Này……” Hoa Tam Nương không dám đứng dậy, ngẩng đầu, thấy thật sự không còn bóng thiên sư nữa lúc này mới yếu ớt đứng lên.
Thiên sư chính là thần công cái thế, chợt đến chợt đi a.
Có thiên sư kiếm tiền thật tốt, từ sau khi thiên sư tới khách điếm, số người qua lại ở trọ ăn cơm tăng vọt.
Vốn là mùa ít khách, lại trở thành khách điếm chen chúc nhộn nhịp nhất. Có thể thấy được chuyện gặp được thiên sư là một khát vọng và si mê.
Hoa Tam Nương đương nhiên nói về thiên sư vô cùng kì diệu, tựa hồ bà thật sự thấy thiên sư sử dụng thần công cứu nữ nhi của mình vậy.
Bạc mỗi năm tăng, năm nay đặc biệt nhiều.
Nhưng mà, làm cho mọi người không thể tin chính là, Hoa Tiểu Nhã ngốc nghếch mười sáu năm qua, thế nhưng lại rất khá!
Mái tóc chảy theo kiểu chừa lại hai loạn tóc mai hai bên thật đáng yêu, đôi mắt thật to, thoạt nhìn rất tinh ranh quỷ quái!
Quan trọng nhất chính là: Nàng thế nhưng có thể giúp Hoa Tam Nương sửa sang lại cửa hàng, ghi chép quản lí sổ sách, càng để ý càng làm cho người ta kinh ngạc.
Kẻ ngốc hóa thiên tài!
Thiên sư nay lại càng khiến dân chúng thần tượng.
Chỉ có Hoa Tiểu Nhã âm thầm kinh thường, sau vài lần nàng bất mãn với thiên sư bị Hoa Tam Nương ra sức mắng, thì cũng không dám nói nữa, bọn họ ca tụng thổi phồng thì mặc họ, trong lòng nàng vẫn chán ghét vị thiên sư Bạch Trì Hữu đó.
Chẳng qua, tuy rằng Hoa Tam Nương tính tình keo kiệt, bủn xỉn, có điều so với việc chuyên tính kế bên ngoài thì ngược lại bà đối xử với Hoa Tiểu Nhã cực kỳ quan tâm.
Cho nên, Hoa Tiểu Nhã nghĩ, hiện giờ có thể tiếp tục sống trong gia đình như vậy, tựa hồ cũng không tệ!
Tiêu diêu tự tại –
Hôm nay, buổi chiều Hoa Tiểu Nhã đã sớm trở về Hoa phủ, ngồi ở trong đình viện phơi nắng, đã một thời gian, ngày ngày, trời chưa sáng nàng đã rời giường, tự mình luyện tập khí lực và thân thủ của mình, hừng đông lại trở về tiếp tục ngủ, cho nên, người khác cũng không thể phát hiện.
Chẳng qua là, gần đây lão nương kia vô cùng ưa thích mà lúc nào cũng để mắt tới mình!
Giống như nhìn chằm chằm đại nguyên bảo!
Điều này làm cho Hoa Tiểu Nhã có vài phần không thoải mái, chung quy cảm thấy mí mắt phải nhảy lên.
Nha hoàn Lục Y chạy chậm tới, mệt đến thở hồng hộc, chỉ vào cửa chính, “Tiểu, tiểu thư, bên ngoài, có người đến cầu hôn!”
“Cầu hôn đúng là việc vui.” Hoa Tiểu Nhã híp mắt, tiếp tục chợp mắt, đột nhiên, đột nhiên đứng lên, sợ tới mức Lục Y không biết làm sao mới nhìn thấy nàng –
“Tiểu, tiểu thư, làm sao vậy?” Lục Y lắp ba lắp bắp.
“Muội vừa rồi nói, cầu hôn, là cầu hôn với ai?” Hoa Tiểu Nhã nhíu nhíu mày, dự cảm không hay càng thêm sâu sắc.
“Đương nhiên là tiểu thư người rồi! Hoa phủ chúng ta chỉ có một tiểu thư a!” Lục Y toát mồ hôi, có thể nào lại là phu nhân không? Đương nhiên lời này nàng không dám nói.
“Ai mà lá gan lớn như vậy, dám lấy người ngu dại mười mấy năm?” Hoa Tiểu Nhã chớp chớp mắt, trách không được gần đây cảm giác mẫu thân mình có chút bất thường! Thì ra, quả nhiên là vì việc này!
“Tiểu thư, đây đều là công lao của thiên sư, người bằng lòng cứu tiểu thư, mọi người nói, tiểu thư là người có phúc. Huống hồ, bây giờ tiểu thư đã không ngốc nữa! Hơn nữa còn đặc biệt thông minh đó!” Cho nên, sau khi phu nhân quan tâm chuẩn bị, tựa hồ dự định để tiểu thư chọn giữa những người giàu có nhất.
“Chúng ta đi xem.” Hoa Tiểu Nhã đứng dậy, suy nghĩ một lát, “Đi hóa trang cho ta một chút.”
Hóa trang xong, Hoa Tiểu Nhã nhìn chính mình trong gương, hoàn toàn viên mãn.
Chỉ thấy trong gương, lông mi giống như than khô, ánh mắt đẹp bị vẽ thành đôi mắt đen. Môi đỏ tựa như vừa ăn xong một đứa trẻ. Trên mặt bị điểm một tầng rậm rạp toàn nốt đen.
“Tiểu, tiểu, tiểu thư.” Nha đầu Lục Y ấp a ấp úng, tiểu thư như vậy, làn da có thể chịu được sao? Vả lại, đi ra ngoài như vậy, không chừng hù chết một đám người? Ánh sáng đồng tiền trong mắt phu nhân cũng hoàn toàn tan biến? Không đúng, còn vô cùng có khả năng bị tức đến ngất xỉu.