Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 144:




“Lúc trước khi các ngươi tới tìm ta, ta đã biết các ngươi hoài nghi ta.” Dịch Chi Xuân nhìn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu nói, “Ta đã dự liệu được sẽ có ngày hôm nay từ lâu, chỉ là mệnh trời thế đó, dù các ngươi hoài nghi ta cũng chú định không thể tìm ra bất cứ chứng cớ nào. Bởi vì bây giờ, mệnh trời đang ở ta.” Dịch Chi Xuân nhìn Chu Trường Dung cười híp mắt nói.
Không có ai có thể hiểu rõ được uy lực của hai chữ “mệnh trời” hơn Chu Trường Dung, người đang nắm giữ Sổ Sinh Tử.
Khi mệnh trời ở trên người Chu Trường Dung, dù tu vi hắn thấp kém cũng có thể thông qua trợ giúp của những người khác nhau, thông qua các dịp may bất ngờ, thuận lợi đánh bại kẻ thù, hóa giải nguy cơ thành cơ hội cho bản thân. Hắn nhọc lòng mất công tốn sức muốn sống, nhưng vẫn không thể ngăn nổi mấy hàng chữ ngắn ngủn trên Sổ Sinh Tử, nói hắn phải chết vào giờ thìn, hắn chắc chắn không thể sống đến giờ tỵ.
Mà hiện giờ, giống như Dịch Chi Xuân từng nói, mệnh trời đang ở trên hắn.
Vì vậy, hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, ở bên trong Đạo trường Phục Hy cũng không phát hiện ra nửa điểm tiếng gió bên ngoài. Dù Khổng Noãn đến cũng phải đợi đến khi sự việc đã đi vào khuôn mẫu không lâu.
Tất cả những điều đó đều đang nói cho Chu Trường Dung biết, Dịch Chi Xuân không nói xạo.
“Chuyện này, đều là ngươi làm sao?” Chu Trường Dung trầm mặc hồi lâu, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Chu Trường Dung không nói rõ.
Nhưng Dịch Chi Xuân nghe rõ.
“Sùng Minh và Mạc Hàn, đúng là người của ta.” Dịch Chi Xuân thoáng suy nghĩ một chút, cho Chu Trường Dung một câu trả lời chính xác, “Lúc trước bọn họ vốn nên hồn phi phách tán, nhưng ta cứu bọn họ. Sống lâu luôn có chỗ tốt của sống lâu, pháp thuật của các đạo thống khác, hoặc nhiều hoặc ít ta đều biết một ít. Lúc trước Thần Tàng được xưng là ba ngàn đại đạo, vạn pháp Thần Tàng. Ta là bạn tốt của hắn, tất nhiên cũng sẽ không thua kém.”
Quả nhiên.
Cho nên cặp mắt kia của Tịch Chu, thật sự là của Diệp Tiêu.
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu không hẹn mà cùng nhìn về phía Dịch Chi Xuân, thấy hắn không hề hoảng hốt, trái lại nhàn nhã đi lại, dường như người bị chất vấn không phải là hắn vậy.
“Không chỉ vậy.” Dịch Chi Xuân tốt bụng nói tiếp, “Thương Hải nữ quân cũng là người của ta. Cô ta một lòng muốn đánh bại sư huynh của mình, trở thành thần tu số một. Nhưng cô ta sinh ra quá muộn, chậm hơn sư huynh của mình mấy trăm năm, không thể sinh vào lúc đạo thống thần tu phát triển mạnh mẽ, cho nên ta giúp cô ta một tay, dạy cho cô ta phương pháp hóa thân. Cũng là ta bảo cô ta thử tiếp cận Hoan Hỉ quỷ mẫu đạo thống quỷ tu. Nếu ngươi không mang theo Sổ Sinh Tử xuất hiện, Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thái Sơn phủ quân cũng coi như là người được chọn trong kế hoạch của ta. Còn nếu ngươi xuất hiện, theo một cách tự nhiên cô ta sẽ trở thành cơ duyên của ngươi.”
“Ngươi đã biết quỷ tu sẽ quật khởi từ lâu? Cũng phải, ngươi trở thành Chuẩn Thánh vào bảy vạn năm trước, có chuyện gì mà có thể giấu được ngươi.” Chu Trường Dung thở dài nhưng cũng không thể làm gì.
Tuy trước đó hai ngươi Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã cảm thấy Dịch Chi Xuân có hiềm nghi rất lớn, nhưng bây giờ đợi đến khi Dịch Chi Xuân chân chính xuất hiện trước mặt bọn họ, trong lòng bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu vui sướng vì “liệu sự như thần”, trái lại tâm trạng càng trầm trọng.
Tuy Dịch Chi Xuân và bọn họ tiếp xúc không nhiều, nhưng dù sao cũng đã nhiều lần ra tay giúp đỡ. Dù bây giờ nghĩ lại, thật ra Dịch Chi Xuân cũng chưa từng chân chính hỗ trợ bọn họ giải quyết dứt khoát vấn đề, càng nhiều hơn là đợi đến khi Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã cơ bản giải quyết được thì sau đó xuất hiện giải quyết một ít việc nhỏ. Nhưng ở trong lòng Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, vẫn rất hoan nghênh người bạn Dịch Chi Xuân này.
Mà Dịch Chi Xuân trước mắt, so với người bọn họ biết trước kia rất giống nhau về ngoại hình, giống nhau về nụ cười, nhưng lần nữa gặp lại cũng không phải cảm xúc như xưa.
Mặt Sư Vô Cữu đen như đáy nồi.
Ngày thường hắn ở trước mặt Chu Trường Dung nói yêu tộc rất tốt rất tốt, nhân tộc toàn là đồ lừa đảo, kết quả cuối cùng người xuất hiện lại là Yêu Hoàng tiện nhiệm của yêu tộc, hơn nữa người đó còn có mối liên hệ thân thiết với Sư Hoàn Chân, nghĩ như thế nào, Sư Vô Cữu cũng không thể hiểu nỗi.
“Ta không hiểu.” Từ trước đến giờ Sư Vô Cữu là người thẳng tính, hắn nhìn Dịch Chi Xuân, trên mặt đầy vẻ khó hiểu cùng phẫn nộ, làm cho gương mặt không dính nửa điểm khói lửa kia nhiều hơn mấy phần sức sống. Đó cũng là một trong số những nguyên nhân trước đây Chu Trường Dung thích lừa phỉnh Sư Vô Cữu, là biểu cảm hắn nhìn trăm lần cũng không chán.
“Vừa nãy ngươi hiển lộ thực lực cấp bậc Chuẩn Thánh, chắc hẳn trước kia ngươi cũng đã là tu vi Chuẩn Thánh. Trong khắp cửu thiên thập giới, trên cơ bản ngươi đã có thể thể ngạo thị quần hùng, ngươi còn là Yêu Hoàng tiền nhiệm. Ngươi muốn cái gì thì có cái đó, vì sao còn muốn làm chuyện như vậy? Ngươi có biết, tình huống ở hạ giới bây giờ thế nào không? Cứ coi như ngươi tuân theo đại kiếp nạn mà làm thì nhân quả trọng đại như vậy cũng không thể dễ dàng xóa bỏ.”
Một khi kiếp số qua đi, dù Dịch Chi Xuân là Chuẩn Thánh cũng sẽ bị xóa sạch tu vi.
Tội gì Dịch Chi Xuân phải làm loại chuyện làm ơn mắc oán đó?
Hắn hoàn toàn có thể tiếp tục cuộc sống tự do thoải mái trước kia.
“Nhân quả?” Dịch Chi Xuân như nghe được chuyện cười nào đó rất vui, nụ cười trên mặt cũng trở nên rõ ràng, “Sư Vô Cữu, cửu thiên thập giới từ lâu đã không có nhân quả gì có thể nhắc đến rồi. Nếu thiên đạo thật sự coi trọng nhân quả thì hẳn bây giờ ngươi đã là Thiếu chủ danh chính ngôn thuận của yêu tộc, chắc chắn Sư Hoàn Chân cũng có thể sống đến giờ.”
Ngay lúc Dịch Chi Xuân nhắc đến Sư Hoàn Chân, nhất thời làm Sư Vô Cữu á khẩu không trả lời được.
“Trước kia Thần Tàng từng nói với ta, nhân vật phản diện chết vì nói nhiều.” Dịch Chi Xuân nói tới đó, nhịn không được bật cười, “Nhưng mà ta thì lại cảm thấy chẳng sao cả, nói rõ ràng với ngươi cũng không có gì không tốt. Dù sao, Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu, hai ngươi cũng coi như được ta nhìn từ nhỏ đến lớn.”
Sư Vô Cữu đột nhiên cả kinh, dường như nghe được chuyện gì đó khó có thể tin từ trong lời nói của Dịch Chi Xuân.
“Nhóc lừa đảo thì thôi, ngươi cũng luôn luôn quan sát ta?” Lúc nào rồi mà Sư Vô Cữu còn không quên kéo đạp Chu Trường Dung một chút.
Đại khái trong lòng ở Sư Vô Cữu, tiêu chuẩn cân nhắc duy nhất của mình chính là Chu Trường Dung.
Dịch Chi Xuân nở nụ cười.
“Thật ra ta rất thích tính cách của ngươi, bởi vì đó cũng là điều Sư Hoàn Chân rất muốn. Sư Hoàn Chân chưa từng ngây thơ đơn thuần bao giờ, cho nên y hi vọng đại đạo thánh binh y tự mình nuôi ra sẽ có dáng vẻ như trong giấc mộng của mình.”
Tuy nói là kẻ địch, nhưng ánh mắt Dịch Chi Xuân nhìn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu từ đầu đến cuối đều không mang chút địch ý nào.
“Lúc Sư Hoàn Chân chết thì ta đang ở bên ngoài Cung Yêu Hoàng. Cho nên, ngươi ra đời, ta biết rất rõ ràng.” Dịch Chi Xuân thở dài, “Ta nhìn ngươi rơi vào bên trong Thế Gian, lúc đó quan tài băng phong ấn ngươi còn không cẩn thận lật mình, cắm thẳng đầu xuống mặt đất. Ta khi đó cảm thấy rất buồn cười, ta giúp ngươi lật quan tài trở về, còn đưa ngươi vào bên trong hoang mạc. Bởi vì nơi đó ít dấu chân người, ngươi chôn sâu ở dưới mặt đất sẽ không bị người phát hiện. Vì lý do an toàn, ta còn bày xuống trận pháp. Chỉ là đợi đến khi Chu Trường Dung sắp đến thế giới này, ta mới giải trừ trận pháp.”
Sư Vô Cữu hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu lúc đó Dịch Chi Xuân không giúp, chẳng phải mình sẽ ở tư thế đầu cắm xuống đất sao?
Thật là đáng sợ.
Hắn thế nhưng cách nguy hiểm gần như vậy!!!
Sống chết là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là chuyện lớn.
Thiếu chút nữa một đời anh minh của Sư Vô Cữu hắn bị hủy hoại trong phút chốc.
Vào lúc này, trong lòng Sư Vô Cữu bỗng nhiên sinh ra một chút cảm kích Dịch Chi Xuân.
Tuy Dịch Chi Xuân đã làm rất nhiều việc xấu với hắn và Chu Trường Dung, mà xem ở công hắn giúp mình lấy lại mặt mũi, Sư Vô Cữu quyết định có thể tha thứ cho hắn một chút chút.
Chỉ nhỏ bằng một đốt móng tay út thôi ấy.
“Mà Chu Trường Dung cũng không phải người thuộc về cửu thiên thập giới, lúc ngươi đến, thật ra thiên đạo cũng mơ hồ có điều phản ứng. Không chỉ riêng ta, ta nghĩ hẳn Hỏa Nhất chuẩn thánh tầng trời Thị Phi kia cũng nhận ra sự tồn tại của ngươi. Chỉ là hắn không biết rõ bằng ta, dù cảm thấy kỳ lạ nhưng muốn tìm ra ngươi cũng không thể tìm ra.” Dịch Chi Xuân nhẹ nhàng bình tĩnh kể lại quá khứ.
“Thần Tàng sinh không gặp thời, không thể sinh vào lúc tốt nhất, bởi vậy dù hắn thông thạo trăm đạo thì cũng không phải là người có thể mở ra Hoàng Tuyền. Hắn cũng đã từng nói với ta, vận mệnh đời hắn đã định, nhất định phải dọn sẵn con đường phía trước cho đứa con thiên mệnh chân chính, mà người đó chính là ngươi.” Dịch Chi Xuân nói tới đây, đưa mắt nhìn Chu Trường Dung một cái, nhàn nhạt nói, “Vốn ta cho rằng bên trong linh hồn của ngươi có dung hợp một mảnh vỡ nguyên thần của Thần Tàng, hẳn sẽ giống hắn đến mấy phần. Nhưng đáng tiếc, ngươi và hắn không giống nhau.”
Thần Tàng quá nổi tiếng.
Nếu Chu Trường Dung trông giống như Thần Tàng, hắn không thể sống bình an.
“Thời điểm ta nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ, thì ra là người này, là người mà Thần Tàng không thể không chết để tìm ra. Nói thật, ta rất thất vọng.”
“Ta nhìn ngươi lảo đảo cố gắng sinh tồn trong đời, lúc bắt đầu từ một đứa bé con, mang theo Sổ Sinh Tử nơm nớp lo sợ sống sót; ta nhìn người gặp phải rất nhiều nguy cơ sống còn, nhưng ta lại chưa từng nghĩ tới sẽ cứu ngươi; ta nhìn ngươi thỉnh thoảng phải chịu đựng đau đớn thống khổ do tử khí phát tán, nhưng mỗi một lần ngươi đều gắng gượng vượt qua.”
Dịch Chi Xuân hơi bất đắc dĩ nhìn Chu Trường Dung, “Thẳng cho đến khi ấy, ta mới hiểu, dù ngươi không có nửa phần tương tự như Thần Tàng, nhưng tính từ một góc độ nào đó mà nói, ngươi hoàn toàn thừa kế mọi thứ từ hắn.”
Đợi đến khi Chu Trường Dung được thiên mệnh chỉ dẫn, đi đến nơi hoang mạc Sư Vô Cữu ẩn thân, mở ra quan tài, gặp được Sư Vô Cữu, chuyện xưa dần phát triển đi vào quỹ đạo, Dịch Chi Xuân cũng đã biết, tiếp theo phải đến lượt mình.
“Thần Tàng để lại cho ngươi cái gì, ta đều biết hết.” Dịch Chi Xuân tiếp tục nói, “Dù không thể nói rõ thì ta cũng có thể đoán được. Sở dĩ lúc trước Lệ Cư đột nhiên xuất hiện ở Tu Chân giới, là bởi vì ta cởi bỏ cấm chế cho nó. Dựa theo kế hoạch Thần Tàng đặt ra từ nhiều năm trước, hẳn phải đến thời khắc ngươi đang phi thăng thì mới có thể mở được Lệ Cư.”
Nếu vào lúc đó, Chu Trường Dung sẽ không cần phải lo lắng Lệ Cư bị người khác mơ ước.
Chỉ là Dịch Chi Xuân mở nó ra sớm hơn.
Vì vậy tiên giới bên trong tầng trời Hồng Trần cũng bắt đầu truyền lưu tin tức về Lệ Cư.
Chu Trường Dung nghe đến đó, xem như đã hiểu vì sao trước kia chỉ là một Lệ Cư nho nhỏ lại có thể làm cho nhiều tiên quân tiên tôn hạ giới đến vậy?
Dù sao Tu Chân giới và Tiên giới cũng chỉ cách một lớp kết giới, nếu hai giới có thể liên hệ với nhau đơn giản thì sao Tu Chân giới có thể bình yên nhiều năm như thế?
“Việc tiên nhân hóa thân ở Lệ Cư lần đó, xem như chỉ là một lần thí nghiệm nhỏ của ta mà thôi.” Dịch Chi Xuân tiếp tục nói, “Mà đám tiên nhân kia cũng không hề làm ta thất vọng. Bọn họ căn bản chẳng để ý đến nhân quả, quy tắc gì cả, bọn họ muốn đạt được truyền thừa của Thần Tàng, cho nên bọn họ sẽ không thèm đến xỉa đến mặt mũi, đi xuống hạ giới, thậm chí còn cùng tranh đoạt với một tu sĩ nho nhỏ như ngươi.”
Tuy Dịch Chi Xuân nói vậy, nhưng vẻ khinh thường trên mặt đối với những tiên nhân kia lại rất rõ ràng.
“Ta thật không ngờ, Thần Tàng còn để lại chiêu khác, ngươi nhận được đại đạo hắn biếu tặng, phi thăng trước thời hạn.” Dịch Chi Xuân khiêm tốn mỉm cười, “Có điều bàn về phương diện mưu tính, đúng là Thần Tàng mạnh hơn ta nhiều. Bại bởi hắn, cũng không xem là chịu thiệt.”
Thì ra Dịch Chi Xuân đã bắt đầu động thủ từ rất lâu?
Chu Trường Dung chưa bao giờ nghĩ tới.
Đúng rồi.
Trên đời làm gì có nhiều cơ duyên trùng hợp đến vậy chứ.
Rất nhiều lúc, trùng hợp chỉ là vì người mà thôi.
“Sau khi phi thăng, ngươi và Sư Vô Cữu hẳn phải đến tầng trời Tiêu Dao trước.” Dịch Chi Xuân mở ra bàn tay, trong lòng bàn tay hiện lên một cốc đèn nho nhỏ.
Dáng vẻ kia, hơi thở kia.
“Đèn Thanh Tà!” Sư Vô Cữu kinh ngạc không thôi, “Ngươi cũng có?”
“Chẳng phải ngươi cũng có sao?” Dịch Chi Xuân nhẹ nhàng đẩy ra, đưa cốc đèn Thanh Tà nọ vào tay Sư Vô Cữu, “Lúc Thần Tàng luận đạo với các đại năng phật tu, nhàn đến phát chán làm hơn trăm cốc, lúc đó hầu như mỗi một người bạn của mình Thần Tàng đều đưa cho một cốc.”
Đúng là rất nhàm chán.
Chắc chắn các cốc đèn trong nhà các đại năng phật tu đều đã bị Thần Tàng gieo vạ hết.
Chu Trường Dung dở khóc dở cười, nhưng cũng có thể hiểu.
Dù sao Thần Tàng cũng là một người phóng khoáng tự do.
Đây chính là việc hắn có thể làm ra.
“Là ta hơi động một chút tay chân, để các ngươi đến tầng trời Thị Phi.” Dịch Chi Xuân thở dài, “Ta cũng không muốn thương tổn các ngươi, chỉ hi vọng các ngươi đừng trở thành vật cản của ta mà thôi. Bởi vì có ta nhúng tay nên các ngươi bị người tiên giới theo dõi. Nếu các ngươi thật sự tới Tiên giới tầng trời Hồng Trần, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm dẫn đến chết, lúc đó, Tịch Chu cũng không giúp được các ngươi. Mà bên trong tầng trời Thị Phi thì không, đi vào trong đó sẽ càng thêm an toàn.”
Tịch Chu nghe một đoạn dài như vậy, cuối cùng cũng coi như tìm được cơ hội nói chuyện, gật đầu nói, “Vào lúc ấy, các thế lực có tên bên trong tiên giới đều đến hỏi thăm Đạo trường Phục Hy một lần, bọn họ muốn có được tin tức của ngươi từ ta, đến tầng trời Thị Phi là lựa chọn tốt nhất.”
“Khoan đã, chẳng lẽ tầng trời Tiêu Dao không an toàn hơn tầng trời Thị Phi?” Sư Vô Cữu không nghe gì khác, chỉ nghe thấy Dịch Chi Xuân nói đến tầng trời Thị Phi an toàn hơn tầng trời Tiêu Dao thì theo bản năng lập tức phản bác.
Cái tật sĩ diện hảo của hắn chỉ sợ cả đời cũng không đổi được.
“Tuy tầng trời Tiêu Dao tốt, nhưng ngươi không phải Sư Hoàn Chân.” Dịch Chi Xuân bị vấn đề Sư Vô Cữu hỏi chọc cho phát cười, “Khi đó quan hệ giữa ngươi và Chu Trường Dung chỉ ở mức thường thường, ngươi còn muốn giết hắn cướp Sổ Sinh Tử đấy thây.”
“Tầm bậy, lúc ở Lệ Cư ta đã từ bỏ rồi!” Sư Vô Cữu vội vã tỏ rõ suy nghĩ của mình, sự trong sạch của hắn không thể tùy tiện bị vấy bẩn, bị nhóc lừa đảo hiểu lầm sẽ không tốt.
“Ta biết.” Chu Trường Dung kéo tay Sư Vô Cữu, nín cười, “Dưới góc nhìn của ta, từ lúc bắt đầu địch ý của ngươi đối với ta đã không hề nặng. Từ khi chúng ta quen biết tới nay, ngươi đã nhiều lần ra tay giúp đỡ, không hề nương tay, nếu không sao ta có thể bình yên đứng tại đây chứ? Trên đời này, thật sự không có người nào tốt bụng thiện lương hơn Sư Vô Cữu hết.”
“Không phải là người mà là yêu.”
“Ừm, yêu tốt bụng thiện lương nhất.” Chu Trường Dung sửa miệng.
“Ngươi biết là được rồi.” Khuôn mặt Sư Vô Cữu có vệt đỏ ửng lạ lùng, hình như là xấu hổ.
Dịch Chi Xuân thấy thế, thoải mái cười, “Đại khái chắc là bởi vì ta muốn ngươi biết được thân thế của mình muộn thêm một chút. Đương nhiên, ta cũng muốn biết thái độ của Hỏa Nhất. Trước khi ngươi chưa trở thành Chuẩn Thánh, Hỏa Nhất là người duy nhất làm ta cảm thấy kiêng kỵ. Nhưng mà hắn so với ta nghĩ càng không có vấn đề gì, một chữ hắn cũng không nhắc đến, không hổ là thiên ma hoá hình. Đôi lúc, ngược lại ta rất hâm mộ hắn.”
“Dù ta tự do tự tại, nhưng thiên tính của ta lại không phải như vậy, mà đó chỉ là mặt ngoài ta muốn người khác nghĩ ta như vậy mà thôi. Trong lòng ta, có quá nhiều quá nhiều thứ không thể buông xuống được.”
Xưa nay Dịch Chi Xuân không phải là người thật sự không để ý đến gì hết.
Hắn chỉ đang cố gắng biến bản thân trở nên nhẹ nhàng như mây gió.
Nếu không, hắn thật sự không biết mình phải làm thế nào để sống qua khoảng thời gian dài đến vậy nữa.
Dần dần, hắn ngay cả bản thân mình cũng lừa gạt, xem mình thật sự là Dịch Chi Xuân mà mọi người hâm mộ ước ao.
Thậm chí, còn lừa gạt luôn cả Thần Tàng và Sư Hoàn Chân.
Vào lúc ấy, hắn thật sự rất vui vẻ.
Đáng tiếc, dù có là người tỏa sáng lóa mắt như hai người Thần Tàng và Sư Hoàn Chân, đối với đoạn đường đời dài dằng dặc gần như không thể nhìn rõ phần cuối như hắn mà nói cũng chỉ là phút chốc.
“Trước khi Sư Hoàn Chân chết, đại khái cũng đoán ra được ta rốt cuộc ta là loại người như thế nào, cho nên trước khi chết hắn cũng không muốn gặp lại ta lần cuối. Thần Tàng cũng vậy, hắn chỉ còn dư lại mấy chục năm tuổi thọ cuối cùng, nhưng lại chưa từng một lần đến gặp ta.”
Nói tới đó, vẻ mặt Dịch Chi Xuân không khỏi hiện ra mấy phần hoài niệm, “Bọn họ biết không thể nào thuyết phục ta, cũng không thể thay đổi quyết định của ta, cho nên bọn họ chỉ có thể tránh né từ xa. Nhưng bọn họ lại không giết ta, ta biết bọn họ vẫn muốn nhận người bạn này.”
“Bọn họ trốn tránh không gặp ta, là lỗi lầm của ta, mà ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp bọn họ.”
Chỉ là đợi đến khi Thần Tàng cùng Sư Hoàn Chân ngã xuống, những người bạn được Dịch Chi Xuân thừa nhận đã không còn lại một ai, đợi đến khi hắn chân chính biến thành kẻ đơn độc cô đơn kia, hắn lại trở thành Chuẩn Thánh.
Trở thành Chuẩn Thánh giống như Sư Hoàn Chân.
Hắn đi lên con đường Thần Tàng và Sư Hoàn Chân đã từng đi qua.
Hoang đường cỡ nào.
Buồn cười biết bao!
Hắn có tài cán gì chứ?
Sư Hoàn Chân bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, dốc hết vô số tài nguyên yêu tộc tích lũy mới có thể trở thành Chuẩn Thánh; Thần Tàng lập xuống chí hướng cho bản thân từ lâu, quyết ý hiến thân cho thiên đạo, cũng phải đến khi bị người đuổi giết mới có thể trở thành Chuẩn Thánh.
Còn hắn thì sao?
Đang làm gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một đáp án.
Bởi vì thiên đạo cần.
Đại kiếp nạn sắp tới, nó cần một người thúc đẩy đại kiếp nạn phát sinh.
Thiên đạo chọn trúng mình.
Cho nên, hắn mới có thể trở thành Chuẩn Thánh.
“Con người của ta, không giống như Thần Tàng lòng mang muôn dân, cũng không giống như Sư Hoàn Chân có thể đương đầu với gánh nặng cả bộ tộc. Điều đó, chắc hẳn trên dưới yêu tộc càng hiểu rõ hơn.” Dịch Chi Xuân nhìn về phía Ngọc Sương, cười, “Xưa nay ta chưa bao giờ gách vác trách nhiệm Yêu Hoàng, không phải sao?”
Lúc này Ngọc Sương mới phản ứng lại, tuy hắn không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cũng biết trạng thái của Dịch Chi Xuân bây giờ dường như không đúng lắm, “Dịch Yêu Hoàng, có phải ngài có điều gì khổ tâm đúng không?”
Tuy bên trong yêu tộc có rất nhiều trưởng lão không thích loại thái độ vạn sự không quản của Dịch Chi Xuân, nhưng trong nội tâm bọn họ cũng không phải không có ước ao. Người như Dịch Chi Xuân có thể vạn sự không dính, mới là tư thái người tu tiên nên có. Còn bọn họ, phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm nặng nề. Tỉ lệ sinh đẻ ấu tể yêu tộc không cao, sau khi sinh ra huyết thống không tinh khiết, lại thêm có các nhân tộc lén lút chạy vào, đều là sự việc làm người đau đầu.
Dịch Chi Xuân nghe vậy, cười ha ha. Bây giờ, Ngọc Sương còn lo lắng cái đó? Chắc có thể là do mọi Yêu Hoàng đều đơn thuần như vậy, chỉ có hắn là dị loại mà thôi. Qua chốc lát, tiếng cười mới chậm rãi dừng lại, “Ngọc Sương, ngươi rất may mắn. Ngươi sinh ra để làm Yêu Hoàng chứ không phải làm Nhân Hoàng.”
“Cần gì phải nói cái đó?” Tịch Chu dường như trở nên già dặn hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, Tịch Chu không giúp ta.” Cuối cùng cũng coi như Dịch Chi Xuân nhớ đến bên người còn có một người như thế tồn tại, mở miệng biện giải cho hắn một, hai, “Chỉ là hắn biết mệnh trời không thể trái, sau mấy lần ngăn cản ta thất bại thì mặc kệ. Nếu không nhờ hắn hỗ trợ đánh bao che phía sau thì hai người các ngươi đã không thể nào tránh khỏi việc bị người trong cửu thiên thập giới phát hiện. Các ngươi quá khinh thường mấy lão quái vật kia, thời gian bọn họ sống lâu hơn các ngươi nhiều.”
Đó cũng là vấn đề Chu Trường Dung từng âm thầm nghĩ đến.
Hai người hắn và Sư Vô Cữu, thật sự quá thuận buồm xuôi gió.
“Mệnh trời không thể trái?” Ngọc Sương nhịn không được nhìn về phía Tịch Chu, “Bây giờ những tu sĩ ở hạ giới kia, những người phàm đó, chẳng lẽ không phải là người mà Nhân Hoàng phải bảo vệ sao?”
“Yêu Hoàng, quan điểm giữa ta và ngươi khác biệt.” Tịch Chu nhìn Ngọc Sương, khẽ lắc đầu, “Tộc nhân yêu tộc ngươi quá ít, tất nhiên mỗi một người đều quý giá. Nhưng số lượng nhân tộc chúng ta có quá nhiều. Mà số mệnh nhân tộc, cũng quá mạnh mẽ, mạnh đến mức làm các dị tộc khác đều phải sợ hãi. Bởi vậy, thiên đạo mới hạ đòn sát thủ, nhờ vào đó chèn ép số mệnh nhân tộc. Vết xe đổ của hai tộc long phượng bày ra trước mặt ta, không cho phép ta thiên vị.”
“Yêu Hoàng, ngươi có biết vì sao thánh nhân và đạo tổ tầng trời Tạo Hóa không ra, vì sao tầng trời Tạo Hóa đóng không? Vì sao đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền lại chết, vì sao đang yên đang lành lại xuất hiện một đạo tổ của thế giới khác vạn dặm xa xôi chạy đến đồng quy vu tận với đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền?”
“Tất cả những thứ đó, chẳng qua là bởi vì số mệnh chúng ta quá thịnh.”
“Nếu không thỉnh thoảng hạ xuống đại kiếp nạn, nhân tộc sẽ cho yêu tộc và ma tộc chỗ đặt chân sao? Tầng trời Tiêu Dao cũng được, tầng trời Thị Phi cũng tốt, sớm đã là lãnh địa của nhân tộc.”
“Ngươi có từng đếm qua, trong số các thánh nhân đạo tổ, có bao nhiêu người xuất từ nhân tộc chưa?”
“Bọn họ vốn có quá nhiều số mệnh, nếu bọn họ rời khỏi tầng trời Tạo Hóa, cửu thiên thập giới sẽ không thể chịu đựng nổi gánh nặng. Đến lúc đó, thiên đạo vì để những sinh linh khác có thể tồn tại trong cửu thiên thập giới, giáng xuống đầu nhân tộc, không chỉ là đại kiếp nạn mà là diệt thế!”
“Xưa nay Đạo trường Phục Hy chưa từng xảy ra vấn đề, nhưng bởi vì Dịch Chi Xuân ra tay lại thật sự xuất hiện vấn đề. Dịch Chi Xuân cũng chỉ là Chuẩn Thánh, sao có thể dễ dàng thay đổi Đạo trường Phục Hy?”
“Ta biết hành vi của ta là tội nhân của nhân tộc, nhưng ta thân là Nhân Hoàng, vì cân nhắc cho toàn bộ tộc nhân, ta không thể không làm cây đao đó!”
Tịch Chu nắm chặc nắm đấm, không biết đang thuyết phục người khác hay đang thuyết phục bản thân.
Phàm là hắn có lựa chọn khác thì hắn cũng không nghĩ như thế.
Nhìn người giới Tu Chân và Thế Gian tử thương nặng nề, trong lòng hắn rất dễ chịu sao?
Chỉ là hắn biết, đó không phải là điều hắn có thể thay đổi.
Không phải gắn chưa từng nghĩ tới dùng thân tuẫn đạo, ngăn cản mệnh trời. Thế nhưng Nhân Hoàng đời tiếp theo thì sao? Hắn có thể bảo đảm Nhân Hoàng đời tiếp theo sẽ giống như hắn sao? Hay sẽ làm cho đại kiếp nạn khuếch tán đến mức không thể cứu vãn?
[tuẫn đạo: chết vì đạo]
Tịch Chu không còn lựa chọn nào khác.
Hắn chỉ có thể làm ổ, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
“Nếu thật sự phải nói có nỗi khổ tâm nào trong lòng thì chắc là do ta không phục đi.” Dịch Chi Xuân hời hợt nói.
“Ta không phục ông trời không có mắt, những người có tình có nghĩa thì phải “thân tử đạo tiêu”, những kẻ làm nhiều việc ác lại có con đường thành tiên bằng phẳng; ta không phục rõ ràng vạn vật có linh, nhưng phải phân ra ba bảy loại; ta lại càng không phục thiên đạo cửu thiên thập giới, lại có thể để kẻ vô tình vô nghĩa, lạnh lùng bạc tình như ta tu thành Chuẩn Thánh!”
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Xem ở công sức Dịch Chi Xuân cứu vãn cảnh ta lên biểu diễn, ta có thể tha thứ cho hắn một chút chút, nếu không chắc hẳn ta đã trở thành đồ ngu ngốc trong lòng độc giả rồi.
Độc giả: Chiêm chiếp là bé ngu ngốc!
Tác giả:??? Một chút chút cho ngươi bao nhiêu tiền quảng cáo, ta cho ngươi gấp đôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.