Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 50: Chúng ta tiếp tục




Lần phát livestream đó đã thành công dập tắt tâm tư chê cười Nam Chi của anti-fan, nhờ các fan hâm mộ thanh lọc, Nam Chi đã không còn nhìn thấy bình luận cô và Chu Tự Bắc chia tay trên Weibo của mình nữa.Sau một ngày Chủ nhật khá yên bình, Nam Chi nhận được một tin từ Chu Tự Bắc khiến cô không tài nào bình tĩnh được.“Tới nhà anh?” Đáy mắt Nam Chi tràn đầy khiếp sợ, tuy rằng cô và anh đã ở bên nhau nửa năm nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ đến nhà anh gặp người lớn, rồi cùng nhau mừng năm mới như vậy.Chu Tự Bắc cười nhạt nói: “Cũng lâu rồi anh chưa về nhà, em về cùng anh đi.
Nếu không… không thì anh thấy hơi sợ.”Nam Chi nhìn thấy dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng này của anh, đột nhiên cạn lời.
Cô đứng lên, đây thực sự là sợ hả?“Thật ra anh lo lắng sẽ xảy ra xung đột với bố, có em ở bên thì anh sẽ lý trí hơn.” Chu Tự Bắc sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng cụp mắt.Cô khẽ run người, lúc trước cô và mẹ Chu đã trao đổi phương thức liên lạc.
Thái độ của Chu Tự Bắc cũng dần mềm mỏng hơn, vậy nên cô đã nói chuyện đó với mẹ Chu rồi.
Chẳng qua anh bận rộn nhiều việc nên vẫn chưa có thời gian quay về nhà.Mẹ Chu cũng không thúc giục, chỉ nói sau này trở về ăn Tết cũng được.
Nam Chi nghĩ ngợi, hình như bây giờ là lúc thích hợp thì phải!?Cô suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng đồng ý: “Em về cùng anh.”Hiếm khi cô nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Tự Bắc, vừa đau lòng lại vừa lo lắng.
Nếu có cô ở bên thật sự sẽ tốt hơn, vậy thì cô bằng lòng về nhà cùng anh.Chu Tự Bắc mượn thế ôm Nam Chi vào lòng, chống cằm lên bả vai của cô, nhắm mắt khẽ thở dài: “Chỉ về nhà thôi nhưng anh lại thấy sợ như vậy rồi, em có chê cười anh không?”Cô đặt tay lên eo anh, thấp giọng an ủi: “Sao có thể, gần quê lòng kinh hãi, em đi xa nhà lâu cũng thế.”Vì muốn cùng về với Chu Tự Bắc, Nam Chi lùi lịch trình, để trống mấy ngày Tết Âm lịch, Diêu San cũng không nói gì.Chỉ là khi Trang Khả Khả biết chuyện, cô ấy nhân tiện trêu chọc cô vài câu: “Chị Nam Chi chính thức đi gặp phụ huynh đó hả, có phải sang năm em được uống rượu mừng rồi không?”Nam Chi bất lực cong môi: “Em nói có quá không, sao lại nhanh thế được.”Trang Khả Khả cười ha ha: “Em thấy Chu tổng rất gấp đó.”…Đêm ba mươi ngày đó, Chu Tự Bắc lái xe đưa Nam Chi về nhà, ghế xe sau đều là quà tặng mà Nam Chi đã chuẩn bị.Cô nắm tay đặt trên đùi, hồi hộp nhìn phía trước xe, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Chú dì sẽ thích quà em chuẩn bị chứ?”Chu Tự Bắc nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Mẹ anh nhất định sẽ thích, còn bố anh thì, có lẽ đưa tiền đến trước mặt ông ấy cũng không hứng thú.”“…” Nam Chi đột nhiên đau đầu: “Vậy quà của em…”Chu Tự Bắc cười cười: “Yên tâm, anh giúp em chuẩn bị rượu vang đỏ rồi, ông ấy có chút hứng thú với rượu vang đỏ.”Nam Chi sửng sốt, sau đó nói: “Vậy mà anh không nói với em, em có thể tự chuẩn bị.”“Quá đắt, anh chuẩn bị là được.”Nam Chi vừa định nói mình cũng kiếm được tiền, thì nghe thấy Chu Tự Bắc báo một con số, cô lập tức trầm mặc.“Anh chuẩn bị hay em chuẩn bị đều giống nhau, huống chi, có thể bố sẽ thích những món quà em chuẩn bị thì sao.” Anh thấy cô không nói gì, lập tức an ủi.Nam Chi không tin lắm: “Thật không?”Anh “Ừ” một tiếng: “Không phải anh đưa em về sao, sự xuất hiện của em chính là món quà tốt nhất rồi.”Khóe môi cô hơi cong lên, những lời này đã an ủi cô rất thành công, thành công khiến cô không còn lo lắng nữa.Nếu như nói Chu Tự Bắc sống ở khu người giàu nổi tiếng ở Định Hải, thì nhà họ Chu sống ở khu “vô cùng giàu giàu giàu giàu” nổi tiếng ở Định Hải, tựa cạnh núi bên cạnh sông, phong cảnh đẹp bậc nhất.Nam Chi đi vào cửa lớn tiểu khu, đáy mắt đều toàn là tia khiếp sợ không thôi.“Khu này tổng cộng chỉ có năm hộ gia đình, bố mẹ Trì Uyên cũng ở đây, cho nên bọn anh biết nhau từ nhỏ.” Chu Tự Bắc giải thích đơn giản một câu: “Tiểu khu rất lớn, em nhớ đi theo anh, không thì lạc đường đấy.”Nam Chi gật gật đầu, cô cũng không muốn đi ra ngoài.Chu Tự Bắc trầm ngâm một lát, lại tiếp tục dặn dò cô: “Đến nhà anh nhớ đừng chạy loạn, cũng có khả năng bị lạc.”Nam Chi: “…”Nhà anh rốt cuộc to cỡ nào hả.Cho đến khi xe tiến vào nhà của Chu Tự Bắc, cô ngẩng đầu nhìn nhà họ Chu trông như một tòa lâu đài, cô lại rơi vào trầm tư.Xe vừa mới dừng lại, quản gia đã đi tới: “Thiếu gia, phu nhân và tiên sinh đã ở sảnh chờ trước rồi ạ.”Chu Tự Bắc lên tiếng đáp lại, đưa chìa khóa cho quản gia, sau đó đưa Nam Chi vào cửa.“Nhà anh thật sự rất lớn đó, nếu em đi linh tinh khả năng bị lạc đường thật.”Anh nắm lấy tay cô, sau đó cười cười: “Cho nên em phải theo sát anh, đừng chạy lung tung.”Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu.Khi gặp lại mẹ Chu, cô vẫn vô cùng cảm thán vì khí chất và sự xinh đẹp của bà, thảo nào có thể sinh ra đứa con đẹp trai như Chu Tự Bắc.Còn bố Chu, Nam Chi chỉ dám lặng lẽ quan sát một chút, vì khí thế của ông thật sự khiến người khác phải run sợ mà.“Con chào dì, con chào chú.”Mẹ Chu thấy Nam Chi nên vô cùng vui vẻ, bà gật đầu cười tủm tỉm.
Thấy bố Chu không phản ứng nên lập tức nhéo eo ông một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đã về rồi, ông còn giả vờ cái gì.”Bố Chu kêu nhỏ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc cũng không còn lạnh lùng nữa, nhìn Nam Chi tươi cười: “Cháu là Nam Chi đúng không, tới nhà chúng ta không cần khách sáo gì đâu.”Nói xong, vẻ mặt ông lại nghiêm nghị nhìn về phía Chu Tự Bắc: “Con tới phòng đọc sách với bố một chuyến.”Nam Chi nhìn hai người rời đi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.Mẹ Chu vỗ vỗ cô, an ủi: “Đừng lo lắng, hai người bọn họ rất nhanh sẽ hòa thuận lại thôi.”…Nhà họ Chu quá rộng lớn, Nam Chi cùng mẹ Chu đi một đường mới đến phòng ở trước kia của Chu Tự Bắc.“Nghe nói các con muốn tới, sáng sớm dì đã cho người dọn dẹp xong hết rồi, còn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho con gái, con xem có được không.” Mẹ Chu cười hỏi.Cô biết chỗ ở của Chu Tự Bắc thường lấy màu chủ đạo là xám đen, cô nhìn khăn trải giường và giường đều đổi thành màu hồng nhạt nữ tính, mở miệng hỏi: “Như vậy Chu Tự Bắc có lẽ sẽ không thích đâu ạ?”Mẹ Chu xua xua tay, không thèm quan tâm nói: “Ý kiến của nó không quan trọng.”Cô cùng mẹ Chu đi dạo biệt thự mà cứ như đi dạo mê cung.
Còn chưa đi hết một nửa căn nhà mà đã mất một tiếng đồng hồ, Nam Chi có cảm giác lâu rồi mình chưa đi bộ lâu như vậy thì phải.Lúc này đã gần giữa trưa, cũng là thời gian ăn cơm.
Khi cô trở lại, vừa lúc thấy Chu Tự Bắc ra, cứ giống như thấy vị cứu tinh của mình vậy.“Anh với bác trai nói chuyện xong chưa?”Chu Tự Bắc cười gật gật đầu: “Mặc dù có chút vất vả, nhưng kết quả rất viên mãn, ông ấy sẽ không can thiệp anh làm gì nữa.”Đã lâu rồi nhà họ Chu chưa sum họp ăn bữa cơm tất niên, vẻ mặt mẹ Chu tươi cười mãi thôi.“Chi Chi, bộ phim mới con đóng kia bao giờ phát sóng thế?” Ngày thường mẹ Chu không có sở thích khác, vậy nên bà thích xem những bộ phim truyền hình để giết thời gian: “Bác vẫn đang đợi đấy.”Nam Chi cong mắt trả lời: “Bộ phim “Đốt cháy hoa hồng” sẽ chiếu vào hai tháng nữa ạ, tin tức này con chỉ nói cho một mình dì biết thôi đấy.”Mẹ Chu kích động: “Thật sự sao, vậy dì sẽ chờ!”Chu Tự Bắc hơi nhíu mày, dù sao anh cũng sẽ không xem bộ phim kia, anh không thích.“Đến lúc đó con muốn xem với mẹ không?” Mẹ Chu nhiệt tình mời Chu Tự Bắc.Anh hừ nhẹ một tiếng, ghen tuông rõ ra mặt: “Con mới không xem.”Mẹ Chu ghét bỏ nhìn anh một cái: “Làm đàn ông phải rộng lượng một chút, nhớ năm đó ở trường học mẹ được rất nhiều người tỏ tình, vậy mà bố con còn chẳng thèm chớp mắt một cái.”“Sau đó ngấm ngầm đe dọa người ta?” Chu Tự Bắc nói một câu.Bố Chu nghe vậy, che giấu ho khan một tiếng: “Đừng nói chuyện trước kia nữa.”Mẹ Chu không thèm để ý tới Chu Tự Bắc nữa, một lần nữa nhìn Nam Chi: “Dù sao chúng ta ở đây cũng không quá xa, các con dọn đến đây ở đi.”“Nhưng xa Húc Tinh, không tiện lắm.” Chu Tự Bắc theo bản năng từ chối.Thế giới hai người không phải tốt hơn sao, nếu không… Dưới mắt của bố mẹ, anh cũng không thể làm chuyện gì thoải mái với Nam Chi cả.Nam Chi giật mình, có chút áy náy mở miệng: “Một thời gian ngắn nữa con phải vào đoàn phim, đúng thật hơi bất tiện ạ.”Mẹ Chu nuối tiếc thở dài: “Vậy không còn cách nào khác rồi.”…Buổi tối, Chu Tự Bắc và Nam Chi cùng nhau về phòng nghỉ ngơi.Hai người vừa mới tắm rửa xong, anh đến sấy tóc giúp cô.“Ngưỡng mộ anh thật, tóc không cần sấy cũng nhanh khô.” Vì yêu cầu đóng phim nên Nam Chi không dám cắt tóc, cho nên mỗi lần sấy đều cảm thấy vô cùng phiền toái.Chu Tự Bắc đặt máy sấy xuống, dùng khăn xoa tóc cho cô: “Tóc em luôn có anh sấy giúp, em không cần động tay.”“Nhưng em vào đoàn phim rồi thì không được hưởng thụ vậy nữa.” Nam Chi có chút tiếc nuối.“Nếu không thì em mang anh theo?” Chu Tự Bắc kéo hai đầu khăn lông, kéo cô vào trong lòng mình.
Anh cúi đầu dùng chóp mũi chạm chóp mũi cô, sau đó dùng giọng điệu mê hoặc nói: “ Rất khó để tìm được người sấy tóc hữu dụng như này đấy.”Nam Chi khẽ cười: “Hữu dụng chỗ nào?”Chu Tự Bắc ném khăn lông, trực tiếp bế Nam Chi đè xuống giường, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa em sẽ biết hữu dụng chỗ nào.”Cô ôm lấy cổ anh, cười đến đôi mắt cong như trăng non: “Được, em chờ.”Một nụ hôn sâu vừa mới kết thúc, trước khi Chu Tự Bác làm bước tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, hai người đều cứng đờ lại.“Chi Chi, các con ngủ chưa, dì mang trái cây tới, các con có muốn ăn chút không?” Âm thanh mẹ Chu lên ngoài cửa.Chu Tự Bắc nhẫn nại nhắm mắt, anh sợ nhất là việc như vậy nên mới không muốn ở nhà quá lâu.Nam Chi thấy anh bất động, vội vàng đẩy anh ra: “Anh đứng lên, mau đi mở cửa kìa.”Anh không tình nguyện mà đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi mở cửa.
Anh ngăn ở cửa, nhìn mẹ Chu hưng phấn, giọng điệu trầm ngâm nói: “Mẹ, bọn con không muốn ăn trái cây.”Nam Chi vừa lúc ra tới cửa, chỉ là môi cô đỏ bừng, không khỏi làm người ta suy nghĩ bậy bạ.Mẹ Chu thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, bà biết mình đã quấy rầy đôi tình nhân nhỏ làm việc rồi, vì thế vội vàng nói: “Là mẹ suy xét không chu đáo, không nghĩ các con có việc quan trọng cần làm, bây giờ mẹ đi luôn.”Nam Chi nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, căn bản không dám nhìn mẹ Chu.Chu Tự Bắc nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó kéo Nam Chi lên giường: “Chúng ta tiếp tục.”Nam Chi: “…”Anh thật là hăng hái.———————————–Tác giả nói nè:Chu tổng: Ừm, đúng là tôi rất hăng hái.Jully bảo nè: Ăn đường ăn đường ăn đường tiếp thui >..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.