Sư Phụ Như Phu

Chương 157:




Hoa Tiểu Nhã thở dài, lắc đầu, “Hai người muốn làm gì là chuyện của hai người, ta không muốn nhàm chán như vậy.” Nói xong, quay đầu đi ra ngoài.
Trần Tú Mai liếc mắt ra hiệu cho bốn nữ sinh kia, bốn nữ sinh lập tức hiểu ý, sải bước chạy lên trước, bao vây Hoa Tiểu Nhã lại.
Bốn người đứng cách Hoa Tiểu Nhã một bước, hơi thở của bốn cô gái Hoa Tiểu Nhã cũng có thể cảm giác được.
Vừa quỷ dị vừa có chút lạnh lẽo…
Hơn nữa nhìn vẻ mặt bốn cô gái có chút hả hê, rõ ràng cho thấy muốn diễn một màn mèo vờn chuột này là để nhìn thấy bộ dạng thất kinh của nàng.
Nhưng, các cô phải thất vọng rồi.
Hoa Tiểu Nhã chỉ nhún nhún vai, cũng không biểu hiện ra chút sợ hãi nào.
Từ nhỏ, tính cách của nàng đã khá to gan, lại có chút nghịch ngợm. Hôm nay, khí phách của bốn cô gái này vốn không thể uy hiếp được nàng.
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt là vẻ bình tĩnh có chút ít mỉa mai, “Sao thế, bốn người các cậu nghĩ cao hơn tôi một chút, mập hơn tôi một chút thì tôi sẽ sợ sao?”
Vừa nói vậy, bốn nữ sinh lại nhìn nhau, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng có nữ sinh nào nhìn thấy bốn cô mà không sợ hãi.
Nàng, là người đầu tiên.
“Biết… chống lại bọn ta sẽ có hậu quả gì không?” Một nữ sinh trong đó vẻ mặt hung thần ác sát.
Ba nữ sinh còn lại cũng hiểu ra, không thể bị khí thế của Hoa Tiểu Nhã hù dọa.
Một nữ sinh trực tiếp đi lên nắm tóc Hoa Tiểu Nhã, túm đến trước mặt mình, “Thế nào, không phải rất to gan sao? Hôm nay, phải cho mày biết bốn chị em chúng tao dạy dỗ người ta như thế nào!”
Hoa Tiểu Nhã đau tới thiếu chút nữa chảy cả nước mắt, nữ sinh này thật quá thô bạo?
Mặc dù nghĩ như vậy, trong đầu nàng lại có một giọng nói tiếp tục hét lên, “Đánh bọn họ, đánh bọn họ.”
Đang do dự, một mình mình ra tay có phải là đối thủ của bốn nữ sinh này hay không, Trần Tú Mai đột nhiên cười, “Bốn người các cậu làm sống động một chút, để cho nó thấy hậu quả nó giành đàn ông với tôi sẽ thế nào.”
Sau đó, trong lúc Hoa Tiểu Nhã vẫn đang do dự, đã bị một cú đánh vào bụng.
Thật là bà nội nó chứ, nàng chỉ cảm thấy bụng đau nhói, tựa hồ như bị rút gân, lại có một người đạp vào chân nàng…
Bọn chúng rất có kinh nghiệm, không đánh vào mặt, chỉ đánh trên người, cảm giác trên cánh tay không biết bị người nào vặn một cái, Hoa Tiểu Nhã tức giận rồi…
Trên người nóng rát, tính tình dữ dội cũng nổi lên. Nàng tựa hồ đi theo cảm giác của mình, một tay kéo nữ sinh đang nắm tóc mình, một cú đá tung người, chỉ nghe á một tiếng, nữ sinh trực tiếp ngã sấp trên đất, lại nện vào người một nữ sinh khác.
Hai nữ sinh còn lại bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, Hoa Tiểu Nhã hai chân đồng thời đạp một cái vào không trung, động tác gọn gàng lưu loát, lại khiến người ta trợn mắt há hốc miệng.
Hơn nữa là Trần Tú Mai, cô ta vốn không nghĩ tới, nữ sinh mập mập mềm yếu này lại là một người luyện võ, mà thân thủ chỉ có trên ti vi mới có?
Bị dọa không hề nhẹ, cô ta kịp phản ứng, bốn nữ sinh đã bị Hoa Tiểu Nhã giải quyết đến thê thảm không nỡ nhìn, còn cô ta, muốn chạy trốn thật nhanh lại phát hiện muộn mất rồi.
Hoa Tiểu Nhã đã túm cổ áo cô ta, nàng chỉ muốn dạy dỗ kẻ bắt nạt mình một phen, còn là người đầu tiên bắt nạt mình.
Sắc mặt Trần Tú Mai trắng bệch, một đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Hoa Tiểu Nhã, “Chuyện đó, Tiểu Nhã… chúng ta… chúng ta dù sao cũng là bạn cùng lớp…”
“Bạn cùng lớp? Vậy cô tìm mấy người kia đến là muốn làm gì?” Hoa Tiểu Nhã thần sắc lạnh lẽo.
Nói thật, nàng cũng không hiểu tại sao dường như nàng lại biết võ công, từng chiêu thức không hiểu sao lại thấy quen thuộc, trước kia chưa từng đánh thử, cũng chưa từng có cảm giác như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.