Edit & Beta: Hann
Bộ phim điện ảnh mới “Vô Nhân Sinh Hoàn” đã được công chiếu vào ngày Quốc khánh, rất nhiều người tùy ý mua đại chiếc vé xem phim, kết quả bộ phim của cô đã khiến bọn họ không kiềm chế nỗi, cảm thấy vô cùng mê mệt.
Bộ phim được công chiếu chưa đến bốn ngày, số lượng phòng vé bán ra đã vượt mốc một tỷ. Nhờ vậy, Nam Chi đã trở thành nữ diễn viên có trong tay hai bộ phim có số lượng phòng vé đạt mốc một tỷ, một kỷ lục phá vỡ mọi nghi ngờ về cô trước đó.
[Nam Chi vjp pro quá rồi, cô ấy diễn cảnh đánh nhau tốt lắm ý, nghe nói không hề dùng thế thân luôn!]
[Tôi xem phim trong rạp, chỉ cần Nam Chi vừa xuất hiện là tôi thổn thức rồi. Lúc đến cảnh đánh nhau, tất cả mọi người ở đó đều hét chói tai luôn, thực sự quá đẹp rồi.]
[Cảm giác Nam Chi khống chế tốt mọi nhân vật ấy nhỉ, nghe nói xuất thân của cô ấy không chính quy, xem ra đã nỗ lực rất rất nhiều ấy.]
[Lấy đầu tôi đảm bảo cho mọi người xem, thấy phim không hay thì cứ đến tìm tôi!!]
Nam Chi không quá bất ngờ với thành tích lần này, cô đã lựa chọn kịch bản tỉ mỉ, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Cô vẫn duy trì tiến độ một năm một bộ phim truyền hình. Sáu tháng cuối năm này, Nam Chi cẩn thận chọn một bộ phim, lúc mọi người bên ngoài đang khen ngợi thành tích của mình thì cô đã vào đoàn phim rồi.
Không quá bất ngờ, đến cuối năm, Nam Chi lại ôm cúp nữ diễn viên xuất sắc nhất vào trong ngực, lần này không phải một cúp, mà đến tận ba cúp.
Không chỉ điện ảnh, cô giành lấy giải thưởng bên mảng phim truyền hình luôn. Bỗng Nam Chi nhất thời trở thành đối tượng được tranh giành.
Nhìn thấy lịch trình của cô ngày càng nhiều, có người nào đó không nhịn được…
Chu Tự Bắc nhìn Nam Chi gần ra khỏi cửa, yếu ớt mở miệng: “Bây giờ em ngày càng không để ý đến nhà rồi.”
Lúc này, dù cho ai nhìn vào anh đi nữa cũng sẽ ngửi được mùi dấm chua nồng nặc.
Nam Chi đi đến trước mặt anh, nâng cằm anh lên rồi hôn một cái: “Chờ em trở về.”
Thấy cô muốn rời đi, anh trực tiếp kéo cô vào trong lòng mình, nụ hôn sâu hơn ban nãy.
Sau khi hôn xong, hai người đều thở dốc.
Đôi mắt của anh dần tối sầm lại: “Đây là bồi thường.”
…
Hai năm sau, Nam Chi giành được giải thưởng quốc tế lớn nhờ bộ phim điện ảnh mới.
Cùng ngày trở về nước, vô số phóng viên túc trực ở sân bay đã chuẩn bị chụp ảnh và phỏng vấn cô đầu tiên.
Ngay lúc Nam Chi ra khỏi sân bay, hầu như tất cả các ánh đèn flash đều đồng thời chớp nháy, âm thanh tách tách liên tục vang lên.
Cô đeo kính râm, nhìn thấy hiện trường đông đảo như vậy nên hơi kinh ngạc, nhưng cô không có ý định nhận phỏng vấn tại sân bay.
Lúc đang chuẩn bị đi theo bảo vệ của công ty mà Diêu San đã phái đến để ra ngoài, một người nọ đến trước mặt Nam Chi, nắm tay cô rồi dẫn cô rời đi.
Phóng viên và fan hâm mộ đều ngây ngẩn cả ra, bởi vì người này không phải người ngoài, chính là Chu Tự Bắc.
Nam Chi vừa thắt dây an toàn vừa kinh ngạc không thôi nhìn anh: “Không phải hôm nay anh bảo bận rộn nhiều việc nên không có thời gian đến sân bay đón em sao?
Chu Tự Bắc liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Thời gian đón em thì vẫn có.”
Cô tháo chiếc kính râm xuống, có chút không nỡ: “Thật ra em tự về nhà cũng được mà. Bây giờ anh bận rộn như vậy, phải quản lý cả công ty trong nhà và Húc Tinh nữa, quá mệt mỏi.”
“Anh dẫn em đi một nơi.”
Chu Tự Bắc thần bí nói một câu, cũng không đáp lại sự tò mò của Nam Chi.
Lúc này, cư dân mạng gào khóc thét lên vì những ảnh chụp và video mà phóng viên cùng fan hâm mộ ở hiện trường đã chụp lại.
[Tốc độ của Chu tổng nhanh ghê ha, tôi còn chưa kịp thấy rõ người đã bắt đi rồi.]
[A a a a cách một cái màn hình mà tôi ăn kẹo ngọt đến sâu răng rồi, thỏa mãn quá hu hu hu.]
[CP Nam Bắc vẫn ngọt ngào như trước.]
[Đã qua hai năm rồi, khi nào hai người mới kết hôn!]
[Hoạt động rút thăm đã lên mấy triệu rồi, không phải tỷ lệ thắng của tui ngày càng ít lại sao!!]
[Chu tổng làm tui quá thất zọng rồi, Trì Thần sát vách đã có hai đứa con biết đi rồi đấy, sao anh còn chưa kết hôn!!]
[Hai người nhanh lên một chút, kết hôn đê a a a a.]
[Không nhìn nỗi, mang cục dân chính đến cho hai người luôn, kết hôn tại chỗ mau đi!!]
…
Lúc cư dân mạng đang ôm ấp hy vọng, khẩn thiết cầu xin hai người hãy kết hôn đi, trong lòng Nam Chi cũng tò mò đến nỗi muốn nổ tung luôn rồi.
Nhưng trong phút chốc, cô phát hiện con đường Chu Tự Bắc đang đi này vô cùng quen thuộc. Đây là đường đi đến Đại học Sư phạm Định Hải, cô đã học ở trường này bốn năm, lần này đi lại thấy rất quen thuộc.
Chiếc xe lái thẳng vào trong trường, bây giờ là thời gian nghỉ hè, sinh viên ở trong trường không còn bao nhiêu. Huống chi ở đây khí trời oi bức, thế nên trong sân trường không có lấy một bóng người.
Bên cạnh hồ bán nguyệt, cành liễu nhẹ nhàng đung đưa, làn gió thổi qua khiến mặt hồ xanh biếc khẽ dao động.
Nam Chi ngây người nhìn Chu Tự Bắc quỳ gối trước mặt mình, trong khoảnh khắc anh mở chiếc hộp đựng nhẫn ra, cô thấy hô hấp của mình suýt bị dừng lại rồi, nhịp tim cô lúc này đang rất mãnh liệt.
“Nhẫn đã chuẩn bị hai năm, cuối cùng anh cũng có thể lấy ra rồi.” Chu Tự Bắc ngước mắt cười nói: “Anh đã từng muốn cầu hôn em vô số lần, thế nhưng anh vẫn gác nó lại.”
Cô lấy lại hơi thở bình ổn của mình, bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”
“Vì không muốn em bị ràng buộc, anh hy vọng em có thể đạt được thành công của đời mình trong một thế giới rộng lớn hơn. Bây giờ, em thành công rồi.” Anh nhẹ nhàng cười đáp lại.
Giọng nói của cô hơi run rẩy: “Anh vì em nên mới đợi lâu như vậy sao?”
Chu Tự Bắc nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết vì sao anh chọn chỗ này không?”
“Bởi vì đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên sao?” Nam Chi trả lời.
Anh cười nói: “Không sai, là lần đầu tiên gặp nhau, cũng là nơi anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, càng là nơi anh muốn bên em cả đời.”
“Ý của anh là, trước đây lúc nhìn thấy em ở đây, anh đã muốn kết hôn với em rồi sao?” Đột nhiên cô thấy rất tò mò.
“Có vấn đề gì không? Nếu như em không đến Húc Tinh, anh cũng sẽ tìm cách khác để vô tình gặp được em.” Chu Tự Bắc mỉm cười đáp, nhưng ngay sau đó, giọng điệu của anh trở nên rất nghiêm túc trịnh trọng: “Vậy nên Chi Chi, em có nguyện ý làm vợ anh không?”
Một lát sau, cô nhoẻn miệng cười, đưa tay trái ra cho anh: “Tại sao em không muốn chứ, bây giờ em muốn đóng vai một nhân vật có tính khiêu chiến đáng sợ hơn cơ.”
Ánh mắt anh hiện lên vẻ mừng rỡ, anh không chờ nổi nữa, đeo nhẫn vào ngón áp út của Nam Chi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út của cô, dịu dàng nói: “Nhân vật ông xã này, anh có tự tin mình sẽ diễn rất tốt.”
Sau khi anh đứng dậy, Nam Chi cũng vùi đầu vào ngực anh, vừa cười vừa nói: “Em cũng có thể làm tốt vị trí Chu thái thái!”
…
Sau khi cầu hôn thành công, trước tiên hai người thông báo cho bố mẹ hai bên biết. Hai nhà đã thảo luận một chút, quyết định gặp mặt rồi chọn ngày tốt để tổ chức lễ cưới.
Đối với hai người chính chủ chậm chạp không chịu kết hôn này, bố mẹ hai bên đã sớm không đợi nổi rồi. Nếu không phải tôn trọng ý kiến của Nam Chi và Chu Tự Bắc, họ hạn không thể trói hai người mang đến cục dân chính cho xong ấy chứ.
“Trước tiên tìm thời gian để đăng ký hôn hôn đã, sau đó chúng ta sẽ chọn lựa thời gian tổ chức hôn lễ thật tốt.” Tốc độ nói của mẹ Chu rất nhanh: “Hôn lễ muốn tổ chức như thế nào, đều nghe theo các con nhé. Chỉ cần các con nói ra, mẹ bảo đảm làm thật hoàn hảo. Mẹ đã tìm người thiết kế đồ cưới rồi, dự tính ngày mai sẽ có mẫu, đến lúc đó các con tự chọn là được…
Chu Tự Bắc đỡ trán: “Tụi con mới thông báo mẹ tối hôm qua, thế mà bây giờ đã có mẫu thiết kế đồ cưới rồi à?”
“Nếu không thì sao.” Mẹ Chu hừ một tiếng: “Tốc độ của tụi con thực sự quá chậm!”
Mẹ Nam phụ họa một câu: “Có thể còn sống để nhìn thấy hai đứa con kết hôn, thật tốt mà.”
“…” Khóe miệng Nam Chi giật giật: “Mẹ, mẹ khoa trương quá rồi đó.”
Về phần thảo luận hôn lễ sau đó, Nam Chi và Chu Tự Bắc không hề nhúng tay vào chút nào, dứt khoát giao việc này cho bố mẹ.
Hai con người đi đưới ánh nắng chan hòa, đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Lúc vẫn còn đang xếp hàng thì có người nhìn thấy chuyện này, sốt sắng đăng lên trên mạng.
#Nghi vấn Chu Tự Bắc và Nam Chi đi đăng ký kết hôn# lập tức leo lên hot search trên Weibo từ khi mới xuất hiện. Vô số người đi vào xem thế nào, đương nhiên cũng có nhiều người có thái độ không tin lắm.
[Khi nào kiểm chứng rồi hẵng nói, bây giờ tôi thất vọng bọn họ quá rồi!]
[Khi nào thực sự kết hôn thì báo chúng tôi biết, hai năm qua chúng tôi bị lừa gạt quá nhiều lần rồi!]
[Tui cứ loáng thoáng cảm thấy cái này sẽ thành sự thật nhỉ…]
[Nếu như đây là sự thật thì tôi cũng mong mình trúng giải! Có thể đến hiện trường xem hôn lễ của hai người!!]
[Lầu trên đừng liều, rõ ràng tui mới là người sẽ trúng giải!]
[Xin hãy cho cục dân chính một cơ hội, đi vào thì nhất định phải cầm giấy chứng nhận đi ra đó. /Gào thét/]
…
Lúc đi ra, Chu Tự Bắc nhìn chằm chằm ảnh chụp hai người vai kề vai mỉm cười trên tờ giấy đỏ, nhìn chăm chú rồi nở nụ cười: “Có lẽ đây là ảnh chụp đẹp nhất của cuộc đời anh.”
Nam Chi khẽ run, lập tức nắm lấy tay của anh: “Em cũng vậy.”
Cùng lúc đó, chuông điện thoại di động của hai người vang lên, vậy nên cả hai không hẹn mà cùng nhau nhận cuộc gọi đến.
Tề Tín và Diêu San đều biết hôm nay hai người đi đăng ký kết hôn, nhưng trên mạng đang thảo luận về chuyện này rất nhiều. Thế nên bọn họ mới gọi điện hỏi phải làm sao.
“Công khai đi.” Hai người cùng lúc mở miệng nói với người bên kia đầu dây, lập tức nhìn nhau cười: “Tự chúng tôi công khai.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tự Bắc cong môi cười: “Xem ra mọi người còn nóng ruột hơn chúng ta.”
Nam Chi cũng bất lực cười: “Đúng vậy, thế nên phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ thôi.”
Sau đó, cả hai cùng nhau đăng Weibo, hình ảnh đính kèm chính là giấy chứng nhận kết hôn có ảnh chụp vai kề vai, cùng nhau mỉm cười của cả hai.
Tốc độ bình luận cứ như một giây mấy ngàn cái, hot search lập tức đổi thành #Cuối cùng Chu Tự Bắc và Nam Chi cũng kết hôn rồi#, các fan CP chảy nước mắt ròng ròng.
[Cuối cùng tôi cũng chứng kiến hai vị kết hôn lúc còn sống rồi!]
[Tui thích CP Nam Bắc nhất đấy, cuối cùng cũng tu thành chính quả, chúc mừng chúc mừng!]
[Nụ cười trong hình cũng ngọt ngào quá đi, sau này nhất định phải hạnh phúc nhé!]
[Nhanh chóng tổ chức hôn lễ đi!!]
[Đợi rút thưởng hai năm, cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi chứ!?]
Mọi người đang thảo luận thì mẹ Chu đã đăng Weibo.
@Chu Tự Bắc và Nam Chi nhất định kết hôn: Đừng nóng vội, bây giờ bắt đầu rút thưởng đây ~
——————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngày mai là hôn lễ, ngày mốt là xong xuôi rồi!