“Bệ hạ, xin nén bi thương.”
“Bệ hạ, thiên tài địa bảo chúng ta tìm tới để kéo dài tuổi thọ, tốt xấu gì ngài cũng thử một lần đi mà.”
“Bệ hạ!”
…
Các trưởng lão yêu tộc đồng loạt quỳ gối bên ngoài nhà gỗ nhỏ, trên mặt đều là vẻ lo lắng và bi thống, phảng phất nếu như người bên trong không ra là bọn họ sẽ chết vậy.
Trên thực tế, cũng tương tự.
Sư Hoàn Chân là Yêu Hoàng yêu tộc, bây giờ là người dẫn dắt yêu tộc, là niềm hy vọng của bọn họ. Thế nhưng cố tình bệ hạ lại luôn ở bên trong căn nhà gỗ nhỏ, nhiều năm không ra ngoài, làm cho các trưởng lão yêu tộc thật sự không biết làm sao.
Đều do cái tên nhân tộc Thần Tàng!
Đối với các yêu tộc trung thành tuyệt đối với Sư Hoàn Chân, họ hoàn toàn không thèm quan tâm Thần Tàng có phải thánh nhân gì hay không, bọn họ chỉ biết là, người này chết rồi mà vẫn còn muốn ôm theo Yêu Hoàng bệ hạ của bọn họ. Trên thế gian, trượng phu chết rồi thì thê tử cũng chỉ thủ tiết hai ba năm là nhiều lắm rồi. Nhưng mà bệ hạ đã ở trong căn nhà gỗ đó hơn trăm năm.
Hơn trăm năm đấy!
Rõ ràng thời gian bệ hạ ở cùng Thần Tàng kia không lâu đến thế, chỉ ngắn ngủi qua lại một đoạn thời gian mà thôi, tại sao lại có thể làm cho bệ hạ si mê như vậy chứ?
“Ông nội.” Ngọc Sương tuổi còn nhỏ chỉ mới vừa hoá hình thành công cảm thấy khó hiểu nhìn ông nội của mình, rất nghi ngờ hỏi, “Tại sao bệ hạ vẫn chưa ra vậy ạ?”
Bọn họ chờ ở bên ngoài lâu như vậy rồi, thế nhưng bệ hạ ngay cả mặt mũi cũng không để lộ.
“Bệ hạ bị người mê tâm.” Ngọc Tư đau đớn nói, “Mà người kia chết rồi, tâm bệ hạ cũng như chết theo.”
Sư Hoàn Chân vừa rời khỏi yêu tộc, các trưởng lão yêu tộc đã biết. Nhưng mà tình cờ đôi khi bệ hạ cũng sẽ ra ngoài, với thực lực của bệ hạ thì sẽ không xảy ra chuyện gì, vì vậy các trưởng lão yêu tộc rất yên tâm. Ai ngờ, bệ hạ vừa đi đã đi mấy chục năm!
Các trưởng lão cảm thấy không đúng, nhưng lại không tìm ra hành tung của Sư Hoàn Chân, chỉ có thể sốt ruột nóng lòng.
Ai biết vào trăm năm trước, Cung Yêu Hoàng đột nhiên chấn động, bệ hạ luôn không có tin tức đột nhiên bộc phát sức mạnh, bọn họ lần theo khí tức của bệ hạ mà tới.
Bọn họ gặp lại, chỉ có bệ hạ lòng như tro nguội và một căn nhà gỗ rỗng tuếch.
Ngọc Tư biết chuyện giữa bệ hạ và Thần Tàng từ chỗ Yêu Hoàng Dịch Chi Xuân, còn chưa kịp kinh ngạc làm thế nào mà bệ hạ và thánh nhân nhân tộc lại quen biết nhau thì đã bắt đầu lo lắng thay bệ hạ.
Từ nhỏ bệ hạ sống ở trong Cung Yêu Hoàng, rất đơn thuần, chưa bao giờ hiểu gì về tình ái. Bây giờ, bị một nhân tộc thủ đoạn cao siêu như vậy lừa gạt, sao bọn họ có thể không sốt ruột trong lòng?
Càng làm cho bọn họ bất đắc dĩ chính là, hỏa khí trong cơ thể bệ hạ đã càng ngày càng nặng, dù bọn họ cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa trong người bệ hạ. Mà trước khi sức mạnh đó phá thể mà ra, thứ đầu tiên nó thiêu đốt sẽ là chủ nhân Sư Hoàn Chân!
Các trưởng lão yêu tộc thật sự muốn phát điên.
Bệ hạ vô tâm tu hành, hơn nữa dường như còn có khuynh hướng tự hủy, nhưng bọn họ không thể trơ mắt nhìn bệ hạ xảy ra chuyện. Vì vậy, bọn họ phí hết tâm tư tìm ra đủ loại thiên tài địa bảo, chất đống ngoài cửa, hi vọng bệ hạ ra khỏi nhà gỗ có thể hơi hơi coi trọng liếc mắt một cái.
“Tại sao?” Ngọc Sương vẫn không hiểu, “Người kia chết rồi, bệ hạ rất đau lòng cho nên mới như vậy sao?”
“Sương Nhi, viên thạch tâm kia của con, e rằng không nên tìm về mới là điều tốt nhất đối với con.” Ngọc Tư nhìn cháu trai của mình hồi lâu rồi nói như thế, “Không hiểu tình ái, thì sẽ không bị thương tích đầy mình.”
Yêu tộc bọn họ, thật sự không thể chịu nổi bất kỳ sóng gió nào.
Sư Hoàn Chân ngơ ngác ngồi trong nhà gỗ.
Thật ra y cũng không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, y chỉ đang đợi một người đẩy cửa nhà gỗ ra rồi nói với y, “Hoàn Chân, hôm nay chúng ta lên trấn trên đi chơi đi.”
Trong 3-40 năm sống với Thần Tàng, y cảm thấy rất vui vẻ.
Thần Tàng không có sức mạnh của thánh nhân, không thể kiềm chế lại sức mạnh trong cơ thể Sư Hoàn Chân như trước, thế nhưng điều đó cũng không mang đến cho bọn họ bao nhiêu phiền phức.
Sư Hoàn Chân và Thần Tàng đi đến Lệ Cư, nhìn ba cây ăn quả vẫn chưa thành tinh, cùng ăn trái cây; cũng đi lên tầng trời Thị Phi, chạy đến chỗ Hỏa Nhất chuẩn thánh chơi đùa hơn nửa năm; còn đến Đạo trường Phục Hy, đi nhìn xem các tu sĩ ứng cử cho vị trí Nhân Hoàng đời tiếp theo.
Bọn họ cùng nhau thưởng hoa xuân ngắm trăng thu, cùng nhau nghỉ mát dưới mưa tuyết mùa đông.
Trước khi gặp được Thần Tàng, Sư Hoàn Chân không hề biết, thì ra cuộc sống còn có thể trãi nghiệm như vậy.
Những cảnh tưởng y cảm thấy rất bình thường, rất quen thuộc, chỉ cần thay đổi người ở bên cạnh lại có thể khám phá ra những điều thú vị khác biệt đến thế.
Sư Hoàn Chân đã từng cảm thấy 3-40 năm rất dài.
Nhưng lại không có ai nói cho y biết, khi hai người ở cùng nhau thì thời gian sẽ trở nên ngắn ngủi như vậy.
Vào ngày Thần Tàng ra đi, y và Thần Tàng cùng nằm ở trên giường, cùng nhau nhìn bầu trời ngắm sao từ lỗ hổng trên nóc nhà.
Sao trời rất đẹp.
“Hoàn Chân, thế giới thật tốt khi có ngươi.”
Vốn tưởng rằng thế giới phải đợi tới khi thiên đạo được bù đắp mới có thể trở nên tốt đẹp hơn một chút.
Nhưng ai ngờ, thế giới lại sinh ra một Sư Hoàn Chân cơ chứ?
“Khụ, giờ ngươi mới biết?” Sư Hoàn Chân hơi đỏ mặt, không dám nhìn Thần Tàng.
Thần Tàng mỉm cười.
Thật ra ông trời đối với hắn vẫn khá tốt.
“Lúc thường rất ít khi ngươi nói lời ngon tiếng ngọt.” Sư Hoàn Chân đẩy Thần Tàng ở bên cạnh một cái, “Vậy ngày mai chúng ta tiếp tục xem sao đi.”
“Này, Thần Tàng.”
Thần Tàng bên kia không phản ứng.
Sư Hoàn Chân hơi nghiêng đầu, nhìn thấy ngay bên cạnh mình xuất hiện một đống sao sáng.
Nó sáng ngời hơn sao trên bầu trời rất rất nhiều.
Sư Hoàn Chân ngơ ngác không phản ứng, lại nằm xuống, ngủ một giấc hơn nửa năm.
Nửa năm sau khi tỉnh lại, y ngẩn người hồi lâu.
Chậm rãi, y mới ý thức được, à, thì ra Thần Tàng đã bỏ ta mà đi rồi.
Sư Hoàn Chân sờ sờ tóc mình, đại đạo thánh binh hóa thành trâm gài tóc đã được cài gọn trên đầu y.
Từ sau khi y ném nó xuống đất thì không xen vào nữa, cũng biết nó được Thần Tàng thu lại. Nhưng mà dường như Thần Tàng cũng biết y không muốn nhìn thấy nó, chưa từng lấy ra lần nào nữa.
Mà rốt cuộc nó vẫn luôn an ổn nằm trên người hắn.
Sư Hoàn Chân lấy trâm gài tóc xuống.
Lập tức nó liền biến thành dáng vẻ ban đầu của mình.
Mầm cây xanh biên biếc đã lớn lên gần bằng một cái nắm đấm.
Thậm chí nó không còn dáng vẻ mầm cây ban đầu mà ngược lại có phương hướng chuyển hóa thành quả nhân xâm, vẻ ngoài mơ hồ mang dáng vẻ của một đứa trẻ mới sinh.
Sư Hoàn Chân phát hiện, vẻ ngoài của đại đạo thánh binh rất giống mình.
Giống như Thần Tàng đã từng nói, cơ duyên của nó nằm trên y.
Đột nhiên Sư Hoàn Chân hạ giọng nở nụ cười.
Thần Tàng cái gì cũng tính.
Chỉ có không tính tới bản thân.
Từ góc độ đó mà nói, thật ra cũng rất thú vị.
Y cũng phải đi làm một số việc thôi.
Các trưởng lão yêu tộc trông ngóng nhìn bệ hạ ra khỏi nhà gỗ.
Sau đó, cửa nhà gỗ cọt kẹt một tiếng mở ra.
Sư Hoàn Chân thật sự đi ra từ bên kia cửa.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Các trưởng lão vô cùng mừng rỡ, hận không thể khóc ròng tại chỗ để biểu đạt niềm vui sướng của mình.
“Đợi lâu.” Sư Hoàn Chân chắp tay, tia non nớt cuối cùng trên người đã biến mất không còn tăm tích.
“Sau này, bổn hoàng sẽ không tới nữa.” Sư Hoàn Chân quay đầu lại, nhẹ nhàng vung tay lên.
Tại đây, cả ngọn núi lẫn nhà gỗ, tất cả đều bị một ý nghĩ của Sư Hoàn Chân san bằng.
Không có Thần Tàng, dù nơi này có nhiều hồi ức hơn nữa thì cũng chỉ là vật chết mà thôi.
Một mình Sư Hoàn Chân sống qua rất nhiều năm.
Trong những năm không có Thần Tàng, Sư Hoàn Chân làm được rất nhiều chuyện.
Danh hào Thánh Yêu Hoàng Đại Đế một truyền mười mười truyền trăm.
Các trưởng lão yêu tộc cuối cùng cũng coi như được yên lòng, xem ra bệ hạ đã thật sự thoát khỏi đau lòng rồi.
Cho nên, yêu tộc bọn họ phục hưng chỉ còn trong tầm mắt mà thôi!
Nhưng mà, các trưởng lão ôm ý nghĩ này còn chưa kịp vui vẻ thì bọn họ lại phát hiện có một ngày khi bệ hạ đang đi trên đường, đột nhiên đốt sạch sành sanh tất cả mọi thứ ven đường.
Sư Hoàn Chân ngay lập tức ngừng lại, trở về Cung Yêu Hoàng.
Sức mạnh trong cơ thể y đã gần như áp chế không nổi nữa.
Trong Cung Yêu Hoàng bộ tộc trung thành với Sư Hoàn Chân nhất chính là tộc Huyền Quy, bởi vì có ý định bói toán thay Sư Hoàn Chân cải mệnh nghịch thiên mà đã chết gần mười mấy người.
Mệnh trời không thể trái.
Sau khi mười mấy tộc nhân liên tục chết hết, tộc trưởng tộc Huyền Quy vẫn kiên quyết không bỏ cho rằng, bệ hạ vẫn còn một tia hi vọng sống sót.
Chỉ cần bệ hạ có thể vượt qua, nói không chừng có thể trở thành thánh!
Thậm chí ngay cả Dịch Chi Xuân luôn không xuất hiện, cũng đặc biệt chạy đến Cung Yêu Hoàng.
“Sư Hoàn Chân, trước tiên ngươi luyện hóa đại đạo thánh binh, trấn áp số mệnh của ngươi đi!”
“Thần Tàng đã chết, lẽ nào ngươi cũng muốn bỏ mạng?”
“Các ngươi có nghĩ tới ta hay không? Mỗi khi ta nhìn từng người các ngươi ngã xuống sẽ có loại cảm giác như thế nào?”
“Ta đã luôn chờ các ngươi thành thánh, các ngươi còn nợ ta rất nhiều, các ngươi quên hết rồi hả?”
“Các ngươi quá ích kỷ.”
…
Dịch Chi Xuân tức giận mắng to một ngày một đêm trong Cung Yêu Hoàng.
Sư Hoàn Chân lấy đại đạo thánh binh ra, bắt đầu luyện hóa.
Đại đạo thánh binh mới đầu chỉ giống một chút vẻ ngoài đã bắt đầu thay đổi càng ngày càng giống Sư Hoàn Chân.
Liên tiếp luyện hóa rất nhiều năm.
Nó đã hoàn toàn trở thành một phiên bản thu nhỏ của Sư Hoàn Chân, lặng yên nằm trong lồng ngực Sư Hoàn Chân.
Bên ngoài hầu hết tất cả yêu tộc đều quỳ gối trước Cung Yêu Hoàng.
Bởi vì bọn họ đều đang khẩn cầu bệ hạ có thể vượt qua kiếp lần này.
Giấc mộng của Sư Vô Cữu, đã sắp kết thúc.
Hắn nhìn thấy bên ngoài Cung Yêu Hoàng trút xuống cơn mưa thật lớn.
Mà trong Cung Yêu Hoàng, vốn không nên có mưa.
Là bởi vì Yêu Hoàng đang khóc.
Yêu Hoàng Sư Hoàn Chân chưa từng khóc, thế nhưng khi đến bước luyện hóa đại đạo thánh binh cuối cùng lại đột nhiên bắt đầu khóc.
Bởi vì biết đến giờ khắc này, y mới dám tin, Thần Tàng đã thật sự rời bỏ mình rồi.
Dựa theo lời giải thích của Thần Tàng, linh hồn của hắn sẽ tiêu tan, chỉ để lại một mảnh vở nho nhỏ cuối cùng, mở đường mang theo Sổ Sinh Tử đến một thế giới khác, tìm kiếm một người không dính nhân quả đến đây.
Bởi vì tất cả nhân quả của thế giới này đã được Thần Tàng gánh chịu.
Và người kia sẽ trở lại cửu thiên thập giới vào vạn năm sau, sẽ là chủ nhân duy nhất của Sổ Sinh Tử, cũng là người có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.
Tầng trời Hoàng Tuyền mở, thiên đạo được bù đắp, cửu thiên thập giới mới chân chính được an ổn.
Thế giới này, bởi vì thiên đạo không hoàn chỉnh, rất nhiều nơi rất nhiều người đều xảy ra vấn đề.
So với thế giới Thần Tàng yêu thích, thật sự chênh lệch quá xa.
Mà thế giới này lại có Sư Hoàn Chân.
Chỉ một người nhưng đã có thể bù đắp tất cả những thứ không hoàn mỹ trong thế giới này.
Lần đầu tiên Sư Vô Cữu cảm nhận được nhiệt độ trong giấc mộng.
Đó là tay của Sư Hoàn Chân.
Tay y rất nóng.
Rồi sau đó, lại có một giọt nước mắt càng nóng hơn nhỏ ở trên người hắn.
Sư Vô Cữu cảm thấy mình rất đau lòng.
Bản năng hắn muốn đến gần người nọ.
Là người cho hắn sinh mệnh, cũng là người cho hắn cơ hội đầu thai làm người.
“Ta là phượng hoàng cuối cùng trên đời, nhất định phải rời đi.”
“Hiện giờ, yêu tộc đã ổn định, cuối cùng ta đã không còn bận lòng.”
Sư Hoàn Chân sờ sờ đại đạo thánh binh trong lồng ngực.
Y luôn dùng nguyên thần nuôi dưỡng nó, chỉ cần khắc đại đạo của mình lên trên, nó sẽ hoàn toàn trở thành thứ thuộc về mình.
Thế nhưng Sư Hoàn Chân lại không làm như vậy.
Ngược lại, y dùng máu và chân nguyên của mình, rót từng chút từng chút một lên trên đại đạo thánh binh.
Sau đó, từ từ nuôi dưỡng ra linh trí.
Đại đạo thánh binh vốn không nên có linh trí, mà trên đời cũng không nên có thêm một phượng hoàng.
Khoảng khắc Thần Tàng chết đi hóa thành trời đất, mà công đức trời đất đó lại vô hình trung che chở cho Sư Hoàn Chân.
Sư Hoàn Chân muốn đại đạo thánh binh có linh trí.
Vì vậy đại đạo thánh binh sẽ sinh linh trí.
“Con người của ta, tính tình đúng là không được tốt cho lắm, lại không biết nói chuyện, đôi lúc cũng sẽ chọc tức Thần Tàng đến mức giơ tay giậm chân.”
“Nghịch thiên mà sinh, thứ ta phải chịu đựng thật sự quá nhiều.”
“Rất mệt mỏi.”
“Thần Tàng, ta thật sự rất mệt mỏi.”
“Ta cảm thấy rất đau, ta chưa bao giờ nói cho ngươi, thật ra thống khổ bị lửa thiêu đốt rất khó chịu.”
Sư Hoàn Chân sờ sờ người nhỏ trong lồng ngực.
Hai mắt rưng rưng, dịu dàng nhìn nó.
“Thần Tàng đi rồi, ta vô liêm sỉ hưởng thụ công đức thiên đạo tặng cho hắn, cũng đã đủ rồi.”
“Hắn đã thật sự rời xa ta, ta không thể tìm được hắn nữa.”
“Thế nhưng sẽ có một ngày, có một người mới xuất hiện, người đó sẽ mang theo Sổ Sinh Tử trở về, trở lại cửu thiên thập giới, đi làm việc mà tất cả mọi người không thể làm được.”
“Hẳn sẽ rất cô đơn.”
“Sau khi ta chết, ngươi sẽ cùng ta bị phong ấn ở trong quan tài băng, chậm rãi rút lấy tất cả tu vi và ký ức của ta, nhớ cố gắng tu luyện thành người, thoát khỏi khống chế của thiên đạo. Mãi đến khi người kia xuất hiện, mang theo Sổ Sinh Tử đến, ngươi hãy tỉnh lại, đi gặp hắn.”
“Mà người kia, chắc hẳn sẽ càng đau đớn thống khổ hơn Thần Tàng rất nhiều, cũng sẽ càng cô độc, phải chịu đựng hơn rất nhiều.”
“Ngươi thay thế ta, cùng đi với người kia.”
Sư Vô Cữu nhờ vào hai mắt của Sư Hoàn Chân, nhìn thấy bên cạnh mình vây thành từng vòng từng vòng người.
Các trưởng lão yêu tộc cùng nhau quỳ gối bên người Sư Hoàn Chân, nghe Sư Hoàn Chân dặn dò lời cuối cùng.
Cảnh tượng đó, khắc sâu thật sâu ở trong mắt Sư Vô Cữu khi còn là một đại đạo thánh binh.
Thậm chí hắn còn coi bản thân là Sư Hoàn Chân đang ngồi ở chính giữa kia.
“Ngươi vì ta mà sinh, vậy thì theo họ ta là Sư.”
“Một mình ta phải lo lắng thật sự quá nhiều thứ, từ khi sinh ra đến bây giờ, chỉ có duy nhất khoảng thời gian thư thái là cùng nhau đồng hành với Thần Tàng, nhưng ta ngay cả cùng hắn chết đi cũng không làm được.”
“Thiên đạo đối với ta, đạp trước đá sau, động một tí là phạm lỗi.”
“Mà ngươi, sẽ sống lại với một dáng vẻ hoàn toàn mới, tự do phóng khoáng.”
“Ngươi đừng giống như ta tính tình lạnh nhạt cứng rắn, cũng đừng giấu suy nghĩ trong lòng không nói ra ngoài.”
“Ngươi phải sống càng vui vẻ càng tự do, giống như Thần Tàng vậy.”
Cuối cùng, y vẫn là một người ích kỷ.
Để đại đạo thánh binh dùng dung mạo của mình.
Dù người kia không phải Thần Tàng, chỉ cần linh hồn của hắn còn ở trong đó, chỉ cần có một mảnh vụn của Thần Tàng thì ta vẫn hi vọng người ở bên cạnh ngươi sẽ là người giống ta.
Trò chuyện cùng ủi an.
“Ngày sau, gọi ngươi là, Sư Vô Cữu.”
…
Sư Vô Cữu bị phong ấn vào trong quan tài băng, Sư Hoàn Chân đặt hắn vào một góc nào đó trong tầng trời Hồng Trần.
Nếu như có cơ hội, ngươi sẽ thay thế ta đồng hành cùng người kia.
Dùng mắt của ngươi đi giúp ta nhìn xem, hắn có giống như Thần Tàng đoán, trở thành mắc xích cuối cùng bù đắp thiên đạo hay không.
“Vậy ta… phải đi đây.”
Sư Hoàn Chân giang hai tay ra, đột nhiên hóa thành một con hỏa phượng cực kỳ xinh đẹp.
Nắng tà che trời, hoa tươi tựa cẩm.
Kèm theo một tiếng chim hót, chín tầng trời thêu dệt long trọng hỏa diễm, ngay cả nắng tà bên trong ngọn lửa cũng trở nên ảm đạm phai mờ.
“Bệ hạ!”
Trên dưới yêu tộc tầng trời Tiêu Dao, đồng loạt khóc rống.
Thần Tàng, đợi lâu.
——————————————————————
Sư Vô Cữu nằm trong quan tài băng, khí tức trên người không ngừng lưu động, chuyển hóa.
Hắn nhớ tới bản thân trước đây, biết rõ bản thân từ đâu mà ra. Trong mơ, hắn cũng nhìn thấy tiền duyên giữa mình và Chu Trường Dung.
Thì ra, rất nhiều chuyện từ khi bắt đầu đã được quyết định.
Bởi thế Chu Trường Dung mới có thể tìm thấy hắn, mà hắn dù bị Sổ Sinh Tử mê hoặc cũng không hề hạ đòn sát thủ với Chu Trường Dung.
Trên từng đoạn đường bọn họ đi, có được đồ vật Thần Tàng để lại, cũng có chúc phúc của Sư Hoàn Chân giành cho bọn họ.
Tuy Sư Vô Cữu chưa tỉnh táo, nhưng đạo trên người hắn đã thanh tỉnh.
Vừa tỉnh như thế, trời đất dị động.
Bên trong tầng trời Thị Phi, Liệt Hỏa Sơn.
Hỏa Nhất chuẩn thánh chậm rãi mở mắt ra.
Lửa trên núi, tắt.
Yêu tộc không biết tên tới tìm hắn lúc trước, tựa hồ bây giờ đã tìm được đạo của mình, hiểu rõ lai lịch của mình, hiểu rõ bản thân trước kia, tỉnh ngộ đắc đạo.
Tương tự, Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng nhận ra, khi tức của người sắp trở thành chuẩn thánh đó dường như có hơi quen thuộc.
Hỏa Nhất chuẩn thánh khẽ nhắm mắt lại, một đường thăm dò ra nơi Sư Vô Cữu đang ở.
Trong quan tài băng kia, còn có khí tức trên người hắn.
Thì ra là vậy.
Hỏa Nhất chuẩn thánh nhớ tới.
Chẳng trách hắn cảm thấy mình quen biết Sư Vô Cữu nhưng rồi lại không tra được lai lịch của hắn.
Mà Sư Vô Cữu lại nói hắn đã từng thấy mình.
Thì ra đã thật sự gặp qua.
Chỉ là vào lúc ấy, Sư Vô Cữu vẫn chưa phải là người mà thôi.
Bên trong tầng trời Tiêu Dao.
Yêu Hoàng Ngọc Sương đang bàn bạc tỉ mỉ với các trưởng lão yêu tộc về chuyện của Sư Vô Cữu.
Người này có liên quan đến Thánh Yêu Hoàng bệ hạ rất nhiều, trước khi bệ hạ ra đi dường như cũng đã mơ hồ chỉ rõ ngày sau sẽ có người như thế xuất hiện.
Hơn nữa thực lực hắn mạnh mẽ, thấy thế nào cũng là sự lựa chọn cực kỳ tốt cho vị trí Yêu Hoàng.
Điều duy nhất làm các trưởng lão yêu tộc phiền não là rất có thể trong tay người đó đang giữ Sổ Sinh Tử, yêu tộc không có mơ mộng gì quá lớn với Sổ Sinh Tử, mà cũng không thể chịu nổi những người khác mơ tưởng đến Sổ Sinh Tử. Nếu vậy, đại khái yêu tộc phải thật sự trở thành địch của cả cửu thiên thập giới.
“Vị Sư Vô Cữu đó thật sự rất giống Thánh Yêu Hoàng bệ hạ sao? Nếu như có thể gặp gỡ, lão hủ tuyệt không hai lời.”
“Phong thái năm đó của bệ hạ, có một không hai, thật sự khó có thể tưởng tượng ra còn có người thứ hai có được dung mạo và thực lực ngang tầm bệ hạ.”
…
Ngọc Sương nghe các trưởng lão yêu tộc không ngừng cảm thán, trong đầu lại hồi tưởng đến lời dạy năm đó của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ đối với mình.
Đột nhiên, toàn bộ Cung Yêu Hoàng lập tức chấn động.
“Sao vậy?”
“Tại sao Cung Yêu Hoàng lại chấn động?”
“Kỳ lạ!”
Bỗng trong lòng Ngọc Sương sinh ra một ý nghĩ, quay đầu nhìn về nơi sâu nhất của Cung Yêu Hoàng.
“Sư Vô Cữu… thành Chuẩn thánh rồi!”
Bên trong tầng trời Hồng Trần.
Nhân Hoàng Tịch Chu đang bế quan.
Bởi vì chuyện Sổ Sinh Tử lúc trước, trên người hắn chịu nhiều tổn thương, vừa vặn mượn cơ hội này ở trong Đạo trường Phục Hy, không gặp mặt ai.
Nếu không sẽ phải tiếp tục ứng phó với đám người muốn dò la Sổ Sinh Tử, thật sự phiền muốn chết.
Tịch Chu không khỏi thở dài.
Không biết Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu thế nào rồi.
Họ biến mất lâu như vậy, trong cửu thiên thập giới đâu đâu cũng có tìm người bọn họ.
Một khi bị phát hiện, lúc đó sợ là thứ bọn họ phải đối mặt không phải chỉ là một chút nguy cơ.
Hắn không muốn tham vào dự chuyện này, bởi thế mới mượn cơ hội bế quan, cố gắng tránh xa.
Mà nhanh chóng, Tịch Chu lại phát hiện, dường như trời đất đang biến đổi.
Thứ biến đổi đó đến từ chính tầng trời Hồng Trần.
Có người thành Chuẩn thánh!
Chẳng biết vì sao, người đầu tiên xuất hiện trong đầu Tịch Chu là Sư Vô Cữu.
Nếu thật sự có người có thể đạt được Chuẩn thánh, đại khái cũng chỉ còn lại một mình hắn.
“Chuẩn… Chuẩn Thánh.” Hai người Diệu Pháp đạo cô và Trì Trai phương trượng thuận theo khi tức tìm tới chỗ Sư Vô Cữu.
Mấy năm nay, bọn họ bị các quỷ tinh của Chu Trường Dung lừa gạt xoay quanh, làm sao cũng không thể tìm được người. Mãi đến lúc bọn họ phát hiện ra khí tức của Sư Vô Cữu thì kết quả lại là Sư Vô Cữu đã trùng kích lên Chuẩn thánh?
Cảnh tượng này, giống như năm đó bọn họ đuổi theo Thần Tàng biết bao!
Chẳng lẽ, bọn họ quá nóng vội, thật sự không được mệnh trời để ý?
Ý thức Sư Vô Cữu vẫn còn hơi mơ hồ.
Giống như hắn đã mơ một giấc mơ rất rất dài.
Trong mơ có Sư Hoàn Chân, có Thần Tàng, tất cả những thứ bọn họ từng trải qua, hắn đều nhìn thấy hết.
Nhưng hắn cũng biết rất rõ, mình không phải Sư Hoàn Chân, giống như Chu Trường Dung hoàn toàn không phải Thần Tàng.
Nhưng bởi vì có bọn họ tồn tại, cho nên hắn và Chu Trường Dung mới có duyên phận như vậy.
Không biết tình thâm thế nào, không biết duyên mỏng ra sao.
Mà duyên phận giữa Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung, lại nhờ gút mắc của tiền nhân dần trở nên sâu đậm.
Nhất thời Sư Vô Cữu hiểu rõ đạo tâm.
Hắn và Sư Hoàn Chân giống nhau, vốn không được thiên đạo chấp nhận mà sinh, bọn họ thường sẽ bị thiên đạo hạn chế.
Chỉ khi nào bọn họ hiểu rõ điều đó, đột phá sẽ càng nhanh hơn người khác rất nhiều.
Sư Vô Cữu luôn dừng chân dưới mức Chuẩn Thánh, dù người thường đạt tới trình độ của hắn thì cũng đã sớm có thể xung kích lên Chuẩn thánh, duy chỉ có hắn mãi không nhúc nhích.
Bởi vì hắn không phải là con người, không phải sinh linh được thiên đạo thừa nhận.
Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu mình đến từ đâu, cũng đã biết mình nên đi đâu, cũng nhận ra người mình thích là ai.
Hắn lúc này đã không còn là một đại đạo thánh binh đơn thuần, mà là sinh linh chân chính trên đời.
Chỉ là, nếu hắn có thể đột phá trước khi Chu Trường Dung chết, thì tốt biết bao?
Chu Trường Dung chết rồi mới chịu chậm chạp lên Chuẩn thánh, giá trị của nó lại trở nên thấp bé hơn rất nhiều.
Nhóc lừa đảo, ngươi thấy chưa?
Bản tọa đã là Chuẩn thánh rồi này.
Khóe mắt Sư Vô Cữu chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt.
Mà hắn, vẫn cứ nằm đó, ngủ say trong quan tài của mình.
Hắn không muốn tỉnh lại nhanh như vậy.
Chuẩn thánh cũng được, Thánh nhân cũng tốt, hắn không muốn khổ sở chờ đợi giống như Sư Hoàn Chân.
Hắn chịu không nổi.
Một chiếc quan tài khác được chôn sâu dưới lòng đất, Sổ Sinh Tử nằm ở trong đó tự mình chầm chậm lật sang một trang mới.
Nhiều năm qua đi, thi thể trong quan tài cũng đã hóa thành bạch cốt.
Mà bên trên bạch cốt, mơ hồ có một tầng tử khí quen thuộc đang luẩn quẩn không rời.
Bỗng nhiên Sổ Sinh Tử lóe sáng, lập tức xuất hiện bên trong quan tài của Sư Vô Cữu.
Sau một lúc, đám hắc khí chậm rãi ngưng tụ thành hình người, chậm rãi dựa vào Sư Vô Cữu.
Trong lòng Sư Vô Cữu sinh ra ý nghĩ, trong khoảng khắc hình người được tụ thành lập tức mở mắt ra.
Nước mắt nơi khóe mắt của hắn được nhẹ nhàng lau đi.
Trong hoàn cảnh tối tăm chật hẹp, hai người dựa vào gần nhau, gần đến mức đủ để đếm rõ từng sợi lông mi trên mắt đối phương.
“Ngươi…” Sư Vô Cữu nhìn gương mặt tái nhợt quen thuộc trước mắt, nhất thời vô số cảm xúc xông lên đầu, rồi cuối cùng ngoại trừ một chữ “ngươi” thì không thể thốt ra được một từ gì nữa.
Rõ ràng hắn có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói.
Hắn muốn nâng tay của mình lên, nói cho Chu Trường Dung biết, hắn vẫn chưa có ném cái nhẫn nước mắt giao nhân sáng mãi kia đi đâu, hắn còn chạy đến chỗ tộc giao nhân hỏi vì sao nhẫn cứ phát sáng?
Nhóc lừa đảo, ngươi lừa ta lâu lắm đó, đồ vô sỉ!
Hắn muốn nói với Chu Trường Dung, thì ra duyên phận của bọn họ đã được định xuống từ rất rất lâu trước kia rồi.
Cho nên lúc đầu nhóc lừa đảo dám dùng Sổ Sinh Tử cưỡng ép trói buộc mình, đúng là mở màn tệ hại nhất luôn!
Hắn muốn nói với Chu Trường Dung, hắn đã biết mình là ai rồi, còn biết Chu Trường Dung là ai nữa, cũng biết được rất nhiều chuyện trước đây bọn họ không nghĩ ra.
Tuy hắn nhớ ra muộn, nhưng hắn vẫn có thể nhớ ra.
Thế nhưng, hắn lại không nói ra được.
Trong lòng chỉ cảm thấy rất tủi thân.
Tủi thân đến mức làm hắn không muốn nói gì hết.
“Được rồi, ngươi đừng khóc.” Trong giọng nói của Chu Trường Dung mang theo một ít phiền muộn cùng bất đắc dĩ, “Ngươi khóc làm tim ta tan nát, lòng ta tê rần, thế là ta tỉnh lại.”