“Sư công tử, tại sao ngài lại ở đây?”
“Ngài tới tìm chúng ta sao?”
“Chẳng lẽ, có chuyện gì xảy ra?”
“Huynh trưởng ta chưa tới sao?”
Trần Hóa Vũ, Tử Sơn Quân, Diệp Vệ và Ứng Ngọc Xuân trong chớp mắt nhìn thấy Sư Vô Cữu, lời nói bật thốt lên cũng không giống nhau.
“Đừng gấp gáp, ta sẽ trả lời các ngươi kĩ càng.” Sư Vô Cữu nhìn thấy bốn người bình yên vô sự, trên mặt cũng nở nụ cười. Nếu hắn tự thân xuất mã, kết quả chỉ có thể mang theo mấy người bị trọng thương hoặc tử vong, chỉ sợ cả đời hắn ở trước mặt Chu Trường Dung sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được mất.
Sư Vô Cữu đơn giản kể lại sự việc, không hề thêm mắm dặm muối, nhưng dù chỉ dùng từ nghĩ đơn giản nhất để diễn tả cũng đã đủ để làm cho bốn người cảm nhận được áp lực lớn lao.
“Tình huống ở Tu Chân giới, chúng ta cũng nhận ra điều không đúng.” Tử Sơn Quân chần chờ hồi lâu, vẫn nói ra, “Chỉ là chúng ta lo lắng quá nhiều, trái lại không dám rời đi.”
“Dịch Chi Xuân, hắn… thoạt nhìn cũng không giống người xấu.”
“Trong đó, có phải có hiểu lầm gì không?”
Người không thể nào tiếp thu nhất, có lẽ chính là Diệp Vệ.
Dưới cái nhìn của hắn, Dịch Chi Xuân chính là đại ân nhân của hắn, kết quả bây giờ Sư Vô Cữu lại nói cho hắn biết, người lên kế hoạch đuổi giết hắn và Vệ Liên Hoàn trước kia, có lẽ cũng là Dịch Chi Xuân.
Nhận giặc làm cha cũng chỉ đến thế.
“Ta và Chu Trường Dung càng thêm hi vọng tất cả những thứ đó chỉ là hiểu lầm hơn các người nhiều. Đáng tiếc, Dịch Chi Xuân đã chính miệng thừa nhận mọi thứ với chúng ta, chứng cứ xác thật, không thể giả.” Sư Vô Cữu khẽ thở dài một hơi, “Nếu không phải bên trong xảy ra một chút biến số, chỉ sợ các ngươi vẫn còn đang cam tâm tình nguyện ở bên trong Lệ Cư, không biết chúng ta phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể tìm ra các ngươi.”
“Nhiều lời cũng vô ích, hay là các ngươi trở về cùng ta trước đi.” Sư Vô Cữu thấy sắc mặt bọn họ đều có chút không tốt, đại khái cũng có thể hiểu tâm tình của bọn họ, “Lúc đó, các ngươi sẽ rõ.”
“Được.”
Sư Vô Cữu không tốn bao nhiêu thời gian mang bốn người đến Đạo trường Thái Sơn.
Vốn ban đầu hắn còn đang lo lắng Dịch Chi Xuân sẽ để lại chiêu số gì đằng sau, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, bây giờ hắn và Chu Trường Dung đã biết rõ hành động của Dịch Chi Xuân, dù Dịch Chi Xuân cưỡng ép mấy người Trần Hóa Vũ ở lại đây, tựa hồ cũng chẳng có tác dụng gì.
Cũng chỉ tốn nhiều thêm một chút thời gian mà thôi.
“Sư công tử!”
Quy Cửu đã đến từ sớm, bên cạnh hắn còn có chị em Phong thị đang ngồi, hiển nhiên là do Phong Tế Tế báo địa điểm của mình cho Quy Cửu.
“Chủ nhân chưa về, Sư công tử chờ.” Phong Tế Tế chủ động chào đón Sư Vô Cữu nói.
“Được.” Sư Vô Cữu cũng không xoắn xuýt, dù sao Chu Trường Dung cũng có rất nhiều việc muốn làm, “Ứng Trúc Xuân đâu? Ta mang em trai hắn về nè.”
“Ứng đại ca đang luyện chế quỷ đan.” Phong Tế Tế trả lời, “Trước khi chủ nhân đi có dặn chúng ta liên hợp với các thần tu Thế Gian gây phiền phức cho nhóm các tiên ma hóa thân. Chúng ta không tiện xuống hạ giới, thế nhưng đưa một ít đan dược xuống hạ giới vẫn không có vấn đề gì. Thế Gian bây giờ chiến loạn nổi lên bốn phía, oán khí nặng nề, thích hợp cho quỷ hồn tu hành, nói không chừng sẽ xuất hiện một số ít người có tư chất trở thành quỷ tu, chúng ta đưa quỷ đan xuống, lẽ ra có thể giúp được việc.”
Nghe thấy hai chữ “quỷ đan”, cặp mắt hai người Ứng Ngọc Xuân và Trần Hóa Vũ tỏa sáng.
“Chúng ta cũng đi hỗ trợ!”
Đối với hai luyện đan sư mà nói, không có gì quan trọng hơn so với luyện đan.
Ứng Trúc Xuân lợi hại nhất chính là một tay luyện chế quỷ đan, nhưng cố tình hai người Ứng Ngọc Xuân và Trần Hóa Vũ lại tạm thời không thể nào chạm tới ranh giới, cho nên bọn họ sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội quan sát nào.
Phong Tế Tế chỉ cho hai người bọn họ phương hướng, vẫn tiếp tục bẩm báo với Sư Vô Cữu, “Gần đây cũng có một số tin tức xấu truyền đến. Nghe đâu mấy đệ tử mà Cung Yêu Hoàng và Đạo trường Phục Hy phái xuống bắt người kia, có không ít người lén lút tạo phản.”
Đó cũng là việc không còn gì để nói.
Dù là tiên nhân hay yêu ma, đối với bọn họ không tồn tại thứ gọi là trung tâm nhất quán, bọn họ trung thành chỉ có lợi ích tối đa. Bây giờ, dưới góc nhìn của bọn họ, Cung Yêu Hoàng và Đạo trường Phục Hy bắt bọn họ can thiệp vào việc nâng cao tu vi của người khác, trở ngại bọn họ tiến tới, bởi vậy phản bội cũng là chuyện đương nhiên.
“Là do Nhân Hoàng và Yêu Hoàng không trấn áp nổi thế trận.” Sư Vô Cữu bĩu môi, “Cũng chỉ có lúc này mới có thể như vậy, đổi lại là trước đây, những người đó dám chắc?”
Thời điểm hai người Thần Tàng và Sư Hoàn Chân trở thành Nhân Hoàng và Yêu Hoàng, dù bọn họ chỉ vào mặt trời nói mặt trời hình vuông thì những người khác cũng không dám chỉ vào mặt trời nói nó hình tròn.
Nhất thời Phong Tế Tế không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ có thể mỉm cười trả lời.
“Thôi, nói tiếp đi, tình huống bên giới Thế Gian hiện giờ như thế nào?” Sư Vô Cữu cũng không làm khó Phong Tế Tế, tiếp tục hỏi.
“Không quá tốt.” Phong Tế Tế cân nhắc từ ngữ một chút, cuối cùng cho ra một kết luận như thế, “Cụ thể ta không thể nói rõ ràng, không bằng Sư công tử tự mình xem.”
Sư Vô Cữu nhìn thấy điều gì đó bên trong vẻ mặt khó xử của Phong Tế, không tiếp tục truy hỏi nữa, mà trực tiếp thả ra thần thức, dò xét Thế Gian.
Thế Gian lúc này lại có điều khác biệt với những gì Sư Vô Cữu nhìn thấy lúc trước.
Thứ gọi là trên trời một ngày, dưới đất một năm.
Sư Vô Cữu chỉ đi chưa tới một ngày mà tình huống dưới Thế Gian đã có khác biệt cực lớn.
Nhóm “tiên sư” đã có các tín đồ khác nhau.
Hầu hết bọn họ đều đang ẩn núp bên cạnh một quan chức quyền thế hoặc là một hoàng tử vương gia nào đó, không ngừng khiêu khích nội đấu, vận nước vốn ban đầu còn rất mạnh mẽ cứ thế trãi qua từng ngày tranh đấu đã bắt đầu tiêu tán.
Một khi vận nước giảm xuống, cuộc sống của dân thường cũng có thể tưởng tượng ra.
Thần thức Sư Vô Cữu trong nháy mắt đã quét qua không dưới mười tòa thành, nhưng hắn nhìn thấy không phải là bách tính an cư lạc nghiệp, ngược lại, hầu hết dân chúng cũng đã bắt đầu trắng trợn cất trữ lương khô, dù đang lúc ban ngày ban mặt cũng ít có người đi lại trên đường. Ngoại trừ cửa hàng gạo còn mở thì đa số các cửa hàng khác đều đóng chặt cửa lớn.
Dân chúng theo bản năng nhận ra, có thể bọn họ sắp phải khai chiến với quốc gia khác, tất cả mọi người đều bàng hoàng trong lòng.
Rất nhiều cửa thành đóng kín, không tiếp tục nhận người ngoại lai, mà người ở thị trấn nhỏ thì lại liều mạng muốn tràn vào bên trong các tòa thành lớn có trọng binh canh gác.
Tuy vẫn chưa khai chiến, mà đã mang điềm báo vận nước bại vong.
Sư Vô Cữu quan sát đến một số nơi tương đối xa.
“Sao còn có nạn lũ lụt, hạn hán nữa?” Sư Vô Cữu không nhịn được lên tiếng hỏi, “Nhóm thần tu kia đâu, bọn họ đi nơi nào rồi?”
“Lũ lụt, hạn hán, động đất, những thứ đó đối với người phàm bình thường là thiên tai, thế nhưng đối các tiên ma hóa thân mà nói cũng chỉ là mấy câu chú thuật, mấy cái pháp quyết đơn giản mà thôi.” Trong mắt Phong Tế Tế cũng mang theo tang thương. Trong khoảng thời gian quan sát Thế Gian gần đây, cô mới nhận ra thù hận trước đây của mình thật sự chẳng đáng là gì.
Ít nhất cô còn có năng lực báo thù rửa hận, thế nhưng những người phàm còn chẳng thể biết rốt cuộc kẻ thù của mình là ai.
“Chùa miếu của các thần tu hầu như đều đã bị đập phá.” Phong Tế Tế bất đắc dĩ không thôi, “Nhóm thần tu không quen đấu pháp, lúc bọn họ phát hiện các tiên ma muốn gây tai hoạ cũng đã đi ngăn cản, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, nhóm thần tu đề phòng được nhất thời nhưng không thể phòng được một đời. Đợi tai họa xảy ra nhiều thêm mấy lần thì tất nhiên tín ngưỡng của các tín đồ cũng sẽ dần yếu đi. Bây giờ, có không ít thần tu lựa chọn mang theo một số tín đồ ẩn cư thâm sơn, tạm thời né tránh chiến loạn sắp đến.”
Trong mấy ngày nay, không phải các quỷ tu và thần tu không thèm ra sức.
Mà ngược lại, chính là do có bọn họ trợ giúp, nhờ thế tình huống ở Thế Gian mới có thể miễn cưỡng coi ổn.
Cộng gộp tất cả quỷ tu và thần tu lại cũng không bằng một phần mười các tiên ma hóa thân, dù bọn họ có lòng muốn giúp, nhưng rất nhiều lúc thật sự không có năng lực.
“Bây giờ, đã có mấy cường quốc đang chuẩn bị cho chiến tranh. Nếu đổi sang đơn vị thời gian chỗ chúng ta thì khoảng chừng không tới hai ngày nữa thì bọn họ sẽ chính thức động thủ.” Phong Tế Tế cũng không biết nên nói gì, “Mấy người Vương Bình Nhược đang đi tìm một số quỷ hồn người phàm có năng lực, dự định tới lúc đó sẽ thu nhận dân chạy nạn. Có điều, đó chỉ là biện pháp trị ngọn không trị gốc. Cứ tiếp tục như thế, đại khái Thế Gian sẽ trở thành một phiên bản khác của giới Tu Chân.”
“Rốt cuộc, vẫn là do chúng ta có quá ít nhân thủ.”
“Ta nhớ rõ bên trong giới Tu Chân cũng có không ít tu sĩ chạy trốn xuống Thế Gian.” Không biết Chu Trường Dung đã trở lại bên cạnh Sư Vô Cữu từ khi nào, “Dưới tình huống hiện giờ, những tu sĩ kia hẳn cũng nên tỉnh ngộ. Ở Thế Gian, thực lực của các tiên ma hóa thân vẫn chưa đến mức bọn họ không thể chạm tới nổi, là thời điểm để bọn họ báo thù rửa hận rất tốt.”
“Những tu sĩ kia trong khoảng thời trước ở giới Tu Chân đã bị dọa sợ đến vỡ mật, bây giờ hầu hết bọn họ đều đang trốn ở những nơi ít dấu chân người qua lại.” Phong Tiểu Lâu ở bên cạnh nói, “Chủ nhân, chỉ sợ bọn họ không giúp được bao nhiêu.”
“Lúc giới Tu Chân bị phá hỏng, bọn họ rút lui, bỏ chạy xuống Thế Gian. Nếu Thế Gian cũng bị những người đó phá hỏng, bọn họ còn có thể trốn đi đâu?” Chu Trường Dung cười lạnh một tiếng, “Nếu bọn họ chỉ muốn chúng ta giúp đỡ, chờ đợi người khác tới cứu thì cần gì phải tu tiên? Chẳng bằng trực tiếp tiêu tán tu vi làm một người phàm đi thôi.”
“Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho tất cả các quỷ binh quỷ hầu bên trong Sổ Sinh Tử ngoại trừ quỷ tinh đều phải đi tìm những tu sĩ kia, nếu bọn họ không chịu động thủ, đợi đến khi kiếp nạn qua đi, bọn họ cũng đừng nghĩ tu tiên nữa!”
Đánh trống phải dùng búa nặng.
▷ Đánh trống phải dùng búa nặng.
Tình huống bây giờ, Chu Trường Dung nhất định phải đoàn kết tất cả lực lượng lại.
“Mặt khác, để Vương Bình Nhược đi đến chỗ những quỷ hồn người phàm kia, tìm kiếm một số quan viên biết đánh nhau, biết an ủi dân chạy nạn. Ta nghĩ, chắc hẳn tai họa nhóm ‘tiên sư’ gây ra đã vượt quá mức bình thường, chắc chắc họ cũng đã giết chết không ít chí sĩ phát hiện. Hiểu biết của mấy người chúng ta về tình hình Thế Gian hiện giờ xa xa không bằng những quỷ hồn đó.”
“Nhưng quỷ hồn đó…”
“Ta có Độ Vong Kinh.” Chu Trường Dung nói trước, “Ta có thể làm cho bọn họ không khác nào người sống, đủ để người phàm nhìn thấy.”
“Vâng!”
“Khổng Thư, ngươi thay ta đi một chuyến đến Cung Yêu Hoàng, nhờ các yêu tinh thực vật tu vi không cao xuống Thế Gian.” Chu Trường Dung nói tới đó, ngừng một chút rồi tiếp tục, “Tốt nhất là những hoa yêu có thể kết hoa ra trái, thôi thúc lương thực sinh trưởng. Quốc gia có chiến tranh, chắc chắn số lượng quân nhu bọn họ cần có rất nhiều, ta sợ những người đó sẽ trưng thu lương thực.”
“Tuân mệnh, chủ nhân.”
“Mai Lan, Mai Hà, các ngươi đi…”
Chu Trường Dung bắt đầu phân phó đâu vào đấy.
Sư Vô Cữu ở bên cạnh nhìn Chu Trường Dung chỉ huy, không nói gì, trái lại có vẻ rất hứng thú nhìn biểu hiện của chúng quỷ tinh.
Lúc nãy khi Phong Tế Tế nói chuyện với Sư Vô Cữu, vẻ mặt phờ phạc, tựa như hoàn toàn không biết phải làm sao. Nhưng đợi đến khi Chu Trường Dung trở về, bọn họ thật giống như trong nháy mắt có người dẫn dắt, toàn thân tỏa ra thần thái sáng láng.
Tựa như chỉ cần làm theo lời Chu Trường Dung nói là đã có thể giải quyết tất cả nguy cơ vậy.
Đợi đến Chu Trường Dung an bài công việc cho mỗi người xong xuôi mới có thể nghỉ ngơi một chút.
“Hình như ngươi rất am hiểu những việc này nha.” Sư Vô Cữu tò mò không thôi nói, “Người tu hành cũng biết nhiều thứ vậy sao?”
“Chỉ là ta được nhìn thấy ở thế giới ban đầu nhiều nên tự nhiên sẽ biết làm như thế nào mà thôi.” Chu Trường Dung hơi dao động, “Nếu sau này có cơ hội, ta cũng muốn mang theo ngươi tới đó thử xem.”
“Là một vũ trụ khác sao?” Đây là lần đầu tiên Sư Vô Cữu nghe thấy Chu Trường Dung chủ động nhắc tới nơi mình đến, “Hình như trước khi ta sinh ra linh trí cũng là đại đạo thánh binh của một đạo tổ vũ trụ khác đó!”
“Ở thế giới kia của bọn ta, không có tu sĩ.” Chu Trường Dung chậm rãi lắc đầu, “Hoặc là nói đã từng có, thế nhưng sau này sẽ không còn.”
“Không còn?” Sư Vô Cữu cảm thấy thật kì lại, “Tại sao lại không còn?”
“Chắc là… do thiên đạo giáng xuống một đại kiếp nạn nào đó đi.” Chu Trường Dung nghiêm túc suy tư một hồi rồi trả lời như vậy, “Cụ thể làm sao, ta cũng không biết. Nhưng mà, có lẽ chờ đến khi ta mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, hẳn cũng có thể dò xét tới tia ảo diệu của thiên đạo.”
Trong lòng Chu Trường Dung luôn mơ hồ có một loại dự cảm như thế.
Nếu quả thật có “Diệt thế chi kiếp” như trong lời Nhân Hoàng Tịch Chu nói, có lẽ thứ gọi là dập tắt mới chính là đạo thống của tất cả tu sĩ, tất cả tiên ma yêu phật.
“Đúng rồi, ta cứu mấy người Trần Hóa Vũ về rồi.” Sư Vô Cữu không tiếp tục dây dưa, biểu cảm cũng mang theo tia đắc ý, “Bản tọa đã ra tay thì tất cả đều nắm chắc trong tay.”
“Đó là đương nhiên.” Chu Trường Dung vừa thấy biểu cảm của Sư Vô Cữu đã biết hắn muốn nói gì, “Sư Vô Cữu đã là Chuẩn Thánh, bầu trời thiên hạ này tất nhiên sẽ không có ai có thể chống lại ngươi.”
“Ngươi biết là được rồi.” Sư Vô Cữu kiêu ngạo không thôi.
“Sư Vô Cữu, hẳn trong khoảng thời gian sắp tới ta sẽ thử mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.” Chu Trường Dung hít một hơi thật sâu, đột nhiên nói với Sư Vô Cữu, “Tình hình Thế Gian hôm nay ngươi cũng đã thấy, không thể trễ thêm nữa.”
“… Khi nào?” Sư Vô Cữu không định ngăn cản Chu Trường Dung, bởi vì nếu Chu Trường Dung giữ Sổ Sinh Tử thì đó cũng chính là việc mà Chu Trường Dung nhất định phải làm.
Chỉ là những câu nói trước kia của Sùng Minh cứ thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu Sư Vô Cữu.
Sau khi mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, Chu Trường Dung sẽ chết sao?
Không, không thể.
“Muộn nhất là trong vòng mười ngày. Ta đoán Thế Gian nhiều nhất cũng chỉ có thể chịu đựng chiến loạn mười năm.” Chu Trường Dung đưa ra một con số.
“Mười ngày có gấp quá không?” Sư Vô Cữu cau mày nói.
“Nếu tiếp tục kéo dài thời gian, e là Thế Gian sẽ không còn dư lại bao nhiêu người phàm.” Chu Trường Dung cũng cảm thấy thời gian có hơi gấp, nhưng kiếp nạn như vậy, nhiều thêm một ngày sẽ phải nhiều thêm vô số thương vong, hắn chỉ có thể làm hết sức.
“Được, ta giúp ngươi.” Sư Vô Cữu không tiếp tục lo lắng quá nhiều, “Có ta ở đây, ít nhất cũng có thể giúp ngươi chống lại một đợt tử khí bên trong tầng trời Hoàng Tuyền. Hơn nữa, muốn vô hạn tiếp cận tầng trời Hoàng Tuyền, phỏng chừng cũng chỉ có Chuẩn Thánh như ta mới có thể làm được.”
Nếu không sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm đường.
“Sư Vô Cữu, có lẽ sẽ rất nguy hiểm.” Chu Trường Dung nhìn Sư Vô Cữu thật kĩ, trong lòng sinh ra một tia không muốn.
“Nực cười, lẽ nào bản tọa sợ?” Đầu tiên Sư Vô Cữu tỏ vẻ vô cùng đắc ý, sau đó sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc đứng đắn.
Sư Vô Cữu kéo hai tay Chu Trường Dung qua, cầm thật chặt, trong giọng nói mang theo run rẩy, “Lần trước cũng rất rất nguy hiểm, ta đợi ngươi lâu lắm, đợi đến khi ta không thể tiếp tục kiên trì nổi nữa, chỉ có thể cùng nằm vào quan tài với ngươi. Ngươi nói đúng, tư vị nằm quan tài sau khi chết không dễ chịu, ta cũng không muốn đợi ngươi thêm một lần nào nữa.”
Chu Trường Dung nhìn hai mắt Sư Vô Cữu.
Ẩn giấu bên dưới cái nhìn phòng ngự đầy kiên cố của Sư Vô Cữu là một tấm lòng chân thành lo được lo mất.
Cái chết lần trước của ta, thật sự đã tạo ra bóng ma rất lớn trong lòng hắn.
Ngoài miệng Sư Vô Cữu không nói, nhưng Chu Trường Dung biết, trong lòng Sư Vô Cữu vẫn chưa thể buông xuống được.
Đổi chỗ mà xử, nếu để hắn thấy Sư Vô Cữu chết, chỉ sợ hắn cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Những thứ được bọn họ đặt ở trong lòng vốn không có nhiều, mỗi lần mất đi, đều rất đau đớn khó có thể chịu đựng.
“Lần này sẽ không.” Chu Trường Dung dùng sức kéo hắn, ôm Sư Vô Cữu thật chặt vào trong lồng ngực, “Ta bảo đảm, ta sẽ sống sót.”
Ba người Trần Hóa Vũ, Tử Sơn Quân còn có Diệp Vệ không hẹn mà cùng ngồi với nhau.
Sau khi bọn họ được cứu trở về, thật ra họ đã biết rồi con đường của mình sau đó rồi.
“Sao người lại về đây?” Trần Hóa Vũ nhịn không được nhìn về phía Vương Bình Nhược nói, “Ngươi nên đi tìm những quỷ hồn người phàm mới đúng.”
“Đã tìm được xêm xêm rồi, bọn họ nổi tiếng, dựa vào sức mạnh của Sổ Sinh Tử đã đủ để tìm ra.” Vương Bình Nhược chọn một vị trí, ngồi sát bên cạnh bọn họ, “Chủ nhân không tiện gặp các ngươi, mà ta cũng có thể hiểu suy nghĩ của các ngươi bây giờ, cho nên ta chủ động tự mình đến.”
“Đến đưa ma cho bọn ta hả?” Trần Hóa Vũ tiện miệng nói, “Mà ngươi yên tâm đi, thiệt ra bọn ta đã chuẩn bị từ sớm rồi. Hơn nữa, cứ nhìn ngươi là biết, cũng chỉ thay đổi thân thể mà thôi, những cái khác đều không có gì không tốt. Chu Trường Dung là người phải mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, sau này thành thánh đã là điều chắc chắn. Chúng ta có thể ôm chặt cái đùi lớn như thế là chuyện tốt người khác muốn cầu cũng cầu không được, tu vi ngươi bây giờ đã là cấp bậc quỷ tôn. Một khi ta trở thành quỷ tinh, lập tức sẽ ngang hàng với ngươi, đúng là bớt đi biết bao nhiêu thời gian tu hành luôn!”
“Mặc dù kể ra toàn là chuyện tốt, nhưng trở thành quỷ tinh cũng mang ý nghĩa ngươi không thể tiếp tục thuộc về chính ngươi.” Vương Bình Nhược nói thật, “Chu Trường Dung là một chủ nhân rất tốt, hắn cho chúng ta không gian tự do rất lớn. Nhưung dù không gian tự do có lớn hơn nữa, rốt cuộc vẫn không thuộc về mình.”
“… Ta đang quyết định phải làm quỷ tinh, ngươi nói mấy cái này được hả?” Trần Hóa Vũ dở khóc dở cười.
“Trong mắt người khác là chuyện tốt muốn cầu cũng cầu không được, nhưng ta biết, ở trong mắt chúng ta, thật ra cũng không phải rất hấp dẫn.” Vương Bình Nhược thở dài, “Nếu chủ nhân Sổ Sinh Tử không phải là Chu Trường Dung, dù người khác có nói với ta đó là mệnh trời, ta cũng phải phản kháng. Tu vi không cao, ta có thể tự mình tu hành; vận mệnh nhấp nhô, ta có thể dựa vào kiếm trong tay mình tiến tới; nếu chẳng may không cẩn thận “thân tử đạo tiêu” thì đó cũng là do ta gieo gió gặt bão không liên quan đến ai. Tu sĩ chúng ta, cầu chỉ có một thứ là trường sinh tiêu dao, trái với đó, chẳng phải đang phản lại tất cả sở cầu trước kia sao?”
Ba người Trần Hóa Vũ và Tử Sơn Quân, Diệp Vệ đều không hẹn mà cùng trầm mặc.
Đúng vậy, nếu chủ nhân Sổ Sinh Tử không phải là Chu Trường Dung, bọn họ cũng chẳng thèm ngoan ngoãn trở thành quỷ tinh.
Có ai muốn cả đời bị người quản lý đâu chứ?
Nhưng bọn họ đã chứng kiến cảnh tượng loạn lạc ở giới Tu Chân, chứng kiến người phàm giới Thế Gian chịu nhiều cực khổ, cũng tương tự chứng kiến hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vốn nên sống tự do tự tại hơn bất cứ ai lại phải không ngừng chạy đua với sóng gió, cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Bọn họ cũng là sinh linh bên trong cửu thiên thập giới, thiên đạo giáng xuống kiếp nạn, vốn bọn họ cũng phải chịu một phần.
Nếu bọn họ coi những điều đó là bình thường, hoàn toàn không để ý tính mạng của các sinh linh, như vậy cuộc đời bọn họ sau này, chỉ sợ sẽ không có cách nào đối diện với lương tâm của mình.
Tu hành tu đến cuối, nếu ngay cả trái tim của mình cũng biến mất thì không bằng tự sát đi cho rồi.
“Tổ tông của ta là sơn thần, lúc trước cũng phải hy sinh thân mình mới nhận được công đức, mới có thể che chở cho chúng hậu bối bọn ta. Bây giờ ta làm hậu nhân, không lý nào lại không đi trợ giúp một tay, trái lại yên tâm thoải mái hưởng thụ người khác che chở.” Đột nhiên Tử Sơn Quân cười nói, “Ta đã xin nhờ Ứng Ngọc Xuân đạo hữu luyện chế cho chúng ta mấy viên thuốc, ăn vào sẽ không phải chịu thống khổ, có thể nhanh chóng tọa hóa. Nhưng mà ta vốn đã không có thân thể, chỉ cần tiêu tán tu vi thì có thể trực tiếp trở thành quỷ tinh, còn hai người các ngươi sợ là phải rắc rối hơn một chút.”
Diệp Vệ nghe đến đó, đột nhiên sững sờ, “Sư phụ, lẽ nào người nhớ lại chuyện lúc trước?”
Chuyện tổ tông của Vệ Liên Hoàn là sơn thần, hắn nhớ rõ mình chưa từng nói với Tử Sơn Quân.
“Có một số việc, tuy ta không nhớ rõ nhưng cũng không có nghĩa ta sẽ không đi điều tra.” Tử Sơn Quân nhìn vào mắt Diệp Vệ, “Ta đã ăn thiệt thòi bởi một tên đồ đệ rồi, nếu thu thêm một đồ đệ khác thì sao lại không cẩn thận điều tra một chút chứ?”
Chỉ là hắn cố ý xem như không biết mà thôi.
Vệ Liên Hoàn và Diệp Tiêu đã trở thành quá khứ, bây giờ chỉ còn dư lại Tử Sơn Quân và Diệp Vệ.
Nếu Diệp Vệ đã chọn thay tên đổi họ, hắn cần gì phải nhắc đến chuyện năm xưa?
“Sư phụ nói như vậy ngược lại làm ta xấu hổ muốn chết.” Diệp Vệ mỉm cười nói, “Nhưng mà sư phụ người đi đâu, tất nhiên ta sẽ đi theo đó. Trước kia nếu không nhờ có Chu đạo hữu thì ta đã chết ở tầng trời Thị Phi từ lâu. Mà cũng do ta làm mọi người bị Dịch Chi Xuân lợi dụng. Nếu ta không trả lại, chỉ sợ ta ở trong mắt sư phụ người sẽ trở thành một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa mất thôi.”
“Không đến nỗi vong ân phụ nghĩa, nhưng mà nếu ngươi thật sự làm vậy, đại khái ta sẽ xem thường ngươi.”
“Vậy để không bị sư phụ xem thường, ta cũng phải cố gắng một chút.”
“Được rồi được rồi.” Trần Hóa Vũ run rẩy, ôm chặt cánh tay mình, “Hai tụi bây xong chưa? Tử Sơn Quân, ngươi vừa nói đan dược gì đó, nhanh đưa ta một viên, để ta tự mình thí nghiệm một chút, lúc đó ta bảo đảm có thể luyện ra đan tốt hơn. À, đúng rồi, nếu ta trở thành quỷ tinh, có phải ta có thể luyện chế quỷ đan không?”
“Ở đây.” Tử Sơn Quân lấy ra một bình đan dược.
“Ta tới!” Trần Hóa Vũ đổ ra một viên thuốc trước tiên, trực tiếp nuốt vào, không hề cho mình một cơ hội do dự nào.
“Mà nói chứ, mấy người các ngươi trở thành quỷ tinh thì thôi nhưng sao lại ta cảm thấy vận mệnh của ta cũng đâu có nhấp nhô mấy đâu, sao ta cũng là quỷ tinh?” Trần Hóa Vũ ra quyết định, ngược lại lúc này đã hơi bình tĩnh.
“Nếu lúc đó ngươi không được Chu Trường Dung cứu, chỉ sợ ngươi đã trở thành vong hồn dưới tay Thải Vân phu nhân trước rồi.” Vương Bình Nhược liếc nhìn Trần Hóa Vũ một cái rồi nói, “Với tính cách của ngươi, dù may mắn thoát khỏi tay Thải Vân phu nhân, e là cũng chẳng tốt hơn Ứng Trúc Xuân là bao.”
“… Ngươi mà nói vậy thì chúng ta không thể làm bạn bè nữa đâu đấy.” Trần Hóa Vũ ho khan hai tiếng, cảm thấy tiên khí trong cơ thể đang nhanh chóng tản đi.
“Lúc đó chắc chắn ta sẽ hỏi số đan dược này rốt cuộc luyện chế thế nào.” Thần thái trong mắt Trần Hóa Vũ dần dần biến mất, cả người nằm nhoài trên bàn, “Ta thấy hơi buồn ngủ, ta phải ngủ một lát…”