Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 120:




"Không ——"
Thiên Huyền lão tổ trơ mắt nhìn sức sống trong cơ thể mình biến mất từng chút một, cũng vô năng vô lực.
Cuối cùng, từ một nam nhân trung niên hào hoa phong nhã cấp tốc biến thàng đầu tóc trắng xoá, gần đất xa trời, ngắn ngủi chỉ trong thời gian một chén trà.
Dưới uy năng của Sổ Sinh Tử, đủ để làm bọn họ không dám nhúc nhích.
"Dừng lại!" Giọng nói Thiên Huyền lão tổ trở nên trầm khàn khó khăn.
Hai mắt hắn nhìn về phía Chu Trường Dung tràn đầy điên cuồng và không thể tin được, nếu không phải bây giờ hắn không còn sức lực, chỉ sợ đã nhào thẳng về phía Chu Trường Dung.
"Thiên Huyền lão tổ, tuổi thọ ngươi kết thúc, lên trời đi thôi." Chu Trường Dung dùng tay khép Sổ Sinh Tử lại.
"Bộp" một tiếng, phảng phất như chặt đứt con đường sống sót cuối cùng của Thiên Huyền lão tổ.
"Ta —— "
Thiên Huyền lão tổ chỉ kịp nói ra một chữ như thế, sức sống trong cơ thể triệt để đoạn tuyệt.
Từng chút hóa thành tro bụi, một hột tro cặn cũng không để lại.
Tu sĩ thiên nhân ngũ suy mà chết, đã là đèn cạn dầu, nào còn có thể sót lại nửa vết tích?
Trên sân nhất thời yên tĩnh.
Cả đời Thiên Huyền lão tổ đại năng, chính là nhân vật luôn đứng trên đỉnh cao cửu thiên thập giới, thế nhưng tại đây ở trước mặt mọi người thiên nhân ngũ suy mà chết? Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, chỉ sợ sẽ không ai dám tin loại tin tức hoang đường đến thế.
Mà hiện thực bình thường càng hoang đường, càng khó tin hơn chuyện cũ rất nhiều.
Giờ phút này, dù coi như các đại năng đã biết được sự lợi hại của đại đạo thánh binh thì cũng đã phát hiện ra thứ mình biết chỉ là một phần của tảng băng chìm của đại đạo thánh binh mà thôi.
Sổ Sinh Tử, cai quản sinh tử.
Dưới thánh nhân, mệnh số sinh tử của mọi sinh linh trên thế gian đều được ghi vào trong đó. Điều này mang ý nghĩa chính là khả năng thao túng.
Chu Trường Dung nhớ tới, trong Tây Du Ký hắn được coi trước đây khi còn bé, Tôn Ngộ Không vì để đám hầu tử hầu tôn ở Hoa Quả Sơn không phải chịu nỗi khổ sinh lão bệnh tử mà đã đại náo địa phủ, gạch tên tất cả hầu tử hầu tôn để bọn họ cũng có thể trường sinh bất lão như mình. Sau đó Diêm La Vương địa ngục báo cáo lên Thiên Đình, rồi mới xảy ra câu chuyện Đại Nháo Thiên Cung.
Khi ấy Chu Trường Dung xem tới đoạn này, trong lòng chỉ cảm thấy tình tiết không hợp lý.
Sổ Sinh Tử của địa ngục có bản lĩnh cỡ đó thì Diêm La Vương còn cần phải một mực cung kính với Thiên Đình làm gì?
Cốt truyện người phàm biên soạn ra, đương nhiên sẽ thiếu sót về tính chân thực, nhưng đối với các nhà sử học mà nói, truyền thuyết thần thoại cũng có giá trị làm tư liệu lịch sử.
Sổ Sinh Tử dám to gan dùng Sinh Tử làm tên, như vậy việc thay đổi số mệnh sinh linh, hiển nhiên cũng nhỏ như con thỏ.
Chỉ là trước đây tu vi Chu Trường Dung quá thấp, căn bản không có biện pháp làm được điều đó mà thôi.
Bây giờ, hắn mượn công pháp trên ngọc ngói, đạp trên bả vai người đi trước mới miễn cưỡng làm được.
Thiên Huyền lão tổ tọa hóa tại chỗ trước mặt mọi người, phản ứng của hai người Diệu Pháp đạo cô và Trì Trai phương trượng là mạnh nhất.
"Không, không thể."
"Muốn khởi động Sổ Sinh Tử, thay đổi số mệnh sinh linh, dù là thánh nhân cũng không làm được. Rốt cuộc ngươi là ai?"
Ba người bọn họ truy tìm Sổ Sinh Tử đã hơn ngàn vạn năm, hiểu biết đối với Sổ Sinh Tử có thể nói vượt xa người thường.
Mà bây giờ, khi bọn họ đối mặt với Chu Trường Dung, bọn họ phải tự hoài nghi có phải tin tức mình hỏi thăm được đã sai lầm rồi không?
Chẳng lẽ, dù tu vi không phải là Chuẩn Thánh cũng có phương pháp điều khiển Sổ Sinh Tử trong chốc lát?
Chiêu thức của Chu Trường Dung, thật sự đã làm kinh sợ tất cả mọi người tại đây.
Đó là Thiên Huyền lão tổ đấy, có thể nói chết là chết sao?
Mấy người bọn họ, có thể bằng Thiên Huyền lão tổ sao?
"Còn có ai muốn thử?" Chu Trường Dung lạnh lùng đảo mắt qua các tu sĩ trên sân, những tu sĩ đó, mỗi một người khi bị tầm mắt của Chu Trường Dung quét đến đều vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Bọn họ không dám đối diện với Chu Trường Dung.
Dẫm vào vết xe đổ phía trước, bọn họ dám động?
Đại đạo thánh binh, kinh khủng đến thế?!
Sắc mặt các quỷ tinh không khỏi chuyển buồn thành vui.
Chu Trường Dung có năng lực như vậy, bọn họ bây giờ còn cần sợ sao?
Chỉ có sắc mặt Sư Vô Cữu là trắng bệch trong nháy mắt.
Bây giờ hắn khôi phục ký ức, sao có thể không biết cưỡng ép thức tỉnh Sổ Sinh Tử sẽ phải trả giá cao cỡ nào?
Giống trời cao cũng muốn xác minh dự cảm của Sư Vô Cữu.
Ngay lúc Sư Vô Cữu lo lắng, cơ thể Chu Trường Dung chẳng khác nào cánh diều đứt dây, loạng chòa loạng choạng ngã xuống, muốn đứng thẳng cũng khó.
"Chủ nhân!"
"Chu đạo hữu."
"Chu Trường Dung!" Tốc độ Sư Vô Cữu nhanh nhất, hắn duỗi hai tay nửa ôm Chu Trường Dung vào lòng, cõi lòng nháy mắt chìm xuống.
Tại sao nhóc lừa đảo đột nhiên trở nên nhẹ đến thế?
Không đúng.
Lúc này Sư Vô Cữu sờ sờ hai chân Chu Trường Dung, phát hiện hai chân của hắn còn có cánh tay của hắn đã xương khô lởm chởm, không còn một chút máu thịt nào.
Dù là bí pháp tối cao, muốn điều khiển Sổ Sinh Tử trong phút chốc, muốn chết một người vốn không nên chết, sao có thể không trả giá đắt?
Một mạng đổi một mạng, đã là nhẹ.
Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như băng.
Xâm nhập cốt tủy, khó có thể vơi.
Phản phệ như vậy, thương tổn như vậy.
Nhóc lừa đảo... kết cục sẽ là gì?
Hắn không dám nghĩ.
Chỉ là hai tay ôm lấy Chu Trường Dung không tự chủ được run rẩy.
Sư Vô Cữu chưa từng sợ hãi cái gì, mà bây giờ, dường như hắn đã thật sự biết loại cảm giác mang tên sợ hãi?
Sở dĩ Chu Trường Dung có thể sống được đến bây giờ, chẳng qua là bởi vì thời gian trời cao xác định hắn phải chết là vào giờ thìn trên Sổ Sinh Tử mà thôi.
Đó có nghĩa, chỉ cần người khác không lấy được Sổ Sinh Tử thì dù hắn có làm gì, trước khi đến giờ thìn một khắc hắn vẫn sẽ không chết nổi.
Nói tới thật hoang đường đến buồn cười.
Chu Trường Dung cảm thân một đời bản thân chống lại thiên đạo, chống lại vận mệnh chú định phải chết sớm. Kết quả, ngược lại phải mượn thứ gọi là "Số Mệnh", mới có thể giải quyết cảnh khốn cảnh bây giờ.
"Tại sao lại như vậy?" Sư Vô Cữu hoang mang lo sợ, trong lòng hắn xuất hiện khủng hoảng xưa nay chưa bao giờ có, "Ta... Ta cho ngươi máu của ta."
Sư Vô Cữu hoang mang hoảng loạn, điều duy nhất có thể làm là muốn rạch tay mình, đút máu của mình cho Chu Trường Dung uống.
Mặc dù hắn không có đạo ý trên người, nhưng dù gì cũng là đại đạo thánh binh hóa hình, trong cơ thể có rất nhiều sinh cơ, nói không chừng máu của hắn có thể giúp Chu Trường Dung.
"Đừng." Chu Trường Dung ngăn cản Sư Vô Cữu, "Sư Vô Cữu, ngươi giúp ta một chút, dìu ta lên."
Bàn tay nắm lấy Sư Vô Cữu chỉ còn dư lại xương trắng, mà Chu Trường Dung như không cảm giác được đau đớn, Sư Vô Cữu chỉ có thể đỡ hắn đứng lên.
"Chu Trường Dung, ngươi lợi dụng Sổ Sinh Tử giết người, ngươi cũng sống không được bao lâu." Diệu Pháp đạo cô thấy tình huống Chu Trường Dung bây giờ, trong lòng đã có kết luận, "Ngươi cầm Sổ Sinh Tử là chết, mà dùng Sổ Sinh Tử vẫn là chết. Nói cho cùng, Sổ Sinh Tử trước sau không phải của ngươi, ngươi tội tình gì phải vậy?"
Thà rằng như thế, còn không bằng vừa bắt đầu đã giao Sổ Sinh Tử ra, chẳng phải càng tốt hơn sao?
Tình hình Chu Trường Dung bây giờ, người sáng suốt cũng nhìn ra.
Hắn không còn sống được lâu.
Những người vốn ban đầu bị cái chết của Thiên Huyền lão tổ làm cho kinh sợ, bây giờ, không một ai muốn lui.
Bởi vì chỉ cần đợi Chu Trường Dung chết đi, Sổ Sinh Tử sẽ trở thành vật vô chủ. Bọn họ chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được, không cần phải làm gì nữa.
"Cuối cùng là do các ngươi không hiểu." Chu Trường Dung dùng bàn tay lành lặn còn lại cầm Sổ Sinh Tử, nhìn các đại năng trên sân, trong lòng không hề có cảm giác sảng khoái khi giết chết Thiên Huyền lão tổ mà trái lại chỉ có trống rỗng vô tận.
Tu sĩ cửu thiên thập giới, từ lâu đã không thể dùng lẽ thường để so sánh.
So với nói mỗi người bọn họ là tu sĩ, còn không bằng nói bọn họ là một cục đá hóa hình người.
Ở trong lòng bọn họ, nhân quả không đáng để ý, thất tình lục dục không đáng để ý, mạng của mình cũng không đáng để ý. Chỉ có tu vi càng cao, đại đạo càng ảo diệu mới là điều bọn họ quan tâm.
Tu sĩ tu hành, chẳng lẽ là để tu bản thân thành một kẻ vô tình vô dục, một cọc gỗ không yêu không hận sao?
Đó có khác gì với đã chết rồi đâu?
Buồn cười chính là, đạo lý đơn giản nhất bọn họ không hiểu, ngược lại chất vấn Chu Trường Dung, tội tình gì?
"Sâu mùa hạ chẳng thể hiểu rõ băng, chúng ta đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau." Chu Trường Dung đã mất dục vọng giải thích.
Có một số người, nếu không dùng búa gõ mặt trống thì sẽ không tỉnh.
Mà tu sĩ thần ma trên thế giới này cũng đã vờ ngủ quá lâu.
Vì sao Sổ Sinh Tử phải cố tình chọn một người đến từ thế giới khác như hắn làm chủ nhân, trong lòng Chu Trường Dung đã tự có kết luận.
Là bởi vì người người trong cửu thiên thập giới đều có cùng một loại tư duy, cho nên mới cần phải có một người bên ngoài đến phá vỡ tư duy của bọn họ.
Điều bọn họ làm mãi thành quen, nhất định phải là chân lý, nhất định phải là đúng sao?
Muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, rốt cuộc quan trọng nhất là gì?
Là tu vi cực kỳ mạnh mẽ?
Không phải.
Thứ đó Sổ Sinh Tử có thể ban tặng.
Là tuổi thọ trường sinh bất lão?
Không phải, thứ đó Sổ Sinh Tử cũng có thể giải quyết cho ngươi.
Là một trái tim.
Một trái tim khoan dung có góc nhìn bao dung, nhìn để đối đãi với mọi sinh linh trên cửu thiên thập giới.
Thần ma cũng được, tu sĩ cũng tốt, người phàm cũng vậy.
Mọi sinh linh, đối xử bình đẳng.
Không vì họ ác mà phiến diện trừng phạt họ, không vì họ thiện mà phiến diện ban thưởng họ.
Nhân tính, vốn là điều khó hiểu nhất và cũng là thứ phức tạp nhất trên thế giới.
Công chính khách quan, tự có thiên đạo phán định.
Mà chủ nhân của tầng trời Hoàng Tuyền, của Sổ Sinh Tử, chỉ cần có một trái tim đối xử bình đẳng với sinh tử, đối xử bình đẳng với mỗi một sinh linh là đủ rồi.
"Sư Vô Cữu, chúng ta rời khỏi đây trước đi." Chu Trường Dung nửa dựa vào người Sư Vô Cữu, ánh mắt lại cảnh cáo các tu sĩ, "Các ngươi, người nào dám theo ta, ta giết người đó, ta nói được làm được!"
Người sắp chết, ai rãnh liều mạng với hắn?
Hai người Diệu Pháp đạo cô và Trì Trai phương trượng dừng bước chân, không dám tiếp tục truy kích.
Chu Trường Dung chịu phải phản phệ nặng nề đến thế, huống hồ bọn họ đã biết Sổ Sinh Tử ở đâu, không cần phải gấp gáp nhất thời.
Nếu manh động vào lúc này, không chỉ không chiếm được Sổ Sinh Tử còn có thể chôn vùi tính mạng bản thân vào, đó mới thật sự là tiền mất tật mang.
"Chu thí chủ." Trì Trai phương trượng dừng lại một chút, vẫn nói ra, "Cưỡng ép sử dụng đại đạo thánh binh thay đổi số mệnh sinh linh, là đi ngược lẽ trời. Người đi ngược lẽ trời, thường không có kết cục tốt."
Thiên Huyền lão tổ bị Sổ Sinh Tử sửa mệnh dẫn tới thiên nhân ngũ suy mà chết.
Như vậy Chu Trường Dung làm người khởi xướng, kết cục của hắn chỉ có thảm hại hơn.
Trì Trai phương trượng bọn họ dùng đủ loại biện pháp để giải mã bí mật của Sổ Sinh Tử.
Nếu cưỡng ép thay đổi số mệnh trên Sổ Sinh Tử, thay đổi số mệnh một người, ít nhất cũng phải đánh mất ngũ giác, tinh huyết khô cạn mà chết.
Cái đó so với thiên nhân ngũ suy càng thống khổ hơn rất nhiều.
Những người như vậy, cuối cùng đều chịu đựng không nổi, tự sát mà chết.
"Nếu ta đi ngược lẽ trời, tất là vì một ngày chấn chỉnh thiên đạo." Chu Trường Dung nhìn Trì Trai phương trượng chậm rãi nói, "Ngược lại là phương trượng, ngài có còn mặt mũi đến gặp Phật Tổ sao?"
"Sổ Sinh Tử cai quản nhân quả luân hồi, tương xứng với đạo thống phật tu ta nhất, nếu có Sổ Sinh Tử giúp đỡ, phật tu ta chắc chắn có thể đông sơn tái khởi." Trì Trai phương trượng không hối hận.
Quỷ tu cũng được mà thần tu cũng tốt, dù sao họ cũng đã từng được leo lên đỉnh cao cửu thiên thập giới.
Mà phật tu xưa nay chỉ là một đạo nhỏ.
Tăng nhân bình thường, có được lĩnh hội nhân quả ảo diệu sao?
Khi bọn họ cực khổ tìm lại được linh hồn, nhưng cũng vì tầng trời Hoàng Tuyền không mở, thiếu hụt luân hồi đại đạo mà khó có thể phá giải bí ẩn kiếp trước, không có cách nào cộng gộp công đức. Tựa như mười kiếp của Kim Thiền Tử trong truyền thuyết, tu hành lương thiện trăm đời, lại là hoa cúc hôm qua, không bao giờ xuất hiện lại. Bọn họ làm tất cả cũng chỉ làm việc không công vô dụng.
▷ Kiêm Thiền Tử mười kiếp
Ý nghĩa của Sổ Sinh Tử đối với phật tu, tuyệt đối không thấp hơn quỷ tu.
Phật tổ nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Nếu thật sự có thể lấy được Sổ Sinh Tử, kẻ hèn mòn Trì Trai hắn dù có rơi vào địa ngục cũng bằng lòng.
Diệu Pháp đạo cô cũng thế mà Thiên Huyền lão tổ cũng vậy.
Ai không có nỗi khổ?
Ai không phải trải qua muôn vàn khốn khó, từng bước từng bước bò lên vị trí bây giờ?
Bọn họ muốn có công pháp ở bên trong cửu thiên thập giới, là phải chớp mọi cơ hội, đi cướp, đi đoạt rồi hợp lại mới có được tương lai tốt hơn, mới đạt được mong muốn trong lòng.
Ngoài ra, không còn cách nào khác.
"Mãi mãi là đạo bất đồng." Chu Trường Dung không thể làm gì khác nhắm mắt lại.
"Chu đạo hữu." Thái Sơn phủ quân biết mình lúc này không nên nói, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy Chu Trường Dung có thể khống chế Sổ Sinh Tử, lại không thể không nói, "Ta hy vọng có được cơ hội gặp lại ngươi. Bắt đầu từ giờ khắc này, ta sẽ tuân thủ lời hứa của ta, tính từ khi ngươi rời khỏi đây, ta sẽ không đánh bất kì chủ ý nào lên đại đạo thánh binh."
"Nếu có một ngày, ngươi có thể trở về cửu thiên thập giới, mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, ta nguyện làm trâu làm ngựa, bù đắp lại sai lầm hôm nay!"
Hết thảy mọi thứ hắn làm cũng chỉ là một hồi hư vô mộng ảo.
Chủ nhân chân chính của tầng trời Hoàng Tuyền, đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Chỉ tiếc, không phải Chu Trường Dung hiện tại.
Không phải Chu Trường Dung trong thân người sống.
Tại thời khắc Chu Trường Dung sử dụng Sổ Sinh Tử kia, cũng đã mang ý nghĩa vận mệnh thân người sống của hắn đã chấm dứt.
Chỉ là hắn tự chọn cho mình một cái chết thống khổ.
"Sư Vô Cữu, chúng ta đi thôi."
"Được, chúng ta đi." Sư Vô Cữu khẽ cắn răng, ghi nhớ thật kĩ dáng vẻ của những kẻ trên sân.
Sư Vô Cữu hắn sẽ báo thù, trăm năm ngàn năm cũng không muộn.
Món nợ ngày hôm nay, hắn nhớ kỹ.
Sư Vô Cữu ôm Chu Trường Dung, trực tiếp cắt ngang cảnh giới hư không, xoay người rời đi, không một ai dám to gan ngăn cản.
Bây giờ là giờ dần nhị khắc.
"Chúng ta dừng lại đi."
"Chắc hẳn bây giờ chủ nhân không muốn chúng ta quấy rầy ngài đâu."
Đám quỷ tinh Tế Tế yên lặng trở về Sổ Sinh Tử.
Hiện tại, nói cái gì cũng thừa.
Vào lúc này, chủ nhân muốn, đại khái chỉ có yên tĩnh trãi qua quãng thời gian này với Sư Vô Cữu mà thôi.
"Ngươi muốn đi đâu?" Sư Vô Cữu ôm Chu Trường Dung, nhìn cửu thiên thập giới, có loại cảm giác rút kiếm nhìn quanh lòng mênh mang.
Dường như rời khỏi cảnh giới hư không, bọn họ cũng không còn nơi nào để đi.
Cửu thiên thập giới bát ngát bạt ngàn như thế, bọn họ phải đi đâu?
Giống như, bọn họ chưa bao giờ ngừng đi, chưa bao giờ chân chính dừng chân nghỉ ngơi.
Bây giờ, hiển nhiên cũng không tìm được một nơi để bọn họ dừng chân.
"Đi đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đi." Chu Trường Dung nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, chắc dáng vẻ của ta bây giờ còn thảm so với lần đầu tiên gặp được ngươi nữa rồi."
Chu Trường Dung càng ngày càng nhẹ.
Nhẹ đến mức khiến Sư Vô Cữu hoài nghi, trong ngực mình có phải đang thật sự ôm một người hay không?
Trước đây Sư Vô Cữu thường nghĩ, chắc chắn sẽ có một ngày hắn phải làm cho tên nhân tộc lừa đảo này quỳ ở trước mặt hắn, để cho hắn hiểu rõ cái gì gọi là khác biệt tôn ti trật tự; hắn nghĩ tới không chỉ một lần, phải làm như thế nào để tránh né khế ước trên Sổ Sinh Tử rồi giết chết Chu Trường Dung, sau đó Sổ Sinh Tử cướp đi; hay hoặc là hắn dứt khoát không làm gì hết, đợi Chu Trường Dung tự mình bệnh chết, tất nhiên Sổ Sinh Tử sẽ là của hắn.
Nhưng có ai ngờ, Chu Trường Dung sẽ sống lâu được đến thế?
Hắn không chỉ sống sót qua mỗi một trận ốm đau, hơn nữa còn phi thăng thành công.
Tại thời điểm Sư Vô Cữu cho rằng đại khái Chu Trường Dung sẽ sống lâu thật lâu nữa thì lại phát hiện thì ra mạng hắn đã bất tri bất giác đi đến cuối con đường.
Ông trời đúng là biết đùa giỡn với hắn.
"Yên tâm, có bản tọa đẹp rồi, dù ngươi trông ra sao, đối với ta mà nói đều không khác mấy." Sư Vô Cữu giả vờ không thèm để ý nói, nếu như bỏ qua hai mắt hồng hồng của hắn giờ này, lời nói ra nghe qua thật sự rất có sức thuyết phục.
Không được khóc.
Chỉ tại nơi lần đầu gặp gỡ Chu Trường Dung là hoang mạc có nhiều bão cát quá, đột ngột thổi cay hai mắt mà thôi.
"Chắc bây giờ đã là giờ mão." Chu Trường Dung nhìn mặt trời dần dần lên cao, bình tĩnh nói.
Cách giờ thìn, còn một canh giờ.
Hắn quay đầu nhìn Sư Vô Cữu.
Thật ra tầm mắt của hắn đã hơi mơ hồ, lúc nhìn Sư Vô Cữu cũng không thể nhìn rõ mặt của người đó nữa.
"Nhóc lừa đảo, có phải ngươi đang gạt ta không?" Sư Vô Cữu đột nhiên mở miệng nói, "Nếu ngươi muốn dựa vào đó yêu cầu ta làm gì đấy, vậy thì ta tính ngươi thắng rồi đó."
Sư Vô Cữu đang nói gì sao?
Chu Trường Dung phát hiện hình như lỗ tai của mình không còn nghe rõ nữa.
Nhưng mà, đại khái hắn cũng có thể đoán được.
"Sư Vô Cữu, hình như ta còn nợ người một bộ bài poker chưa khắc." Chu Trường Dung nói như thế, không trả lời vấn đề của Sư Vô Cữu.
"Thì ra ngươi còn nhớ, thật ra mấy chục bài mạt chược lúc trước ngươi đồng ý khắc cho ta, ngươi cũng chưa có khắc xong đâu. Trong bảo khố bên người bản tọa còn có rất nhiều ngọc thạch, đủ để ngươi khắc mấy chục năm luôn." Sư Vô Cữu khẽ hừ một tiếng, "Nếu như ngươi khỏe rồi thì bản tọa phải bắt ngươi lại, không khắc xong không cho đi."
Chu Trường Dung cảm thấy cổ họng hơi hơi đau.
"Còn nữa, lúc trước ngươi nói chiếc nhẫn này là sao? Nó cứ phát sáng mãi, phát sáng mãi, chói mắt lắm, bản tọa muốn ném nó đi, đổi một cái khác không chói mắt, ngươi thấy thế nào?"
Chu Trường Dung vẫn mỉm cười.
Đợi đến khi mặt trời hoàn toàn rời khỏi đường chân trời, từ từ bay lên cao, cả vùng hoang mạc như được trát một tầng đỏ vàng.
Rất đẹp.
Thì ra một nơi không có một ngọn cỏ, cũng có thể đẹp như vậy.
Ở tầng trời Tiêu Dao không có cảnh sắc giống thế, bởi vì yêu tộc đều thích những nơi có sống có núi, có hoa có cỏ.
Giờ mão ba khắc.
"Nhóc lừa đảo, khi đó ngươi đào bản tọa ra từ đây, tưởng là thiên tài địa bảo, kết quả nhìn thấy chỉ có một người bên trong quan tài, có phải rất thất vọng không?" Sư Vô Cữu lặng nghe Chu Trường Dung đã lâu không phát ra âm thanh, nhẹ giọng hỏi.
Chu Trường Dung không trả lời.
"Ngươi nhẹ quá đi." Giọng nói Sư Vô Cữu càng ngày càng vô lực, thậm chí hắn không dám cúi đầu nhìn xem nhân tộc lừa đảo thường hay chọc tức hắn, hiện tại trong lồng ngực trông như thế nào rồi.
Vật như Sổ Sinh Tử, đâu ra cho một nhóc con như ngươi dễ dàng sử dụng chứ?
Giờ Thìn.
Trần Hóa Vũ đi theo sau Tử Sơn Quân, bỗng trái tim đập vội.
"Bạn nè, sao đột nhiên ta cảm thấy trong người không được thoải mái vậy?"
"Ta cũng có chút." Tử Sơn Quân sờ sờ ngực, khẽ cau mày, "Chúng ta phải tăng nhanh tốc độ thôi, nếu không sẽ không đuổi kịp Chu đạo hữu mất."
"Nhanh lắm rồi, chẳng phải đồ đệ kia của ngươi xuất môn nghe ngóng giúp chúng ta sao?" Trần Hóa Vũ gãi gãi đầu, "Haizz, cũng tại ta, lời nhắn Quy Cửu gửi, ta không nhận được đúng lúc. Nhưng mà khi đó ta đang cố gắng phi thăng, thật sự không nhìn thấy."
"Số mệnh Chu đạo hữu phi phàm, sẽ gặp dữ hóa lành." Tử Sơn Quân cũng không tiện nhiều lời với Trần Hóa Vũ, nỗ lực của hắn mấy năm nay, Tử Sơn Quân đều thấy ở trong mắt, thật sự rất nỗ lực tu hành.
Giờ thìn một khắc.
Tí tách.
Một giọt nước mắt của Sư Vô Cữu rơi thẳng xuống.
Không rơi vào cát vàng, ngược lại rơi vào bên trong trong lồng ngực bạch cốt.
Khuôn mặt hắn, giống như bị thứ gì đó đâm trúng.
Sư Vô Cữu chậm rãi cúi người xuống.
Bàn tay bạch cốt, vừa vặn dừng giữa không trung.
Sư Vô Cữu nhẹ nhàng cọ hai má vào tay Chu Trường Dung, để ngón tay của hắn dễ dàng lau đi vệt nước mắt trên mặt mình.
Rõ ràng mình mới là kẻ ngu si, còn nói hắn ngốc?
Rõ ràng đã nói, dù chỉ có một phần ngàn, một phần vạn tỉ lệ không tỉnh lại, hắn cũng sẽ không thử nghiệm, hắn sẽ lựa chọn sống sót.
Nhưng Chu Trường Dung bây giờ đang làm gì?
Sư Vô Cữu không dám cúi đầu nhìn xem.
Hắn đang sợ.
Ban đầu gặp mặt, hắn đã nói với Chu Trường Dung thế nào?
Hình như là nói, "Thể chất ngươi như thế, chỉ cần chịu chết, nằm cỡ trăm năm ngàn tám, tất nhiên sẽ trở thành một đại năng quỷ tu."
Có chín phần mười khả năng thành công thì có gì không thể thử nghiệm đâu?
Chu Trường Dung lại kiên quyết không buông nói, mình chắc chắn sẽ không đi thử nghiệm.
Ngươi xem, chuyện đời không có tuyệt đối, có mấy lời đâu thể nói trước được.
Tách tách.
Lần này nước mắt rơi càng dữ dội hơn.
Nhưng Sư Vô Cữu không lau.
Thì ra đến khi vấn đề rơi vào đầu, đừng nói một phần ngàn khả năng hắn không tỉnh lại, dù chỉ có một phần vạn khả năng Chu Trường Dung không tỉnh lại, hắn cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ sợ.
Lỡ đâu, thật sự có lỡ đâu thì sao?
Đối với Sư Vô Cữu mà nói, một khi xuất hiện hai chữ lỡ đâu cũng mang ý nghĩa trên thế giới này sẽ không bao giờ xuất hiện lại một tên đáng ghét đôi khi sẽ chọc tức người, thỉnh thoảng lại chọc vui người.
"Ta là đại đạo thánh binh người người đều muốn." Sư Vô Cữu phô trương thanh thế nói, "Lần này, người trong khắp cửu thiên thập giới đều sẽ yêu ta đó, ngươi biết chưa? Có được hai đại đạo thánh binh, ngay cả đạo tổ cũng không dám tưởng tượng!"
Nói nè, nhóc lừa đảo, ngươi vẫn chưa có đường hoàng ra dáng chơi một trận mạt chược với ta đâu đấy.
Sổ Sinh Tử ở trong lồng ngực Sư Vô Cữu, mơ hồ phát ra ánh sáng.
Tên của Chu Trường Dung, rõ ràng khắc ở trên Sổ Sinh Tử.
Chết vào giờ thìn một khắc.
Một phần không nhiều, một phân không thiếu.
Trong mơ mơ màng màng, dường như Sư Vô Cữu nghe thấy tiếng Chu Trường Dung truyền đến từ trong gió.
Sư Vô Cữu, ngươi đừng khóc.
Cứ dựa theo lời ngươi nói vào lần đầu gặp gỡ, tìm một chỗ, chôn ta xuống.
Nằm trăm năm ngàn năm sau.
Ta sẽ tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.