Sư Phụ Như Phu

Chương 20: Hắn muốn nàng




Ngươi cảm thấy bị vũ nhục giống chó sao?” Hoa Tiểu Nhã không chịu yếu thế, liếc mắt, “Ngươi bắt ta tới đây làm gì!”
Bắt nàng? Hắn vừa rồi rõ ràng là cứu nàng có phải hay không? Một khi bị người khác phát hiện, nàng bị đánh gục tại chỗ cũng không có gì lạ! Nữ nhân này thật không biết tốt xấu!
Có điều, tại sao mình phải cứu nàng ta?
“Ngươi còn nhớ giữa chúng ta còn có món nợ cần phải tính hay không!” Thanh âm Hách Liên Kình Thương lạnh lùng, mang theo vài phần hàn ý.
Hoa Tiểu Nhã nuốt nước miếng, nhìn bốn phía đen như mực, không có người ở ——
“Thì ra là, ngươi cũng biết sợ sao!” Thanh âm Hách Liên Kình Thương mang theo vài phần tà mị ——
“Chuyện đó, ai sợ ngươi chứ! Không phải ta cũng chỉ đá ngươi một cước, bổ ngươi một cái thôi sao! Cùng lắm thì ta để cho ngươi đá lại là được!” Hoa Tiểu Nhã cố gắng trấn định! Đối mặt với nam nhân lạnh lùng như vậy, nói không sợ là nói dối.
Nam nhân như vậy vốn dĩ không biết thương hương tiếc ngọc!
“Hả?” Hách Liên Kình Thương cơ hồ nghiến răng nghiến lợi! “Ngươi chỉ đá ta một cước?” Nàng thiếu chút nữa hủy đi tính mạng của hắn có phải không đây? Nữ nhân này, lớn như vậy còn không biết ngượng.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào!” Hoa Tiểu Nhã thấy hắn dường như sắp dán đến mặt mình, thân thể của nàng không tự chủ được ngã về phía sau ——
Nam nhân và nữ nhân đứng trước vấn đề giới tính, khí thế đã thua một bậc!
“Muốn thế nào!” Hách Liên Kình Thương khó có thể thấy được nàng bình thường quật cường không nhận thua mà nay trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, cầm lên một lọn tóc trên vai nàng, đặt dưới chóp mũi ngửi một cái, “Bổn vương muốn bắt ngươi thử nghiệm một lần, bổn vương đã bị ngươi đá hư chưa!”
“Ngươi nói cái gì?” Hoa Tiểu Nhã đột nhiên lớn tiếng, tên nam nhân này lại đang nói…
“Ta nói cái gì, ngươi sẽ hiểu thôi!” Thanh âm Hách Liên Kình Thương mềm nhũn đi mấy phần, đưa tay, bình tĩnh đem thân thể muốn phản kích của nàng điểm huyệt tới cứng đờ ——
Hoa Tiểu Nhã âm thầm cắn răng, chiêu điểm huyệt cùng khinh công thời cổ đại này quá biến thái!
Thấy cổ nàng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, Hách Liên Kình Thương chỉ cảm thấy thân thể có một cảm giác mãnh liệt không nói ra được.
Hắn muốn nàng.
Mỗi tế bào trên người đều kêu gào ——
“Á, ngươi đừng quên, ta là của đại ca ngươi, nữ nhân của Thái tử!” Hoa Tiểu Nhã mang thân phận thái tử ra muốn uy hiếp hắn.
“Ngươi đã là nữ nhân của hắn, vì sao còn muốn chạy trốn?” Híp mắt, chìm đắm trong mùi hương thơm ngát trên người nàng.
“Ngươi quản được sao!” Hoa Tiểu Nhã khinh bỉ nhìn hắn chằm chằm, “Nếu ngươi dám làm gì đối với ta, sau này ta sẽ nói cho Thái tử ——”
“Ngươi cảm thấy, ngươi còn giữ được mạng sao?” Thanh âm Hách Liên Kình Thương lạnh buốt, làm cho Hoa Tiểu Nhã nghe không ra thiệt giả!
Khinh bỉ!
Cả đời mình rơi vào tay người tên Lạc kia, đời này chẳng lẽ lại ngã quỵ trên tay người đàn ông này sao?
Tại sao mình luôn bị loại nam nhân này ám toán?
Hách Liên Kình Thương tựa hồ cảm thấy sự tuyệt vọng trên người nàng, còn có bi thương.
Sửng sốt một chút, lúc này hắn mới nâng cằm nàng lên, trong sự thờ ơ mang theo vài phần bá đạo, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không kém tên nam nhân kia.”
Có ý gì?
Hoa Tiểu Nhã vừa định phản bác khinh bỉ cộng thêm châm chọc, lại thấy một bóng đen lướt qua.
Đúng, nàng không nhìn lầm, ở sau lưng Hách Liên Kình Thương có một bóng đen, thoắt ẩn thoắt hiện ——
Hoa Tiểu Nhã hoảng sợ mở to hai mắt!
Giờ phút này, Hách Liên Kình Thương tựa hồ cũng không đáng sợ như vậy, đáng sợ chính là yêu quái sau lưng hắn kìa!
“Yêu, yêu ——”
“Muốn?” Hách Liên Kình Thương nhíu mày một cái, nhanh như vậy đã muốn rồi? Cười tà mị một tiếng, đôi môi khêu gợi kia còn chưa chạm được lên môi đỏ bừng của Hoa Tiểu Nhã, lại đột nhiên ngã nhào xuống đất –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.