Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 31: Khoe khoang không dừng




Editor & Beta: Hann
Nam Chi nhìn sang Trang Khả Khả đang đứng một bên xem trò vui. Vì giọng điệu của Chu Tự Bắc thật sự quá kiên định nên nhất thời cô không biết nên làm gì mới tốt.
“Bây giờ em gọi điện thoại hỏi anh ta một chút, tôi chờ câu trả lời của em.” Nói xong Chu Tự Bắc liền cúp điện thoại.
Nam Chi cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra. Sao cô lại gặp phải mấy vấn đề khó khăn như vậy chứ?
“Làm đi, mau lên đi chị!” Trang Khả Khả đang rất tập trung khi xem trò vui của cô.
Nam Chi hít sâu một hơi rồi gọi lại cho Ngụy Tu Nhiên. Nhưng không ngờ cậu ấy lại dễ dàng đồng ý như vậy, còn không hề có dấu hiệu tức giận gì.
“Vẫn là chỗ ban đầu tốt hơn, tôi đặt phòng ăn nhiều hơn một người. Vả lại không cần Chu tổng mời đâu.”
Sau khi cúp điện thoại thì Nam Chi cũng ngây người, nhìn về phía Trang Khả Khả rồi do dự nói: “Hay là chị không đi nhỉ, để hai người bọn họ gặp mặt là được.”
Trang Khả Khả suýt chút nữa phun ra nước đang uống: “Chị Nam Chi, sao chị dám nghĩ như vậy thế?”
Nam Chi dựa người vào sô pha, mặt mày trở nên ủ dột rồi đứng lên nói: “Chị cứ thấy hơi gượng gạo sao ấy.”
“Đừng như vậy mà, Chu tổng còn chờ điện thoại trả lời của chị kia kìa.” Trang Khả Khả vỗ vỗ người cô: “Cùng lắm đến lúc đó chị cúi đầu ăn cơm thôi, mặc kệ hết mọi thứ thì sẽ ổn thôi ấy mà.”
Cuối cùng Nam Chi vẫn gọi lại cho Chu Tự Bắc. Ai ngờ anh cũng thoải mái đồng ý, thậm chí còn bảo ngày mai đến đón cô đi.
Kết quả cô không chịu đựng được trước lời mời của anh nên nhanh chóng chấp nhận.
“Vừa hay ngày mai em sẽ được nghỉ ngơi luôn rồi.” Trang Khả Khả cười ha ha nói: “Dù sao chị cũng muốn vào đoàn phim nhanh nhanh mà, lúc đó sẽ không gặp Chu tổng nữa đâu. Còn Ngụy Tu Nhiên thì chị cứ xem như không khí là được!”
Nam Chi: “…”
Hình như nước cờ này cô đi sai mất rồi!

Ngày hôm sau, Chu Tự Bắc đúng giờ hẹn đến chờ ở tiểu khu nhà Nam Chi.
Lúc lên xe Nam Chi vẫn còn hơi do dự: “Thật ra ngày mai hai chúng ta có thể đi ăn một bữa cùng nhau được mà, ngày mốt tôi mới đi.”
“Nhưng tôi rất muốn gặp bạn học cũ của em một lần.” Chu Tự Bắc híp mắt cười nói.
Nam Chi quyết định từ bỏ giãy giụa trong vô vọng. Đến lúc giới thiệu hai người với nhau thì có thể thành bạn tốt không chừng.
Sau khi tới nhà hàng, Ngụy Tu Nhiên đã ngồi chờ ở bên trong. Lúc nhìn thấy hai người đến cùng nhau thì sắc mặt của anh ấy cũng dần dần thay đổi.
Chu Tự Bắc nhìn vẻ mặt thay đổi của anh ấy, trong lòng đột nhiên thấy hơi vui, anh bước lên giới thiệu trước: “Xin chào, tôi là Chu Tự Bắc.”
“Nghe danh đã lâu.” Ngụy Tu Nhiên bình tĩnh trở lại rồi bắt tay anh: “Tôi là bạn học cũ của Nam Chi, tên Ngụy Tu Nhiên.”
Nghe anh ấy cố ý nói ra quan hệ của mình và Nam Chi, Chu Tự Bắc chỉ nhướng mày không nói gì thêm.
Sau khi vào trong phòng bao, người phục vụ đưa menu cho Nam Chi, cô ngẩng đầu hỏi: “Hai người muốn ăn gì?”
“Cậu cứ gọi món là được, tôi không cần chọn.” Ngụy Tu Nhiên cười trả lời.
Chu Tự Bắc ghé sát lại nhìn thoáng qua menu, sau đó nói: “Nhìn qua thì có vẻ đồ ăn của nhà hàng này khá cay. Không phải em thích ăn cay sao, gọi món này đi.”
Đôi mắt Nam Chi cong lên: “Nhìn có vẻ rất ngon đấy.” Nhưng ngay sau đó cô nhớ lại Chu Tự Bắc không thể ăn quá cay: “Nhưng món này tôi ăn được, còn anh không được ăn quá cay đâu. Thôi vẫn nên ăn món khác đi.”
Thường ngày nếu như Nam Chi nói anh không được ăn cay thì anh sẽ muốn phản bác lại ngay, hơn nữa sẽ tự mình ăn để chứng minh ăn cay không nhằm nhò gì với mình.
Nhưng hôm nay anh chỉ cong môi, gật đầu trả lời: “Được, tôi không ăn.”
Ngụy Tu Nhiên nhìn hai người thảo luận với nhau khiến sắc mặt anh ấy càng ngày càng khó coi hơn.
Cô chọn vài món mình thích rồi đưa menu cho hai người: “Cả hai cũng chọn đi.”
Hai người đàn ông đều chọn đồ ăn rất nhanh. Bởi vì họ đến đây không phải để ăn cơm, chỉ có Nam Chi là người duy nhất mong mỏi đồ ăn mau lên mà thôi.
“Tôi xem đánh giá trên mạng của nhà hàng này rồi, hương vị không tồi đâu.” Nam Chi nhìn Ngụy Tu Nhiên, cũng thuận tiện khen một câu: “Không ngờ cậu đến Định Hải chưa bao lâu mà cũng biết nhiều nhà hàng ngon như vậy.”
“Về sau tôi định ở lại Định Hải lâu dài nên muốn tìm hiểu một chút.” Ngụy Tu Nhiên cười cười rồi nói: “Nghe nói Định Hải có rất nhiều địa điểm nổi tiếng nhưng tôi còn chưa đi đến lần nào. Nếu cậu có thời gian thì tốt rồi.”
Nam Chi còn chưa kịp trả lời thì Chu Tự Bắc đã giành nói trước: “Cô ấy là người của công chúng, sao có thể tùy ý xuất hiện ở bên ngoài được.”
“Ngại quá, cái này cậu có thể tìm hỏi những đoàn du lịch của địa phương.” Nam Chi áy náy xin lỗi: “Tôi cũng không tiện đi lắm.”
Ngụy Tu Nhiên liếc mắt nhìn Chu Tự Bắc một cái, sắc mặt anh ấy như cứng đờ khi thấy khóe môi Chu Tự Bắc đang cong lên: “Không sao, là tôi sơ ý rồi.”

Không lâu sau, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
Bầu không khí hơi nặng nề lúc này trở nên thoải mái hơn một chút bởi vì thức ăn mang lên.
“Vốn dĩ tôi muốn quản lý cơ thể của mình, trước khi vào đoàn phim chỉ ăn một lần thôi.” Nam Chi cầm đũa thở dài.
Chu Tự Bắc thuận tay gắp đồ ăn cho cô, sau đó cười nói: “Theo tôi biết thì đạo diễn Từ không phải người nghiêm khắc, đặc biệt trong việc ăn uống. Huống hồ em cũng không nặng.”
Nam Chi ăn đồ do anh gắp rồi trả lời: “Nhưng đây là bộ phim có bối cảnh thời dân quốc, phải mặc sườn xám nên nếu có bụng thôi là xong đời.”
Chu Tự Bắc nhìn cô cười: “Một người thường xuyên đến phòng tập như em sao có thể có bụng được. Hơn nữa tôi biết em rất nhẹ, không cần lo lắng.”
Khi nghe được nửa câu sau, Nam Chi không khỏi nhớ đến lần say rượu hôm ấy. Lúc đó Chu Tự Bắc phải ôm cô lên giường, nghĩ lại khiến vành tai cô nhanh chóng ửng đỏ.
“Khụ khụ khụ… Anh cũng ăn đi, ăn đi.” Nam Chi cố ý dùng đồ ăn để bịt miệng của Chu Tự Bắc lại.
Nhìn hai người nói chuyện với nhau mà không để ý đến ai, gương mặt Ngụy Tu Nhiên dần dần đen như đáy nồi vậy.
“Nam Chi, cậu còn nhớ giáo viên tiếng Anh thường cho chúng ta xem phim điện ảnh lúc trước không?” Ngụy Tu Nhiên bình tĩnh nói, bắt đầu kể về chuyện hồi cấp ba: “Lúc đó cậu rất tập trung xem phim, không ngờ cuối cùng cậu cũng chọn con đường diễn viên này.”
“Tôi cũng không ngờ đến.” Nam Chi ngước mắt mỉm cười.
Cô vừa nghe Ngụy Tu Nhiên nói chuyện vừa gắp một miếng thịt cá. Nhưng thịt cá quá mềm nên vừa gắp đến chén đã nát hết rồi, còn vương vãi một chút trên quần áo của cô nữa.
Nam Chi nhìn vết dơ trên chiếc áo lông màu trắng, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi vào nhà vệ sinh đã, hai người cứ ăn trước đi!”
Thấy Nam Chi vừa rời đi, hai người đàn ông cùng nhau gác đũa xuống rồi nhìn đối phương với ánh mắt rất khó chịu, không hòa thuận như vừa rồi chút nào.
“Cô ấy đi rồi, anh cũng không cần nói mấy chuyện cũ năm xưa nữa.” Chu Tự Bắc hơi mỉm cười.
Ngụy Tu Nhiên không hề kiêng nể, đáp trả anh: “Tôi cũng không muốn nghe anh cố ý nói về việc mình hiểu Nam Chi nhiều như thế nào nữa.”
“Anh nói không sai, tôi thật sự hiểu rõ cô ấy… về tất cả mọi thứ.” Chu Tự Bắc cố ý kéo dài rồi nói lớn mấy chữ cuối câu.
Ngụy Tu Nhiên trầm mặc: “Thì sao?”
“Tôi đã đến nhà cô ấy rồi, anh thì sao?” Chu Tự Bắc tự tin cười nói, sau đó tiếp tục khoe khoang: “Cô ấy tự mình làm lẩu cho tôi ăn. Tôi nhớ rõ hết tất cả những đồ trang trí bày biện trong nhà Nam Chi rồi, và còn vào phòng ngủ của cô ấy…”
Ngụy Tu Nhiên cắn răng nói: “Vô liêm sỉ! Tại sao anh lại vào phòng ngủ cô ấy!”
Chu Tự Bắc bình thản tung ra một đòn: “Vì tôi phải bế cô ấy vào giường ngủ.
Ngụy Tu Nhiên kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ ra lời nói nào để phản bác.
Lúc này Chu Tự Bắc cứ như vô tình kéo cà vạt ra, cởi bỏ cúc áo để lộ ra xương quai xanh còn lưu lại vết đỏ mờ nhạt.
Anh chậm rãi nói: “Chúng tôi thân mật hơn so với những gì anh tưởng rất nhiều.”

Vì không rửa sạch dầu mỡ bám trên áo quần nên Nam Chi quyết định để về nhà rồi giặt sau.
Lúc trở lại phòng bao, cô nhìn thấy Chu Tự Bắc đang ung dung cài cúc áo lại. Nhìn thức ăn trên bàn không thay đổi gì so với lúc cô rời đi, Nam Chi buồn bực hỏi: “Hai người ăn no rồi sao?”
Chu Tự Bắc cười: “Tôi ăn no rồi, không biết Ngụy tổng thì sao?”
Ngụy Tu Nhiên trầm mặc, anh ấy nuốt cơn tức này đến mức no nê luôn rồi!
“Tôi cũng vậy.” Khi nhìn Nam Chi, gương mặt Ngụy Tu Nhiên liền trở nên vui vẻ.
Nam Chi liên tục nhìn hai người rồi nói: “Hình như từ lúc tôi đi nhà vệ sinh rồi trở về thì quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn rồi thì phải.”
Chu Tự Bắc & Ngụy Tu Nhiên: Ha ha.
Cô không rõ hai người đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy bầu không khí hơi khác lạ so với ban đầu, vậy nên cô nói: “Tôi cũng no rồi, hay là chúng ta về thôi.”
Chu Tự Bắc đứng dậy trước, nhìn Ngụy Tu Nhiên rồi khẽ cười: “Vậy cảm ơn Ngụy tổng đã đãi tôi và Nam Chi bữa cơm này. Tôi đưa cô ấy về là được, dù sao cũng tiện đường.”
Lúc này Nam Chi đang lấy túi xách, không để ý đến biểu cảm như muốn chiến nhau một trận của hai người. Khi cô ngước mắt lên thì thấy hai người đang cười với nhau, coi bộ mối quan hệ cũng không tệ lắm.
Sau khi đến bãi đậu xe, Nam Chi bảo Chu Tự Bắc chờ cô trong xe rồi ở lại nói với Ngụy Tu Nhiên đôi ba câu.
Tuy rằng Chu Tự Bắc có hơi không tình nguyện nhưng vẫn nghe lời đi vào xe chờ.
“Hôm nay cảm ơn cậu mời khách, gặp được bạn học cũ ở Định Hải tôi cũng vui lắm.” Nam Chi mím môi cười rồi nói tiếp: “Sắp tới tôi phải vào đoàn phim rồi, chúc cậu thuận lợi làm việc ở Định Hải.”
Ngụy Tu Nhiên nhíu mày khi nghe thấy những lời nói khách sáo của cô. Anh ấy nhìn thoáng qua Chu Tự Bắc ở bên kia rồi lại nhìn cô: “Tôi rất tò mò. Bây giờ cậu là minh tinh nhưng cũng không phải không thể không yêu đương, đúng chứ?”
Nam Chi hơi ngẩn ra, nhìn trộm Chu Tự Bắc một cái. Tuy rằng hành động của cô rất khó phát hiện nhưng Ngụy Tu Nhiên đã nhìn ra rồi. Tâm trạng của anh ấy như rơi xuống đáy vực sâu, hy vọng mới vừa chớm nở đã tan vỡ trong nháy mắt.
“Tôi hiểu rồi.” Anh ấy cười chua xót.
Nam Chi có chút khó hiểu nhìn Ngụy Tu Nhiên, không hiểu nụ cười này của anh ấy là có ý gì. Đúng lúc này, giọng nói không kiên nhẫn lớn như cái loa của Chu Tự Bắc truyền đến, ra vẻ thúc giục cô.
Nam Chi nhìn thoáng qua xe của anh rồi vẫy tay với Ngụy Tu Nhiên: “Hẹn gặp lại.”
Nói xong, cô chạy về phía xe của Chu Tự Bắc.

Chiếc xe rời đi, Chu Tự Bắc đã liếc nhìn Nam Chi không biết bao nhiêu lần.
Anh định mở miệng dò hỏi nhưng cảm thấy như vậy quá ích kỉ. Anh cứ rối rắm như vậy một hồi cho đến khi xe chạy đến dưới lầu nhà Nam Chi.
Một bầu không khí im lặng bao trùm trong xe.
Nam Chi không xuống xe, cô mím môi nói: “Dù tôi sắp vào đoàn phim nhưng ở đó có thể dùng điện thoại, internet cũng không có vấn đề gì.”
Chu Tự Bắc nhìn mặt cô, sự vui mừng như lan tràn trong lòng anh.
“Đến lúc đó tôi sẽ gọi anh.” Nam Chi nói xong liền phóng xuống xe nhanh như chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.