Ánh mắt Lôi Diệc Thương lộ vẻ đắc ý, vội vàng thừa dịp Bạch Trì Hữu bối rối, lao vào động đen…
Bạch Trì Hữu ôm lấy Hoa Tiểu Nhã rơi xuống, vội vàng bay lên trên…
Hoa Tiểu Nhã bởi vì rơi xuống chịu xung lượng lớn có chút mê muội, đợi khi cảm giác thanh tỉnh lại đã đến đỉnh một ngọn núi!
Bạch Trì Hữu nhìn thoáng qua phía chân trời, thở dài.
Không ngờ, Lôi Diệc Thương kia lại phân ra một luồng hồn phách đi theo mình và Nhã Nhã xuống phàm giới!
Có điều, cuối cùng hắn cũng trở về rồi. ngôn tình hài
Nhìn thiên không bao la, Bạch Trì Hữu hơi nhíu mày.
Hoa Tiểu Nhã mê man nhìn bốn phía, “Sư phụ… ta… ta…”
Nghĩ đến vừa rồi mình đánh hắn một chưởng, nàng hơi run rẩy.
Bạch Trì Hữu vuốt vuốt tóc nàng, vẻ mặt vẫn rất nhu hòa như trước, kéo tay nàng qua, “Chúng ta tới Hồ Vương điện xem xét một chút.”
“Hồ Vương điện?” Hoa Tiểu Nhã tỉnh lại, đã bị hắn ôm lấy, bay về nơi cách đó không xa.
Hoa Tiểu Nhã đỏ mặt, rất lâu rồi không được sư phụ ôm như vậy, tựa hồ rất nhiều kí ức khi còn bé lại ùa về…
Xa xa nhìn lại, ngoài Hồ Vương điện, bầu trời cũng là một màu đỏ, sau đó, truyền đến tiếng đánh nhau.
Chân mày Bạch Trì Hữu chau lại, có người tấn công Hồ Vương điện?!
Nghĩ tới đây, hắn tăng tốc bay nhanh hơn.
Hự hự, tiếng đánh nhau, còn có tiếng kêu thảm thiết.
Sắc mặt Hoa Tiểu Nhã hơi trắng bệch.
Mấy quái vật phía trước kia là gì? Có hồ ly, có rắn, còn có các loại yêu quái.
Hình Hỏa cưỡi Thanh Đằng, đầu đầy tóc đỏ, trên tay là một trường tiên màu đỏ, giờ phút này đang cùng bốn gã nam tử đánh nhau.
Còn Hình Lam có mái tóc ngũ sắc đang đánh nhau cùng hai nữ tử.
Ngũ đại trưởng lão của Hồ tộc cùng đám người Lãnh Họa Thu cũng chia nhau ra chiến đấu với binh tướng.
Bạch Trì Hữu rơi xuống bên cạnh Hình Hỏa.
Hình Hỏa liếc Bạch Trì Hữu cùng cô gái trong lòng hắn một cái, “Không tệ, mau hỗ trợ!”
Khóe môi Bạch Trì Hữu nhếch lên, một tiếng huýt gió, Vũ Phượng đã bay tới.
Đặt Hoa Tiểu Nhã ở phía sau, Hoa Tiểu Nhã lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí của Bạch Trì Hữu.
Đó là một thứ giống như một cây đàn tranh.
Hắn ngồi xếp bằng trước mặt nàng như vậy, hai tay gảy đàn, tiếng đàn đinh đang vô cùng dễ nghe.
Nhưng, nhưng cũng khiến cho đám tiên binh hoảng loạn ngã nhào.
Thì ra, tiếng đàn của Bạch Trì Hữu còn có chức năng này đối với tiên tộc.
Lúc này, một tiếng trống làm yêu tộc và hồ tộc cùng lên tinh thần, càng có thêm tinh thần chiến đấu!
Chút xíu công phá, chút xíu tan rã.
Thiên đế có vẻ vô cùng tức giận.
“Nhi tử, trẫm sẽ báo thù cho con!” Thiên đế vuốt ve gương mặt Lôi Diệc Thương, lời nói thấm thía nhìn trận giao tranh phía dưới.
Tia sáng chợt lóe, đôi mắt vốn mơ hồ đột nhiên sáng lên.
“Phụ vương.” Khóe môi Lôi Diệc Thương nhếch lên, nhìn thoáng qua phía dưới, đôi đồng tử lãnh khốc lại thêm một chút toan tính.
“Thương nhi?” Thiên đế không dám tin đứa con vừa rồi còn đờ đẫn, hình như giờ không giống với lúc trước.
“Phụ vương, con không sao, nhi thần đã khiến phụ vương lo lắng rồi!” Nói xong, gã nhìn thoáng qua phía dưới, cầm một cây tiêu thổi lên.
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên cả kinh, mắt trợn to, âm thầm rút chủy thủ trên người Bạch Trì Hữu ra.
Thấy hai mắt Bạch Trì Hữu đang nhắm lại, trầm mê vào tiếng đàn, nàng cười lạnh.
Tay cầm lấy chủy thủ, giơ lên, đâm xuống.
Bạch Trì Hữu kêu lên một tiếng, đột nhiên mở mắt, tiếng đàn trên tay chưa từng ngừng lại.
Trong mắt hắn lộ vẻ đau đớn, tựa hồ mang theo cảm giác ủy khuất.
Chỉ có điều, cuối cùng lại trở thành cười khổ, thở dài một tiếng…