Sư Hoàn Chân luôn sống trong cô đơn, nhưng không có nghĩa y đã quen với cô đơn.
Bởi vì y lớn lên có dung mạo như thế, lại có thực lực manh mẽ, dù y muốn yên tĩnh ngốc nghếch một mình thì vẫn sẽ luôn có cuồn cuộn không ngừng rất nhiều người tìm trăm phương ngàn kế tiếp cận y.
Mà trong số những người muốn tiếp cận y, có yêu tộc, có nhân tộc, tất nhiên cũng có ấu tể.
Đối với hai kiểu người phía trước, Sư Hoàn Chân có thể tùy theo sở thích một chút, nhưng đối với ấu tể yêu tộc, đặc biệt là loại hình lông xù, Sư Hoàn Chân thật sự không thế nào từ chối được.
Thật ra y rất thích lông xù, bởi vì tất cả mọi người nói cảm giác sờ vào lông xù rất đã. Nhưng lông xù mà y đụng tới, hầu hết đều sẽ bị y đốt đến không còn một mống. Mà thứ đồ càng chạm vào không được, trong lòng y sẽ càng tô điểm cho nó càng đẹp càng lợi hại hơn.
Nhưng cố tình Sư Hoàn Chân lại là Yêu Hoàng.
Chỉ cần y thể hiện yêu thích một thứ gì đó ra một chút thôi thì các trưởng lão yêu tộc sẽ nghĩ trăm phương ngàn cách đem nó đến cho y.
Cuối cùng, món đồ được Sư Hoàn Chân yêu thích cũng chỉ có một kết cục.
Bị đốt thành tro bụi.
Dần dần, Sư Hoàn Chân vô sự tự thông học được cách che giấu sở thích của mình.
Hành động như vậy đặt ở trong mắt các yêu tộc khác lại trở thành cụm danh từ cao thâm khó dò. Bởi vì tuy Sư Hoàn Chân tuổi nhỏ, nhưng y đã có thể tiết chế cảm xúc của mình đến mức người khác hoàn toàn không thể nhìn ra.
Trong Cung Yêu Hoàng đột nhiên xuất hiện một ấu tể không biết trời cao đất rộng chạy loạn.
Ấu tể này là Hùng tộc Thất Tinh. Gọi là Hùng tộc Thất Tinh, là bởi vì trên trán chúng nó sẽ xuất hiện những ngôi sao lấp lánh. Mà sao càng nhiều cũng mang ý nghĩa thực lực càng mạnh. Thất Tinh, là yêu tộc mạnh nhất trong lịch sử bộ tộc, vì vậy trở thành tên của họ.
[Hùng tộc Thất Tinh: Tộc gấu Bảy Sao]
Mà ấu tể kia, bình thường nghe cha mẹ mình nhắc đến trong Cung Yêu Hoàng có một Yêu Hoàng độc nhất vô nhị, cũng không biết làm thế nào chui qua được tầng tầng thủ vệ, thật sự chạy vào trong Cung Yêu Hoàng.
Nhóc gấu từ khi sinh ra trên trán đã có bốn ngôi sao, yêu lực đã đạt đến tiêu chuẩn gấu thành niên trong tộc, vì vậy nó cũng là người mà Hùng tộc Thất Tinh hằng chờ mong, hi vọng nó có thể đổi cái tên Hùng tộc Thất Tinh thành Hùng tộc Bát Tinh.
Lúc Sư Hoàn Chân phát hiện ra sự tồn tại của nó là lúc gấu con đang lăn qua lăn lại trên mặt đất trong Cung Yêu Hoàng.
Lăn qua lăn lại.
Lông xù, còn là loại hình lông trắng như tuyết trắng kia nữa.
Sư Hoàn Chân cố nén kích động muốn đi lên sờ một cái, gian nan đấu tranh với tư tưởng của mình.
Mà gấu con chỉ là một ấu tể, tầm mắt thoáng nhìn về phía Sư Hoàn Chân, cả người gấu ngây dại.
Nó phóng như đạn pháo, thẳng tắp bay về phía Sư Hoàn Chân.
Háo sắc là đặc tính của hết thảy sinh linh, không phân biệt nam nữ già trẻ.
Sư Hoàn Chân lập tức né qua.
Gấu con rất tủi thân, nó chưa từng bị ai tránh né như thế. Tại sao anh đẹp trai lại tránh nó, chắc chắn là vì anh trai không thích nó rồi.
Nó phóng càng ghê hơn.
Sư Hoàn Chân chỉ cảm thấy đạo tâm của mình đang bị khiêu chiến.
“Cung Yêu Hoàng không phải ai cũng có thể tự tiện xông vào, đi ra ngoài.” Sư Hoàn Chân nói vô cùng nghiêm khắc, nhưng đó đã là giọng điệu dịu dàng hiền lành nhất của y rồi.
“Không, ta không ra ngoài.” Gấu yêu con bị Sư Hoàn Chân tránh như tránh rết, sao có thể cam lòng? Nó nhìn ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, đột nhiên hô, “Cha mẹ, con ở đây.”
Sư Hoàn Chân theo bản năng ngẩng đầu.
Gấu yêu con nắm chắc thời cơ nhào thẳng tới, ôm chặt lấy Sư Hoàn Chân.
Gay go!
Sư Hoàn Chân lập tức nắm gấu yêu con ném bay ra ngoài.
“Ui da, đau quá.” Gấu con yêu lăn lộn trên mặt vài vòng mới dừng lại, nước mắt lưng tròng, “Lông ta!”
Nó da dày thịt béo, dù té cũng không bị thương, chỉ là nó phát hiện ra lông của mình bị sức nóng làm cho cong queo, tại sao trên người anh đẹp trai lại nóng đến thế?
Mà lúc này, toàn thân Sư Hoàn Chân đã cứng đờ lại rồi.
Thế mà… Không bị đốt trụi?
Chỉ đốt lông của gấu con cong lại một chút chút?
Mà Sư Hoàn Chân rất chắc chắn, vừa nãy mình cũng chưa kịp kiềm chế lại hỏa khí trên người, vì sao gấu yêu lại không bị gì?
Sư Hoàn Chân trầm tư chốc lát, không khống bản thân nữa, với tay sờ sờ cây cột trong Cung Yêu Hoàng.
Trên thân cột chỉ bị đốt ra một vệt màu đen.
Được khống chế?
Sư Hoàn Chân sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, lập tức mừng như điên.
Hỏa khí trong cơ thể hắn thật sự được khống chế sao?
Vì sao?
Nếu phải nói gần đây có gì thay đổi…
Đúng rồi, là bảo châu vải tinh kia đưa cho y!
Sư Hoàn Chân ngay lập tức lục lọi hết tất cả mọi thứ trên người mình ra, dù ở bên cạnh là gấu con lông xù xù cũng không thể thu hút một cái liếc mắt của y.
Ngược lại là cha mẹ của gấu con kia vội vội vàng vàng chạy tới, liên tục nhận lỗi xin tha với Sư Hoàn Chân, sau đó túm gấu con mang đi.
Nếu bọn họ tới muộn hơn một lúc nữa, nói không chừng con trai sẽ chết trên tay Yêu Hoàng bệ hạ mất!
Sư Hoàn Chân hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của những người đó, y vẫn đang nghiêm túc tìm kiếm trong cái kho đếm mãi không hết của mình, tìm ra hộp báu vật vải tinh đưa y.
Lúc trước y chỉ vứt đại vào trong, bây giờ muốn tìm ra nó đương nhiên sẽ khá phiền phức. Cũng may dù sao Sư Hoàn Chân cũng là Yêu Hoàng, thần thức mạnh mẽ, dù những món đồ đó rất bề bộn nhưng y vẫn có thể nhanh chóng tìm ra bảo châu.
Chính là cái này!
…
“Bệ hạ, đây là Thần Thủy Châu đã thất truyền từ lâu. Nếu như nhớ không lầm, hẳn là chí bảo độc nhất của Long tộc ngày xưa. Ân oán giữa Long tộc và Phượng tộc kéo dài nhiều năm, đồ của Long tộc bọn họ có thể áp chế thiên phú của Phượng tộc cũng là chuyện bình thường.” Mấy trưởng lão yêu tộc hiểu biết rộng rãi cầm bảo châu đánh giá tới lui, cuối cùng mới nhận ra, “Không biết bệ hạ có được từ đâu?”
“Là lễ vật vải tinh dạy học tặng bổn hoàng.” Sư Hoàn Chân không phải người không biết phân biệt đúng sai, lúc trước y cho rằng bảo châu chỉ là món đồ chơi bình thường bởi thế cũng không đưa quà đáp lễ gì cho Thần Tàng. Mà bây giờ biết được vật này có thể áp chế chân hỏa phượng hoàng bên trong cơ thể mình, tất nhiên không thể không coi trọng.
“Bổn hoàng muốn trọng thưởng cho hắn, dẫn hắn tới đây, chỗ thiên tài địa bảo của bổn hoàng cho hắn tùy tiện chọn.” Tâm tình Sư Hoàn Chân rất rất tốt, ra tay cũng rất hào phóng.
“Khởi bẩm bệ hạ, vải tinh đã xin nghỉ từ tháng trước.”
“Xin nghỉ?” Sư Hoàn Chân khẽ cau mày, “Thầy giáo dạy học, không phải tình huống đặc thù thì không thể dễ dàng xin nghỉ.”
“Nhưng mà… Nhưng mà Dịch Yêu Hoàng là người bảo đảm cho hắn.” Trưởng lão bị Sư Hoàn Chân nhìn chằm chằm, nhất thời mồ hôi tuôn như mưa, tầm mắt của Sư Hoàn Chân không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
“Dịch Yêu Hoàng?”
Một vải tinh nho nhỏ, Dịch Chi Xuân làm người bảo đảm vì hắn sao?
Việc này tất có gì đó quái lạ!
Hơn nữa Thần Thủy Châu hiếm thấy như vậy, chỉ sợ không phải là thứ người bình thường có thể tìm được. Trước đây y còn tưởng vải tinh chỉ gặp may đúng dịp lấy được, không hề biết đến giá trị của nó. Mà nếu bây giờ hắn có quan hệ với Dịch Chi Xuân, hẳn là hắn cố ý đưa bảo châu cho mình.
Nếu vậy, y đã nợ ân tình rất lớn.
“Việc này bổn hoàng tự mình xử lý, các ngươi không cần xen vào nữa.” Sư Hoàn Chân cuối cùng đưa ra một quyết định như thế.
“Vâng, bệ hạ.”
Sau đó, Sư Hoàn Chân thử đi tìm Dịch Chi Xuân mấy lần, tất cả đều không có kết quả.
Mãi đến tận trăm năm sau, Sư Hoàn Chân dùng biện pháp mạnh, một hơi bình định rất nhiều yêu tộc đấu tranh sinh tử, một trận thành danh, Dịch Chi Xuân mới chậm rãi xuất hiện.
Bởi vì vào lúc đó, Sư Hoàn Chân không sai biệt lắm đã có thể chính thức sử dụng danh hào “Yêu Hoàng” lộ diện trước mặt người đời, trở thành Yêu Hoàng danh xứng với thực.
Có thể chính thức thả gánh nặng trên người mình xuống, sao Dịch Chi Xuân lại không xuất hiện cơ chứ?
Thần Thủy Châu trăm năm sau dần dần mất đi tác dụng ban đầu của nó.
Sư Hoàn Chân càng mạnh, tác dụng của Thần Thủy Châu lên y càng nhỏ. Thậm chí, dưới hỏa khí thiêu đốt trong người Sư Hoàn Chân, Thần Thủy Châu trước kia chỉ to bằng nắm tay đã biến thành kích cỡ tương đương trân châu. Theo tốc độ này, sợ là chỉ có thể chống đỡ thêm mấy năm.
“Vải tinh?” Dịch Chi Xuân bị Sư Hoàn Chân không đầu không đuôi hỏi một câu như thế, thiếu chút nữa não ngừng hoạt động.
“Ngươi không biết?” Sư Hoàn Chân cảm thấy thái độ của Dịch Chi Xuân hơi là lạ.
“A, đương nhiên ta biết chứ, vải tinh à.” Dịch Chi Xuân cười ha hả kể lại qua loa, “Chỉ là ta không ngờ ngươi lại đột nhiên hỏi ta về hắn. Hình như hắn đâu gây ra chuyện gì trong yêu tộc đâu. Nếu thật sự gây ra chuyện gì thì xin ngươi gặp nhiều bao dung. Hắn ấy, đầu óc có hơi kì lạ, ngươi đại nhân độ lượng, tha thứ cho hắn nhé.”
“Bổn hoàng vẫn chưa nói gì, vì sao ngươi lại vội vã xin lỗi thay hắn thế?” Sư Hoàn Chân càng nghe càng cảm thấy kì lạ, “Rốt cuộc hắn có thân phận thế nào? Còn nữa, rốt cuộc hắn lấy Thần Thủy Châu từ đâu ra?”
Sư Hoàn Chân rèn luyện nhiều năm đã không còn là người dễ bị lừa gạt bỏ qua như xưa nữa rồi.
Dịch Chi Xuân bị hắn hỏi đến mức không còn sức chống lại, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ nói ra thân phận của Thần Tàng.
“Mặc dù Thần Tàng là nhân tộc, nhưng thực lực hắn cao thâm, làm người thiện lương, chưa từng tàn hại sinh linh yêu tộc. Hắn đến tầng trời Tiêu Dao, chỉ là muốn mở mang kiến thức thôi.” Dịch Chi Xuân tốt bụng giải thích, “Về phần Thần Thủy Châu kia, ta đi hỏi giúp ngươi là được.”
“Không cần, bổn hoàng tự mình hỏi.” Sư Hoàn Chân ngăn lại lời Dịch Chi Xuân muốn nói, “Thì ra hắn là Thần Tàng, được xưng là Ba ngàn đại đạo, vạn pháp Thần Tàng, thánh nhân có thanh danh tệ nhất kia!”
Tên tuổi Thần Tàng bên trong cửu thiên thập giới có thể nói rất vang dội.
Nhân tộc là đại địch của yêu tộc, trong nhân tộc xuất hiện một nhân vật lợi hại, chính là đối tượng yêu tộc rất để ý. Đáng tiếc bản lĩnh che giấu hành tung của Thần Tàng còn cao hơn so với thanh danh của hắn, chẳng biết có bao nhiêu người muốn tìm ra hắn, thế nhưng luôn không tìm ra kết quả. Không ngờ trước kia hắn núp ở trong tầng trời Tiêu Dao, còn xâm nhập vào làm thầy dạy học ấu tể?
“Hắn ở chỗ nào?” Sư Hoàn Chân hỏi.
“Thần Tàng nói, hiện giờ chắc là đang bế quan.” Dịch Chi Xuân không lo lắng Sư Hoàn Chân sẽ đi tìm Thần Tàng gây phiền phức, bởi vì tên đó đã có quá nhiều phiền phức.
“Bế quan?”
“Hình như hắn muốn thăng cấp trở thành Chuẩn Thánh.” Trên mặt Dịch Chi Xuân xuất hiện một nụ cười, “Hắn nói, hắn đã có đủ nhiều phiền phức rồi, muốn tránh đi thì chỉ có thể trước tiên thử lên Chuẩn Thánh trước xem sao. Nếu không được, vậy hắn sẽ cố gắng thêm, làm một thánh nhân.”
Lời này thật sự rất ngông cuồng.
Nhưng mà Thần Tàng đích thật có bản lĩnh như vậy.
“Chuẩn Thánh?” Sư Hoàn Chân càng ngày càng muốn tìm ra Thần Tàng đó. Nếu thật là Chuẩn Thánh, có lẽ sẽ có biện pháp hóa giải hỏa khí trong cơ thể y. Nếu vậy, dù bảo y cúi đầu cũng được.
“Hoàn Chân, tính cách của hắn rất quái lạ, rất thích đùa cợt người khác.” Dịch Chi Xuân thấy Sư Hoàn Chân thật sự dự định đi tìm Thần Tàng, không nhịn được khuyên, “Hầu hết đám cừu gia phiền phức của hắn đều bắt nguồn từ tính cách xấu xa của mình.”
“Ồ?” Sư Hoàn Chân khá ngạc nhiên.
“Hắn có một cừu gia, là Thành chủ đứng đầu tầng trời Thị Phi, thực lực mạnh mẽ, khoảng cách Chuẩn Thánh cũng chỉ còn xa một bước. Chỉ là chẳng biết vì sao lại kết thù với Thần Tàng, Thần Tàng thi pháp biến hắn thành một con lừa, phải ở thế gian đủ một trăm năm mới có thể thoát ra.” Dịch Chi Xuân lắc đầu thở dài nói, “Từ khi vị thành chủ đó tu thành hình người tới nay, chưa bao giờ bị đùa đến quay vòng như vậy!”
“Bởi vậy tầng trời Thị Phi mới hạ lệnh truy sát hắn?” Hình như Sư Hoàn Chân đã hiểu ra gì đó.
“Lúc hắn đang ngao du ở tầng trời Hồng Trần, nhìn thấy tượng phật trong các chùa miếu, cảm thấy mấy La Hán điêu khắc ăn mặc quá hở hang, vì vậy cầm bút vẽ thêm quần áo cho bọn họ.”
“Tuy hành động này mang ý khinh nhờn phật tu, nhưng cũng không tính là quá đáng.”
“Quần áo hắn vẽ trông rất kì lạ, nghe hắn nói là quần áo thủy thủ đầm váy gì gì đó. Mà cụ thể ra sao, ta cũng không biết, chỉ nghe nói khi các La Hán mở Phật hội, tự nhiên không hiểu ra sao trên người đột nhiên mặc thêm đám quần áo đó, có rất nhiều phật đạo tâm dao động trong buổi họp, phải bế quan trăm năm.”
Cho nên, dù là phật tu từ trước đến giờ tuyên bố không tranh với đời cũng bị chọc cho rất tức giận, hạ lệnh đuổi bắt Thần Tàng.
“Về phần thần tu thì lại càng thảm.” Dường như Dịch Chi Xuân rất bất đắc dĩ, “Từ trước đến giờ nhóm thần tu xem già làm đẹp, càng già càng đoan trang thì sẽ càng được thần tu hoan nghênh. Có điều Thần Tàng hạ phàm một chuyến, chạy đi tẩy não các tín đồ của những thần tu kia, dẫn đến rất nhiều thần tu phải từ nam biến nữ, đồng thời phải tăng thêm số lượng cầu nhân duyên, kéo dài thần chức đèn nhang.”
Còn có đủ loại linh linh vụn vặt, nhưng không phải trường hợp đặc biệt, Dịch Chi Xuân cũng không thể kể hết được.
Bản lĩnh gây sự của Thần Tàng thật sự cao không bình thường.
“Nói chung, tính cách hắn rất ác liệt, dù là ta, khi không có việc gì cũng phải hết sức cách xa hắn. Hoàn Chân, ngươi quanh năm ở trong Cung Yêu Hoàng, tính cách đơn thuần, không gặp mặt hắn mới tốt.”
Dịch Chi Xuân chưa nói hết câu đã thấy trên mặt Sư Hoàn Chân xuất hiện biểu cảm nhất định phải đi cho bằng được.
Đối với một người quanh năm ngột ngạt một mình như Sư Hoàn Chân mà nói, kiểu người muốn làm gì thì làm đó, muốn đắc tội ai thì đắc tội người đó như Thần Tàng, quả thực chính là giấc mộng cả đời Sư Hoàn Chân.
Trước đây bởi vì có Thần Thủy Châu, Sư Hoàn Chân chỉ có hai, ba phần chấp nhất với Thần Tàng mà thôi, nhưng giờ nghe Dịch Chi Xuân nói thế, nhất thời đã tăng lên mười.
Chắc chắn y phải đi gặp mặt Thần Tàng!
Dịch Chi Xuân rất bất đắc dĩ, chỉ có thể cung cấp một số tin tức mình biết được, nhưng cũng không bảo đảm nhất định có thể tìm ra Thần Tàng.
Vị trí Yêu Hoàng chính thức thay đổi, trên dưới tầng trời Tiêu Dao ít nhất cần phải chuẩn bị mấy chục năm.
Dù Dịch Chi Xuân không muốn, nhưng vì thể diện mặt mũi hắn vẫn phải làm.
Nói cách khác, trong mấy chục năm này, không sai biệt lắm chính là khoảng thời gian Sư Hoàn Chân có thể tự do hoạt động.
Dù người trong yêu tộc không muốn Sư Hoàn Chân rời đi, chỉ muốn hắn ở lại bình định yêu tộc khác phản loạn, nhưng Sư Hoàn Chân muốn đi thì thật sự các yêu tộc cũng không có sức ngăn cản.
Sư Hoàn Chân dứt khoát đi lên con đường tìm kiếm Thần Tàng.
Có một số người, không thể nhìn rõ.
Chỉ cần ta tán gẫu vài câu, gặp mặt mấy lần là đã có thể biết hắn là loại người thế nào rồi?
Mà Thần Tàng, lại như kẻ vĩnh viễn không thể nào nhìn rõ.
Mỗi một lần, không có lần nào hắn bị Sư Hoàn Chân tìm ra, đồng thời mỗi một lần hành động đều vô cùng ngoài dự đoán mọi người, mà hiệu quả lại tốt đến kì lạ.
Sư Hoàn Chân đuổi theo đuổi theo, nhất thời lại khá đam mê.
Cuộc sống của Thần Tàng, hắn chỉ có thể dò xét được một phần nhỏ của tảng băng chìm thôi đã thấy cực kì thú vị, ngay cả cuộc đời luôn vô vị lặp lại như y cũng xuất hiện thêm mấy phần mong đợi.
Lần sau, Thần Tàng sẽ đi đâu, sẽ gặp ai, rồi lại sẽ hành động như thế nào?
Tựa hồ Thần Tàng cũng biết Sư Hoàn Chân đang đuổi theo hắn.
Có lúc, hắn sẽ cố ý dừng lại, đợi Sư Hoàn Chân sắp đuổi kịp, hắn sẽ rời đi.
Đại khái với hắn đây chỉ như là một trò chơi đuổi bắt.
Chỉ là năng lực học tập của Sư Hoàn Chân xa xa mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều, tốc độ đuổi theo hắn càng lúc càng nhanh, nhiều lần thiếu chút đã ngăn được Thần Tàng.
Phượng hoàng duy nhất trên đời, đúng là danh bất hư truyền.
Vào ngày Thần Thủy Châu trong tay Sư Hoàn Chân co lại chỉ còn gần bằng một hạt gạo cũng là ngày thiếu chút nữa Sư Hoàn Chân đã ngăn được Thần Tàng.
Lúc đó, hắn chỉ cách Thần Tàng một dặm.
Sư Hoàn Chân đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì y phát hiện Thần Thủy Châu trong tay mình không đủ để y tiếp tục đi nữa.
Y còn phải trở về tầng trời Tiêu Dao chính thức kế nhiệm vị trí Yêu Hoàng, phải lẳng lặng chờ đợi các đại yêu tộc đến yết kiến y. Nếu lúc đó không thể khống chế bản thân, làm những đại biểu yêu tộc kia bị thương, sự việc sẽ rơi vào hoàn cảnh không có cách nào thu thập.
Chỉ có thể chấm dứt tại đây thôi.
Thừa dịp Thần Thủy Châu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trước trở về tầng trời Tiêu Dao bế quan một quãng thời gian, nói không chừng vẫn còn có thể đuổi kịp đại điển kế nhiệm Yêu Hoàng.
“Thần Tàng, bổn hoàng không biết ngươi có nghe hay nhìn thấy không, nhưng mà ngươi đã là Chuẩn Thánh, chắc chắn sẽ nghe thấy. Ta sẽ không tiếp tục đuổi theo nữa, thời gian không còn nhiều, ta phải trở về Cung Yêu Hoàng.” Sư Hoàn Chân đứng tại chỗ, nhẹ giọng nói, “Tuy lúc đó không phải bản thể của ngươi, nhưng mà lần theo ngươi mấy năm nay, ngươi đã giúp ta nhìn thấy rất nhiều phong cảnh và sự đời không giống nhau. Chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ngươi không tàn hại yêu tộc, ngày sau nếu ngươi tới yêu tộc ta, chắc chắn ta sẽ lấy lễ để tiếp đón, hữu cầu tất ứng.”
Sư Hoàn Chân để lại cam kết như vậy, thật sự rất chân thành không thể nghi ngờ.
Y là một người biết tri ân báo đáp.
Thần Tàng giúp y khám phá các thế giới và phong cảnh không giống nhau, trong lòng y rất cảm kích, hiển nhiên sẽ muốn báo đáp nhiều hơn nữa. Mà Thần Tàng là Chuẩn Thánh, có lẽ cũng không cần cam kết như vậy.
Nhưng Thần Tàng có cần hay không là một chuyện, Sư Hoàn Chân có cho hay không lại là một chuyện khác.
Thời gian tự do tự tại đã kết thúc, y cũng nên tỉnh dậy khỏi mộng cảnh.
Yêu tộc bây giờ trăm phế chờ hưng, nếu y không trở lại, chỉ sợ yêu tộc sẽ tiếp tục bị nhân tộc ức hiếp.
“Tương lai gặp lại.” Sư Hoàn Chân hơi chắp tay về phía trước.
Hắn và Thần Tàng chưa bao giờ gặp mặt thành công, Thần Tàng chạy trốn thật sự quá giỏi. Mà có một số người, dù không thấy mặt cũng đã có thể trở thành bạn bè.
Dường như Thần Tàng cũng cố ý để lại manh mối chờ y đến tìm.
Đây chỉ là một trò chơi đuổi bắt chậm rãi mà thôi.
Sư Hoàn Chân nắm Thần Thủy Châu thật chặt, chuẩn bị về thẳng tầng trời Tiêu Dao.
“Chờ đã.”
Thần Tàng xuất hiện ở trước mặt Sư Hoàn Chân, chặn đứng đường đi của y.
“Ngươi…”
Sư Hoàn Chân chưa kịp nói ra câu nghi vấn đã bị cục lông xù xù trắng đen xen kẽ trong tay Thần Tàng hấp dẫn.
Con gấu trắng đen Thần Tàng ôm trong tay không thể nói là nhỏ mà cũng không thể nói là lớn, thoạt nhìn nó rất hàm hậu đáng yêu, cũng không quá lớn tuổi, nhìn nó có kiểu đáng yêu chất phác rất đặc biệt.
“Chuyện này… Nó là con gì?” Mí mắt Sư Hoàn Chân giựt giựt, trong lòng khá kích động.
“Thực Thiết Thú.” Khuôn mặt tuấn tú của Thần Tàng ló ra từ sau bả vai Thực Thiết Thú, “Đây là một loại thú hoang cực kỳ quý hiếm ở Thế Gian, nhưng mà ta nghĩ ngươi rất thích. Ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, hẳn cũng rất cực khổ. Chúng ta đã là bạn tri kỷ từ lâu, cái này, coi như lễ ra mắt đi.”
Sư Hoàn Chân không dám giơ tay lên sờ sờ.
Thần Thủy Châu chỉ to chừng hạt gạo, tính ra chỉ đủ để dùng thêm một hai lần nữa, y không thể lãng phí vì hành động này.
“Chẳng phải ngươi rất thích sao? Sờ sờ một phát xem.” Thần Tàng ở bên cạnh thúc giục.
Sư Hoàn Chân khẽ cắn răng, vẫn không dám đưa tay ra.
Thực Thiết Thú trông ngây thơ dễ thương như vậy, sao y có thể bởi vì ham muốn ngứa tay nhất thời mà hại tính mạng của nó chứ?
Thấy Sư Hoàn Chân chậm chạp không muốn giơ tay ra, Thần Tàng thoáng suy nghĩ một chốc rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Nhóc Yêu Hoàng luôn đuổi theo theo hắn chạy khắp nơi này, từ một góc độ nào đó mà nói, thật sự lòng dạ rất mềm mại, hoàn toàn không giống như vẻ lạnh lùng cao ngạo y biểu hiện ra bên ngoài.
Ngược lại, nội tâm y chỉ là một thiếu niên cực kỳ mềm mại.
Chỉ là mặt đó rất ít khi được biểu hiện ra mà thôi.
“Yên tâm, không có việc gì.” Thần Tàng suy tư một chút, vươn tay ra trực tiếp nắm lấy tay Sư Hoàn Chân.
Sức mạnh mạnh mẽ của Chuẩn Thánh trực tiếp ngăn chặn lại hỏa khí trong cơ thể Sư Hoàn Chân.
Sư Hoàn Chân ngẩn ra.
“Thần Thủy Châu, là do ta tự mình chế ra, nhưng đối với ngươi mà nói, chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị phần gốc.” Thần Tàng mỉm cười với Sư Hoàn Chân, “Chỉ cần có ta ở đây, ngươi muốn chạm vào cái gì cũng được. Ngươi xem, có phải cảm giác rất thích không? Ở quê hương xa xôi của ta, nó là bảo vật quốc gia đấy.”
Sư Hoàn Chân đã hoàn toàn không nghe được Thần Tàng đang nói gì.
Đầu tiên y cẩn thận từng li từng tí đặt tay của mình lên.
Mềm mại, cảm giác còn có hơi nhột.
Thế nhưng con Thực Thiết Thú này ngoại trừ hơi cứng đờ lại một chút thì không còn hành động gì khác.
Nó chưa khai linh trí, sẽ không bị uy áp của Sư Hoàn Chân ảnh hưởng.
Nhưng nó có bản năng sinh tồn, biết nếu Sư Hoàn Chân tấn công thì chắn chắn mình sẽ chết.
Vì vậy, nó chỉ duỗi hai tay ra rồi để mặc Sư Hoàn Chân sò mó người mình.
Sư Hoàn Chân sử dụng thêm cái tay khác.
Y tưởng mình đang nằm mơ.
“Thật ra, ngươi có thể vùi mặt vào luôn, vùi vào trong lồng ngực Thực Thiết Thú cũng không tệ đâu. Trước khi tới, ta đang ở bên cạnh nhánh suối nhỏ cách đây một dặm, cố ý tắm rửa cho nó sạch sành sanh, rồi sấy khô hết lông mới đem lại đây.”
Thần Tàng chưa dứt câu, Sư Hoàn Chân đã nhanh chóng nhào tới, chui cả người vào trong lồng ngực Thực Thiết Thú.
Thật giống như ôm lấy toàn bộ thế giới vậy.
Hai mắt đỏ ngàu, dường như khóe mắt còn có ánh nước lóe lên.
Vốn ban đầu Thần Tàng định trêu chọc mấy câu, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt Sư Hoàn Chân chảy nước, lại đột nhiên không biết nên nói gì với Yêu Hoàng bệ hạ luôn đuổi theo hắn kia.
Làm một Yêu Hoàng, đối với Sư Hoàn Chân mà nói thật sự quá khổ.
Y không chỉ không thể thân cận với bất kì người nào, mà đến ngay cả bản thân y cũng sợ không sống được bao lâu.
“Ta có thể ôm nó lăn vòng vòng trên mặt đất không?” Trong mắt Sư Hoàn Chân giống như có ánh sao.
Thần Tàng không biết nên phát biểu cảm nghĩ thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Ngươi hỏi nó xem.”
“Nó không nói gì thì có nghĩa là đồng ý rồi.” Sư Hoàn Chân vội vã ôm chặt Thực Thiết Thú, sau đó hơi dùng sức, cả người lẫn gấu, ùng ục ùng ục lăn trên mặt đất.
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Có thể thấy sở thích thích ấu tể lông xù xù là do ta thừa kế Yêu Hoàng đó.
Sư Hoàn Chân: QAQ hình tượng của ta đâu, tác giả ngươi viết cái gì không viết tự nhiên viết ta ôm gấu con ùng ục ùng ục lăn qua lăn lại là sao? Mặt mũi của tất cả Yêu Hoàng trong giới văn tiên hiệp đều bị ta vứt sạch hết rồi.
Tác giả: Không sao không sao, được ôm gấu trúc lăn qua lăn lại lăn thành một cục là ước mơ mà biết bao nhiêu người hằng tha thiết đấy nhá!