Nghĩ đến thân thể của nàng bị Hách Liên Kình Thương nhìn thấy,
hắn như tức sôi lên, dùng bàn tay to bản chà sát bên ngoài cổ, mặt cùng
bộ ngực kia ——
Nhưng, ngón tay vừa chạm vào bờ ngực mềm mại của nàng, hắn lại không rời đi nữa ——
Vậy là từ thanh tẩy, biến thành vuốt ve thật mạnh!
Mà tay Hoa Tiểu Nhã đã sớm vội vã lục lọi trước ngực hắn, thân thể run lên ——
Thấy nàng như thế, Bạch Trì Hữu lúc này mới cất giọng lạnh lùng hỏi, “Nói, ta là ai?”
Hắn cũng không muốn trở thành vật thế thân chết tiệt kia ——
Nhưng Hoa Tiểu Nhã đã sớm mất đi ý thức, nào biết hắn hỏi cái gì?
Nàng chỉ gấp gáp sờ tới sờ lui, cọ qua cọ lại, bờ môi đang giày xéo qua lại trên cổ hắn, “Sư… sư phụ… cho… cho ta ——“
Giọng nói vội vàng, gấp vô cùng.
Song, hành động này đã sớm khiến cho tâm tình Bạch Trì Hữu vui vẻ hẳn lên ——
Tay ôm nàng cũng nhẹ nhàng ấm áp hơn rất nhiều ——
“Ngoan ——“ Bạch Trì Hữu khẽ vuốt tóc nàng, kéo nàng sát vào người mình, dịu dàng khóa môi nàng.
Người nào hạ thuốc, hắn đương nhiên sẽ điều tra, cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ ——
Bị hắn làm đau, Hoa Tiểu Nhã hơi nhíu mày ——
Nhưng, nhu cầu trong thân thể khiến nàng lại di chuyển vòng eo ——
Trong lòng Bạch Trì Hữu vừa động, từ từ tiến vào lãnh địa của nàng ——
Loại cảm giác… phong phú trong thân thể ấy, rốt cuộc khiến cho Hoa Tiểu Nhã thở ra thật dài ——
Ao nước bùn lầy, trên giường triền miên ——
Hai người nhu tình đến quên mình ——
Cho đến trưa hôm sau, Hoa Tiểu Nhã mới tỉnh dậy ở trên giường ——
Mở mắt ra, thấy gian phòng bài trí quen thuộc, nàng xoa xoa đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua, mặt nàng đỏ lên, cảm giác trên người mình
đang mặc y phục khô mát, lúc này nàng mới thở ra ——
Sư phụ đâu?
Nàng đứng lên, không thấy đau nhức gì, nhưng thân dưới còn hơi tê tê.
Không nhìn thấy Bạch Trì Hữu, nàng chậm rãi bước ra ngoài ——
Vừa lúc, dưới một tàng cây mai, Bạch Trì Hữu đang thổi sáo, tiếng sáo du dương, lại mang theo chút gì đó bi thương.
“Nàng… tỉnh rồi!” Giọng nói kéo dài, lại như có chút sủng nịnh và mềm mại.
Không biết tại sao, trái tim Hoa Tiểu Nhã lại đập bộp một tiếng.
Một cảm giác xấu chạy lên não ——
Nàng cười lớn một tiếng, giọng nói cố ý tỏ ra nhẹ nhàng, “Sư phụ, hôm qua cảm ơn người.”
Không biết tại sao phải khách khí như vậy, không biết tại sao phải xa cách
như thế. Còn là lần đầu tiên có người nói cảm ơn vì chuyện như vậy.
Chỉ có điều, trực giác của nàng mách bảo, giữa hai người dường như đã có một bức tường ngăn cách.
Chóp mũi cay cay, nàng xoay người đi chỗ khác, “Ta… đi làm cơm.”
“Trên bàn có rồi, nàng ăn chút gì đi.” Giọng Bạch Trì Hữu cất lên, có chút do dự.
Hôm nay, hắn cũng không tính toán chi li như bình thường.
Hoa Tiểu Nhã ngồi xuống, ăn một chén cháo, thật sự là thể lực và những thứ khác của nàng đều đã tiêu hao hết rồi.
Lấp đầy cái bụng một chút, nàng ngẩng đầu nhìn nghiêng về phía hắn, một
thân bạch y, mặt bên được chiếu rọi vô cùng trong suốt, hấp dẫn người
khác.
Hiếm khi.. hắn có tâm sự?
Nhưng có đôi khi, nàng sợ, cảm giác ấy, người chưa từng bị thương lần nào sẽ
không hiểu được, nàng sợ, sợ cất tiếng hỏi ra… sẽ làm tổn thương chính
mình.
Cho nên, rất lâu, nàng vẫn lựa chọn không hỏi.
Làm con rùa đen rụt đầu.
Đôi mắt hắn tựa hồ phủ một tầng u buồn.
Rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt hắn như thế, vẫn cảm giác, hắn có chuyện gì đó giấu trong lòng.
Hoa Tiểu Nhã cúi đầu, thu dọn bát đũa xong, vào nhà bếp ——
Nàng cũng không biết phải đối mặt với hắn thế nào, chỉ có thể tạm thời né tránh thôi.