Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 146:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu trời dường như buông xuống một cơn mưa ánh sáng.
Nếu cẩn thận nhìn kĩ, sẽ nhận ra đó không phải hạt mưa mà là từng hạt từng hạt công đức nhỏ bé.
Đợi đến khi tất cả oan hồn ở bên trong Đạo trường Thái Sơn biến mất, trên mặt đất cũng đã chất đầy một tầng kim sa.
Vì sao?
Sư Vô Cữu giật giật mắt mấy cái, trong cặp mắt to tròn đầy vẻ mê mang.
Rõ ràng trước đây ở bên trong Đạo trường Phục Hy mệt gần chết cũng chỉ tích lũy được một chút công đức, tốc độ chậm chạp chẳng khác nào ốc sên bò. Nhưng bây giờ, Chu Trường Dung chỉ vẻn vẹn siêu độ một ít oan hồn như thế mà đã lập tức có nhiều công đức như vậy rồi.
Chẳng lẽ, thiên đạo cho công đức còn phải xem người?
Sư Vô Cữu nghĩ mãi nghĩ không ra.
Ngược lại Chu Trường Dung chậm rãi mở mắt ra, nhìn cảnh tượng trống trãi trước mặt, vẻ nghiêm túc trên mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Hắn xoay người, đang muốn tìm hình bóng Sư Vô Cữu, đã thấy Sư Vô Cữu không giống như hắn suy nghĩ ở bên cạnh nhìn hắn, trái lại cúi đầu khom lưng kiểm tra cái gì đó.
“Ồ, thật sự là công đức luôn nè trời? Thiên đạo đột nhiên rộng rãi như vậy, có vấn đề.” Sư Vô Cữu không nhịn được hoài nghi.
Dù sao trước đó ở Đạo trường Phục Hy, bọn họ hoàn toàn không chiếm được bao nhiêu công đức. Bây giờ lập tức cho nhiều như vậy, đúng là rất khả nghi.
“Có lẽ, bởi vì suy nghĩ bất đồng.” Chu Trường Dung đi tới bên cạnh Sư Vô Cữu, nghe Sư Vô Cữu lẩm bẩm, lên tiếng giải thích, “Lúc trước chúng ta vì công đức mới xuống Đạo trường Phục Hy, bản thân mục đích không tinh khiết, tất nhiên thiên đạo sẽ keo kiệt. Mà vừa nãy, có lẽ là bởi vì ta chẳng nghĩ đến cái gì cả, chỉ muốn giải cứu bọn họ khỏi biển khổ, cho nên thiên đạo mới tặng công đức nhiều hơn một chút.”
“Vậy thiệt hả? Có điều, nghe qua cũng có lý.” Sư Vô Cữu suy nghĩ một lát, chấp nhận lời giải thích của Chu Trường Dung, “Nếu chỉ tùy tiện làm ít chuyện đã có công đức thì tu sĩ cũng không cần tu hành nữa, mỗi ngày đi làm việc tốt thì cũng có thể bình yên phi thăng.”
“Có thêm số công đức này thì hẳn có thể tạo thành một tấm khiên rồi, tuy khoảng cách cách kim thân công đức còn thiếu một ít, nhưng như vậy cũng đã đủ.” Cảm xúc Sư Vô Cữu tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi biết đây là công đức hàng thật giá thật thì lại dồn hết tâm sức suy tính cho Chu Trường Dung.
Mở ra tầng trời Hoàng Tuyền nguy hiểm như vậy, nhóc lừa đảo không phải Chuẩn Thánh, cũng không có thêm một cái mạng nữa, tất nhiên phải cẩn thận hơn một chút. Có thêm lượng công đức này, ít nhất hắn cũng có thể an tâm hơn một ít.
“Thái Sơn phủ quân đang chờ chúng ta.” Chu Trường Dung cười kéo Sư Vô Cữu lên, tiện tay thu nhận toàn bộ công đức, “Đi thôi.”
Sư Vô Cữu không nghi ngờ hắn, vui vẻ đi theo Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung không nói đến còn có một loại khả năng khác.
Vốn lúc đầu thiên đạo hạn chế lượng công đức hắn và Sư Vô Cữu thu thập ở trong Đạo trường Phục Hy, có thể là vì không muốn cho bọn họ ra ngoài làm chuyện xấu, nhưng bây giờ kiếp nạn đã vào đúng mẫu, không cần phải tiếp tục trói buộc bọn họ lại. Hơn nữa, bây giờ nên phô bày cũng đã phô bày xong, cũng đã đến lúc cần có một người tới thu thập hỗn loạn, tránh khỏi trường kiếp nạn khuếch đại.
Chỉ là suy đoán như vậy làm người cảm thấy rất rét lạnh, Chu Trường Dung cũng không muốn tăng thêm phiền não cho Sư Vô Cữu. “Nếu trời có tình, trời đã già.”, thiên đạo vốn vô tình, nó giống như chiếc máy tính đã được cài đặt sẵn một chương tình hoàn mỹ, hành động của nó chẳng hề nhằm vào bất kì sinh linh nào.
Không cần phải nghĩ đến những thứ đó nữa.
Chỉ cần tầng trời Hoàng Tuyền mở, tất cả sẽ tự có định luận.
Thái Sơn phủ quân chờ đợi ở một bên đã lâu.
Lần trước khi Chu Trường Dung tới, Thái Sơn phủ quân đối với Chu Trường Dung cũng rất hòa nhã, nhưng so với dáng vẻ một mực cung kính như hiện tại, thật sự kém hơn rất nhiều.
“Chu sư thúc.” Thái Sơn phủ quân thấy Chu Trường Dung đến, chấp tay hành lễ đệ tử.
“Bái kiến Chu sư tổ.” Những quỷ tu khác ở phía sau Thái Sơn phủ quân cũng dồn dập hành lễ hậu bối với Chu Trường Dung.
Sư thúc, sư tổ?
Thiếu chút nữa Chu Trường Dung tưởng mình nghe lầm, nếu không thì sao hắn lại có nhiều thêm một đống hậu bối nữa thế này?
Sư Vô Cữu thì lại rất hứng phấn nhìn mấy người Thái Sơn phủ quân, nếu bây giờ cho hắn một mặt trống, chỉ sợ tiếng trống đã có thể vang xa đến tận chân trời góc bể, người người đều nghe.
Í í í.
Vậy là nhóc lừa đảo sẽ thăng thành tiền bối có bối phận rất rất cao đó nha.
Tuổi của Thái Sơn phủ quân ít nhất cũng phải mấy vạn tuổi, thế nhưng lại gọi nhóc con bé tí như Chu Trường Dung là sư tổ.
Quá sảng khoái!
Đột nhiên Sư Vô Cữu rất muốn biết tâm trạng của Thái Sơn phủ quân hiện giờ thế nào?
Đổi lại là hắn, nếu bắt hắn gọi một nhóc con tí tuổi như Chu Trường Dung là sư tổ thì dù cưỡng ép cỡ nào hắn cũng không thèm mở miệng. Mà nhìn Thái Sơn phủ quân hình như cũng chẳng để ý gì cho mấy, hơn nữa nhìn bộ dáng còn rất vui lòng phục tùng nhóc lừa đảo.
Cái này khá thú vị.
“Phủ quân có ý gì?” Chu Trường Dung thấy bọn họ lập tức chuyển biến thái độ, vô cùng tò mò.
“Trước kia là chúng ta kiến thức nông cạn, kính xin Chu sư thúc chớ trách.” Thái Sơn phủ quân nghiêm mặt nói, “Lúc đầu chỉ biết sư thúc là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, không biết sư thúc vốn là người thừa kế đạo tổ khâm định, quỷ tu chúng ta từ khi sinh ra đã được nhận ơn phúc từ đạo tổ, gặp được người thừa kế của đạo tổ, tất nhiên phải dùng lễ tiếp đón. Mặc kệ sư tổ có yêu cầu gì, dù có là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, nhất định chúng ta sẽ không chối từ.”
“Xin nghe sư tổ pháp chỉ.” Chúng đệ tử trăm miệng một lời nói.
Chỉ cần nhìn bản lĩnh an ủi vong lĩnh vừa nãy của Chu Trường Dung thôi thì đã biết người tu hành Độ Vong Kinh mới là người thừa kế chân chính của đạo tổ.
Nói cách khác, bối phận Chu Trường Dung cao hơn bọn họ nhiều lắm.
Người tu hành, tuy cũng chú ý đến tuổi tác tư lịch, nhưng dù sao cũng khác với người phàm. Bọn họ xem chính là xuất thân đạo thống, trọng chính là bối cảnh sư môn. Rất rõ ràng Chu Trường Dung bây giờ chính là người thừa kế của đạo tổ, tương lai sẽ mở ra tầng trời Hoàng Tuyền sau đó là chủ nhận của tầng trời Hoàng Tuyền, xuất thân xuất sắc, sao bọn họ có thể không phục?
Quỷ tu phân tán tự lập đã lâu, dù là bậc đại năng như Thái Sơn phủ quân cũng không thể làm cho mọi quỷ tu bằng lòng phục tùng. Nhưng nếu là Chu Trường Dung, với bản lĩnh của hắn, có lẽ có thể tập hợp các quỷ tu rải rác khắp nơi trong cửu thiên thập giới, chấn chỉnh lại thanh uy của đạo thống quỷ tu năm xưa.
Chu Trường Dung khá bất đắc dĩ nhìn bọn họ.
Sư thúc của Thái Sơn phủ quân? Cái mũ này lớn một cách không bình thường.
“Phủ quân, ta nghĩ trong này có lẽ đã có chỗ hiểu lầm…”
“Tại hạ chắc chắn sẽ không nhận lầm.” Thái Sơn phủ quân kiên quyết trả lời, “Nếu sư thúc không muốn nói ra ngoài, vậy chúng ta chỉ âm thầm gọi trong nội bộ là được.”
Rất hiển nhiên, Thái Sơn phủ quân rất quyết tâm với suy nghĩ của mình, hoàn toàn chặn lui cơ hội từ chối của Chu Trường Dung.
Dù biết Thái Sơn phủ quân lòng dạ rộng rãi, nhưng mà rộng rãi đến độ như vậy, cũng đúng là làm người thán phục. Giống như ngoại trừ việc chấn chỉnh lại đạo thống quỷ tu thì chuyện gì hắn cũng có thể bao dung, cũng có thể tha thứ vậy.
Người như vậy tất nhiên sẽ có, nhưng mà Chu Trường Dung thật không ngờ mình lại có thể đụng phải.
“Khụ, nhóc… Trường Dung.” Sư Vô Cữu thấy sai sai lập tức sửa miệng, nhóc lừa đảo bây giờ đã là sư thúc của Thái Sơn phủ quân, hắn cũng không thể tiếp tục gọi “nhóc lừa đảo nhóc lừa đảo” tới lui được, nếu không Chu Trường Dung sẽ mất mặt.
Rõ ràng Sư Vô Cữu còn vui hơn Chu Trường Dung.
Hắn luôn thích xem dáng vẻ kẻ địch của Chu Trường Dung không thể không cúi mình phục tùng dưới chân nhóc lừa đảo.
Người Sư Vô Cữu hắn coi trọng có thể kém sao?
Đáng tiếc, số người trong cửu thiên thập giới biết rõ điều này thật sự không đủ.
“Nếu phủ quân đã nói như vậy, ngươi cứ nhận đi, cần gì phải làm khó dễ người ta?” Sư Vô Cữu “thật lòng” khuyên nhủ, “Hơn nữa, mai đây đợi ngươi mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, đừng nói là danh xưng sư thúc như thế, cái quái lạ hơn còn có nữa. Ngươi phải tập quen mới được, trong giới tu sĩ tu hành chúng ta, tuổi tác xưa nay không phải là tiêu chuẩn dùng để phán xét bối phận.”
Chẳng phái bây giờ cũng có một đống trưởng lão yêu tộc gọi hắn là thiếu chủ sao?
Mức độ tiếp thu của Sư Vô Cữu khá là cao.
Sư Vô Cữu, lúc này rồi ngươi cũng đừng có làm loạn thêm.
Chu Trường Dung bất đắc dĩ cho Sư Vô Cữu một ánh mắt ám chỉ như thế. Sư Vô Cữu xem hiểu ám chỉ của Chu Trường Dung, lại giả vờ mình xem không hiểu, trái lại bày ra vẻ mặt mong đợi nhìn Chu Trường Dung, “Trường Dung, ngươi cũng không thể để bọn họ hành lễ với ngươi như vậy mãi chứ, nhận nhận đi.”
Nhiều hơn một ít đệ tử hậu bối, chơi vui lắm nha.
Sư Vô Cữu thật sự rất rất vui.
Người không biết còn tưởng sư thúc trong miệng Thái Sơn phủ quân là hắn mất.
“Các ngươi đứng lên đi.” Chu Trường Dung chỉ cảm thấy đau đầu, xem như chấp nhận danh xưng này.
“Đa tạ sư thúc.”
“Đa tạ sư tổ.”
“Trước tiên nói chính sự.” Chu Trường Dung nghe hai tiếng xưng hô đó, cứ có cảm giác như mình là một ông cụ, thế nhưng trong số những người ở đây, rõ ràng hắn nhỏ tuổi nhất, “Bây giờ quỷ tu có năng lực bên trong cửu thiên thập giới đại khái cỡ bao nhiêu? Cũng hóa thân xuống hạ giới?”
Thái Sơn phủ quân tự định giá trong chốc lát, đưa ra câu trả lời, “Quỷ tu dưới hạ giới tạm thời không thể tính, có điều quỷ tu trên thượng giới hẳn ở trên dưới một ngàn. Người dùng hóa thân xuống hạ giới, chỉ sợ đã qua một nửa.”
Không có đạo tổ, không có tầng trời Hoàng Tuyền, trên cơ bản công pháp quỷ tu tu hành đến hậu kỳ thì sẽ không có cách nào tiến thêm. Thái Sơn phủ quân có thể tu hành đến trình độ như vậy cũng là nhờ sư phụ hắn tích lũy đủ nhiều.
Bởi vậy, nếu quỷ tu muốn tiến giai, đương nhiên phải dùng biện pháp khác.
Vừa vặn phương pháp hóa thân có Hoan Hỉ quỷ mẫu làm mẫu phía trước, thái độ của nhóm quỷ tu đối với việc hóa thân xuống hạ giới cũng sẽ không thấp. Cũng may có nhiều quỷ tu kiên định về phía bảo thủ, không muốn tùy ý thử nghiệm biện pháp thoạt nhìn dễ như ăn cháo đó.
Quỷ tu đều là người khởi tử hoàn sinh, bọn họ đã từng trải qua cái chết thật sự, cũng biết trên đời tuyệt đối không có bữa cơm miễn phí. Đừng tưởng phương pháp hóa thân hiện giờ khí thế hừng hực, nhưng chắc chắn sẽ có thiếu sót cực lớn, nếu không chỉ sợ cửu thiên thập giới cũng đã có loại công pháp như vậy lưu truyền hậu thế, sao có thể qua nhiều năm như thế rồi mà vẫn chưa từng nghe đến thanh danh của nó chứ?
Hiển nhiên trong cửu thiên thập giới cũng không thiếu người thông minh, chỉ là đa số người thông minh đều giỏi tự bảo vệ mình. Trong hoàn cảnh mọi người xung quanh mình cũng bắt đầu bị cuốn vào bên trong làn sóng như vậy, dù bọn họ có đứng ra chỉ điểm thì cũng chỉ sẽ tự làm tăng thêm thương vong mà thôi.
“Có năng lực sợ là chỉ có hai, ba tram người.” Chu Trường Dung không thể tính tất cả mọi người trở thành trợ lực cho mình, có hai, ba trăm người giúp sức đã được xem là tốt, “Được rồi, việc này không nên chậm trễ, kính xin phủ quân triệu tập những quỷ tu này lại, ta có chuyện muốn xin nhờ bọn họ giúp đỡ.”
“Sư thúc cứ việc yên tâm.” Thái Sơn phủ quân nhanh chóng đồng ý, nửa chữ cũng không hỏi nhiều.
Chu Trường Dung thoả mãn gật gật đầu, “Càng nhanh càng tốt, bây giờ thời cơ đã không còn đợi người.”
“Được.”
Hiệu suất làm việc của Thái Sơn phủ quân cực kì nhanh, hơn nữa hắn cũng hiểu rõ vị trí phân bổ của những quỷ tu đó, lúc này lập tức phái đệ tử đi truyền tin, mời những quỷ tu đó đến, chỉ nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
“Phủ quân không hỏi rốt cuộc ta muốn làm gì sao?” Chu Trường Dung cười nói.
“Sư thúc không nói cũng không sao.”
Hiếm khi thấy Chu Trường Dung bị nghẹn.
Từ trước đến giờ đều là hắn làm cho người khác nghẹn họng không còn lời nào để nói, thì ra không phải không bị quả báo mà là thời gian chưa tới. Bây giờ, ngược lại hắn bị Thái Sơn phủ quân làm cho nghẹn họng không biết nên nói gì.
“Ha ha ha, nhóc lừa đảo ngươi cũng có ngày hôm nay.” Sư Vô Cữu thật sự hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng.
Chu Trường Dung cười như không cười nhìn Sư Vô Cữu vài lần.
Hình như tâm trạng Sư Vô Cữu rất tốt ha.
Khụ khụ.
Sư Vô Cữu yên lặng kiềm nén ý cười, biểu cảm nhất thời có hơi vặn vẹo.
“Bây giờ các đạo thống ở giới Tu Chân hầu như đã không còn tồn tại, những người dùng phương pháp hóa thân đều được nếm trải ngon ngọt, tất nhiễn sẽ càng ngày càng không chịu buông tha. Tiếp theo chắc chắn bọn họ sẽ đi xuống Thế Gian, thu thập số mệnh của các quốc gia.”
Chỉ là quốc gia của người phàm và tông môn ở giới Tu Chân cũng có sự khác biệt.
Bởi vì để tập hợp vận nước của các đại quốc, thông thường đó không phải là thứ mà hóa thân có thể hủy diệt. Tông môn dù to lớn hơn nữa thì cũng chỉ là một tông môn, nhưng tiểu quốc dù nhỏ hơn đi nữa thì vẫn là một quốc gia.
Từ thời thượng cổ, mỗi một quốc gia người phàm hầu như đều tự có vật tổ tượng trưng cho mình.
[vật tổ: vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình.]
Thí dụ như thời triều Thương thì chọn Huyền Điểu làm tín ngưỡng, mà đời sau lại dùng Kim Long làm vua.

[Huyền Điểu]

[Kim Long]
Mà vận nước hội tụ thủ đô, thường thường sẽ có số mệnh các nhân loại quay quanh ngưng tụ tạo thành long mạch. Mà những long mạch đó đối với phàm nhân lại không hề có tác dụng gì, nhưng đối với tu sĩ mà nói thì chính là thiên địch.
Đặc biệt là các tu sĩ tu hành phương pháp hóa thân.
Vì vậy bọn họ muốn điều khiển vận nước, thế tất yếu phải ẩn núp một thời gian dài, cần phải bố trí trận cuộc khá lâu thì mới có thể làm cho vận nước của những quốc gia chậm rãi suy yếu, cuối cùng trở thành đá đạp chân cho bọn họ tu hành.
Nói cách khác, thật ra hiện giờ bọn họ vẫn còn có một ít thời gian chuẩn bị.
Sở dĩ giới Tu Chân nhanh chóng lụi tàn như thế là vì trong lòng bọn họ mang theo sùng bái đối với các tiên ma, mù quáng tin tưởng bọn hắn, có điều cầu cạnh bọn hắn nên mới bị như vậy.
Mà người phàm lại không như thế.
Bọn họ căn bản chẳng phân rõ được hóa thân của các tiên ma hạ phàm có khác gì với tu sĩ bình thường. Hơn nữa, bởi vì người phàm có tuổi thọ ngắn, xưa nay đều rất thực tế.
Nếu các tiên sư có thể bảo đảm bảo vệ bọn họ không bệnh không tai, mưa thuận gió hòa, thăng quan phát tài thì thôi không sao, nhưng nếu không thể, chỉ sợ bọn họ cũng chẳng thèm cho một cái liếc mắt.
Mà các tiên ma hóa thân hạ phàm lại có mấy ai biết được người phàm sinh tồn như thế nào sao?
Bọn họ chỉ muốn hội tụ số mệnh của các quốc gia, thế nhưng các quốc gia đó thông thường đều là cường quốc. Mà con dân ở thủ đô cường quốc, xưa nay đều có một loại ngạo khí trời sinh.
Trước khi vận nước chưa biến mất, chỉ sợ các tiên sư cũng sẽ không được thuận lợi như mong muốn.
Mà bây giờ, Chu Trường Dung quyết định muốn biến cái không thuận lợi của bọn họ trở thành cái phi thường không thuận lợi!
Sư Vô Cữu và Thái Sơn phủ quân đều cùng nhìn về phía Chu Trường Dung, đang chờ Chu Trường Dung tiếp tục nói.
Từ nhỏ hai người bọn họ đã sinh tồn ổn định bên trên rất nhiều sinh linh, tất nhiên cũng chưa từng đi đến quốc gia của người phàm. Đối với Sư Vô Cữu mà nói, Thế Gian duy nhất hắn từng trải qua chính là khoảng thời gian cùng lạc vào ảo cảnh người phàm với Chu Trường Dung. Nhưng lúc đó lại rất khác với Thế Gian bình thường, hiển nhiên không thể quơ đũa cả nắm. Mà thời điểm Chu Trường Dung đi đến thế giới này, bị co rút trở thành dáng vẻ một đứa trẻ, lại mang vật đòi mạng như Sổ Sinh Tử, trước khi có năng lực tự vệ thì hắn đã luôn sinh sống bên trong quốc gia người phàm.
Vì thế, có thể nói Chu Trường Dung biết rõ Thế Gian như lòng bàn tay.
“Những người đã xâm nhập, ẩn núp vào bên trong quốc gia người phàm, nếu chỉ chờ bọn họ chủ động rời khỏi quốc gia người phàm là điều không thể. Đã vậy còn không bằng dùng biện pháp bắt ba ba trong rọ.” Chu Trường Dung nở một nụ cười lạnh, “Nếu ở bên trong giới Tu Chân, có lẽ quỷ tu không thể so với tiên tu về đấu pháp. Thế nhưng nếu ở Thế Gian, muốn đối phó với quỷ tu thì hơi khó.”
“Ta nhớ không lầm, người phàm rất sợ quỷ tu.” Mặc dù Thái Sơn phủ quân chưa từng đi đến Thế Gian, nhưng mà vẫn biết các thường thức cơ bản.
Nếu một tiên tu và một quỷ tu cùng lúc xuất hiện ở trước mặt phàm người, trong 1000 phàm nhân thì chắc chắn sẽ có 1001 người chọn tiên tu. Bởi vì tu đa số tiên tu đều sẽ biểu hiện ra dáng vẻ tiên khí lượn lờ, mà quỷ tu thì lại là quỷ dị âm trầm.
Xưa nay chỉ nghe người ta nói tu tiên, muốn làm tiên chứ chưa từng nghe nói muốn làm quỷ.
“Cũng chưa chắc.” Chu Trường Dung chậm rãi lắc đầu, “Số lượng quỷ tu ít như vậy, sao có thể đối kháng với những người đó? Chúng ta sẽ hành động sau khi tiến vào hàng địch, xé chẵn ra lẻ, đánh du kích.”
“Như thế nào là đánh du kích?”
“Rất đơn giản.” Chu Trường Dung lộ ra nụ cười nham hiểm mà Sư Vô Cữu cảm thấy hết sức quen thuộc.
Sư Vô Cữu không nhịn được rùng mình, dường như đang nhớ lại một số việc không tốt.
A, nhóc lừa đảo lại bắt đầu tính kế.
Không biết tại sao, hắn đã có chút muốn âm thầm cảm thấy bi ai cho đám tiên ma lén lút xuống hạ giới rồi nè.
“Từ trước đến giờ người phàm luôn có một loại chấp niệm rất mạnh mẽ về tổ tiên, xem việc làm rạng rỡ tổ tông trở thành việc trọng đại trong đời. Qua thêm một ít thời gian nữa thì sẽ đến lễ tiết Thanh Minh của người phàm, trong lúc đó bọn họ sẽ dành ra một ngày để cúng tế tổ tiên. Vì vậy chúng ta sẽ tiến hành thực hiện ‘Tổ tiên báo mộng’!”
Chu Trường Dung dự tính từ trước, “Những người đó đi đường thuận buồm xuôi gió đã đủ lâu, cũng nên để bọn họ trãi nghiệm nếm thử sự lợi hại của người phàm.”
Thái Sơn phủ quân nghe xong, nhìn Sư Vô Cữu cùng trao đổi ánh mắt với nhau, đều nhìn thấy vẻ sợ hãi tương tự trong mắt đối phương.
Này này chuyện này…
Thái Sơn phủ quân nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Hắn cảm thấy câu sư thúc này của mình, gọi ra cũng không hề thiệt thòi là mấy.
Thế Gian.
Gần đây ở Thế Gian xuất hiện không ít tiên sư.
Từ lúc bắt đầu nhóm người phàm cũng rất cuồng nhiệt sùng bái, thế nhưng tới khi các “tiên sư” nọ xuất hiện càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức đi đến đâu cũng có thể thấy được tiên sư thì đã dần dần trở nên lạnh lùng tê liệt.
Bất kì đồ vật gì, một khi số lượng nhiều thì sẽ trở nên không đáng giá.
Nhóm tiên sư cũng giống thế.
Mà thật ra, nhóm các tiên ma hóa thân đi xuống Thế Gian cũng rất buồn bực.
Nơi này và giới Tu Chân hoàn toàn khác nhau!
Tu sĩ tông môn có rất nhiều, tùy tiện tìm một nhà tông môn, dùng phương pháp “Thăng thành tiên” mê hoặc bọn họ thì đã có thể sai khiến bọn chúng để họ tùy tiện sử dụng, từ đó thu thập số mệnh của các tông môn.
Còn những người phàm tục, hầu như đều không ra thể thống gì.
Cái đám gọi là vương công quý tộc gì đó, không có một tên nào có khí vận hết. Nếu như nói nhất định phải có, đại khái chỉ có hoàng đế đương triều hoặc là các hoàng tử thành niên, trên người họ vẫn còn hội tụ một ít vận nước. Thế nhưng những hoàng tử như vậy thật sự có quá nhiều, bọn họ phải chọn một trong số đó làm hoàng đế tương lai.
Có câu nói rất hay, một hòa thượng có nước uống, hai hòa thượng tranh nước uống, ba hòa thượng không có nước uống.
Nếu chỉ có một mình bọn họ thì chỉ cần chọn một trong các hoàng tử, sau đó giết chết các hoàng tử khác, bảo đảm người mình nâng đỡ sẽ trở thành hoàng tử lên ngôi, rồi mượn cơ hội liên kết số mệnh của mình với quốc gia đó, chậm rãi cắt giảm số mệnh của quốc gia đó, dịch chuyển lên trên người mình là được.
Thế nhưng vấn đề bây giờ là, ở đây phàm là hoàng tử, thậm chí là hoàng tử chưa thành niên hay là trẻ con vẫn còn nằm trong tả lót, bên cạnh chúng đều có một đống lại một đống kẻ trong đồng đạo.
Người phàm từ nhỏ đến khi trở thành người lớn cũng chỉ tốn thời gian mười mấy năm, đối với các tiên ma mà nói cũng chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi. Tất cả mọi người đều muốn đảm bảo hoàng tử mình chọn sẽ lên ngôi, thế thì phải giết chết đối thủ, quả thật như lâm vào thế bí.
Cũng không phải không có người muốn trực tiếp tiếp cận hoàng đế đương triều để điều khiển vận nước, nhưng trên người hoàng đế mà bọn họ coi trọng lại là nơi hội tụ số mệnh của toàn bộ quốc gia, muốn giết hắn, ít nhất cũng phải đạt tới tu vi Đại la kim tiên mới được. Mà hóa thân của bọn họ ở giới Tu Chân chỉ tới mức tu vi tán tiên, còn đến Thế Gian thì cũng chỉ có thể dùng được mức tu vi kỳ Kim Đan, hơn nữa cộng thêm sát ý bọn họ mang theo hoàn toàn không thể đến gần hoàng đế một bước.
Mà những hoàng đế mà bọn họ có thể đến gần, hầu hết đều là hoàng đế tiểu quốc. Số mệnh yếu ớt đến đáng thương, chẳng có chút tác dụng nào. So với việc lãng phí ăn hết, còn không bằng trước tiên nâng đở số mệnh cho các hoàng đế tiểu quốc, nuôi cho mập rồi lại giết.
Mà những tiên ma cao cao tại thượng thì sao có thể biết nâng cao thực lực cho một nước chứ?
Bởi vậy, so với tốc độ phá hoại như bẻ cành khô ở giới Tu Chân thì trái lại ở giới Thế Gian lại được yên ổn trong mấy năm đầu tiên.
Chỉ là giữa các tiểu quốc với nhau lại cứ xảy ra một ít chiến loạn, bỗng nhiên bắt đầu khởi chiến, nhưng cuối cùng vẫn không ảnh hưởng đến đại cục.
“Đứa con bất hiếu này, nhiều năm như vậy chỉ biết đốt cho ta một chút ít tiền giấy như thế, cha bây ở bên dưới chịu nhiều cực khổ lắm đấy biết không.”
Một ông lão cầm theo gậy, đuổi đánh đứa con nhà mình.
“Cha, cha, đừng đánh, ngày mai con sẽ đốt thêm một đống tiền giấy nữa, đừng đánh mà.”
Dù cho biết chỉ đang nằm mơ nhưng con trai vẫn không nhịn được xin tha.
“Hừ, hừ, cha bây lần này tới báo mộng cho bây, không phải chỉ vì muốn tiền giấy mà là vì muốn nói cho bây, ngàn vạn lần bây không được tin lời đám tiên sư đó nói, biết chưa?”
“Cha, tiên sư có phép thuật, lợi hại lắm đó!”
“Ờ, vậy bọn họ có thể chữa bệnh không?”
Ủa, người phàm sinh lão bệnh tử là do trời định, mấy tu sĩ đó sao biết chữa bệnh được? Nhưng bọn họ có đan dược, người phàm ăn phải đang dược đó dù không chết thì cũng nghẻo, căn bản không thể chịu nổi dược lực.
“Không thể, nhưng hình như bọn họ có thể trị ngoại thương.”
“Ha, bình thường bây toàn ở nhà, đâu ra cần phải trị liệu ngoại thương?” Ông cụ nở một nụ cười quái lạ, “Đám tiên sư đó đều là tiên nhân phạm tội bị thiên đình trừng phạt, ai ở chung với bọn họ lâu, kiếp sau tụi bây sẽ bị đày thành gia súc!”
“Cái gì, gia… gia súc?”
“Hừ, ta lén lút nhìn Sổ Sinh Tử. Biết Vương đại ca cách vách nhà bây không, bởi vì một lòng thờ phụng tiên sư mà quên vợ quên con, đời sau bị đày làm một con gà, sau đó bị dính phải bệnh dịch gà đấy!”
“Cha, cha, cha đừng gạt con.”
“Đó là do đám tiên sư tìm tụi bây làm kẻ chết thay! Chẳng phải bọn họ không thu tiền tài của tụi bây sao? Chẳng lẽ bây sẽ vô duyên vô cớ đưa tiền bạc bây nhọc nhằn khổ sở kiếm ra cho người ngoài chắc?”
“Đương nhiên không cho rồi.” Đứa con trai trả lời.
Đừng nói là đưa tiền, dù người không liên quan muốn đến nhà hắn uống một ngụm nước, hắn cũng muốn đòi lại.
“Nhớ kỹ, haaazz, cha chỉ có thể đến lần này thôi, thiên cơ không thể tiết lộ, cha phải đi đầu thai rồi…”
Đêm khuya có không ít người phàm đột ngột thức dậy từ trong mộng, hầu hết đều bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Bọn họ không muốn đời sau đầu thai làm gia súc đâu.
Cha đẻ, ông nội ruột người ta tự thân đến báo mộng, còn có thể giả sao? So với lời các tiên sư nói, hiển nhiên tổ tiên của mình đáng tin hơn nhiều!
Nhóm tiên sư đột nhiên phát hiện, trong một đêm, những người phàm thờ phụng bọn họ tựa hồ giảm đi rất nhiều.
Đám người phàm ban đầu vốn rất cung kính bọn họ cơ mà, thế sao lại bắt đầu sợ hãi đồng thời chán ghét bọn họ như thế?
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Các ngươi xem thường người phàm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.