Mấy ngày gần đây ở Xuân Đằng tiểu trấn xảy ra không ít chuyện.
Đầu tiên là xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc trên trời dưới đất không đâu sánh được, thế nhưng mỹ nhân lại xa cách như mây trên trời, rất nhanh đã bế quan đóng cửa không ra, đám tu sĩ chỉ có thể âm thầm than thở.
Tiếp đó, chính là Xuân Đằng tiểu trấn đột nhiên xuất hiện động đất, động đất tới nhanh mà đi cũng nhanh, không tạo ra thương vong gì, nhưng đổi lại thì sau khi một vài tu sĩ tinh thông bói toán gieo quẻ về chuyện này đều bị phản phệ trọng thương, bởi vậy trong lòng mọi người tuy lo sợ bất an nhưng cũng không dám nói gì thêm.
Còn bây giờ, từ xưa đến nay chỉ khi có người chiến thắng đại hội luyện đan xuất hiện thì yêu sủng hình người của đại sư Ứng Ngọc Xuân đại sư mới xuống núi.
Nếu nói hai chuyện lúc trước cùng chuyện này không có quan hệ, vậy việc Ngư lão xuất hiện thật sự khiến mọi người không thể hiểu nổi. Xuân Đằng tiểu trấn tồn tại nhiều năm như vậy, cũng không thấy lão đi gặp ai bao giờ.
Vì sao Ngư lão lại muốn đi ra? Bởi vì Chu Trường Dung đã cố ý nhắc tới, việc này lão không thể không giúp.
Các tu sĩ sau khi nghe Ngư lão nói một đống lời cảm thán, cuối cùng cũng coi như hiểu được chút ý tứ trong đó. Theo lời Ngư lão, bởi vì có cảm giác nhiệt tình của người dự thi đại hội luyện đan gần đây dường như biến mất, không ít luyện đan sư không có thành tựu, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ năm đó của Ứng Ngọc Xuân đại sư, lần này lão ngoại lệ cố ý tiết lộ ra tên và hiệu quả đan dược sẽ đem thưởng cho người chiến thắng, dùng nó khích lệ tinh thần thi đấu cho người dự thi.
Mà bên trong đan dược dành cho người chiến thắng lần này, có một viên "Tam Xuân Đan".
Nhìn lại nơi hiu quạnh, tỉnh mộng đã qua ba tháng mùa xuân.
Tam Xuân Đan, rất nhanh đã dẫn đến rất nhiều sự chú ý. Chính là đan dược cuối cùng Ứng Ngọc Xuân tiền bối luyện chế trước khi phi thăng, có thể làm cho tu sĩ từ kỳ Hợp Thể trở xuống an toàn tăng lên một bậc, làm cho tu sĩ từ kỳ Hợp Thể trở lên tăng nửa bậc, mà dường như không có bất kỳ hạn chế nào. Nhưng nếu đã từng ăn qua đan dược tương tự từ trước, hiệu quả sẽ không còn như cũ, cần phải dùng đan dược phụ trợ mới có thể sử dụng được.
Về phần dùng loại đan dược phù trợ gì, Ngư lão không nói tiếp, các tu sĩ cũng thức thời mà không đuổi theo hỏi nữa. Bởi vì đối với số lượng lớn người chưa từng được ăn đan dược tương tự như bọn họ mà nói, căn bản không cần lo lắng đan lực không đủ.
Có thể tưởng tượng được tin tức này sẽ làm cho các tu sĩ trong Xuân Đằng tiểu trấn sục sôi như thế nào?
Đây chính là loại đan dược tăng cao tu vi hoàn toàn không có tổn hại gì đấy!
Có bao nhiêu tu sĩ có thể nhịn được sức hấp dẫn như vậy chứ?
Cho dù là đại năng từ kỳ Hợp Thể trở lên, người động lòng cũng không phải là số ít. Tuy rằng chỉ có thể nâng lên nửa cấp, thế nhưng tu hành càng về sau, muốn nâng lên cấp thì lại càng khó. Nửa cấp, cũng có thể tiết kiệm được mấy trăm năm thời gian.
Tin tức vừa truyền đi, Lâm Tiêu quả nhiên đã ngồi không yên.
Ngư lão ở trong Xuân Đằng tiểu trấn nhiều năm, còn là yêu sủng của Ứng Ngọc Xuân đại sư, lời hắn nói đương nhiên sẽ không có ai hoài nghi là giả, mà tin tức này truyền đến tai người hữu tâm, họ chỉ sẽ cảm thấy càng thêm đáng tin, bởi vì bọn họ đã nếm qua được chỗ tốt của đan dược tương tự, sao có thể không động lòng chứ?
Vài ngày sau, Tiểu Hà và Tiểu Lan trong tam bào thai cũng dồn dập truyền âm tới Chu Trường Dung, hai người Vân Trung Quân và Tinh Dạ Hầu cũng đã lén lút đi vào Đảo Đông Ba.
"Ba người các ngươi trở về đi, không cần tiếp tục đi theo nữa." Chu Trường Dung đã xác định được suy đoán của mình, đương nhiên sẽ không cần tỷ muội tam bào thai tiếp tục theo dõi. Nếu hắn đoán không sai, phỏng chừng bây giờ ba người Lâm Tiêu đang vô cùng cảnh giác, tình cảnh của tỷ muội tam bào thai cũng sẽ trở nên nguy hiểm, thấy được rồi thì thôi.
Chu Trường Dung đã sinh hoạt màn trời chiếu đất được mấy ngày, cũng không hề đến làm phiền Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu cũng lười để ý đến hắn.
Trong đầu tên nhân tộc lừa đảo này toàn là đại dương mênh mông, phơi nắng vài ngày như vậy vẫn còn chưa đủ.
"Chủ nhân."
Ba tỷ muội bị Chu Trường Dung gọi trở về, còn có chút lưu luyến.
Tuy rằng các nàng vẫn luôn phải theo dõi gắt gao, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt ở trần gian. Bình thường các nàng chỉ toàn ở trong Sổ Sinh Tử tu luyện mà thôi, hiếm khi có cơ hội được đi ra ngoài thông khí.
"Tu vi của các ngươi bây giờ còn chưa đủ cao thâm, theo dõi tới đây là được rồi, ta không cho các ngươi lên đảo cũng là vì muốn tốt cho các ngươi." Chu Trường Dung sao có thể không biết ba tỷ muội đang suy nghĩ gì, lúc trước các nàng sống rất khổ, bây giờ cũng sẽ tuyệt đối trung thành, không cần phải quá nghiêm khắc oai lệ, "Ba người các ngươi tạm thời không cần trở lại Sổ Sinh Tử, cứ ở trong nhà này, hầu hạ Sư tiền bối cho tốt."
Vạn nhất Sư Vô Cữu có làm cái gì, tốt xấu gì mình cũng có thể đề phòng trước. So với bọn người Lâm Tiêu, Sư Vô Cữu mới là cục thịt gặm mãi mới có thể gặm xuống xương cứng.
"Đa tạ chủ nhân." Ba tỷ muội trăm miệng một lời cảm kích nói.
Chu Trường Dung khẽ gật đầu, chắp tay về hướng cửa phòng Sư Vô Cữu nói, "Sư tiền bối, tại hạ đi một chuyến tới Đảo Đông Ba trước."
Lời còn chưa dứt, cửa đã mở.
Khuôn mặt Sư Vô Cữu bị ba tỷ muội nhìn thấy một cách rõ ràng, liền thốt ra tiếng kêu kinh ngạc quen thuộc. Các nàng không nhịn được cảm thán với chủ nhân ở trong lòng, sao họ lại có diễm phúc như vậy chứ? Được hầu hạ một đại mỹ nhân thế này, thật sự là mộ phần tổ tiên tỏa khói xanh.
Hoàn toàn đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, Sư Vô Cữu trong nháy mắt đi đến trước mặt Chu Trường Dung, nhìn Chu Trường Dung từ trên xuống dưới, vô cùng nghi ngờ, từ ngữ mơ hồ, "Ngươi..."
Chẳng lẽ ngươi đã phát hiện ra cái gì?
Không thể nào.
Bây giờ mới qua được bao lâu? Chu Trường Dung đã phát hiện ra có chỗ không đúng? Rõ ràng hắn chưa từng nói cái gì, mà Chu Trường Dung cũng không biết Thuật Vọng Khí. Nhưng nhìn bộ dáng của Chu Trường Dung, tựa hồ như đã có dự định trước.
"Ngươi muốn đi đến đó? Thế nào, có phát hiện gì mới?" Sư Vô Cữu đứng khoanh tay, giả vờ bình tĩnh hỏi.
Chu Trường Dung vừa nghĩ một chút đã có thể rõ ràng suy nghĩ trong đầu Sư Vô Cữu lúc này, nhất thời có chút bất đắc dĩ, "Kỳ thực lần trước đi cũng đã có phát hiện, chỉ là không dám khẳng định, bây giờ ngược lại đã xác định được."
"Ngươi không tiếp tục theo dõi bọn người Lâm Tiêu nữa à?" Sư Vô Cữu nghe thế, cũng đã hơi thất vọng, ý đồ dời đi sự chú ý của Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung chậm rãi lắc đầu, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi mấy phần, "Tiền bối, chiêu gắp lửa bỏ tay này của ngươi, chậm. Người ta tìm cũng không phải bọn người Lâm Tiêu, theo dõi họ làm gì nữa?"
Không, đương nhiên phải đi theo bọn họ mới đúng chứ.
Sư Vô Cữu bắt đầu hoài nghi có phải do mình ngủ say nhiều năm, mà tư duy cùng với người bên ngoài cũng khác luôn không? Sau khi Chu Trường Dung đi gặp mặt hai người Lâm Tiêu một lần, còn thiếu một người chưa gặp, cũng đã xác định được người hắn muốn tìm không phải là họ?
Nếu vậy, chẳng phải là bản tọa sẽ thua sao?
"Xem ra tiền bối ngốc ở đây mấy ngày cũng đã phiền, vừa lúc, tại hạ cũng cảm thấy chỗ này không xứng với phong thái của tiền bối." Chu Trường Dung nghiêm trang nói, "Trước khi đại hội luyện đan kết thúc, tại hạ nhất định sẽ rời đi."
Nói cách khác, hắn muốn kết thúc mọi chuyện.
Sư Vô Cữu hơi phiền muộn, nhưng vẫn ôm ấp một tia may mắn. Nói không chừng tên lừa gạt này chỉ là đang phô trương thanh thế mà thôi!
Đúng vậy, bản tọa chắc chắn sẽ không thua. Ngược lại hắn càng muốn xem coi tên lừa gạt này có thể làm được trò gian gì nữa đây.
Chu Trường Dung ý tứ sâu xa cười.
"Tiền bối cứ ở đây chờ tin vui."
Ở đây chờ tin ngươi qua đời mới gọi là tin vui!
Sư Vô Cữu nội tâm âm u trả lời.
Trước lạ sau quen.
Lần thứ hai đi vào Đảo Đông Ba, Chu Trường Dung coi như đã quen cửa quen nẻo.
Chu Trường Dung tu hành Độ Vong Kinh, dầu gì cũng do đạo tổ sáng chế, đương nhiên cũng vô cùng ảo diệu. Ngoài miệng Sư Vô Cữu nói là "Yếu ớt nhất", nhưng đặt trong cửu thiên thập giới, cũng đủ để một đống đại năng tranh đoạt.
Công pháp này ngoại trừ có thể đẩy lùi tử khí, đối với khí tức cũng đặc biệt nhạy cảm.
Vạn vật có linh.
Như dãy núi, mặt đất nơi này linh khí sung túc, trời sinh có thể lưu lại vết tích sinh tồn và khí tức của các loài vật khác nhau. Nếu có thể thông qua thủ pháp xem trộm nào đó, sẽ tạo ra được hiệu quả "Tái hiện quá khứ".
Lúc trước Chu Trường Dung có thể tìm được vị trí của Sư Vô Cữu, cũng là nhờ có công pháp trợ giúp. Bây giờ trên Đảo Đông Ba, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, ba người Lâm Tiêu, Vân Trung Quân, Tinh Dạ Hầu đều lần lượt đến đây, đương nhiên cũng còn sót lại một tia khí tức của bọn họ, vẫn chưa tiêu tán.
Đối với Chu Trường Dung mà nói, chỉ cần một tia khí tức như thế, hắn đã có thể xem rõ ràng hành vi của ba người như xem phim chiếu rạp.
Trên Đảo Đông Ba có trận pháp, muốn không phá mà tiến, cần phải có nghi thức đặc biệt nào đó.
Chu Trường Dung cố ý để Ngư lão tuồng ra tin tức, lại không cho ba tỷ muội tiếp tục theo dõi, cũng là vì muốn khí tức ba người Lâm Tiêu lưu lại trên đảo không bị nhiễu, thuận cho hắn điều tra.
Bọn họ quả nhiên mắc câu.
Chu Trường Dung thật khó có thể tin được, tâm không vững như vậy, vậy mà còn có thể được tôn vinh là thiên tài? Có thể thấy trong tu chân giới, thiên tài không đáng giá.
Khí tức một người có lẽ còn có khả năng nhận sai, nhưng mà cùng lúc ba người, khả năng liền giảm mạnh.
Chu Trường Dung vận chuyển công pháp, trong hai mắt hiện ra thân ảnh và khí tức mấy ngày trước ba người này lưu lại trên đảo.
Thì ra là bộ pháp đặc biệt.
[bộ pháp: một loại công pháp tập trung vào bước chân]
Không khó.
Sau khi đơn giản mô phỏng theo, Chu Trường Dung thuận lợi tiến vào bên trong đại trận.
Đợi đến khi thân ảnh Chu Trường Dung "biến mất" ở trên đảo, Đảo Đông Ba chân chính cũng mở ra.
Đơn giản mà nói, cảnh tượng trước mắt, mới là bộ dáng thật của Đảo Đông Ba.
Chu Trường Dung nhìn thấy một ngọn núi bình thường không có gì đặc biệt, nhưng trên núi lại có một cái sơn động làm cho người khác đặc biệt chú ý.
Trên "Đảo Đông Ba" lúc trước vốn dĩ không hề có ngọn núi này, chỉ sợ là bị người giấu đi, hoặc là được người dựng nên.
Trên núi dán đủ loại bùa chú, tạo thành trận pháp vô cùng phức tạp, làm cho lòng người kinh sợ, cũng không biết bên trong bảo vệ thứ trọng yếu gì. Nếu Chu Trường Dung không có phương pháp chính xác tiến vào trận pháp, mà là cứng rắn phá hủy đại trận, e là sẽ dẫn động trận pháp trên núi, đợi đến lúc hắn đi vào, cả ngọn núi đều sẽ hóa thành tro bụi.
Thú vị.
Hết liên kết này đến liên kết khác, hoàn toàn không chừa cho người khác cơ hội.
Đáng tiếc, vẫn bị hắn phát hiện đầu mối.
Chu Trường Dung nhếch miệng, vênh váo nghênh ngang đi vào sơn động.
Vào sơn động, cũng không cần thủ pháp gì đặc biệt. Có các chuẩn bị lúc trước, đã có thể đảm bảo chỗ này không có bất kì sơ hở nào.
"Ta đã nói rồi, ta không thể luyện chế ra Tam Xuân Đan được."
Trong sơn động truyền đến tiếng xiềng xích va chạm, còn có giọng nói khàn khàn trầm thấp của một người.
Trong một khắc nghe thấy giọng nói kia, Chu Trường Dung phát hiện Sổ Sinh Tử trong đan điền hơi chấn động một chút.
Tìm được rồi.
Người có mệnh cách đặc thù, Quỷ Tinh Cửu Mệnh của hắn!