Sư Phụ Như Phu

Chương 6: Thiên sư bạch trì hữu




Bà chủ, thiên, thiên, thiên sư ——”
“Thi cái gì mà thi, đừng ồn ào, Tiểu Nhã còn chưa có tỉnh ——” Hoa Tam Nương ngồi bên giường Hoa Tiểu Nhã, vành mắt đỏ hoe, chống nạnh mắng tiểu nhị lỗ lỗ mãng mãng kia.
Tiểu nhị cúi đầu, theo sau hắn còn có một nam tử ——
Nam tử một thân bạch y, đeo mặt nạ che đi phân nửa dung mạo, đôi mắt sáng ngời, tựa hồ mang vẻ lạnh lùng lại cao cao tại thượng của thần tiên.
Hoa Tam Nương si ngốc nhìn chằm chằm nam tử, lắp bắp nửa ngày không nói nổi một câu đầy đủ, “Thiên, thiên, thiên sư ——”
Bạch Trì Hữu gật gật đầu, “Muốn cứu mạng nàng, trước tiên các ngươi ra ngoài đi.”
Hoa Tam Nương liền cả kinh, trời ạ! Hôm nay thiên sư tự mình tới cứu Tiểu Nhã sao? Con gái nhà ta đã tích đức mấy đời đây? Vậy mà có thể được thiên sư cứu mạng!
Trên khắp đại lục, nếu nói thiên sư tôn quý thứ hai, hoàng thượng của các nước kia cũng không dám nói thứ nhất!
Đầu tiên là Hách Liên Quốc, sau là Tề Mộng Quốc, cuối cùng là Bắc Long Quốc, có vị hoàng thượng nào không coi trọng thiên sư? Thậm chí còn nói gì nghe nấy?
Bốn phương đại lục yêu ma quỷ quái hoành hành, đều nhờ thiên sư, mỗi năm gia cố kết giới, khiến yêu tộc không thể xâm lấn đại lục, dân chúng được an ổn, đều là công của thiên sư!
Hoàng thượng Hách Liên Quốc, Hách Liên Thanh Phong, thân thể vốn vô cùng khỏe.
Bởi vì Hách Liên Kình Thiên sinh ra đã không có chút khí lực, thấy ái phi mất mạng, Hách Liên Thanh Phong phát cuồng một trận, lại nhìn ái tử như thế, một trận khí huyết lại bốc lên.
Hách Liên Thanh Phong bèn cầu thiên sư cứu sống Hách Liên Kình Thiên.
Cứu sống như thế, không khỏi trái ý trời.
Thế nhưng, không biết thiên sư và Hách Liên Thanh Phong có thỏa thuận gì.
Hách Liên Kình Thiên thật sự được cứu sống. Có lẽ, đúng là trái ý trời như vậy, thân thể Hách Liên Thanh Phong mới càng ngày càng suy yếu.
Cho nên có thiên sư là có hi vọng!
Bạch Trì Hữu thấy Hoa Tam Nương si ngốc, trong mắt mang theo vài phần hàn khí, “Sao, không muốn cứu sao?”
Rốt cục Hoa Tam Nương đã lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, “Là dân phụ đã mạo phạm.” Nói xong, vội vàng lôi kéo tiểu nhị nhỏ tuổi chạy ra ngoài!
Cứ như vậy có thể đem đến cơ hội sống sót cho Tiểu Nhã, Hoa Tam Nương sao có thể không hảo hảo mà lợi dụng?
Bạch Trì Hữu nhẹ nhàng vung tay áo một cái, cửa liền tự động đóng lại ——
Chậm rãi hướng đến bên giường, nữ tử trên giường sắc mặt tái nhợt, mang theo vài phần gầy yếu, giống như một đóa bách hợp héo tàn, làm cho người ta rủ lòng thương xót.
Bạch Trì Hữu đưa hai tay, trên không trung tụ khởi một đạo hào quang, chậm rãi hướng về toàn thân Hoa Tiểu Nhã mà tản đi, bao phủ lấy nàng!
Thấy sắc mặt nàng từ từ hồng nhuận, lúc này Bạch Trì Hữu mới thu tay về, đưa viên thuốc trong lòng bàn tay vào miệng nàng ——
Nhíu nhíu mày, nàng tựa hồ như hồn thể bất hòa?
Vừa định cúi đầu mở mí mắt của nàng xem sao, Hoa Tiểu Nhã đã mở mắt rồi.
Gần trong gang tấc với một nam nhân đeo mặt nạ, khiến ánh mắt Hoa Tiểu Nhã đột nhiên co rụt lại.
Mình không có chết?
Khi nàng đang hồi tưởng như vậy thì Bạch Trì Hữu đã đứng thẳng người, con mắt lành lạnh mang theo vài phần đánh giá ——
Hoa Tiểu Nhã cũng đánh giá hắn, một thân bạch y cẩm tú bào cao lớn mạnh mẽ, ngón tay thon dài trắng nõn, còn đẹp hơn ba phần so với nữ nhân.
Con mắt lành lạnh, cái mũi thanh tú nhìn thật hòa hợp với đôi môi mỏng gợi cảm.
Hắn hẳn là rất đẹp trai.
Nhưng mà, Hoa Tiểu Nhã để ý nhất không phải là điều này, mà là phục sức trên người hắn.
Trang phụ cổ đại, giày trắng, y phục trắng, nam nhân để tóc dài búi cao một nửa, gian phòng màu sắc hương vị cổ xưa——
Những điều này đều làm cho Hoa Tiểu Nhã ngây dại.
Lẽ nào, ông trời muốn để nàng càng thêm buồn phiền sao?
Vậy nên mới cho nàng chết đi sống lại? Còn là, cổ đại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.