“Vào cái ngày ta sinh ra linh trí, vừa vặn đúng lúc tầng trời Hoàng Tuyền đóng. Ta còn nhớ, vào lúc ấy, thiên địa chấn động, vô số linh hồn kêu rên không ngừng, mà ta chỉ là một cây hoa tầm xuân nho nhỏ, chỉ có thể dựa vào những chiếc lá thoáng che đậy lại bản thân.”
Khi ấy, Dịch Chi Xuân hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc tại sao hắn lại sinh ra linh trí.
Yêu quái hoa cỏ muốn khai linh trí còn khó hơn lên trời, mà một cây hoa yêu muốn yên tĩnh thanh tu, không dính dáng tới khói lửa nhân gian đã khó lại càng thêm khó.
Khác với các yêu tộc khác, một khi những ấu tể yêu tộc khai sinh linh trí cũng mang ý nghĩa chúng có thể tu hành, có thể thức tỉnh sức mạnh huyết thống, có thể hóa thành hình người. Mà hoa cỏ bình thường sao có thể thức tỉnh huyết mạch? Đặc biệt là một cây hoa tầm xuân sinh sống ở Thế Gian, ý thức mơ mơ hồ hồ nên nó cũng không biết rất rõ thân phận của mình, cứ thể tỉnh tỉnh mê mê chậm rãi tu hành.
Chẳng biết qua bao lâu, Dịch Chi Xuân mới chậm chập tu hành hóa thành hình người.
Mà khi hóa thành hình người, trong khoảng khắc trải qua thiên kiếp lại vừa vặn đụng phải Sổ Sinh Tử rời khỏi tầng trời Hoàng Tuyền, chính thức hiện thế bên ngoài.
Rất nhiều người không biết, vào lúc ấy sau khi Sổ Sinh Tử thoáng gặp qua Thiên Huyền lão tổ, thật ra đã bị Dịch Chi Xuân bắt gặp.
Bởi vì hắn là quỷ tinh tầng trời Hoàng Tuyền chọn, tất sẽ trở thành vật dẫn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền. Vì vậy thời điểm Sổ Sinh Tử xuất hiện, tất nhiên cũng sẽ có duyên phận với Dịch Chi Xuân.
Cũng vào lúc đó, Dịch Chi Xuân mới biết rõ vận mệnh của mình từ trên Sổ Sinh Tử.
Trong tương lai hắn nhất định phải trở thành một quỷ tinh, cũng nhất định phải lựa chọn cái chết mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.
Nhọc nhằn khổ sở tu hành vạn năm, vất vả được hóa thành hình người. Hóa thân thành hình người còn chưa kịp vui đã bị ép buộc nhìn rõ tương lai của mình.
Người có thể trở thành quỷ tinh, nhân duyên một đời nhạt nhẽo, vận mệnh nhấp nhô, không thể chết tử tế.
Mà hắn, sau khi trở thành quỷ tinh cũng phải rơi vào vận mệnh hồn phi phách tán.
Chỉ vì một gã chủ nhân Sổ Sinh Tử không biết đến từ đâu, cũng không biết trông ra sao?
Hoang đường, ngu muội, nực cười!
Sao Dịch Chi Xuân có thể phục?
Hắn chẳng những không tiếp thu vận mệnh của mình, còn sử dụng chút thủ đoạn nhỏ xóa tên mình khỏi Sổ Sinh Tử, trốn đi thật xa.
Dịch Chi Xuân không hề cảm thấy mình là người kiên cường, khi đối mặt với vận mệnh, hắn không biết phản kháng thế nào, thế nhưng hắn cũng không định chấp nhận, bởi vậy hắn chỉ có thể trốn.
Mà đương nhiên, khi hắn nhìn thấy Thần Tàng cũng bị vận mệnh chú định nhưng vẫn có thể sống tiêu sái tự do như xưa thì không tự chủ được muốn kết bạn với hắn. Sau đó, hắn lại gặp được Sư Hoàn Chân, cũng là một người không muốn khuất phục vận mệnh.
Thật tốt.
Trong lòng Dịch Chi Xuân cũng giữ lại một tia may mắn.
Thời gian đã qua lâu như vậy rồi mà Sổ Sinh Tử vẫn chậm chạp không xuất hiện, có lẽ hắn đã bắt đầu thoát khỏi vận mệnh của mình. Còn nếu Sổ Sinh Tử thật sự xuất hiện, mà chủ nhân của Sổ Sinh Tử là Thần Tàng thì hắn cũng có thể suy tính lại một chút.
Dù sao Thần Tàng và Sư Hoàn Chân cũng là hai người bạn duy nhất của hắn.
“Chu Trường Dung, chẳng phải ngươi cũng vậy sao?” Giọng nói Dịch Chi Xuân rõ ràng truyền từ bên trong Đạo trường Phục Hy ra ngoài, “Ta luôn luôn để ý đến ngươi, ngươi có rất nhiều cơ hội có thể trực tiếp chết đi, quang minh chính đại thuận lợi trở thành chủ nhân Sổ Sinh Tử, nhưng ngươi lại không làm. Mặc kệ có bao nhiêu gian nan hiểm trở, mặc kệ ngươi bị tử khí dằn vặt thống khổ bao nhiêu, ngươi đều không muốn trở thành người chết, mãi đến cuối cùng ngươi vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào làm một người sống. Nếu vậy, hẳn ngươi phải hiểu ta mới đúng.”
Nếu không hoàn toàn bất đắc dĩ, có ai nguyện ý làm một quỷ tinh chú định phải chết vì người khác đâu chứ? Mà Dịch Chi Xuân hắn, ngay cả quỷ tinh cũng không thể làm, ý nghĩa tồn tại duy nhất là trở thành vật dẫn, vật dẫn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền!
Vận mệnh như thế, sao hắn có thể tiếp thu?
Dịch Chi Xuân không phục, hắn vốn không hề muốn!
“… Ta có thể hiểu được.” Chu Trường Dung thở dài một hơi, tuy trong lòng biết rõ vào lúc này mình phải trách cứ Dịch Chi Xuân mới đúng. Nhưng người sống trên đời, có tính mạng của ai mà không quý giá? Dựa vào đâu phải bắt Dịch Chi Xuân chết vì hắn?
“Hắn là quỷ tinh?” Sư Vô Cữu nghe đến đó, đã hiểu hiểu được một ít, nhưng hắn vẫn kinh ngạc hãi hùng nhiều hơn.
Bởi vì nhìn kiểu gì cũng thấy Dịch Chi Xuân hoàn toàn khác biệt với chín quỷ tin khác.
Ví dụ như Diệp Vệ, như Vương Bình Nhược, như Phong Tế Tế, đúng là bọn họ cũng có thể gây ra một chút nhiễu loạn đó, nhưng tất cả đều có thể nằm trong phạm vi hiểu được.
Nhưng Dịch Chi Xuân, gây ra nhiễu loạn tới trình độ này, dù cộng gộp chín quỷ tinh lại rồi ra roi thúc ngựa đuổi theo cũng chẳng đuổi kịp.
Sư Vô Cữu càng tò mò hơn chính là, vì sao Chu Trường Dung lại biết?
“Sao ngươi biết hắn là quỷ tinh?” Sư Vô Cữu cảm thấy đầu óc của mình có hơi không đủ dùng, tuy bàn về phương diện đầu óc, hắn cũng không chiếm được lợi ích gì từ Chu Trường Dung. Nhưng hắn vẫn muốn biết rốt cuộc vì sao Chu Trường Dung đoán ra được?
“Lúc chúng ta mang theo Thái Sơn phủ quân đi mở tầng trời Hoàng Tuyền, Dịch Chi Xuân hoàn toàn không thèm phái người đến cản trở, bản thân hắn lại càng không hề để ý đến chút nào. Với tác phong bày cục trước đây của hắn, không thể nào như vậy mới đúng.” Chu Trường Dung giải thích, “Phương thức hành động và suy nghĩ của một người không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.”
Huống chi từ trước tới nay Dịch Chi Xuân cũng không muốn sửa đổi.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, mặc dù Chu Trường Dung chưa từng gặp qua Thần Tàng cùng Sư Hoàn Chân, nhưng theo những gì hắn lý giải, nếu bọn họ biết Dịch Chi Xuân sẽ gây ra nhiễu loạn như ngày hôm nay, chắc chắn không thể không làm gì được.
Mà quan trọng nhất chính là, bọn họ biết rõ có làm cũng vô dụng, hay hoặc là, Dịch Chi Xuân sẽ không thể xảy ra chuyện.
Dịch Chi Xuân tồn tại mang đến giá trị tương đương như hắn chết.
Mà có thể còn giá trị tương đương cho tới tình cảnh bây giờ, ngoại trừ Dịch Chi Xuân việc có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, hắn không thể nghĩ tới ai khác.
Mà loại nghi ngờ nho nhỏ này lập tức đạt tới đỉnh điểm ngay sau khi Thái Sơn phủ quân chết đi mà tầng trời Hoàng Tuyền lại không thể mở ra.
Hắn không có bằng chứng cụ thể, cho nên hắn chỉ có thể hỏi thẳng vào vấn đề.
Không ngờ chính là, Dịch Chi Xuân lại thừa nhận sảng khoái như vậy.
Hay hoặc là, vào lúc này, hắn thừa nhận hay không thừa nhận đều chẳng có gì khác nhau.
“Cũng đúng.” Sư Vô Cữu dừng một chút, “Dịch Chi Xuân không có người thân, không có bạn bè, thuộc hạ cũng đều tìm một số kẻ không quá quan trọng. Bạn bè thân thiết chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch cả đời, đúng là rất phù hợp với vận mệnh nhấp nhô đặc thù của quỷ tinh.”
Chỉ là ai có thể ngờ?
Đường đường Yêu Hoàng Dịch Chi Xuân, người trở thành cây đao của thiên đạo để thúc đẩy thiên kiếp lại là Dịch Chi Xuân?
“Nếu vận mệnh của ta không do ta quyết định, như vậy vì sao ta không thể làm chuyện mình muốn làm?”
Kèm theo câu chất vấn, đột nhiên Tịch Chu phát hiện trận pháp trong Đạo trường Phục Hy dường như có hơi mất khống chế.
Sau một khắc, Dịch Chi Xuân thế nhưng lại hoàn hảo không chút tổn thương nào trực tiếp bước ra khỏi đạo trường Phục Hy!
“Không thể, sao ngươi có thể ra nhanh như vậy được?” Tịch Chu theo bản năng phủ nhận, một khi trận pháp trong Đạo trường Phục Hy dùng toàn lực, dù là Chuẩn Thánh cũng không thể tránh thoát nhanh như vậy.
“Nhân Hoàng, ngươi nói xem, ngay cả tiểu đạo đồng canh giữ sơn môn cũng đã tu hành công pháp ta tìm ra, mà bên trong đạo trường của ngươi, sẽ có bao nhiêu đệ tử trở thành đối tượng để ta lợi dụng đây?” Dịch Chi Xuân nhợt nhạt cười nói.
Sắc mặt Tịch Chu tái xanh.
Hắn không muốn nghi ngờ đệ tử trong đạo trường của mình, mà trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh tiểu đạo đồng.
Đúng vậy.
Trong đạo trường của hắn, đã có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện trở thành tay sai của Dịch Chi Xuân?
Đạo trường Phục Hy tồn tại đã lâu, rất nhiều bí mật cũng đã không còn là bí mật, Dịch Chi Xuân muốn tìm hiểu thì sao lại không có chuẩn bị?
“Cung Yêu Hoàng đối với ta mà nói cũng chẳng có bất kỳ bí mật nào.” Dịch Chi Xuân cười nhìn Ngọc Sương bên cạnh, “Lúc trước vì để làm Yêu Hoàng, ta cũng đã tốn rất nhiều công sức.”
Sắc mặt Ngọc Sương cũng không ổn hơn chút nào.
“Ngươi cũng xuất thân từ yêu tộc.” Ngọc Sương kiềm nén lửa giận, vào lúc này không dám kích thích Dịch Chi Xuân quá mức, lại muốn khuyên bảo một, hai, “Yêu tộc vốn không nhiều, bây giờ bởi vì công pháp kia mà càng tử thương nặng nề. Ngươi không thể thu tay lại, dừng tay đúng lúc sao?”
“Ha, yêu tộc thường nói nhân tộc đâu đâu cũng toàn là tật xấu, mà dưới cái nhìn của ta, yêu tộc còn nhiều khuyết điểm hơn nhân tộc. Sở dĩ đến giờ yêu tộc vẫn còn có thể tồn tại mà không bị thiên đạo nhằm vào, chẳng qua là bởi vì bị nhân tộc ức hiếp đến mức chỉ có thể an phận ở một góc.” Dịch Chi Xuân không hề khách khí trào phúng nói, “À, không đúng, thiên đạo vẫn đang nhắm đến yêu tộc đấy chứ. Mấy năm nay số lượng ấu tể yêu tộc ra đời càng ngày càng ít, mà số lượng ấu tể yêu tộc thừa kế huyết thống cao đẳng lại càng hiếm hoi.”
“Ngươi động thủ?”
“Còn cần ta động thủ?” Dịch Chi Xuân hỏi ngược lại, “Bàn luận tham lam, bàn luận giả dối, yêu tộc không hề thua nhân tộc. Nếu yêu tộc thật sự chịu yên ổn sinh hoạt thì sao lại tham gia vào việc của nhân tộc, thì sao lại xuống hạ giới cướp đoạt số mệnh thuộc về nhân tộc? Nhân tộc còn có thể bàn luận về xuất thân, năng lực của mình, thế nhưng yêu tộc, từ khi sinh ra đã bị quyết định tất cả tương lai.”
“Nực cười biết bao. Hai người các ngươi, một người là Yêu Hoàng, một người là Nhân Hoàng, lời nói ra cũng không bằng một quyển công pháp, bây giờ còn muốn tới hỏi tội ta? Ta có thể kề đao lên cổ bọn họ, bức bách bọn họ đi tu hành công pháp đó sao?” Dịch Chi Xuân cười khẩy, “Nếu thế đạo đã cho ta tu thành Chuẩn Thánh thì sao ta có thể cam tâm nhận mệnh?”
“Lui một bước mà nói, dù ta chịu nhận mệnh thì đám sinh linh của cửu thiên thập giới này, bất kể là tiên nhân hay là tu sĩ, yêu tộc hay là ma tộc, bọn họ cũng chỉ là những kẻ ỷ vào bản thân có chút sức mạnh mà đi ép thiện sợ ác. Bắt ta đi chết cho những kẻ đó, chúng xứng sao?”
Trong lòng Dịch Chi Xuân cảm thấy bọn họ không xứng.
Nếu số mệnh an bài hắn phải chết vì bọn họ, đã vậy còn không bằng từ lúc bắt đầu trước tiên cứ để cho những kẻ này chết hết đi.
Tầng trời Hoàng Tuyền chọn hắn làm vật dẫn, như vậy vì sao hắn không thể chủ động làm cây đao trong tay thiên đạo?
Hắn vốn là người thích hợp nhất.
Thần Tàng cũng tốt, Sư Hoàn Chân cũng được.
Dịch Chi Xuân nhìn thấy may mắn có thể chống lại mệnh trời trên người bọn họ, sai lầm tưởng rằng mình cuối cùng sẽ có một ngày được như bọn họ, thoát khỏi thứ gọi là mệnh số trời định.
Mà Thần Tàng và Sư Hoàn Chân đều thất bại.
Thần Tàng tiếp nhận thứ vận mệnh rắm chó đó, hắn thế nhưng lại thật sự muốn chết vì một chủ nhân Sổ Sinh Tử không biết đến từ đâu? Còn Sư Hoàn Chân, rõ ràng trong tay cầm đại đạo thánh binh, lại chủ động từ bỏ, tiếp nhận số mệnh hắn không được thiên đạo chấp chứa.
Không thể dựa vào người khác, cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
“Bọn họ đúng là không xứng, nhưng người phàm hạ giới là vô tội.” Chu Trường Dung vô cùng bất đắc dĩ.
“Nếu bọn họ chết vào lúc này, vậy cũng chỉ có thể nói do ý trời.” Dịch Chi Xuân lạnh nhạt, “Nếu trời cao muốn ta tiếp nhận vận mệnh của ta, thì sao ngươi lại khăng khăng thay đổi vận mệnh của bọn họ? Người phàm, kể có thể sống đến sáu mươi đều lác đác không có mấy ai, kẻ có thể hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình được bao nhiêu? Phần lớn người phàm, cả một đời, đều phải sống một cách tầm thường, ngày ngày trồng trọt cũng khó có thể duy trì kế sinh nhai, gặp năm thiên tai phải bán con bán cái rồi khổ sở chật vật chết đi. Bây giờ dù ngươi cứu bọn họ, mười mấy năm sau bọn họ cũng sẽ chết như cũ.”
“Đó cũng không phải lý do bọn họ bị cướp đoạt sinh mệnh.” Chu Trường Dung phản bác, “Cuộc đời người phàm rất ngắn, thứ bọn họ có thể hưởng thụ vốn cũng không nhiều, bọn họ yêu cầu cũng rất thấp. Có lúc, chỉ cần có một bộ đồ mới ăn tết, có một chiếc bánh gạo vào ngày lễ hoặc lượm được một đồng tiền ven đường, bọn họ đều sẽ cảm thấy rất hạnh phúc vui sướng. Bọn họ sống gian khổ như vậy, nỗ lực như vậy, cũng tâm tâm niệm niệm muốn đời sau có thể sống càng tốt hơn mình. Bọn họ đã làm sai chỗ nào, vì sao phải chuộc tội cho những người không liên quan?”
“Đúng vậy, Trường Dung nói rất đúng!” Sư Vô Cữu kiên quyết bền bỉ đứng về phía Chu Trường Dung, “Ngươi một bên nói mình không muốn tiếp nhận vận mệnh, một bên lại bắt những người phàm kia tiếp nhận vận mệnh, chẳng phải ngươi đang tự mâu thuẫn sao?”
“Nếu ta không tự mâu thuẫn, các ngươi cũng đã chẳng có cơ hội sinh ra đời.” Dịch Chi Xuân tự giễu nói, “Lại thêm ba, bốn ngày nữa thì toàn bộ sinh linh trên cửu thiên thập giới sẽ đón lấy cuộc đại thanh tẩy. Mà thiên đạo cũng sẽ giữ lại một chút hi vọng sống, dù sao trong số đó cũng sẽ có người tránh được đại kiếp nạn. Đến khi đó, ta cảm thấy đủ rồi thì ta sẽ mở tầng trời Hoàng Tuyền cho các ngươi.”
“Ngươi chịu mở ra tầng trời Hoàng Tuyền?” Sư Vô Cữu thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm.
“Đợi đến khi đại kiếp nạn qua đi, ta cũng chẳng thể chết tử tế, đã vậy, ta cũng không keo kiệt làm một việc tốt trước khi chết. Cuộc đời ta cũng không có bao nhiêu đoạn tình cảm, mỗi một đoạn ta đều rất trân quý, cứ coi như ta làm một việc cuối cùng cho các ngươi.”
Sư Vô Cữu hơi động lòng.
Dịch Chi Xuân chịu tự mình đi mở tầng trời Hoàng Tuyền thì không còn gì có thể tốt hơn.
Nếu Dịch Chi Xuân không đồng ý, lỡ đâu hắn và Chu Trường Dung liên thủ lại kiềm hãm Dịch Chi Xuân, rồi hắn nghĩ không thông xong tự sát, lúc đó bọn họ phải đi đâu để đi tìm ra một quỷ tinh mở cửa tầng trời Hoàng Tuyền nữa đây?
“Đợi tới khi cả nhân tộc lẫn yêu tộc đều tử thương, lúc đó tầng trời Hoàng Tuyền được mở ra, trùng kiến luân hồi, Chu Trường Dung là chủ nhân Sổ Sinh Tử, tất cả những kẻ ở tầng trời Hoàng Tuyền, chỉ cần hắn sửa lại vài nét bút trên Sổ Sinh Tử, tất nhiên có thể dùng một phương thức khác giúp bọn họ sống lại. Nhân tộc và yêu tộc đều sẽ tiếp tục được tồn tại. Sinh sinh tử tử, nhân quả tuần hoàn, các ngươi cần gì phải chấp nhất nhiều vậy chứ?” Dịch Chi Xuân cười đề nghị.
Hai người Ngọc Sương và Tịch Chu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ giãy dụa trong đáy mắt đối phương.
Nếu Dịch Chi Xuân thật sự có thể làm như thế thì khi cân nhắc từ cái nhìn của người đứng đầu bộ tộc, đề nghị của hắn thật sự rất tràn đầy tính mê hoặc.
Đối với người tu hành như bọn họ mà nói, luân hồi cũng được, sinh tử cũng chả sao, vốn cũng không được coi trọng.
“Ta không thể đồng ý.” Chu Trường Dung quyết định thật nhanh nói, “Ta không có tư cách thay thế sinh linh cửu thiên thập giới đồng ý yêu cầu của ngươi.”
Trên trời ba ngày, nhân gian ba năm.
Bây giờ đã đến thời điểm nước sôi lửa bỏng, ba năm sau, chỉ sợ nhân gian đã hóa thành một vùng đất cằn cỗi, tầng trời Tiêu Dao, tầng trời Hồng Trần thậm chí ngay cả tầng trời Thị Phi cũng sẽ bị biến đổi đến mức thành một vùng hoang vu.
Nhẹ nhàng một câu “Ba ngày sau”, trong đó phải bỏ ra bao nhiêu mạng người?
Chu Trường Dung không thể làm được.
“Rõ ràng có biện pháp hòa bình để giải quyết, ngươi lại không chịu đồng ý?” Dịch Chi Xuân thở dài, thế nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu tiếc nuối.
“Mỗi người đều tự có quyền quyết định vận mệnh của mình, ta dựa vào đâu thay bọn họ quyết định?” Chu Trường Dung thản nhiên trả lời.
“Thật đáng tiếc, vậy xem ra ngươi muốn đấu với ta một trận.” Dịch Chi Xuân nói tới đó cười một tiếng, “Được thôi, nếu ngươi có thể thắng ta, ta lập tức đi mở tầng trời Hoàng Tuyền cũng không sao. Chỉ là tốc độ của ngươi và Sư Vô Cữu phải nhanh lên một chút, nếu trong vòng ba ngày không thể đánh bại ta, sợ là ba ngày sau, ta cũng chưa chắc còn chịu đi mở tầng trời Hoàng Tuyền nữa đâu!”
Dịch Chi Xuân vừa dứt lời, Chu Trường Dung cũng đã khởi động Sổ Sinh Tử, lập tức xông lên trên.
Sư Vô Cữu theo sát phía sau.
“Nhóc lừa đảo nói muốn đánh, vậy thì chắc chắn phải đánh!” Hiển nhiên Sư Vô Cữu kiên định đứng về phía Chu Trường Dung, dù hắn cảm thấy lời Dịch Chi Xuân nói rất thích hợp, nhưng ngại quá, hắn là kiểu người bênh người thân không thèm nói lý vậy đó.
Tốc độ hành động của hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cực nhanh, hai người vốn hiểu ngầm nhau.
Một Chuẩn Thánh, một chủ nhân Sổ Sinh Tử.
Hai người tiền hậu giáp kích, dù Dịch Chi Xuân là Chuẩn Thánh nhiều năm thì nhất thời cũng có chút khó chống đỡ được.
Từ sau khi Sư Vô Cữu trở thành Chuẩn Thánh vẫn chưa được sử dụng toàn lực bao giờ. Bây giờ đột ngột phát uy mới làm người nhận ra sức mạnh của hắn còn thu hút hơn vẻ đẹp của hắn rất nhiều!
Chu Trường Dung đã phát hiện ra điều đó từ lâu.
Lúc Sư Vô Cữu chiến đấu càng rực rỡ chói lọi hơn lúc Sư Vô Cữu bình thường.
Sư Vô Cữu vốn là đại đạo thánh binh, mà đại đạo thánh binh dù có gánh chịu đạo ý hay không thì đầu tiên bản thân nó đã là một binh khí, những thứ khác đều đặt phía sau.
Binh khí, trời sinh hiếu chiến.
Nếu giở trò âm mưu quỷ kế, xảo ngôn lệnh sắc, tất nhiên Sư Vô Cữu sẽ không đỡ nổi một đòn, mà giờ khắc này trong lúc đấu pháp, hắn mới là người chói mắt nhất!
Sư Vô Cữu một chiêu xuất toàn lực, Tịch Chu và Ngọc Sương chỉ cảm thấy tiên khí xung quanh chấn động.
Chúng nó bị co rút lại chỉ trong chớp mắt, đất đai xung quanh tựa như đang kêu rên, giống như đã biết mình sắp phải nghênh đón vận mệnh thế nào!
Hai người Tịch Chu và Ngọc Sương muốn tiến lên, mà mới bước được nửa bước, toàn thân như bị trọng lực bắn trúng, không thể nào tiến thêm nửa bước nữa.
Uy năng của Chuẩn Thánh, mạnh mẽ biết bao!
Cho tới hôm nay, hai người Ngọc Sương và Tịch Chu mới hoàn toàn biết rõ đạo, Chuẩn Thánh có thể gắn thêm một chữ “Thánh” vào danh hiệu của mình, bản thân nó đã đại biểu cho một loại cảnh giới cao cao không thể với tới.
Dù cho hai người bọn họ đã là những người đứng đầu nhân tộc yêu tộc thì khi ở trước mặt Chuẩn Thánh cũng vẫn như trước cực kỳ nhỏ bé.
“Nếu bọn họ cứ tiếp tục đánh như vậy, sợ là tiên giới cũng phải sụp đổ.” Tịch Chu nhận ra điều không ổn.
Sư Vô Cữu và Dịch Chi Xuân chỉ mới giao thủ thôi mà Đạo trường Phục Hy đã bắt đầu rung động.
Nếu bọn họ thật sự đánh ba ngày ba đêm, chỉ sợ nơi này sẽ bị phá huỷ.
Mà bây giờ, dù là Sư Vô Cữu hay là Dịch Chi Xuân cũng không thể dừng lại ngay lúc này!
Tịch Chu khẽ cắn răng, trực tiếp đi vào trong Đạo trường Phục Hy, mở rộng trận pháp trong Đạo trường Phục Hy đến mức rộng nhất, bảo phủ cả vùng thế giới này lại, không để chiêu thức của Sư Vô Cữu và Dịch Chi Xuân lan ra ngoài.
“Hai Chuẩn Thánh chiến đấu, ngươi dựa vào một mình Đạo trường Phục Hy sao có thể chống đỡ nổi?” Bên trong giọng nói của Ngọc Sương mang theo một vệt lo lắng.
“Xung quanh Đạo trường Phục Hy có rất nhiều sinh linh, không chỉ nhân tộc mà còn có rất nhiều hoa chim trùng cá khai sinh linh trí.” Tịch Chu trầm giọng nói, “Ta làm Nhân Hoàng, nếu ngay cả khu vực xung quanh Đạo trường Phục Hy cũng không thể bảo vệ nổi thì chỉ sợ cái danh Nhân Hoàng này sẽ trở thành một trò hề trong hôm nay mất.”
Đạo trường Phục Hy có thể bảo vệ nơi này nhưng chắc chắn không thể thoát khỏi số phận bị diệt.
Nó là nơi tồn tại tín ngưỡng của rất nhiều nhân tộc.
Nhưng Tịch Chu lại thấy may vì bọn họ đấu ở nơi gần Đạo trường Phục Hy.
Nếu đổi thành nơi khác, chỉ sợ sẽ không có ai có thể ngăn cản nổi bọn họ.
Cửu thiên thập giới đã bao nhiêu vạn năm chưa từng có hai Chuẩn Thánh, cũng đã bao nhiêu vạn năm chưa từng chứng kiến hai Chuẩn Thánh đấu pháp?
Hỏa Nhất chuẩn thánh đang đi săn bắt đám ma tộc mất thần trí ở tầng trời Thị Phi.
Đột nhiên, trong lòng hắn dao động, giật phắt nhìn lên bầu trời.
“Chuẩn Thánh đấu pháp? Hẳn là Dịch Chi Xuân và Sư Vô Cữu trực tiếp động thủ?” Hỏa Nhất chuẩn thánh liếc mắt nhìn đám ma tộc đang rêu rao, khẽ cười một tiếng, “Thật thú vị, mà đáng tiếc ta không thể đến quan sát.”
Hắn chỉ là một người không liên quan, cần gì phải cuốn vào bên trong thị phi?
Thiên Ma hoá hình, vốn vô tình vô tâm, nếu không phải bởi vì các ma tộc tầng trời Thị Phi vẫn còn có một chút tôn kính với hắn mà nơi đây lại mang theo hơi đèn nhang tình thì hắn cũng sẽ không ra tay.
Dù người bên trong tầng trời Thị Phi đều chết hết thì có làm sao?
Chỉ cần còn có sinh linh, còn có oán hận thì sẽ luôn có tiên thiên ma tộc không ngừng hoá hình, sẽ luôn có các tiên nhân yêu tộc rơi vào ma đạo.
Đây cũng là điểm Dịch Chi Xuân chân chính ước ao ở Hỏa Nhất.
Nếu thật sự có thể làm được cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không muốn, trái lại chẳng cần phiền não nhiều đến thế!
“Lên —— “
Chu Trường Dung trực tiếp mở Sổ Sinh Tử ra, ở bên cạnh hỗ trợ Sư Vô Cữu đấu pháp, chín quỷ tinh theo sát phía sau, cùng lúc bao quanh bốn phía Dịch Chi Xuân.
“Dùng nhiều địch ít? Cũng được.” Dịch Chi Xuân khá buồn cười nhìn chín quỷ tinh xung quanh, “Cũng để ta xem xem bản lĩnh của các ngươi.”
Dẫn đầu ra tay trước là Vương Bình Nhược.
Hắn dùng một thanh trường kiếm cực kỳ sắc bén, đảo mắt đã hóa ra vạn ngàn ánh kiếm bóng mờ, chúng chen chúc lít nha lít nhít xung quanh đạo trường. Đáng sợ nhất chính là, bên trong những ánh kiếm của hắn đều tích chứa nồng đậm kiếm ý, người trong đó nếu có hơi dị động thì sẽ rơi vào kết cục vạn kiếm xuyên tim.
“Chẳng ra sao.” Dịch Chi Xuân nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái, đầu ngón tay sinh ra một đóa hoa bồ công anh đơn giản.
“Phù —— “
Dịch Chi Xuân nhẹ nhàng thổi một hơi, bồ công anh đột nhiên phân hoá, trực tiếp tan thành từng nhánh từng nhánh lông tơ bé nhỏ ở trước mặt mọi người, đảo mắt đã chui vào bên trong các ánh kiếm.
Vương Bình Nhược nhận ra kiếm ý mình rót vào bên trong thân kiếm giống như bị thứ gì đó hút đi một nửa, cơ thể trong nháy mắt trở nên không còn chút sức lực nào.
“Xem chiêu!” Chị em Phong Tiểu Lâu và Phong Tế Tế đánh ra chưởng pháp, Dịch Chi Xuân lại không hề né tránh, để mặc hai chị em bọn họ tấn công lên người mình.
“Công lực không đủ, ăn ý tạm được.” Dịch Chi Xuân chưởng bay hai chị em Phong thị trong chớp mắt, “Đây mới gọi là chưởng pháp!”
“Dịch Chi Xuân —— “
Diệp Vệ vụt kiếm ngang trời, khác nào kinh hồng.
[Kinh hồng: Hồng” chỉ chim nhạn, “phiên nhược kinh hồng” nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái, hoặc gói lại thành hai chữ “Kinh hồng”.]
“Tuy ta móc mắt của ngươi nhưng ta cũng đã trả lại ngươi một đôi. Mà sớm muộn gì ngươi cũng sẽ mất mắt, ta giúp ngươi một tay, không cần phải tạ ơn.” Ngón tay Dịch Chi Xuân kẹp lấy kiếm của Diệp Vệ, nhẹ nhàng hất một cái, kiếm của Diệp Vệ lập tức gãy.
“Chỉ là một số chiêu trò nhỏ thôi.” Dịch Chi Xuân mỉm cười nhìn về phía Sư Vô Cữu, “Bây giờ chỉ mới là giai đoạn đầu, kỳ hạn ba ngày, các ngươi nắm cho chắc.”