Editor: Nhang – Beta: Hann
Vốn dĩ Nam Chi vẫn luôn cố làm cho bản thân hô hấp bình thường lại. Vậy mà chỉ vì một câu của Chu Tự Bắc lại khiến hô hấp cô trở nên nặng nề lần nữa, cô ngơ ngác nhìn anh.
“Đã ăn sáng chưa?” Đột nhiên Chu Tự Bắc mở miệng hỏi.
Nam Chi tỉnh táo trở lại, cô ổn định hô hấp rồi trả lời: “Vẫn chưa.”
“Tôi có biết một quán điểm tâm sáng có hương vị khá ổn, em muốn đi không?” Tuy vẻ mặt Chu Tự Bắc tự nhiên nhưng hai tay nắm lại thành đấm đã tố cáo rằng thật ra anh không hề bình tĩnh được vậy.
Lông mi Nam Chi khẽ run, sau đó gật đầu: “Được.”
Lúc ăn sáng, Nam Chi vẫn còn bị lời nói ban nãy của Chu Tự Bắc làm phân tâm. Bữa sáng ngon lành như bây giờ cũng có hơi nhạt nhẽo. Cô muốn mở miệng hỏi thử nhưng lại sợ tất cả chỉ là ảo giác của bản thân.
Chu Tự Bắc nhìn Nam Chi hầu như không ăn chút nào nên hỏi: “Sao vậy? Điểm tâm ở đây không hợp với khẩu vị của em à?”
Nam Chi lắc đầu: “Ăn cũng ngon nhưng chắc do tôi không đói ấy.”
Chu Tự Bắc nhìn xuống đồng hồ: “Ăn xong có muốn đi dạo ở đâu không, tôi vẫn còn chút thời gian.”
“Không cần đâu.” Cô gượng cười: “Tôi muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi.”
Chu Tự Bắc ngẩn ra, nhìn chằm chằm Nam Chi một lúc lâu.
Sau khi ra khỏi cửa tiệm, Nam Chi trực tiếp chào tạm biệt: “Tôi hơi mệt, tôi về trước dây.”
Cô vừa xoay người, Chu Tự Bắc liền nắm lấy cổ tay cô: “Chờ một chút, tôi đưa em về.”
Nam Chi cố ý lảng tránh anh: “Không cần đâu, tôi tự về được.”
Ánh mắt Chu Tự Bắc hơi trầm xuống, nói: “Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với em.”
Không khí trên xe vô cùng im ắng.
Chờ đến lúc xe dừng bên ngoài trước khách sạn của Nam Chi, cô mới kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết được tôi ở đây?”
Chu Tự Bắc không trả lời vấn đề này, trái lại là dùng ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn Nam Chi: “Ban đầu tôi tính đợi thêm chút nữa mới nói điều này, ít nhất cũng phải đợi em quay xong rồi quay về. Nhưng bây giờ tôi lại khiến em bối rối thế này rồi. Vậy nên nếu không nói rõ cho em thì tôi sợ em sẽ không để ý đến tôi nữa.”
Nam Chi sững sờ, có hơi ngập ngừng hỏi: “Nói gì cơ?”
“Sáng sớm tôi tới đây là vì em, tim đập nhanh cũng là vì em.” Chu Tự Bắc khẽ cười: “Có lẽ sau khi gặp em, tôi đã không còn giải thích được những hành vi của bản thân mình rồi.”
Câu nói này khiến Nam Chi phát ngốc luôn rồi nhưng ngay sau đó là ngạc nhiên mừng rỡ. Cảm giác ấy giống như việc bạn đi tới siêu thị để mua loại kem vani mà mình thích nhất nhưng ông chủ lại bảo hết mất rồi. Sau đó lúc bạn thất vọng quay về thì ông chủ lại bảo vẫn còn dư một hộp trong tủ lạnh vậy.
Cảm giác hạnh phúc này như được nhân lên gấp trăm lần, sau đó tăng đến cực đại vậy.
Bây giờ Nam Chi chính là có cảm giác đó, cô nhìn Chu Tự Bắc, khóe miệng cũng ngày càng giương lên. Vì để không bị phát hiện, cô áp vui vẻ trong lòng xuống hỏi: “Vừa nãy anh nói cái gì?”
Cô muốn nghe lại lần nữa.
“Bên cạnh anh còn thiếu một vị trí, em có muốn thử không?” Chu Tự Bắc cười hỏi.
Editor xin đổi xưng hô bên CTB trước nhé, đợi NC đồng ý lại đổi luôn cả hai.
Nam Chi cong mắt, sau đó giả vờ suy nghĩ nói: “Hình như tôi phải suy xét thêm một chút.”
Chu Tự Bắc duỗi tay xoa tóc cô, vẻ mặt dịu dàng nói: “Anh chờ em suy xét, lúc này cứ quay phim xong đã.”
Anh sợ làm ảnh hưởng đến công việc của cô, dù sao chịu đựng thêm một thời gian nữa cũng được.
…
Mỗi bước đi của Nam Chi bước đều cứ như đang bay vậy.
Trang Khả Khả thấy cô trở về nhanh vậy cũng hơi thắc mắc: “Sao chị Nam Chi về sớm vậy, còn kỳ lạ như vậy nữa chứ?”
“Chị kỳ lạ chỗ nào chứ.” Nam Chi thu lại nụ cười, mím môi hỏi.
Trang Khả Khả híp mắt đánh giá toàn thân Nam Chi: “Rất khả nghi nha, chị có biết là nhìn chị tâm xuân nhộn nhạo cả lên không.”
Nam Chi giả vờ cười cười để che giấu: “Em nhìn nhầm rồi, vừa nãy chị đi dạo công viên Vạn Xuân. Cảnh đẹp chỗ đó thật sự rất hấp dẫn nên chị bị mê hoặc thôi.”
“Oh ~ Phải vậy không.” Trang Khả Khả vẫn chưa tin.
Nam Chi đi tới sofa ngồi xuống, cô do dự ôm gối nhìn Trang Khả Khả: “À ừm… Khả Khả, gần đây group của các em có bàn luận về Chu tổng không?”
“Có chứ, lúc trước trong group sôi nổi nói về chuyện tai tiếng của Chu tổng với Lương Tư Tư ấy ạ.” Trang Khả Khả ngồi xuống bên cạnh nói.
Nam Chi cẩn thận đặt câu hỏi: “Nếu bây giờ mà Chu tổng bị tung tin yêu đương thật thì sao?”
“Sẽ hot dữ luôn.” Trang Khả Khả dùng tay miêu tả lại trái bom đang nổ mạnh: “Không phải em đã nói với chị là các chị ấy vẫn luôn tra xem Chu tổng đang có liên quan gì đến nữ nghệ sĩ nào của công ty sao, việc của Lương Tư Tư qua rồi lại càng nghiêm túc tra xét hơn ấy.”
“Nếu, chị nói nếu thôi…” Nam Chi có hơi ngập ngừng nói: “Nếu chị với Chu tổng ở bên nhau thì sẽ thế nào?”
“Cho nên hôm nay chị đi gặp Chu tổng đúng chưa!” Trang Khả Khả vui vẻ nói.
“…” Con bé này biết bắt trọng điểm thế.
Nam Chi cụp mắt, khóe môi cũng khẽ nở nụ cười: “Anh ấy tới tìm chị, đặc biệt tới.”
“Bảo sao, Chu tổng không giống người ngồi yên lòng không loạn, nhất định là có ý tứ với chị Nam Chi!” Trang Khả Khả chống nạnh, đang rất vui vì cái chuyện mà mình phát hiện ra.
“Nhưng mà…” Trang Khả Khả tạm dừng: “Nhất định không được để cho người khác biết, cả thế giới này sẽ điên mất thôi.”
Nam Chi cực kỳ đồng cảm gật đầu: “Lần trước qua scandal của anh ấy với Lương Tư Tư chị đã phát hiện rồi, fans của anh ấy cũng không ít gì so với minh tinh tuyến đầu đâu.”
“Yên tâm.” Trang Khả Khả vỗ ngực bản thân: “Có trợ lý như em ở đây, em nhất định phấn đấu vì tình yêu của chị Nam Chi!”
Nam Chi bật cười: “Khả Khả, chị cảm thấy chị phải tăng lương cho em thôi.”
…
Vào một ngày nọ lúc đang quay phim, Nam Chi vừa mới diễn xong nên còn chưa kịp lấy hơi thì Trang Khả Khả đã sốt ruột chạy đến trước mặt cô: “Có một vài phóng viên ở bên ngoài, em nghĩ tụi mình chuốc phải phiền toái rồi!”
Lúc này Từ Chính Hòa cũng đã đi tới, ông ấy cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên hỏi: “Sao lại thế này?”
Trang Khả Khả do dự liếc mắt nhìn Nam Chi, sau đó nói ra: “Không biết ai đã chụp ảnh chị Nam Chi và Chu tổng ở chung với nhau, nói hai người họ đang yêu đương.”
Chân mày Từ Chính Hòa giãn ra, cười nói: “Tôi lại cứ tưởng chuyện gì lớn lắm, tôi sẽ cho người đuổi phóng viên đi, Nam Chi cháu cứ đi phía bên kia là được.”
Trong đầu Nam Chi lúc này đều nghĩ tới việc vậy mà paparazzi có thể chụp được ảnh bọn họ ở chung với nhau, đúng là không dễ dàng mà.
“Tốc độ của tên nhóc kia vẫn quá chậm mà.” Từ Chính Hòa lắc đầu cười.
Nam Chi ngước mắt, nhìn bóng dáng Từ Chính Hòa rời đi, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Trên đường về khách sạn, bởi vì điện thoại của Nam Chi hết pin nên cô đành mượn của Trang Khả Khả để xem thử. #Phơi bày nghi vấn Chu Tự Bắc Nam Chi yêu đương# đã lên hot search của Weibo rồi, nhiệt độ còn tăng không ngừng.
Cô vừa click vào đã thấy, đúng là ảnh chụp lúc Chu Tự Bắc tới Tân Thành tìm cô. Chẳng qua hai người đi trên đường cũng chẳng có động tác thân mật gì.
Lần đầu tiên lên hot search chung với Chu Tự Bắc, Nam Chi cũng chẳng có chút sợ hãi nào, thậm chí còn hơi phấn khích,
Cô tràn đầy hứng thú nhấp vào bình luận, vừa nhìn thoáng qua đã phải trầm mặc đóng lại.
[??? Cái người chụp ảnh này có bệnh gì không thế, cái này mà gọi là phơi bày tình yêu quái gì, khoảng cách của hai người họ rộng như biển lớn luôn đó.]
[Lương Tư Tư mới bị hủy hợp đồng đấy, sao Nam Chi cũng đến xin một chân vậy? Người ta làm gì cô cũng làm thế à, có bệnh không?]
[Này cũng gọi là yêu đương hả??? Động tác thân mật cũng không có, blogger bây giờ đang tranh công à, chưa tới cuối năm mà.]
[Hèn gì dạo trước tài nguyên của Nam Chi lại nhiều thế, hóa ra là chẳng có gì mà cho không nha.]
[Mọi người bình tĩnh, bảo đảm Húc Tinh sẽ ra tin sáng tỏ ngay thôi.]
[Gần đây tin tức yêu đương của Chu tổng không ít nha. Nhưng mà mọi người không cần lo lắng làm gì, Chu tổng sẽ sớm làm sáng tỏ thôi.]
[Giả, chờ thanh minh.]
Nam Chi kiềm chế việc muốn báo cáo bình luận, cuối cùng cô đành quăng điện thoại của Trang Khả Khả sang một bên.
Nhìn sắc mặt không tốt chút nào của cô, Trang Khả Khả lên tiếng an ủi: “Những người trên mạng đều là như vậy, chị Nam Chi không cần để ý.”
Nam Chi hừ hừ: “Chị mới không thèm để ý.” Một ngày nào đó cô cũng sẽ nói cho bọn họ biết Chu Tự Bắc rốt cuộc là người đàn ông của ai!
…
Lúc Tề Tín nhìn thấy hot search liền đi ngay vào văn phòng Chu Tự Bắc, anh ấy biết những chuyện liên quan đến Nam Chi đều có tầm quan trọng không hề nhỏ.
Ai biết được lúc vào tới văn phòng liền bắt gặp vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Chu Tự Bắc, không có chút dấu hiệu tức giận nào.
“Tổng giám đốc, có cần làm sáng tỏ tin này không ạ?” Tề Tín vô cùng cẩn thận mở miệng hỏi.
Chu Tự Bắc ngước mắt, nhướng mày: “Tề Tín, nếu cái tin này thành sự thật thì có cần làm sáng tỏ không?”
Tề Tín lập tức hiểu ngay và luôn, kinh ngạc hỏi: “Vậy mà anh đã yêu đương với cô Nam Chi rồi sao?”
“Vậy mà?” Chu Tự Bắc hỏi lại: “Vì sao cậu lại dùng cái từ này?” . Đam Mỹ Hiện Đại
“…” Tề Tín vừa giật giật khóe miệng vừa vội càng giải thích: “Chỉ là do tôi hơi kinh ngạc thôi ạ.”
“Kinh ngạc?” Chu Tự Bắc hỏi lại: “Vì sao lại kinh ngạc? Cậu cảm thấy tôi với Nam Chi không yêu nhau được à?”
Tề Tín: “…”
Được rồi, anh ấy không nói thêm gì nữa đâu.
“Cái hot search này cứ để đó, không cần làm sáng tỏ, dù gì cũng sẽ có hot search khác thay nó thôi.” Lần đầu tiên Chu Tự Bắc thuận mắt một hot search đến như thế. Sau đó vẻ mặt anh cũng thay đổi, giọng điệu lạnh lại: “Nhưng tra xem là ai chụp, gần đây xem Húc Tinh của tôi là quả hồng mềm à.”
Tề Tín vừa đi, Chu Tự Bắc lấy điện thoại gọi cho Diêu San.
Nam Chi quay về khách sạn, việc đầu tiên làm là sạc điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ gọi tới, nào là mẹ cô, Diêu San, còn có Chu Tự Bắc.
Cô suy nghĩ một hồi, quyết định gọi điện lại cho Diêu San trước. Dù gì cũng là người đại diện của cô nên chắc cô ấy đang sốt ruột vì chuyện này lắm.
Không ngờ giọng điệu Diêu San lại vô cùng bình tĩnh, chỉ bảo rằng cô với Chu Tự Bắc ở bên nhau như vậy thật tốt.
Nam Chi ôm một bụng khó hiểu cúp điện thoại, đúng lúc này Chu Tự Bắc cũng gọi tới.
“Nãy giờ anh gọi mà sao em vẫn luôn tắt máy thế.” Giọng điệu của Chu Tự Bắc cũng khẽ thả lỏng: “Chuyện này anh sẽ giải quyết, em không cần lo lắng.”
“Điện thoại của tôi hết pin.” Nam Chi giải thích một câu, lại hỏi: “Anh muốn giải quyết thế nào, làm sáng tỏ à?”
“Vì sao phải làm sáng tỏ?” Chu Tự Bắc khẽ cười: “Đến lúc đó lỡ bị chụp ảnh thân mật hơn thì phải làm sao đây?”
Mặt Nam Chi hơi nóng lên, ậm ờ nói: “Sao có thể bị chụp ảnh thân mật ở ngoài chứ…”
Chu Tự Bắc nhướng mày: “Chuyện này cũng hơi khó nói.”