Trên mái ngói loang lổ đường vân các nét đứt.
Lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy lớp bề ngoài đang nứt dần, liên tiếp vụn vỡ rơi rớt thành hình một quả cầu tròn, tựa như viên minh châu loại bỏ lớp tro bụi quanh nó, từ từ tỏa ra ánh sáng thuộc về bản thân.
Chu Trường Dung theo bản năng muốn giơ tay ngăn cản ánh sáng của nó, may là mái ngói cũng không tỏa ra cảnh tượng "Sáng tận chân trời", ngược lại sáng mơ mơ hồ hồ nhìn khá giống dạ minh châu.
Nhanh chóng, tấm mái ngói trở nên óng ánh long lanh, mà bên trên mái ngói lại được khắc lít nha lít nhít rất nhiều chữ.
"Phương pháp luyện hóa đại đạo thánh binh." Sư Vô Cữu nhìn chữ trên mái ngói, lặng lẽ đọc lên, cả người như đang mơ, "Ốc Nhỏ, này là sao, là công pháp luyện công hả?"
Chu Trường Dung cũng trợn tròn mắt.
Hắn mơ hồ cảm thấy "Đại đạo thánh binh" là một món đồ rất đáng gờm, nhưng bây giờ hắn thật sự không nhớ ra được rốt cuộc nó là cái gì. Nhưng mà, điều đó cũng không gây trở ngại hắn cảm thấy mái ngói rất quý trọng. Nếu như nói lúc trước Chu Trường Dung vẫn còn có một tia ý nghĩ hoài nghi mái ngói không phải bảo vật bọn họ muốn tìm thì giờ hắn đã hoàn toàn từ bỏ hoài nghi.
Món đồ tất cả mọi người tranh nhau mà đoạt kia, chính là tấm mái ngói này.
"Trước ngươi giữ ở bên người đi." Chu Trường Dung nhét mái ngói vào trong lồng ngực Sư Vô Cữu, "Đừng nói nhiều, chúng ta đi trước."
Những tu sĩ truy đuổi phía sau quả thực là một đợt sóng tiếp một đợt sóng, hai người bọn họ phải nhanh chân chạy trốn, không dám dừng chân ở lại bất kì một thành trấn nào, mà là tiếp tục mướn một chiếc xe bò gấp rút lên đường. Nếu nhất định muốn chạy thì đương nhiên phải chạy thật xa, xa tới mức những tu sĩ đó từ bỏ truy đuổi mới được.
Lời tuy nói như vậy nhưng trong quá trình hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu chạy trốn vẫn nhìn thấy chân dung của hầu hết tất cả mọi người trong thôn bị dán đầy ngõ lớn ngõ nhỏ trên phố.
Dưới bố cáo của các môn phái tu tiên, những người như bọn họ bị nói thành tội phạm tội ác tày trời, một khi có người nào báo cáo tróc nã thì sẽ lập tức được một vạn lượng tiền thưởng, bất luận sống chết. Chẳng biết có biết bao nhiêu người phàm bị hấp dẫn tụ tập trước bố cáo. Dù hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã chuẩn bị quần áo cải trang từ lâu nhưng cũng không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Bọn họ đã trốn ra được từ sớm cũng như đã chuẩn bị được trước, thế nhưng mọi người trong thôn thì sao?
Sư Vô Cữu không dám tiếp tục suy nghĩ.
Những kẻ tu sĩ đó, tỏ rõ muốn bóp tắt con đường sống cuối cùng của bọn họ, hoàn toàn không hề suy nghĩ đến sự sống chết của bọn họ. So với nói bọn họ muốn có được bảo vật, chẳng bằng nói bọn họ càng muốn tìm lại mặt mũi thì đúng hơn.
Chỉ vì thứ gọi là mặt mũi không ai quan tâm đến, thế nhưng lại có thể xem bọn họ thành súc vật tùy ý giết hại?
Tu sĩ thì sao, chẳng phải tu sĩ cũng đã từng là người phàm sao?
Mấy thôn dân tu tiên như Sở Hàm đều đã chạy tới mức đường cùng bí lối.
Tỷ như Sở Hàm, hao hết sức lực giết chết được mấy tên sư huynh đệ đồng môn, xem như tự cho mình một bảo đảm, nhưng trên người hắn lại không có đan dược bổ sung chân nguyên, cũng không có vũ khí nào quá lợi hại, chống đỡ đến bây giờ cũng đã là nỏ mạnh hết đà.
Mà những kẻ đồng môn đầy mặt dữ tợn đó, liên tiếp từng người từng người tiếp tục tiến lên.
"Nếu các ngươi muốn ta chết đến thế, vậy thì để ta đây kéo theo các ngươi cùng chết!" Trong lòng Sở Hàm tràn đầy hận ý, hắn tự nhận bản thân chưa bao giờ xem bất kì người nào trong môn phái là kẻ địch, thế nhưng những người đó lại muốn giết chết hắn.
Chỉ bởi vì tư chất hắn vượt trội, chỉ bởi vì hắn xuất thân là thôn dân?
Thật nực cười!
Nói cho cùng, vẫn là do hắn quá yếu đuối.
Sở Hàm không lùi mà tiến, đối mặt chính diện với đám sư huynh đệ đồng môn.
"Tệ rồi." Một tên sư huynh đồng môn mơ hồ nhận ra gì đó, lúc này lập tức chạy trốn, "Hắn muốn tự bạo!"
Đáng tiếc vừa lúc nói xong cũng đã muộn.
Vụ nổ mạnh bao trùm cả vùng đất. Thật lâu sau đó, tại đây chỉ còn dư lại một thi thể vương máu tươi, không một ai sống sót.
Không chỉ có một.
Hầu hết các thôn dân tu tiên khác đều lựa chọn tự bạo.
Nếu nhất định phải chọn cái chết thì sao bọn họ có thể để mình chết trên tay bọn tiểu nhân đó? Dù thật sự phải chết, chắc chắn bọn họ cũng phải chết ở trong tay của mình!
Bởi vì bọn họ tự bạo dẫn đến rất nhiều môn phái tu tiên bị tổn thất nặng nề, càng ngày càng làm cho sắc mặt đám tu sĩ tối tăm.
"Chỉ bằng mấy tên thôn dân quê mùa mà cũng muốn trở mình?" Rất nhiều chưởng môn môn phái tức giận khôn cùng, phải biết tại vùng đất này ngoại trừ những tu sĩ như bọn họ thì càng chiếm số đông nhiều hơn chính là người phàm. Sở dĩ đám người phàm tục một mực cung kính tu sĩ bọn họ, đó chẳng phải là bởi vì không thể địch lại nổi bọn họ sao? Nhưng hôm nay, chỉ với một đám thôn nhân tiểu môn tiểu hộ mà lại có thể tạo thành tổn thất cho bọn họ, nếu như để đám người phàm khác biết được, vậy thì bọn họ còn có thể tiếp tục duy trì thể diện với bên ngoài hay sao?
"Chưởng môn, ta cảm thấy có chút không đúng." Một trưởng lão vô cùng lo lắng đưa ra cái nhìn của bản thân, "Tin tức ta nhận được, hầu hết mỗi một thôn dân tu tiên đều lựa chọn tự bạo, còn mấy thôn dân người phàm sau khi bị bắt kia, đệ tử của chúng ta vẫn còn chưa kịp sưu hồn thì bọn họ đã tự sát mà chết. Nếu chỉ có hai người thì là trùng hợp, nhưng người người đều vậy thì lại rất kỳ quái."
Dựa theo hiểu biết của bọn họ đối với người phàm, hẳn những người đó đều phải rất sợ chết mới đúng, sao có thể không sợ chết chứ? Nhưng mà, dường như trong lòng mấy người kia lại hoàn toàn không có lòng kính nể đối với tu sĩ, thực sự quá kỳ quái.
Tuy trưởng lão nói chuyện không biết nguyên nhân vì sao, nhưng trong lòng lão lại không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Điều đó hoàn toàn không hợp với lẽ thường, chắc chắn trong đó có một loại nguyên nhân nào đó mà bọn họ không biết.
"Nếu không, trước tiên chúng ta chậm lại một chút. Dù sao, họ cũng chỉ là người phàm bình thường, bây giờ cũng đã chết rất nhiều. Còn lại, chúng ta cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?" Trưởng lão vẫn còn có chút không đành lòng, nói trắng ra là, đó cũng chỉ là người phàm mà thôi. Dựng lên tình huống như vậy, người không biết còn tưởng bọn họ đang đánh giết tuyệt thế ma đầu!
"Nếu họ đơn giản thì bảo vật còn có thể nằm trong tay họ chắc? Chúng ta có nhiều người như vậy mà đám phàm tục đó vẫn có thể trốn thoát?" Chưởng môn hất tay, hoàn toàn không đặt lời khuyên của trưởng lão nọ trong lòng.
Cũng chỉ là đám người phàm ít ỏi, vậy mà dám để bọn họ ăn thiệt thòi lớn đến thế, chẳng lẽ còn muốn nhẹ nhàng buông tha?
Thái Sơn trơ mắt nhìn con của mình tự bạo tại chỗ, kéo theo đám tu sĩ đuổi theo bọn họ, bản thân Thái Sơn cũng bị dư chấn đánh ngất, đợi đến khi tỉnh lại thì trời đã là buổi tối.
"Tiểu Hoan!" Thái Sơn vội vã đứng lên, lảo đảo chạy về phía thi thể Tiểu Hoan. Bởi vì Tiểu Hoan tự bạo mà chết cho nên thân thể của hắn cũng không được giữ lại. Thái Sơn tìm cũng chỉ là những mảnh vải nát ra từ quần áo mà thôi. Hỗn hợp máu tươi và bùn đất trộn lẫn vào nhau, căn bản không thể nhận rõ đâu là Tiểu Hoan, đâu là tu sĩ khác.
Lúc thường Thái Sơn thích khóc sướt mướt, thế nhưng cho tới bây giờ bà lại chẳng thể khóc nổi. Lúc thường bà rất ghét bỏ đứa con trai Tiểu Hoan này, vừa ngu dốt lại vừa hay kích động, mỗi ngày bị người khác lợi dụng làm việc, tình cờ thông minh một chút thì cũng chỉ là một ít trò khôn vặt mà thôi, vốn không phải việc gì lớn. Dù ngay cả như vậy thì đó cũng là con trai của bà, là đứa con bà nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn.
Bây giờ nhìn thấy Tiểu Hoan rơi vào kết cục như vậy, bà có nỡ lòng nào?
"A —— "
Khắp mặt Thái Sơn đại thẩm đều là phẫn hận, lấy thanh kiếm từ trên người một bộ thi thể tu sĩ duy nhất vẫn còn hoàn chỉnh, hai tay run rẩy nâng kiếm lên, từng bước từng bước lên đường.
Bà chỉ là một bà lão, trốn cũng không trốn được chỗ nào. Đã vậy thì dứt khoát liều mạng, để đám tu sĩ đó nhìn xem, dù chỉ là một người phàm thì cũng không dễ bắt nạt đến thế.
Tình huống hai người Tịch Chu và Ngọc Sương bị phát hiện như một trò đùa.
Hai người bọn họ ngụy trang rất tốt, tổ hợp hai tiều phu trẻ tuổi không bị ai phát hiện ra điều không đúng. Mà vấn đề rất khó xử chính là, dẫu sao Ngọc Sương cũng là một cô gái lại có tính sạch sẽ, mặc dù trong thời gian ngắn có thể vì sinh tồn mà nhẫn nại nhưng đợi đến khi độ an toàn thoáng được bảo đảm, muốn tắm rửa một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Hiển nhiên Tịch Chu cũng không nỡ để vợ của mình chịu khổ như vậy, ngay cả tắm rửa cũng không thể. Bởi vậy, còn cố ý đến cửa hàng bán đồ cho nữ tử ở trấn trên mua một ít xà phòng thơm gì gì đó. Vì thế mà bị theo dõi.
Phải biết, trang phục của Tịch Chu bây giờ chỉ là một tiều phu bình thường mà thôi, thế nhưng mua đồ cho vợ của mình lại có hơi quá xa xỉ. Mua xà phòng thơm gì đó hầu hết đều là đồ tốt nhất trong tiệm, vượt xa số tiền mà Tịch Chu có thể lấy ra.
Hoặc là nói ngược lại, tiền là do những tu sĩ trước kia trả cho, Tịch Chu mang không ít bạc trên người, thầm nghĩ muốn nghèo cũng không thể để vợ nghèo, hơn nữa trên đường đi bọn họ thật sự đã chịu rất nhiều khổ cực, bởi vậy mới tiêu thêm ít tiền để mua đồ. Dĩ nhiên, kẻ đi theo dõi chỉ là một tên trộm vặt móc túi.
Thật không nhìn ra, còn là một con dê béo ú.
Vì vậy, tên trộm lặng lẽ đi theo phía sau Tịch Chu, phát hiện hai người kia thế mà lại là hai người được vẽ trên bố cáo, dưới cơn vui sướng lập tức đi tố giác.
Hai người Ngọc Sương và Tịch Chu không thể không bởi vì loại phạm lỗi nhỏ này mà phải lần thứ hai chạy trốn.
Thế nhưng nếu giống lúc trước lén gạt tung tích thì còn được, bọn họ vẫn có thể chạy thoát. Mà bây giờ đã bị phát hiện, bọn họ phải làm thế nào để chạy thoát?
Tịch Chu hận bản thân sơ ý.
Chỉ vì nhất thời không cẩn thận, không chỉ hại bọn họ bây giờ bị truy sát, mà có khả năng lúc Ngọc Sương cởi quần áo đã bị tên trộm kia nhìn thấy.
Nghĩ tới đó, Tịch Chu chỉ có loại kích động muốn giết người.
Nhưng mặc kệ hai người bọn họ ảo não như thế nào, đám tu sĩ vẫn từng bước ép sát. Bất kể bọn họ đi đường núi cong quẹo uốn lượn ra sao, đối với những tu sĩ mà nói, đường núi cũng không đáng kể chút nào.
Tịch Chu nắm tay Ngọc Sương chạy trốn một đường, gần như không còn đường đi nữa.
"Xin lỗi, Ngọc Nhi, là do ta sơ suất." Tịch Chu cúi đầu nhìn, bàn chân Ngọc Sương thương tích chồng chất. Đường núi vốn gồ ghề nhấp nhô, bọn họ lại vội vàng chạy trốn, giày trên chân cũng chỉ là loại bình thường nhất, nào có thể chịu nổi dày vò như vậy?
Ngọc Sương cứ thế không một câu oán hận, chạy trốn một đường đến bây giờ cũng đã không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
"Bây giờ nói mấy cái đó cũng đã chậm." Ngọc Sương bình tĩnh đưa mắt nhìn xung quanh, xác định đã không còn đường, trái lại trong lòng rất bình tĩnh, nàng đã đoán được kết quả như thế từ trước. Chạy trốn không giải quyết được bất cứ chuyện gì, bọn họ không có đủ vũ lực, lại không có vật ngoài trợ giúp, bị vây bắt dưới thiên la địa võng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Còn không bằng ngồi xuống suy nghĩ phải chết như thế nào mới thể diện hơn một chút, nói không chừng còn hữu dụng hơn.
"Ngọc Nhi, thật ra trong lòng nàng vẫn còn oán trách ta đúng không." Tịch Chu còn tưởng vào lúc này, Ngọc Sương sẽ yếu đuối gào khóc, không ngờ đối phương còn bình tĩnh hơn hắn nhiều. So sánh với đó, một đại nam nhân như hắn trông rất vô dụng.
"Ta biết, trước đây nàng lựa chọn gả cho ta là vì ta yếu đuối, rất nhiều người trong thôn đều nói nàng chọn tới chọn lui, lại chọn tên vô dụng nhất. Cho nên ta nghĩ, ta muốn dùng hết khả năng của mình đối tốt với nàng, nàng không cần làm gì cả, mỗi ngày chỉ cần ăn mặc quần áo thật xinh đẹp là được." Tịch Chu giấu trong lòng rất nhiều lời muốn nói, chỉ là trước đây không có cơ hội nói. Nếu không nói lúc này, e rằng ngày sau cũng không còn cơ hội nói nữa.
"Ừm, ta biết." Ngọc Sương khẽ gật đầu, "Lúc đó ta đã biết chàng là người nói là sẽ làm."
Nếu tính tình Tịch Chu không ôn hòa, nàng cũng nhìn không lọt mắt. Người càng đơn thuần thì càng dễ khống chế, Ngọc Sương biết mình xinh đẹp, cũng biết mình là hạng người gì. Một cô gái yếu đuối như nàng muốn sông tốt ở trong thôn thì cũng chỉ có thể chọn gả cho một nam nhân.
"Thật ra nàng không thích ta, ta biết." Giọng nói Tịch Chu có chút bất đắc dĩ, "Chỉ có điều, nàng cũng không thích những người khác, có lúc ta cảm thấy thậm chí ngay cả bản thân mình nàng cũng không thích."
Ngọc Sương khẽ cau mày.
Rốt cuộc Tịch Chu bị bệnh gì, đã đến lúc nào rồi mà còn muốn nói mấy thứ vô dụng này? Đôi khi, nàng cảm thấy tình cảm là thứ thật sự rất tẻ nhạt. Giống như những tu sĩ kia nói, thất tình lục dục chỉ là chướng ngại vật mà thôi.
"Thôi, bây giờ nói mấy cái này thì có ích lợi gì đâu?" Tịch Chu tự giễu một tiếng, "Ngọc Nhi, đại khái ta chỉ có thể vì nàng làm một chuyện cuối cùng."
Ngọc Sương còn chưa kịp phản ứng Tịch Chu nói cái gì đã cảm thấy phía sau nàng não tê rần, cả người mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.
Tịch Chu bình tĩnh ôm Ngọc Sương, kéo một sợi dây leo bên vách núi, cột chặt Ngọc Sương vào đó rồi mới cẩn thận từng li từng tí đưa nàng xuống.
Dây leo gánh chịu sức nặng của một cô nương như Ngọc Sương thì vẫn coi như tạm được, nhưng tuyệt đối không thể gánh chịu trọng lượng của cả hai người. Hơn nữa, thời điểm phát hiện ra dây leo là lúc hắn dự định gom góp đủ sính lễ để cưới Ngọc Sương, một hơi lật đật lên rất nhiều ngọn núi, phải hái rất nhiều thảo dược mới đổi được.
Đã thế, hẳn sẽ không bị đám tu sĩ kia phát hiện ra đâu.
Dung mạo Ngọc Sương vừa xinh đẹp lại trẻ tuổi, hoàn toàn có thể tìm một người tốt hơn gả cho, cần gì phải chết cùng một chỗ với hắn chứ? Hơn nữa, nếu không phải do hắn sơ ý, hẳn bây giờ bọn họ còn đang ở trong tửu điếm tốt nhất rồi.
Tịch Chu quay đầu, phát hiện các tu sĩ đã đến.
"Thì ra là Tịch thợ săn." Tu sĩ đuổi tới sớm nhất, vừa vặn cũng là người đã từng theo đuổi Ngọc Sương, lúc trước khi cấm chế còn tồn tại, gã bị Tịch Chu đánh rất nhiều, chẳng qua lúc đó gã không thể ra tay mà thôi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, bây giờ lại đụng phải.
"Sao thế, góa phụ nhỏ của ngươi bỏ ngươi chạy mất rồi à? Cũng đúng thôi, vợ nhỏ xinh đẹp như vậy, ai thấy mà thấy không thèm chứ? Đáng tiếc, cô ta chỉ là một thôn phụ, nếu cô ta muốn làm thê thiếp của lão tổ, nói không chừng vẫn còn có một tia hi vọng sống sót." Tu sĩ kia nói mãi nói đến mức tự cảm thấy khá tiếc nuối.
Ngọc Sương ở trong đám phàm nhân cũng được coi là rất đẹp, dĩ nhiên, so với nhóm nữ tu thì vẫn kém hơn rất nhiều. Mà Ngọc Sương thắng ở chỗ trời sinh tính tình lạnh nhạt, có một loại vẻ đẹp làm người vừa nhìn đã cảm thấy thích. Tính chất đặc biệt như vậy, không cần làm đạo lữ mà dùng làm thê thiếp đã đủ rồi.
"Phì." Tịch Chu cười lạnh một tiếng, "Bớt dùng cái miệng thúi của ngươi nhắc đến tên Ngọc Nhi đi. Những kẻ như các ngươi đấy hả, nói bọn ngươi là súc sinh cũng đã là sỉ nhục đối với súc sinh rồi. Các ngươi vô duyên vô cớ đi đến thôn chúng ta, muốn đuổi giết bọn ta, mơ ước thê tử nhà người khác mà còn dám ăn nói hùng hồn như vậy, quả nhiên không biết liêm sỉ là gì."
"Ha, ngươi đúng là rất muốn chết!" Tu sĩ kia còn muốn nói gì đó đã bị một tu sĩ khác ngăn lại.
Nói chuyện là một tu sĩ tướng mạo già dặn khác, lúc hắn nhìn Tịch thợ săn, thái độ trở nên ôn hòa hơn nhiều, "Tịch thợ săn, ta nghĩ chắc chắn giữa chúng ta đã có chút hiểu lầm. Chúng ta chỉ muốn mời các ngươi trở về giải thích với sư môn một chút thôi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta bảo đảm có thể bảo vệ tính mạng cho ngài, hơn nữa sau đó sẽ có một khoản tiền tặng lại."
Những thôn dân trước đó khi tu sĩ bọn họ đuổi tới, toàn bộ đều đã tự sát, không còn một ai sống sót. Thôn dân tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, giết một người là bớt một người, nếu ngay cả một người mà bọn họ cũng không thể bắt sống trở về sưu hồn, không biết chưởng môn sẽ tức giận đến cỡ nào nữa!
"Hiểu lầm? Ta thấy không phải vậy đâu." Tịch thợ săn cười nhạo một tiếng, "Mặc kệ các ngươi có ý đồ gì, nhưng các ngươi đều đừng hòng! Các ngươi tưởng mình là người tu tiên cao cao tại thượng thì ngon lắm chắc? Dưới cái nhìn của ta, các ngươi còn không bằng những người phàm tục bọn ta. Ít nhất những người phàm tục như chúng ta thua là thua được, còn các ngươi lại không thua nổi!"
"Ngươi!"
Các tu sĩ liếc mắt nhìn nhau, thấy Tịch Chu hoàn toàn không hề bị lay động, chỉ có thể cưỡng ép bắt hắn sưu hồn trước tiên.
Mắt Tịch Chu rất tốt, thấy bọn họ hành động, quyết đoán chạy thẳng đến vách núi nhảy xuống.
Muốn chết cũng không cần phải chết trong tay đám tu sĩ đó.
Hắn nhảy một cái như thế, Ngọc Nhi sẽ an toàn.
Quy Cửu dẫn theo ba người Phong Tế Tế, Phong Tiểu Lâu và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cùng đi tới một góc hẻo lánh tu chân giới.
Điều kì lạ chính là, tuy linh khí ở đây không quá nồng đậm, nhưng cũng không quá nhợt nhạt, mà tu vi cao nhất của tu sĩ cũng chỉ là Nguyên Anh, quả thực yếu đến mức đáng thương, dường như nơi này đã từng bị thứ gì đó càn quét qua vậy.
Nhưng quẻ bói lại biểu hiện, hai người Chu Trường Dung thật sự đang ở đây.
Mấy người Quy Cửu kiểm tra xung quanh, cuối cùng tìm được một quyển sách cổ được cất giữ ở bên trong một môn phái, ghi chép về câu chuyện tựa như thần thoại xưa.
Trên sách ghi, tại đây vào một vạn năm trước đã từng có một thôn xóm, mỗi một người trong thôn xóm đều có tư chất vượt trội, nguyên nhân là bởi vì trong thôn xóm có một bảo vật tẩm bổ cho những người phàm tục ở đó. Các tu sĩ thấy bảo nên nảy lòng tham, liên hợp với nhau tấn công thôn dân. Nhưng từng người trong thôn xóm đều lựa chọn tự sát mà chết, không hề để lại cho bọn họ đôi câu vài lời.
Sau đó, trời phạt kéo đến.
Chúng thần tức giận, tiến hành trừng phạt những tu sĩ tại đây.
Người phàm ngủ say, tu sĩ diệt vong.
Hầu hết tất cả những môn phái vây quét thôn trang đều bị phế thành người phàm, mọi đạo thống đều bị quét sạch không còn một mống, điều đó cũng dẫn đến đạo thống của các tu sĩ rơi vào trạng thái đứt đoạn, không thể xuất hiện ra tu sĩ nào ra dáng nữa.
"Chúng thần tức giận?" Quy Cửu tự lẩm bẩm, trong đầu mơ hồ nảy ra một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu như suy đoán của hắn đúng, như vậy sức mạnh của người sau lưng đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.
Ít nhất, dù là sóng gió do Chuẩn Thánh đem đến cho người khác cũng chưa chắc có thể lớn mạnh đến như vậy!
Bên trong cửu thiên thập giới, có thể là do Thánh Nhân ra tay đưa bọn họ đến một vạn năm trước?
...
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu tình cờ gặp được Ngọc Sương.
Bây giờ trong số các bố cáo của đám tu sĩ, từ chân dung hai mươi mấy người chỉ còn lại chân dung bốn người.
Trên thực tế, ngoại trừ ba người bọn họ cộng thêm Dịch Chi Xuân không biết đã chạy tới nơi nào, các thôn dân còn lại đều đã chết hết.
Nghe nói Thái Sơn đại thẩm cầm linh kiếm của một tu sĩ, đánh lén hai tu sĩ khác, tạo thành một chết một bị thương, cuối cùng bị tu sĩ phản đòn lại mà chết.
Đại Hải không thể trốn chạy bao lâu, sau đó bị bắt lại sưu hồn, trong quá trình sưu hồn, Đại Hải cắn lưỡi tự sát, các tu sĩ cũng không thể dò ra được kí ức nào.
Hứa lão đầu và Diệp lão đầu thì đến hiệu thuốc mua thuốc bỏ vào trong trà, thời điểm tu sĩ phát hiện ra bọn họ, bọn họ đã chết từ lâu.
Còn có những thôn dân khác, tất cả đều lựa chọn tự chấm dứt bản thân.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, một đường trốn trốn tránh tránh, sống như chim sợ cành cong.
Lúc nhìn thấy Ngọc Sương, Sư Vô Cữu không dám nhận.
Bởi vì hắn thật sự không thể nào tưởng tượng ra, nữ nhân đã hủy dung trước mắt này là góa phụ xinh đẹp nhất trong thôn kia.
"Dáng vẻ của ta bây giờ rất khác trên tranh, cũng khó cho các ngươi vẫn có thể nhận ra ta." Ngọc Sương mỉm cười nhìn về phía hai người Sư Vô Cữu.
"Ngươi không muốn hỏi chúng ta?" Sư Vô Cữu không khỏi tò mò, thật ra hắn vẫn có chút hảo cảm với Ngọc Sương, chỉ là không thể gần gũi mà thôi.
"Không có gì để hỏi." Ngọc Sương lắc đầu một cái, "Ta nghe nói đám tu sĩ kia đã nghiên cứu ra một loại pháp thuật tìm người mới. Bọn họ chạy đến chỗ ở của chúng ta trong thôn trước kia, dùng đồ vật chúng ta đã từng sử dụng, mượn một loại yêu trùng tìm kiếm mùi vị để tìm ra chúng ta. Chúng ta bị phát hiện, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Nếu đều là người phải chết, cần gì phải để ý đến những vấn đề đấy chứ?
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cũng không thể làm gì.
Chu Trường Dung bây giờ đã yếu đuối đến mức không thể duy trì hình người, trở về trạng thái yếu ớt hơn so với lúc gặp gỡ Sư Vô Cữu trước kia rất nhiều, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể bay theo gió.
Mái ngói, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là thứ đồ hữu dụng.
"Ta có chuẩn bị mấy bao thuốc trà, là trước đây khi ta gặp được mấy người Hứa lão đầu cho ta." Ngọc Sương lấy ra hai gói thuốc hỏi, "Các ngươi cần không?"
Chu Trường Dung không cần, hắn luẩn quẩn trong lòng cũng có thể tự mình kết thúc, ngược lại là Sư Vô Cữu, ngoan ngoãn lấy một gói.
"Chạy nhiều ngày như thế, ta cũng đã chạy mệt. Lúc ta và Ốc Nhỏ đến tìm ngươi không có ngụy trang, dọc theo đường đi cũng đã bị rất nhiều người phàm nhìn thấy." Sư Vô Cữu mỉm cười nói, "Thật ra, chủ yếu là bởi vì ta bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, đại phu nói ta không thể sống được lâu nữa."
Có một lần khi bọn họ bị truy đuổi, Sư Vô Cữu bị một tu sĩ làm trọng thương. Tuy kết quả là Chu Trường Dung liều mạng ba hồn bảy vía chống trả mới miễn cưỡng cứu Sư Vô Cữu ra khỏi tay tu sĩ kia, nhưng Sư Vô Cữu vẫn chỉ kéo dài được hơi tàn. Hơn nữa bọn họ lại không thể nghỉ ngơi, đủ các loại dằn vặt, thân thể Sư Vô Cữu cũng càng ngày càng chuyển biến xấu.
Đã vậy, hai người đều quyết định không tiếp tục chạy trốn nữa.
Chi bằng cứ kết thức như vậy.
Đám tu sĩ bên ngoài dùng tốc độ nhanh nhất mà tới.
Bây giờ trong số những người còn sống, hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu là người có khả năng lấy được bảo vật lớn nhất. Chỉ là bọn họ vẫn luôn không có tin tức của hai người kia, bây giờ bọn họ xuất hiện, tất nhiên đã làm cho những tu sĩ đó dâng lên hy vọng cuối cùng trong lòng.
"Các ngươi đi bên này, các ngươi canh gác bên kia."
"Đúng rồi, thuốc kéo dài tính mạng đã chuẩn bị tốt chưa? Lúc đó lập tức cho bọn họ ăn vào."
"Nhanh chóng bố trí trận pháp trói buộc linh hồn, dù người đã chết cũng phải rút hồn phách của bọn họ ra tra hỏi!"
Các tu sĩ đã rút kinh nghiệm sau bao nhiêu lần thất bại, chuẩn bị của bọn họ bây giờ có thể xem là vạn phần đầy đủ.
Muốn chết?
Không dễ dàng như thế đâu.
Dù có chết, bọn họ cũng phải lấy được tin tức cuối cùng, như vậy bọn họ mới có thể kết thúc một hồi trò chơi nhàm chán này.
"Bọn họ đến." Ngọc Sương không cần nghe cũng biết, bên ngoài đã bị đám tu sĩ đó bao vây toàn bộ.
"Ta luôn cảm thấy, đợi đến khi chúng ta chết hết, có lẽ sự việc sẽ trở nên khác." Chu Trường Dung nói với Sư Vô Cữu, "Ta tốn thời gian lâu như vậy cũng không thể tìm ra thế giới này là giả tạo, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể bắt đầu từ chúng ta. Nhưng lại thiên về, mấy người chúng ta, không có một ai sẽ có loại tính cách tự chủ động kết thúc bản thân."
Ngay sau khi Sư Vô Cữu uống thuốc trà xong, đột nhiên Chu Trường Dung nói một đoạn như vậy.
Sư Vô Cữu suy yếu mỉm cười nhìn về phía hắn, "Ốc Nhỏ, sao ngươi vẫn nghĩ đến mấy thư đó vậy? Tốt xấu gì ngươi cũng nên kể chuyện cười cho ta chứ."
"Chúng ta sống như thế, đã là trò cười rồi." Chu Trường Dung cúi đầu nhìn bản thân, pháp lực tiêu tán, hóa thành một trận làn khói nhẹ, chậm rãi trôi nổi xung quanh Sư Vô Cữu.
Là thật hay là giả, thử một lần là biết.
"Nên kết thúc." Xa xa Dịch Chi Xuân đâm dao găm vào trái tim của mình, nằm ở trên giường, mỉm cười hướng về bầu trời.
Màn kịch loạn này, cũng nên kết thúc.
"Bên trong không có dấu hiệu của sự sống, đem trận pháp buộc hồn lại đây, mở chưa?"
"Trưởng lão, chúng ta đã mở rồi, nhưng mà kì lạ lắm, chúng ta thế nhưng lại không thể bắt lấy linh hồn của họ?"
"Không thể nào, người phàm chết đi thì sao có thể không bắt được một tia linh hồn?"
"Trưởng lão, là thật, ngài tới xem thử."
"Thật sự không có!"
...
Các tu sĩ nghĩ mãi nghĩ không ra.
Người phàm chết rồi, sao lại không có linh hồn? Hơn nữa, còn không để lại một tia manh mối nào, quả thực giống như... giống như những người đó hoàn toàn chưa từng tồn tại vậy.
"Đi kiểm tra trận pháp lại một lần nữa, đám ngu xuẩn các ngươi..." Trưởng lão vẫn chưa kịp mắng ra khỏi miệng, đột nhiên cơ thể mềm nhũn, toàn thân bị một loại uy thế cực lớn đè bẹp trên đất, không thể động đậy.
"Trưởng lão." Các tu sĩ đệ tử hô một tiếng, đột nhiên thân thể cũng bị khống chế, ngã thẳng trên mặt đất.
Rầm.
Rầm.
Tất cả những tu sĩ tại đây, trong nháy mắt hầu như đều mất đi năng lực tự khống chế bản thân, ngay cả các chưởng môn trưởng lão ở sâu bên trong trận pháp của môn phái cũng không ngoại lệ.
Mấy chục luồng khí tức mạnh mẽ, đảo mắt bao trùm cả khu vực.
Mây đen che lấp cả bầu trời, người phàm hoàn toàn ngủ say.
Nơi tận chân trời, xuất hiện từng tia từng tia ánh sáng kim quang.
Cứ thế, chư thần giáng lâm.