Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 158: Ngoại truyện 1:Quỷ Tinh (1)




Sau khi tầng trời Hoàng Tuyền được mở ra, dường như đã thay đổi rất nhiều thứ rồi lại như không có gì thay đổi.
Đối với các sinh linh trong cửu thiên thập giới mà nói, người biết được sự tồn tại của tầng trời Hoàng Tuyền cũng chỉ có người tu hành, mà những người đó lại chỉ chiếm một phần cực kỳ nhỏ trong số toàn bộ chúng sinh.
Vì vậy, sự việc lập tức biến thành cục diện như thế này.
Những người nhận ra được tầm quan trọng của tầng trời Hoàng Tuyền chỉ có một phần nhỏ sinh linh, trong chốc lát sẽ không thể đến tầng trời Hoàng Tuyền báo danh. Mà trong số những người đến báo danh với tầng trời Hoàng Tuyền, thường thường đều là những người chưa từng nghe nói đến tầng trời Hoàng Tuyền.
Trong số những người tu hành biết đến sự tồn tại của tầng trời Hoàng Tuyền, từ khi sinh ra bọn họ đã được định sẵn tương lai, đạo thống tu hành cũng chia thành các phái khác nhau, mà họ cũng đã trải qua quá nhiều thứ. Mở ra tầng trời Hoàng Tuyền là chuyện vô cùng quan trọng với cả toàn bộ thế giới, thế nhưng đối với bọn họ mà nói thì nó quá mức xa xôi. Quan trọng nhất bây giờ chính là bọn họ phải đối mặt với phần công việc kế tiếp.
Trận đại kiến nạn là do phương pháp hóa thân mà ra, những tiên ma sử dụng phương pháp đó làm vô số tu sĩ và người phàm thiệt mạng cũng đã phải chịu phản phệ. Những người đó bao gồm nhiều đạo thống chủng tộc khác nhau, mà số lượng lại rất nhiều, bởi thế cửu thiên thập giới cũng trống ra vô số vị trí.
Mà làm thế nào để tiếp nhận thế lực cùng nhiệm vụ vốn có của những người đó, làm thế nào để nhanh chóng ổn định cục diện hiện tại, đều không phải là thứ mà Chu Trường Dung phải gánh vác. So với những cái đó, vấn đề hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cần phải lo lắng chính là chín quỷ tinh.
Bởi vì thiếu chút nữa Chu Trường Dung đã hóa thân thành thiên đạo, bởi vậy khế ước giữa hắn và chín quỷ tinh cũng đã được xóa bỏ. Mà sau khi chín quỷ tinh xóa bỏ khế ước với Chu Trường Dung, tu vi cũng giảm xuống tùy theo từng người.
Nhưng mà, tu vi giảm xuống cũng mang ý nghĩa bọn họ được tự do.
Bọn họ không cần phải tiếp tục buộc chặt ở trên người Chu Trường Dung, bọn họ có thể tự do đi làm chuyện mình thích.
Đương nhiên, bọn họ đã không còn được Chu Trường Dung che chở, bọn họ ở bên ngoài ngao du cũng có thể bị hồn phi phách tán, dù sao họ cũng không còn cơ hội sống lại lần nữa.
Thái độ Chu Trường Dung cực kỳ ôn hòa, hắn cũng thành tâm thành ý muốn hỏi dự định của chín quỷ tinh. Mặc kệ bọn họ lựa chọn thế nào, hắn đều có thể tiếp thu.
Bản thân chín quỷ tinh cũng vô cùng mờ mịt, không biết mình bây giờ nên lựa chọn thế nào.
"Tầng trời Hoàng Tuyền đã mở, nếu ta và Sư Vô Cữu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn sẽ tọa trấn ở tầng trời Hoàng Tuyền." Chu Trường Dung cười nhìn Sư Vô Cữu, "Đương nhiên, nếu hai ta muốn rời đi, ít nhất cũng sẽ lưu lại một mạt phân thần trông coi gia môn. Tầng trời Hoàng Tuyền mở, đây là quá trình tất phải trải qua. Mà bây giờ mấy người các ngươi đã được tự do, hiện tại các ngươi muốn làm gì?"
Muốn làm gì?
Chín quỷ tinh đều trở nên trầm tư, thế nhưng trong chốc lát lại không biết nên nói gì.
Chu Trường Dung không gấp, dù sao mỗi một cá nhân đều sẽ có những dự định khác nhau về tương lai của riêng mình. Trước đây chúng quỷ tinh chỉ cần đi theo hắn là đủ, thế nhưng bây giờ bọn họ cần phải thực hiện dự định của mình.
Vẻ ngoài Sư Vô Cữu rất thản nhiên nhưng trong lòng lại rất vui.
Không phải hắn không chứa được người, nhưng mà thật sự bởi vì mối quan hệ giữa Chu Trường Dung và chín quỷ tinh quá thân mật, có lúc hai người bọn hắn và Chu Trường Dung chỉ cần thoáng thân mật một ít thôi thì chín quỷ tinh sẽ lập tức để lộ ra biểu cảm phức tạp liền.
Sư Vô Cữu không muốn lúc mình và Chu Trường Dung tình cờ làm chút chuyện thân mật lại bị phát hiện, vậy hắn có còn cần mặt mũi nữa không đây?
"Chủ nhân có đề xuất gì không ạ?" Bạch Đồng Tử cẩn thận hỏi.
"Ta hy vọng các ngươi cũng có thể ra ngoài thăm quan." Chu Trường Dung mỉm cười trả lời, "Các ngươi ký kết khế ước trở thành quỷ tinh của ta có rất nhiều nguyên nhân, có một số là đúng lúc gặp được, cũng có một số là bạn của ta, chỉ vì đơn thuần muốn giúp đỡ ta mà trở thành quỷ tinh của ta. Nhưng hiện giờ như các ngươi đã thấy, lúc này ta đã mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, cửu thiên thập giới đã không còn ai có thể uy hiếp được sự an toàn của ta."
Nói cách khác, ý nghĩa và giá trị sinh tồn mà chúng quỷ tinh dựa vào trước kia hiện giờ đã giảm đi rất nhiều.
Nếu bọn họ muốn tiếp tục cuộc sống trước kia cũng không phải không thể, tất nhiên Chu Trường Dung sẽ giúp bọn họ an bài tốt tương lai.
Nhưng Chu Trường Dung càng muốn cho bọn họ nhiều cơ hội hơn.
"Bởi vì các ngươi chắc chắn phải trở thành quỷ tinh, hầu hết khi còn sống đều không gặp được bao nhiêu chuyện tốt đẹp." Chu Trường Dung nhớ tới những chuyện bọn họ gặp phải, nhớ tới lời Dịch Chi Xuân nói, trong lòng không khỏi cảm thấy đồng tình, "Nhưng bây giờ đã khác, các ngươi được tự do, các ngươi có thể dùng hai mắt của mình để xem, dùng hai tai của mình để nghe, các ngươi có thể nghe nhìn xem rốt cuộc thế giới này có dáng vẻ thế nào."
Chậm rãi đi cảm thụ thế giới, đi tìm kiếm rốt cuộc điều mình muốn là gì.
"Nếu như các ngươi cảm thấy mệt mỏi, muốn quay trở về, bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh các ngươi, tầng trời Hoàng Tuyền mãi mãi có vị trí của các ngươi."
Lời Chu Trường Dung nói quá rõ ràng, chín quỷ tinh cũng hiểu rất rõ cách làm người của Chu Trường Dung, biết Chu Trường Dung cũng vì cân nhắc cho bọn họ nên mới nói như vậy.
"Chủ nhân, Sư công tử, ta muốn đi dạo chơi bên trong cửu thiên thập giới một phen." Không ngờ người đầu tiên đưa ra ý kiến lại là Ứng Trúc Xuân.
Trong số chín quỷ tinh, hắn là người ở với Chu Trường Dung lâu nhất, mà hắn cũng là người quyết đoán từ bỏ thân phận người sống nhất. Cảnh ngộ đặc biệt của hắn làm cho hắn không tin bất kì tình cảm gì trên đời, nhưng hắn đúng là được Chu Trường Dung giúp rất nhiều.
"Trúc Xuân, ngươi nghĩ xong rồi?" Chu Trường Dung nhìn về phía Ứng Trúc Xuân, phát hiện ánh mắt Ứng Trúc Xuân vô cùng kiên định.
"Ta nghĩ xong rồi." Ứng Trúc Xuân gật đầu nói, "Lúc trước chủ nhân ngài đã từng nói muốn giúp ta tìm em trai, sự thật là ta cũng đã được gặp em trai. Nhưng ta phát hiện, sau đó ta lại không biết mình phải làm gì. Dưới sự che chở của chủ nhân, ta chỉ cần đánh địch và luyện đan là được, nhưng ta biết, mọi chuyện trên thế giới này không hề đơn giản."
Lúc trước hắn gặp phải, một nửa bởi vì người khác lòng lang dạ sói, còn một nữa là do hắn ngu si.
Sau khi trở thành quỷ tinh, ban đầu hắn còn có thể giúp Chu Trường Dung không ít việc, thế nhưng cùng với việc quỷ tinh càng ngày càng nhiều, Chu Trường Dung cũng càng ngày càng mạnh, tác dụng của hắn lại càng ngày càng nhỏ. Như vậy, hắn vẫn còn có thể không biết tiến thủ mặt dày mày dạn để Chu Trường Dung trãi sẵn đường tương lai cho hắn hay sao?
Như thế không khỏi quá mức đê hèn.
Hắn còn mặt mũi đi gặp Ứng Ngọc Xuân sao, cho em ấy biết huynh trưởng của mình qua nhiều năm đến thế vẫn không hề tiến bộ ư?
"Được." Chu Trường Dung nhìn Ứng Trúc Xuân, gật gật đầu, "Ngươi nhớ phải thường xuyên truyền tin trở về, có vấn đề gì không thể giải quyết thì cứ nói thẳng với ta."
"Cảm ơn chủ nhân." Ứng Trúc Xuân gập người bái Chu Trường Dung, lập tức rời đi.
"Chủ nhân, vậy ta cũng muốn ra ngoài ngắm nhìn một chút." Bây giờ Bạch Đồng Tử cũng đã là một thiếu niên nho nhỏ, trên gương mặt non nớt của nhóc cũng hiện ra biểu tình kiên định, "Nguyện vọng khi còn sống của Bạch Linh là muốn tự do yên ổn đi qua núi sông. Ta muốn hoàn thành nguyện vọng của hắn, đi đến mỗi một nơi, nhìn một chút, đợi ta lớn lên, ta sẽ trở về."
"Được, nhóc nhớ phải mang theo một số nhu yếu phẩm cần thiết, đừng để người khác lừa gạt."
"Chủ nhân yên tâm."
Có Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử dẫn đầu, các quỷ tinh quỷ cũng nhanh chóng nói lời từ biệt với Chu Trường Dung, quyết tâm đi làm chuyện mình muốn làm mà vẫn chưa làm xong.
Đó không phải là họ chọn rời khỏi Chu Trường Dung, mà là muốn trở thành người càng tốt hơn để ở bên cạnh Chu Trường Dung, biến mình trở nên càng thêm hữu dụng.
Nếu cứ luôn ở bên cạnh Chu Trường Dung, cứ luôn hưởng thụ được Chu Trường Dung bảo vệ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể trưởng thành.
"Chủ nhân, Sư công tử, nếu khi nào hai người chuẩn bị tổ chức đại điển song tu, nhớ phải sớm thông báo một tiếng đó nha. Mặc kệ chúng ta ở nơi nào, chúng ta chắc chắn sẽ chạy tới chúc mừng."
"Ha ha ha, đúng thế."
"Nghĩ đến sau này sẽ không bị chủ nhân ngài và Sư công tử tú ân ái nữa, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy thiệt là nhẹ nhõm."
Chúng quỷ tinh rối rít trêu chọc, mặt Sư Vô Cữu đã sắp đỏ.
"Chủ nhân, thiên sơn vạn thủy, tương lai gặp lại kính xin chủ nhân hãy tiếp tục ký khế ước với bọn ta."
[Thiên sơn vạn thủy: Nghìn núi muôn sông. Ẩn dụ cho đường đi nhiều, rất xa xôi, lắm hiểm trở. ◇Trương Kiều: "Li biệt hà biên oản liễu điều, Thiên sơn vạn thủy ngọc nhân diêu" (Kí Duy Dương cố nhân) Tiễn biệt bên sông buộc nhành liễu, Muôn sông nghìn núi người ngọc đã xa.]
"Đó là đương nhiên."
Ngay lúc Sư Vô Cữu đang định lên cơn tức giận, chúng quỷ tinh đã giải tán không còn một mống.
"Lần này ngươi đã trở thành người cô đơn, ngoại trừ bản tọa, không còn ai ở bên cạnh ngươi nữa rồi." Trong lòng Sư Vô Cữu âm thầm sinh ra một loại sảng khoái kì lạ, dùng sức đâm đâm lồng ngực Chu Trường Dung, "Bản tọa bây giờ rất suy yếu, phải bồi bổ máu."
Đương nhiên Chu Trường Dung biết Sư Vô Cữu muốn làm gì.
Đôi lúc hắn thật sự cảm thấy Sư Vô Cữu quá ngu ngốc, nhưng ai ngờ lại bị Sư Vô Cữu ngu ngốc như thế làm cảm động cơ chứ?
Lúc ấy, nếu Sư Vô Cữu dừng lại, cắt đứt quan hệ với hắn, có lẽ thần trí của hắn cũng sẽ bị xóa đi hoàn toàn vào khi đó, hóa thân trở thành một phần của thiên đạo.
Sư Vô Cữu vẫn luôn chờ hắn.
"Sư Vô Cữu, ngươi muốn thế nào?"
"Bản tọa muốn thế nào ngươi cũng đồng ý?"
"Tất nhiên." Bây giờ Chu Trường Dung đã có năng lực đó.
"Tốt lắm." Sư Vô Cữu lôi Chu Trường Dung lại gần, trong giọng nói mang theo tia âm u, "Ta muốn ăn ngươi, phải bồi bổ cho đủ."
Nhóc con không lương tâm, thiếu chút nữa dọa hắn chết rồi.
Hai lần!
Thiếu chút nữa Chu Trường Dung hù hắn chết hai lần.
Sư Vô Cữu cảm thấy nếu một ngày nào đó thiên đạo tan nát, chắc chắn hắn sẽ chẳng có bao nhiêu xúc động.
Chu Trường Dung nhìn biểu cảm tức giận trên mặt Sư Vô Cữu, bật cười, "Ngươi muốn ăn thế nào cũng được, đương nhiên, một loại ý nghĩa ăn khác lại càng được."
"Hả?" Sư Vô Cữu hơi mờ mịt, không hiểu lời Chu Trường Dung nói lắm.
Chu Trường Dung kéo tay Sư Vô Cữu lại, nhẹ giọng kề vào lỗ tai hắn nói, "Không sao, ta làm mẫu cho ngươi xem."
————————————————————
Ứng Trúc Xuân hóa thân thành một người bình thường, cư trú ở An gia tại một ngôi làng nhỏ trong Thế Gian.
Hắn không bày ra bản lĩnh luyện đan gì hết, trái lại trở thành một người đọc sách bình thường, bái vào học ở thư viện nổi tiếng nhất quốc gia.
Đương nhiên, người tu hành đã gặp qua là không thể quên được, bởi thế Ứng Trúc Xuân cũng trở thành người có tài năng xuất sắc nhất bên trong thư viện.
Các bạn học vừa kính nể vừa đố kỵ hắn, cũng có đủ loại tầm mắt rơi trên người hắn.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người giữ lòng lợi dụng hắn, sử dụng đủ loại danh nghĩa tiếp cận hắn.
Tình cảnh giống hắn trước kia như đúc.
Ứng Trúc Xuân không biết nên nói gì, nhưng hắn đã không còn tức giận giống như trước đây nữa, ngược lại hắn đã có thể sử dụng thái độ bình tĩnh để xử lý chuyện như vậy.
Cây cao đón gió.
Dù hắn là luyện đan sư hay là người đọc sách, chỉ cần ngươi là người nổi bật nhất trong đám người thì tất nhiên sẽ có vô số người không có ý tốt muốn tiếp cận ngươi, âm mưu thu được lợi ích từ trên người ngươi.
Nhân tính vốn là như vậy.
Mà Ứng Trúc Xuân không ngờ chính là, ở trong thư viện cũng có những người trượng nghĩa chính trực, tuy cũng sẽ đố kị hắn nhưng vẫn tình nguyện dũng cảm đứng ra làm chứng giúp hắn rửa sạch ô danh.
Tựa như Chu Trường Dung từng nói, nhân tính rất phức tạp. Có người xấu, đương nhiên cũng sẽ có người tốt, chỉ là phải xem vận may của mình ra sao mà thôi.
Lần này vận may của Ứng Trúc Xuân không quá kém.
Có lẽ, lần này sau khi trở về, lúc kể với chủ nhân về trãi nghiệm của mình, hẳn là hắn đã có thể mang theo nụ cười.
Bạch Đồng Tử lựa chọn trưởng thành một cách tự nhiên.
Nhóc vốn là yêu quỷ, nhìn qua tràn trề linh khí lại đẹp đẽ đáng yêu, một thân một mình lên đường dạo quanh, bởi thế cũng là quỷ tinh gặp nhiều nguy hiểm và kẻ ác nhất trong số chín quỷ tinh.
Mà Bạch Đồng Tử cũng chẳng hề để ý đến những thứ đó, thực lực của nhóc giúp nhóc có đủ năng lực tự vệ, căn bản không cần lo lắng bất kì điều gì.
Nhóc nắm giữ một số ký ức còn sót lại của Bạch Linh, vì thế cũng có một số thường thức về hoạt động sinh hoạt ở bên ngoài. Chỉ là những điều đó phải đợi đến khi nhóc tự thân ra trận thực hành thì mới phát hiện ra nhóc còn phải học hỏi thêm rất nhiều.
Trên đường đi, Bạch Đồng Tử gặp rất nhiều người.
Có người mặt dày mày dạn coi trọng tư chất của nhóc muốn thu nhóc làm đồ đệ, cũng có người muốn luyện hóa nhóc để đề cao tu vi, thậm chí còn có người phàm bình thường bởi vì mất con trong chiến loạn mà muốn nhận nhóc làm con trai nuôi nấng.
Bạch Đồng Tử suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lựa chọn gia đình người phàm, thoạt trông rất phúc hậu, vừa nhìn đã biết là gia đình lương thiện, trở thành con trai nuôi của bọn họ, thử để mình lớn lên theo thời gian như một người bình thường.
Trưởng thành là một đề tài rất thần bí, nó thường xuất hiện trong lúc vô tình.
Quan niệm về thời gian của Bạch Đồng Tử dần dần được đổi mới trong khoảng thời gian sinh sống tại Thế Gian.
Hóa ra một người có thể lên nhanh như vậy chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thì ra nhân sinh của người phàm thật sự ngắn đến thế.
Bạch Đồng Tử trở thành một du hiệp tán khách có chút danh tiếng ở Thế Gian, nhóc ghi chép lại những nơi non sông nổi tiếng mình từng đi qua thành sách, quyển sách ấy truyền qua tay rất nhiều người ra ngoài ngao du như nhóc nhưng lại đang bị mắc kẹt ở một góc nào đó.
Nhóc chia sẻ lại tất cả những gì mình thấy, những gì mình nghe được cho rất nhiều người.
Bạch Đồng Tử nghĩ, đợi đến khi nhóc trở về bên cạnh Chu Trường Dung, hẳn nhóc đã biến thành một người trưởng thành vừa có thực lực mạnh mẽ vừa khá đáng tin.
Khổng Thư lặng lẽ trở về tộc Khổng Tước một chuyến.
Không phải y không thể quang minh chính đại đi vào, với uy danh của Chu Trường Dung trong cửu thiên thập giới bây giờ, nếu Khổng Thư trở về chắc chắn sẽ như áo gấm về nhà, ở trong tộc hoàn toàn có thể nói một không hai.
Nhưng Khổng Thư suy xét một hồi, cuối cùng từ bỏ ý định này.
Đi theo Chu Trường Dung lâu như vậy, Khổng Thư học được một đạo lý sâu sắc nhất đó là "Dựa vào trời dựa vào đất không bằng dựa vào mình". Lẽ nào tộc Khổng Tước chưa bao giờ xuất hiên các tiền bối lợi hại? Không, họ có, còn là có rất nhiều.
Tính cẩn thận trong lịch sử tộc Khổng Tước, thật ra tộc bọn họ đã từng xuất hiện rất nhiều rất nhiều nhân vật lợi hại. Thế nhưng tộc Khổng Tước vẫn như mặt trời sắp lặn, là vì sao? Là bởi vì bọn họ luôn luôn ký thác toàn bộ tương lai của bộ tộc lên trên người một cá nhân, bọn họ luôn luôn như thế, và cũng dự định vẫn tiếp tục như thế.
Nếu Khổng Thư xuất hiện, bọn họ chỉ có thể dựa vào Khổng Thư, sẽ không biết tiếp tục cố gắng là như thế nào.
Dù Khổng Thư có nói với bọn họ, hãy đối xử với các khổng tước cái khá hơn một chút, chắc hẳn bọn họ cũng chỉ nghe theo nó nhưng không biết giá trị của nó.
Chưa từng trãi, chưa từng bị đánh đau, tộc Khổng Tước sẽ không biết sâu cạn.
"Lần này trong tộc có rất nhiều người mang thai, thật là đáng mừng, ấu tể tộc Khổng Tước chúng ta đã càng ngày càng ít."
"Đúng thế, hơn nữa còn có rất nhiều tộc nhân ưu tú bị nhân quả phản phệ mà chết, chúng ta đã vào thời kì cạn kiệt rồi."
Mấy tộc nhân tuổi khá lớn, thực lực bình thường bên trong tộc Khổng Tước nói tới đó đều không hẹn mà cùng thở dài.
Tộc bọn họ không thiếu tộc nhân Khổng Tước bỏ mình trong sự cố vừa qua.
Vốn thế hệ tộc nhân trẻ tuổi trong tộc đã không còn nhiều, bây giờ lại trực tiếp mất đi một nửa, có thể nói là thương gân động cốt. Nhưng bọn họ muốn cầu viện cũng không có cách nào, bởi vì phóng tầm mắt ra xa, các yêu tộc khác cũng không tốt hơn là bao.
Bọn họ chỉ có thể tiếp thu sự thật.
Khổng Thư hơi bận tâm, bởi thế dứt khoát ẩn nấp ở nơi gần tộc Khổng Tước.
Bởi vì trong tộc bây giờ có rất nhiều khổng tước cái có mang, thế nhưng đạo lữ cũng đã chết, hắn hơi sợ sẽ có người bí quá hóa liều đến trộm ấu tể khổng tước. Tuy hắn rất có ý kiến về tộc nhân của mình, thế nhưng ấu tể là vô tội.
Mà sau khi quan sát trong tộc mấy năm, Khổng Thư phát hiện tất cả đều đang bắt đầu thay đổi theo chiều hướng hắn không thể ngờ.
Bởi vì trong tộc có rất nhiều khổng tước đực trẻ tuổi chết, dẫn đến số lượng các tộc nhân khổng tước đực trẻ tuổi còn sống chỉ sấp xỉ ngang bằng với khổng tước cái.
Đúng, ngang bằng.
Đây là tình huống dường như chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử tộc Khổng Tước, bởi vì bình thường tỉ lệ sinh đẻ ra khổng tước cái đều không bằng một phần ba khổng tước đực, cộng thêm các nàng phải gánh chịu trách nhiệm sinh sôi đời sau, thông thường đều không thể chuyên tâm tu hành giống như khổng tước đực, mà ở phương diện tuổi thọ cũng thua xa khổng tước đực. Dưới vòng tuần hoàn ác tính, khổng tước cái chỉ có thể càng ngày càng ít, mà sự bảo vệ và khống chế của bộ tộc đối với khổng tước cái cũng càng ngày càng mạnh.
Nhưng bây giờ, số lượng khổng tước cái và khổng tước đực ngang bằng nhau.
Trong tộc ngược lại cũng có một số trưởng lão mang suy nghĩ kỳ lạ, cảm thấy có thể để cho mỗi người bọn họ ghép thành đôi, như vậy số lượng ấu tể mà bộ tộc nghênh đón cũng sẽ cực kỳ tăng cao, nhưng bọn họ không ngờ tới chính là nhóm khổng tước cái lại không vui.
Đúng, không vui.
Sự vụ trong tộc phức tạp, cộng thêm ấu tể ra đời rất nhiều, chỉ dựa vào nhóm khổng tước đực còn lại hoàn toàn không thể xử lý hết tất cả mọi chuyện, bởi vậy rất nhiều việc không thể tránh khỏi chuyển đến trên người nhóm khổng tước cái. Mà nhiệm vụ chăm sóc ấu tể lại giao cho những tộc nhân sống lâu nhưng lại không có bao nhiêu thực lực, còn nhóm khổng tước cái và khổng tước đực thì cùng nhau tu hành, xử lý sự vụ.
Đây là cảm giác mà trước kia các khổng tước cái chưa bao giờ được cảm nhận.
Thì ra tư chất của các nàng cũng rất tốt, tu vi của các nàng cũng có thể nhanh chóng tăng cao, bởi vì thiếu hụt tộc nhân, các nàng cũng có thể có được tài nguyên tu hành tương tự. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, tốc độ tu hành của các nàng không chỉ tăng gấp mười lần trước đây.
Bấy giờ các nàng mới biết, bầu trời bên ngoài rộng lớn cỡ nào.
Nếu chưa từng có hi vọng, mãi mãi ngây ngốc ở trong bóng tối, có lẽ cuộc đời các nàng sẽ luôn trôi qua như xưa. Nhưng hôm nay, các nàng đã giống với các khổng tước đực, không, thậm chí các nàng còn làm tốt hơn các khổng tước đực, tốc độ tu hành nhanh hơn, xử lý sự vụ càng thích đáng hơn. Hiện giờ lại có một số trưởng lão muốn bắt các nàng quay trở về gánh vác trách nhiệm sinh sôi đời sau, sao các nàng có thể chịu nổi?
Đều là hậu duệ phượng hoàng, các nàng cũng có kiêu ngạo của chính mình.
Dựa vào đâu các nàng lại không thể có suy nghĩ, ham muốn của riêng mình?
Nếu như chỉ có một khổng tước cái phản kháng thì có lẽ các nàng vẫn sẽ bị bộ tộc liên hợp lại tạo áp lực kết thúc chuyện này. Nhưng nếu tất cả các khổng tước cái đều bắt đầu phản kháng thì sao?
Chẳng lẽ các trưởng lão trong tộc còn có thể bắt nhốt tất cả các nàng lại sao? Nếu họ làm như vậy, chỉ sợ tộc Đại Bằng cách vách sẽ ngay lập tức lại đây cướp người, đều là hậu duệ phượng hoàng, nữ tính trong tộc Đại Bằng bọn họ quả thực ít đến mức đáng thương đây này!
Cuối cùng, đại trưởng lão trong tộc đã đứng ra, đồng ý yêu cầu của các khổng tước cái.
Bởi vì bọn họ không đồng ý thì cũng không có cách nào.
Bây giờ tộc bọn họ đã không thể chịu nổi tranh chấp nữa rồi. Tỉ lệ khổng tước cái chiếm một nửa số lượng tộc nhân trẻ tuổi còn lại, bọn họ không thể từ bỏ cũng không dám từ bỏ.
Tộc Khổng Tước duy trì thói xấu nhiều năm, mà hiện giờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có sự thay đổi cực kỳ lớn.
Thay đổi như thế làm Khổng Thư khó có thể tin được.
Nhưng y chỉ ở một bên quan sát cũng đã hiểu rõ hướng đi của việc này hơn bất luận người nào.
Thì ra muốn nâng cao địa vị của các khổng tước cái trong tộc, chỉ cần cho các nàng một cơ hội ngang bằng với các khổng tước đực là đủ. Các nàng sẽ bất chấp tất cả, nắm lấy cơ hội trèo lên trên, không hề lùi về sau.
Nếu trong tộc Khổng Tước đã xuất hiện một Khổng Noãn thì ai biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu Khổng Noãn nữa đây?
Khổng Thư không biết phải nói như thế nào, nhưng cũng sâu sắc bắt đầu cảm thấy vui thay Khổng Noãn.
Bây giờ nàng có thể đầu thai ở bên trong tộc Khổng Tước, chắn chắn nàng sẽ có một cuộc đời vui vẻ tự do hơn trước rất nhiều. Mà tất cả những chuyện này đều có một phần công lao của nàng.
Vào một buổi sáng sớm bình thường, Khổng Thư đi tới một căn phòng dành cho ấu tể mới thoát xác.
Đó là một khổng tước cái nho nhỏ, vẫn chưa mở hai mắt.
Khổng Thư nhận được tin tức từ Chu Trường, biết rõ nàng là kiếp sau của Khổng Noãn.
"Chúc mừng ngươi." Khổng Thư nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng để lại bên cạnh nàng một viên hổ phách mới tinh.
Là viên y mới tìm được.
Khổng Noãn đã có một cuộc đời mới, y cần gì phải đưa lại đồ vật cũ trước đây.
"Ngươi phải khỏe mạnh lớn lên, biến thành một khổng tước cái ưu tú." Khổng Thư để lại lời chúc phúc của mình, không còn bao nhiêu tiếc nuối.
Y biết, bây giờ y và tộc Khổng Tước mới thật sự đi vào giai đoạn hòa giải.
Lần sau đến, y có thể quang minh chính đại tới thăm.
Phong Tế Tế thì chạy thẳng tới tầng trời Tiêu Dao đi tìm Quy Cửu.
Cô nghe nói sư phụ sắp trở về, làm đồ đệ đương nhiên cô phải đến thăm sư phụ chứ.
Danh tiếng của Quy Cửu ở bên trong yêu tộc bây giờ đang dần dần tăng cao.
Hắn chẳng những được Yêu Hoàng thưởng thức mà còn được tộc Đại Bằng mạnh mẽ bảo vệ. Tuy tu vi không cao bao nhiêu, tuổi cũng không lớn, nhưng ở bên trong tầng trời Tiêu Dao đã là một nhân vật hết sức quan trọng.
"Ngày hôm nay quái tượng nói cho ta biết có khách quý tới. Tế Tế, con đừng núp nữa, đi ra đi." Quy Cửu đã chuẩn bị xong trà bánh Phong Tế Tế thích ăn, nhẹ giọng cười nói.
"Sư phụ, chuyện người biết coi bói thật sự quá đáng ghét, một tí kinh ngạc cũng chẳng còn." Phong Tế Tế chậm rì rì ra ngoài, bất đắc dĩ nói.
"Xem bói chỉ là việc hằng ngày của ta mà thôi." Quy Cửu tươi cười, "Tiểu Lâu không đi với con à? Xem ra nó cũng đã lớn rồi."
"Chủ nhân cho chúng ta đi ra ngoài ngao du khắp nơi, trước đây con đi ngao du với sư phụ cũng nhiều lắm rồi, bởi vậy mới dứt khoát trở về với người luôn. Còn Tiểu Lâu thì vẫn còn rất nhiều khúc mắc, cho nên con đã phong ấn tu vi của nó, tạm thời hủy dung nó, nhốt nó vô một chiếc nhẫn, đi tìm kiếm duyên phận của mình, tránh cho mỗi ngày đến làm phiền con."
Phong Tiểu Lâu để ý chẳng phải là chuyện trước đây bị Hoan Hỉ quỷ mẫu lừa sao? Thế thì cứ dứt khoát để nó dùng phương pháp tương tự trãi nghiệm, hẳn sẽ gỡ bỏ được khúc mắt.
Lấy độc trị độc thôi, Phong Tế Tế cảm thấy mình rất thông minh.
Đối xử với em trai, phải tàn nhẫn một chút.
Tay Quy Cửu đang châm trà hơi dừng lại, lặng lẽ bấm một quẻ cho Phong Tiểu Lâu, còn may, gặp dữ hóa lành, hữu kinh vô hiểm.
"Tế Tế con thật đúng là..." Quy Cửu mỉm cười, thấy Phong Tế Tế quay đầu nhìn mình, lập tức sửa lời sắp thốt ra khỏi miệng, "Thông minh lanh lợi."
"Tiểu Lâu quá để ý trong lòng." Phong Tế Tế thở dài nói, "Thật ra con đã không còn trách nó từ lâu rồi, là do nó mãi không thể buông bỏ. Hi vọng lần này nó có thể tìm được người tốt, chậm rãi khôi phục."
Biện pháp này cô đã lén lút hỏi Chu Trường Dung trước rồi, Chu Trường Dung cực kỳ thưởng thúc suy nghĩ của Phong Tế Tế.
Phong Tế Tế là người có thể làm được việc lớn, trước đây là do thiếu cơ hội rèn luyện, sau này có thể từ từ tôi luyện.
Nơi nào đó giới Tu Chân.
Một chiếc nhẫn ngọc vừa xấu vừa nhỏ lẳng lặng nằm nằm bên dưới vùng lá rụng.
"Chị có phải đã ném mình đến một nơi quá hẻo lánh rồi không?" Phong Tiểu Lâu khóc không ra nước mắt, hắn đã ở chờ ở đây được mười năm nhưng vẫn không có ai đến.
Cứ tiếp tục như thế, coi chừng hắn sẽ bị nghẹn đến phát điên mất.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể chờ.
Xào xạc.
Không biết từ khi nào, bỗng có người giẫm bước lên trên nhẫn ngọc, trực tiếp giẫm tỉnh Phong Tiểu Lâu từ trong cơn mê.
"Hử? Đây là cái gì, để đưa về cho bà nội xem sao." Đứa trẻ chăn trâu nhặt nhẫn ngọc lên, vui vẻ nói, "Nói không chừng có thể bán được vài đồng tiền ấy chứ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.