Con khỉ nhỏ vội vàng lắc đầu.
Hoa Tiểu Nhã suy nghĩ một chút lại hỏi, “Ý của ngươi là trời muốn đánh ngươi?”
Con khỉ nhỏ xua xua tay, chỉ chỉ Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã cuối cùng thở dài, “Ngươi không phải là muốn nói, trời muốn gọi sấm sét đánh ta chứ?”
Con khỉ nhỏ vừa gật đầu xong, chỉ nghe thấy, đột nhiên, rẹt rẹt, bầu trời vốn trong xanh kia xuất hiện một tia sét ——
Khóe miệng Hoa Tiểu Nhã run lên, không thể nào, không phải thật sự muốn đánh mình chứ?
Đang nhìn tia sét đột nhiên xuất hiện kia, không phải là phương hướng của mình?
Hoa Tiểu Nhã run lên, vội vàng trước lúc sét đánh tới, nhanh chóng, bay khỏi ——
Được rồi, nàng thừa nhận, nàng quả thật có lúc rảnh rỗi đã giết côn trùng!
Nhưng, cả đời sau khi chết này nàng chưa từng làm chuyện gì thất đức mà!
Sao trời lại giáng sét?
Nhìn nhánh cây vừa rồi mình đứng đã bị sét đánh tới đen thui, Hoa Tiểu Nhã vừa hậm hực rụt cổ lại ——
Con khỉ nhỏ bên cạnh đang đứng trên một nhánh cây khác, đột nhiên bật cười khanh khách ——
Hoa Tiểu Nhã liếc nó một cái ——
Cũng lạ! Tại sao con khỉ ngang ngược này lại biết sét sẽ bổ trúng nàng?
Đang suy nghĩ, tia sét thứ hai lập tức bổ tới ngay sau đó ——
Hoa Tiểu Nhã thất kinh, tiếp tục như vậy, mình không phải cũng thành cục than đen ư?
Đang suy nghĩ, nàng vội vàng muốn xông vào kết giới, làm sao ——
“Binh ——” kết giới thế nhưng không vào được!
Sư phụ à! Hoa Tiểu Nhã khóc không ra nước mắt, sẽ không chết cay đắng như vậy chứ?
Mắt thấy tia sét thứ hai đánh xuống phía mình, Hoa Tiểu Nhã lắc mình một
cái liên tục tránh thoát, nhất thời, nàng nổi giận, đỏ mặt tía tai!
“Ai không biết xấu hổ giữ chức vị Lôi Thần này thế? Không có chuyện gì bổ
người ta cho vui hả?” Hoa Tiểu Nhã chỉ lên trời lớn tiếng mắng.
Ai biết, lại một tia sét đánh xuống vừa vội vừa nhanh, đánh về phía Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã toát mồ hôi, biết thế vừa rồi nàng phải vuốt mông ngựa mới đúng!
Lại lóe thân tránh thoát, nhưng vẫn bị tia sét nhanh chóng bổ trúng ống tay áo ——
Nhìn ống tay áo đã cháy rụi, Hoa Tiểu Nhã cũng không còn kịp chửi má nó nữa, không thể làm gì khác hơn là một mực tránh đông tránh tây.
Mà tiểu mi hầu đứng một bên ôm quả táo tiếp tục gặm, thuận tiện thỉnh thoảng nhìn với vẻ hả hê.
Thấy con khỉ đang có chút hả hê, ôm bụng cười to kia, tròng mắt Hoa Tiểu Nhã chợt lóe lên, mắt thấy sét sắp đánh xuống, nàng phi thân một cái, chạy
về phía con khỉ nhỏ ——
Tiểu mi hầu dĩ nhiên hiểu được ý của nàng, cũng đột nhiên ném quả táo đi, tung người một cái nhảy sang thân cây khác ——
Nhìn nhánh cây vừa rồi mình dừng lại giờ đã đen sì, tiểu mi hầu vỗ ngực chưa định thần lại, nhất thời ai oán nhìn theo Hoa Tiểu Nhã ——
Hoa Tiểu Nhã le lưỡi, “Ai kêu ngươi cười nhạo ta!”
Một tiếng vang thật lớn, trên trời đột nhiên lóe lên hai đạo sét rơi thẳng xuống ——
Hoa Tiểu Nhã vừa nhếch môi, “Sư phụ, cứu mạng ——”
Song, tiếng thét của nàng cũng không thể khiến Bạch Trì Hữu nghe được, nàng nhất thời ai oán ——
Bây giờ thì tốt rồi, mình không có chuyện gì đi tức giận với sư phụ làm gì
chứ? Kết quả thì sao, lập tức bị sét đánh chết, sư phụ lại vẫn sống tốt! Ở trong ôm mỹ nhân hưởng phúc!
Đang suy nghĩ, lại hai đạo sấm sét vọt xuống ——
Hoa Tiểu Nhã không kịp tránh né, phía sau lưng và ống tay áo đều gặp họa. Trong khoảng thời gian ngắn, chật vật vô cùng ——
Cảm giác đau nhói, sau lưng hơi nóng, Hoa Tiểu Nhã gần như rơi lệ, không
thể nào, tiếp tục thế này, mình sẽ bị sét đánh chết thảm mất.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Đương nhiên là gọi sư phụ! Nhưng sư phụ không nghe thấy thì phải làm sao?
~~^^~~
Chương tiếp theo:
“Nàng nhìn thấy sấm sét kia lại đánh tới lần nữa, ánh mắt chợt lóe, chạy trời không khỏi nắng ư?
Song, lúc nàng cho là sẽ rất đau, đột nhiên có người kéo cánh tay nàng, ôm nàng vào lòng tránh đi ——
Mùi rượu nhàn nhạt, mang theo vài phần cảm giác làm cho người ta mê say, Hoa Tiểu Nhã chỉ cảm thấy, cái ôm này… thật tốt!
Quan trọng là, vừa cứu mạng mình!”