Sư Phụ Như Phu

Chương 23: Yêu vương xinh đẹp




Đây sẽ không phải là hang ổ của xà yêu chứ?
“Ngươi tỉnh rồi!” Một nữ xà yêu nửa thân dưới là mình rắn, nửa người trên là người bình thường “đi” tới đây, nàng đi tới dáng vẻ thướt tha, ngực tròn trịa lộ rõ, giọng nói mang theo mấy phần ý cười nhạo, “Vương nói, chờ ngươi tỉnh lại thì đến gặp ngài.”
“Vương?”
Quả nhiên, quả nhiên mình đang ở hang ổ của xà yêu!
Lần này xong rồi, ngay cả ảo tưởng tối thiểu cũng tan tành!
Vừa nhìn nữ xà yêu kia, tóc gáy Hoa Tiểu Nhã cũng nhảy dựng lên!
Cũng không biết vương kia rốt cuộc là thứ gì! Sẽ không phải cũng là xà yêu chứ? Hay chính là nam nhân ngày đó nàng gặp?
“Dĩ nhiên, Xà vương và Yêu vương của chúng ta đều đang ở đại sảnh chờ ngươi đó!” Khóe miệng nữ xà yêu nhếch lên, cười hết sức quỷ dị.
Trời ạ, lại còn có hai con yêu quái!
Hoa Tiểu Nhã cũng không biết mình đang ở đâu, nhưng là hang ổ của xà yêu, chỉ sợ là địa bàn của yêu tộc? Nghe nói thiên sư đã bày kết giới, vậy làm sao mình tiến vào được đây?
Xem ra thiên sư đó cũng thật ngu ngốc, ngay cả kết giới của mình bị người ta phá giải cũng không biết!
Thấy nàng không nói lời nào, nữ xà yêu hừ lạnh một tiếng, “Nhanh lên chút, chờ khi Yêu vương tức giận đem ngươi làm bữa điểm tâm cũng chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi!”
“Sao ngươi không nói sớm!” Lập tức chạy ra ngoài đi theo nữ xà yêu về phía đại điện.
Đại điện xanh vàng rực rỡ, ngay phía trước đại điện là một con – rắn quấn quanh.
Được rồi, ngươi đem xà để lên trời, nó vẫn là xà thôi!
Ở ngay phía trên đại điện là một cô gái mặc y phục màu đỏ nửa nằm, tóc cô gái cũng đỏ như lửa, tung bay rực rỡ, đôi môi đỏ mọng xinh xắn, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp.
Chân chân thật thật là một mỹ nhân nha!
Mỹ nhân!
Hoa Tiểu Nhã nuốt nước miếng cái ực, cách đó không xa một nam nhân áo đen đang ngồi nhìn, Hoa Tiểu Nhã híp mắt lại.
Là hắn, là xà yêu đó!
Lúc này có thể nhìn rõ hình dạng hắn, tưởng tượng lúc trước hắn kéo cái đuôi rắn ghê tởm kia, nàng thật hận không thể đạp hắn mấy cái.
Chỉ có điều, Xà yêu và Yêu vương, Yêu vương kia là nữ sao?
Thấy Hoa Tiểu Nhã không e ngại gì cứ nhìn chằm chằm như thế, đôi môi đỏ rực hé ra một câu, nụ cười quyến rũ mang theo vài phần say lòng người, “Cô nương đã được Bạch Trì Hữu cứu?”
Trong thanh âm quyến rũ mang theo đầy mị lực.
Hoa Tiểu Nhã gật đầu một cái, “Ngươi là Yêu vương?”
“Không sai.” Tay phải của Hình Hỏa xoay xoay chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay trái, nhàn nhã gật đầu một cái. Lúc giơ tay nhấc chân, cũng thập phần quyến rũ.
Hoa Tiểu Nhã nhìn cơ hồ cũng muốn đổ gục trước hắn, đẹp a, xinh đẹp giống như yêu tinh vậy!
Nhưng mà, đây vốn đã là yêu tinh mà? Yêu vương nhất định là một đại yêu tinh!
“Ngươi đã là Yêu vương chắc chắn sẽ không chấp nhặt như tên xà yêu này chứ!” Hoa Tiểu Nhã nịnh bợ trước đã, từ vị trí của nàng cũng có thể nhìn ra, Yêu vương này lớn hơn xà yêu.
Khóe miệng Hình Hỏa hơi nhếch lên, không nói gì thêm.
Hoa Tiểu Nhã tiếp tục nói: “Mặc dù ta quả thật được Bạch Trì Hữu đó cứu, nhưng ta và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, vốn cũng không quen biết! Ngay cả dáng dấp của hắn thế nào ta cũng không có thấy rõ, mang cái mặt nạ nói chung là rất xấu đó!”
Làm người ư, phải biết tiến biết lui. Kẻ ngu mới có thể gặp rủi ro trước mũi kiếm, hay nói người thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Khóe miệng Hình Hỏa nhếch lên càng thêm lợi hại, “Ngươi có vẻ cũng rất biết nói chuyện.”
Hoa Tiểu Nhã vỗ vỗ tay, cười đến mấy phần ưu nhã, “Sao có thể chứ, ta chỉ nói sự thật mà thôi!” Trên gương mặt thanh thuần, đôi mắt to chớp chớp, rất là khả ái. “Tỷ tỷ rất đẹp, cho nên ta cũng không dám lừa gạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.