh tĩnh một chút, nàng lại thấy hơi kì lạ.
Lại có chút không tin nổi!
Nàng cũng không biết tại sao, trong lòng băn khoăn không ít.
Nói đến chuyện mình giết mẹ, Bạch Trì Hữu cũng có thể tới hỏi mình cho rõ
ràng mà? Không thể nào trực tiếp chụp mũ mình vì chuyện này! Đây không
phải là tác phong của hắn!
Nghĩ tới đây Hoa Tiểu Nhã
khẽ nheo mắt, không được, có phải nàng nên trở về Trì Gia Sơn xem hắn đã trở về hay chưa, sau đó hỏi cho rõ ràng không?
Nhưng ——
Nàng hơi sợ khi biết được chân tướng sự thật, một khi chuyện này là thật, vậy thì nàng ——
Làm sao chịu nổi đây?
“Nào, ăn gì đi.” Hách Liên Kình Thương nhìn cung nữ bưng thức ăn đi đến cửa, y nhỏ giọng nói.
Hoa Tiểu Nhã lấy lại tinh thần, đi giày vào, gật đầu.
“Đây là lê hoa tửu mà đầu bếp mới tới ủ, nàng thử một chút xem.” Hách Liên
Kình Thương rót cho Hoa Tiểu Nhã một chén, giọng nói lộ vẻ nhu hòa.
Hoa Tiểu Nhã gật đầu, uống một hớp, mùi thơm ngát xông vào mũi nhưng lại cảm thấy rất giống rượu nho.
“Ừ, uống ngon thật.” Hoa Tiểu Nhã gật đầu, giơ chén lên, “Hách Liên Kình Thương, cám ơn huynh, một chén này, ta mời huynh ——”
Đôi mắt Hách Liên Kình Thương sáng lên, “Nàng gọi ta là Kình Thương, ta gọi nàng là Tiểu Nhã, vậy được không?”
Hoa Tiểu Nhã gật đầu, cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Hách Liên Kình Thương bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn ——
Hai người ăn ăn uống uống, vui sướng biết bao!