Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 160: Ngoại truyện 2:Tịch Chu x Ngọc Sương (1)




Từ sau khi hóa thành hình người thành công, cuộc đời Ngọc Sương có thể nói rất được trời ưu ái.
Không phải viên linh ngọc nào sau khi bị đào thạch tâm cũng có thể được Thánh Yêu Hoàng đại đế coi trọng, ngược lại gặp họa hóa phúc tu thành hình người như hắn.
Đỉnh cấp linh ngọc như hắn, thông thường khi vẫn chưa kịp linh ra linh trí thì cũng đã bị tu sĩ luyện hóa, nào còn có thể một đường hóa thành hình người thậm chí trở thành Yêu Hoàng cơ chứ?
Bởi vì được Thánh Yêu Hoàng đại đế Sư Hoàn Chân coi trọng, cho nên hắn mới có ông nội Ngọc Tư quyền cao chức trọng luôn luôn suy xét cho hắn ở bên trong yêu tộc, cho nên hắn mới được yêu tộc cung cấp vô số tài nguyên tu hành.
Tuy Ngọc Sương bị đào thạch tâm, khá đạm bạc với thất tình lục dục nhưng hắn vẫn biết mình là nhờ ai mới có được may mắn tốt đẹp như thế. Hầu như mỗi khi không có việc gì làm hắn đều sẽ chạy đến khu vực Cung Yêu Hoàng dạo quanh, thật ra cũng không phải hắn muốn làm cái gì, hắn chỉ là muốn nhìn Yêu Hoàng bệ hạ, muốn nói cho bệ hạ biết ngài coi trọng không sai người mà thôi.
Một ngày, đột nhiên bệ hạ biến mất.
Một câu tin tức cũng không có.
Trên dưới yêu tộc thiếu ai cũng không thể thiếu bệ hạ.
Ngọc Sương rất lo lắng, nhưng thái độ của ông nội lại có hơi sâu xa, "Bệ hạ ngài...... ngài chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà thôi."
"Bệ hạ nắm giữ toàn bộ tầng trời Tiêu Dao, còn có gì luẩn quẩn trong lòng sao ạ?" Ngọc Sương rất khó hiểu, dưới góc nhìn của hắn, những thứ mình có được hiện giờ đã làm hắn rất thỏa mãn. Mà bệ hạ có còn nhiều hơn hắn, càng không cần phải nói trên dưới yêu tộc đối với mệnh lệnh của bệ hạ đều nói một không hai. Dù bệ hạ muốn phá hủy Cung Yêu Hoàng cũng sẽ không có một yêu tộc nào dám nói không được.
"Con còn nhỏ, không hiểu." Ngọc Tư thở dài, "Được rồi, thời gian cũng đã lâu, con đi gặp bệ hạ với ta đi, dù sao bệ hạ cũng phải trở về tọa trấn yêu tộc."
Ngọc Sương ngây thơ mờ mịt, nhưng vẫn đi theo.
Ở một căn nhà gỗ cũ nát nơi ngoại ô nhân gian, Ngọc Sương được gặp lại Yêu Hoàng bệ hạ.
Phải nói như thế nào đây?
Ngọc Sương cảm thấy bệ hạ hôm nay và trước kia cực kỳ khác nhau.
Trước kia bệ hạ bởi vì bị thiên mệnh giới hạn, tuy bên trong ánh mắt cũng cất giấu nổi buồn, thế nhưng bệ hạ lại không tin vào số mệnh. Ở trên người bệ hạ, Ngọc Sương luôn có thể cảm nhận được một nguồn sinh cơ nồng đậm.
Nhưng hiện tại, Ngọc Sương chỉ cảm nhận được nỗi cô đơn cùng bi thương sâu sắc từ trên người bệ hạ.
Rõ ràng bọn họ đều đang quỳ ở bên ngoài cửa, đều đang chờ bệ hạ ra quyết định, nhưng mà bệ hạ đứng ở trước mặt bọn họ lại dường như vẫn chỉ có một mình.
Thứ Ngọc Sương có thể nhìn ra thì đương nhiên ông nội Ngọc Tư lại càng thêm rõ ràng.
"Sương Nhi, có lẽ con không tìm lại được thạch tâm cũng là một chuyện tốt. Một chữ tình, sức người khó có thể hiểu thấu đáo. Dù có là Chuẩn Thánh cũng khó mà thoát khỏi."
Ngọc Sương không hiểu ý nghĩa trong lời ông nội mình với nói là mấy, nhưng hắn vẫn nghe hiểu được đại khái lời Ngọc Tư nói, bởi thế về sau có vô ngần năm tháng, hắn cũng thật sự không hề đi tìm lại thạch tâm của mình.
Có nó và không có nó, có gì khác nhau sao?
Hắn chăm chỉ tu hành, cố gắng bảo vệ giang sơn bệ hạ gây dựng, bình định tình hình yêu tộc rối loạn cũng đã làm hắn cạn kiệt sức lực. Đến nỗi những thứ tình tình ái ái đó, Ngọc Sương khinh thường đi xem, cũng hoàn toàn không muốn dính tới.
Ở trong lòng Ngọc Sương, thứ gọi là "tình" đã hại chết Thánh Yêu Hoàng bệ hạ hắn sùng bái nhất, nó còn đáng sợ hơn so với tâm ma.
Nhưng mặc cho ai cũng không thể nào ngờ tới, hắn chỉ vì đi tìm kiếm nơi Đại Đạo Thánh Binh rơi xuống mà thôi, thế nhưng lại cố tình rơi vào một hồi ảo cảnh phàm nhân, cố tình ở bên trong ảo cảnh lại trở thành vợ chồng với một người khác.
Trong ảo cảnh kia, tất cả những việc xảy ra đều là người thật việc thật.
Hắn nhớ rõ mình đã quyến rũ đối phương như thế nào, cũng nhớ rõ mình dùng trăm phương ngàn kế gả chồng như thế nào, cũng nhớ rõ những ngày ngày đêm đêm triền miên với nhau như thế nào.
Tất cả đều không phải là thứ hắn muốn quên là có thể quên.
Nếu người đó không phải là Nhân Hoàng Tịch Chu, mà là một tu sĩ khác, chắc chắn sau khi Ngọc Sương tỉnh lại sẽ trực tiếp đi giết người, hoặc là dứt khoát xóa bỏ đoạn ký ức đó của đối phương là được. Còn nếu thật sự luyến tiếc thì có thể nhận người, đặt ở bên trong Cung Yêu Hoàng, cứ thể qua lại mười năm, chắc chắn đoạn nhân quả tình cảm không thể hiểu được đó cũng sẽ biến mất sạch sẽ.
Nhưng cố tình người đó lại là Tịch Chu, là vua của nhân tộc. Nghĩ tích cực một chút mà nói, lấy địa vị của nhân tộc trong cửu thiên thập giới hiện giờ thì địa vị của Tịch Chu còn cao hơn hắn một chút. Bởi thế nếu phải nói bên nào chịu thiệt hơn thì chắc chắn sẽ là bên Nhân Hoàng có thanh danh cao hơn.
Ngọc Sương thân là Yêu Hoàng, sao có thể đã không hiểu Tịch Chu?
Tịch Chu ở bên trong nhân tộc cũng được coi là nhân vật giỏi giang, hắn xuất thân đạo thống trong sạch, nghe nói sư tổ của hắn chính là đệ tử dưới trướng Nữ Oa thánh nhân. Mà hắn cũng là đệ tử xuất sắc nhất trong đạo thống tiên tu bọn họ.
Nhân Hoàng đời trước Tịch Chu có tính cách rất mạnh mẽ, dẫn tới mối quan hệ giữa nhân tộc yêu tộc và ma tộc xảy ra tranh chấp, dẫn tới có rất nhiều tiên nhân nhân tộc bị Nhân Hoàng đời trước tra tấn. Nếu không phải thời điểm mấu chốt các nhân tộc liên hợp lại, chỉ sợ Nhân Hoàng đời trước đã định tập kết đại quân trực tiếp tấn công tầng trời Tiêu Dao và tầng trời Thị Phi.
Nhân Hoàng hung hãn như thế đã mang đến cho nhân tộc vô số phiền toái. Cũng bởi vì nguyên nhân như thế mà khi các yêu tộc ở tầng trời Tiêu Dao gianh giành vị trí Yêu Hoàng mới không bị nhân tộc thừa vắng mà vào, chính là do lãnh đạo bên phía nhân tộc cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu.
Có Nhân Hoàng đời trước như thế làm đối lập, tân nhân hoàng tiếp theo phải tìm một người có tính cách hiền lành mới được. Mà Tịch Chu còn nổi tiếng có tính cách tốt, thiên phú cao, tu vi cũng không tệ, lúc hắn bị các nhân tộc vây quanh dẫn vào Đạo trường Phục Hy cũng là lúc Đạo trường Phục Hy xuất hiện dị tượng liên tục. Cứ thế, Tịch Chu lập tức được chọn làm Nhân Hoàng ngay tại chỗ.
Vào thời kì Tịch Chu trở thành Nhân Hoàng, hắn cũng không hề đi gây chuyện, ngược lại bởi vì tính tình tốt mà khiến cho rất nhiều tiên nhân không tôn kính mình. Nhưng việc trong nhân tộc vốn hỗn tạp, có Nhân Hoàng không gây chuyện cũng không tham quyền mới là tốt nhất.
Người đều có thói hư tật xấu, rất nhiều tiên nhân một khi có tu vi cao thì sẽ dễ dàng xem người có tu vi thấp như rác rưởi. Mà Nhân Hoàng chính là người đứng đầu nhân tộc, thế nhưng Tịch Chu lại có thể qua ngàn ngày như một, tâm tính cỡ đó ai gặp cũng phải khen một câu hay.
Ngọc Sương biết Tịch Chu không thích gây chuyện, bởi vậy sau khi hắn trở thành Yêu Hoàng thì trực tiếp truyền lời nhắn cho Tịch Chu, cho thấy yêu tộc không có tâm tư gây sự, hai bên luôn bình yên không xảy ra việc gì.
Trước khi sư kiện ảo cảnh xảy ra, mối quan hệ giữ hắn và Tịch Chu cũng chỉ giới hạn trong việc công xử theo phép công.
Nhưng đợi sau khi sự kiện ảo cảnh kết thúc, đặc biệt là khi Chu Trường Dung chết, Sư Vô Cữu tự phong ấn bản thân trăm năm, quan hệ giữa Ngọc Sương và Tịch Chu không thể tránh khỏi gia tăng.
Vốn ban đầu hai người bọn họ đều không hẹn mà cùng áp dụng phương thức xử lý lạnh để đoạn ký ức kia hoàn toàn phai nhạt. Nhưng bởi vì sự việc về Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã nháo đến mức ồn ào náo động, hai người bọn họ là chủ nhân hai tộc, trong lúc cuối cùng lại đứng về phía Chu Trường Dung, muốn không gặp nhau thì sao có thể?
Người mơ ước Sổ Sinh Tử đâu chỉ có ngàn vạn? Yêu tộc cũng được, nhân tộc cũng tốt, các tộc đều đang ngo ngoe rục rịch, hận không thể đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra Sổ Sinh. Ngọc Sương là vì để trấn an nhân tâm, không thể không liên thủ với Tịch Chu.
Yêu Hoàng Nhân Hoàng liên thủ cùng nhau lên tiếng, để các sinh linh trong cửu thiên thập giới biết thái độ của bọn họ, sự việc mới thoáng bình yên hơn một chút. Ít nhất ở bên ngoài bọn họ không dám tiếp tục quậy, muốn gây sự cũng phải trộm gây sự, tránh cho bị Ngọc Sương và Tịch Chu bắt được nhược điểm.
Ngọc Sương còn đỡ hơn một chút.
Hắn vốn dĩ đã không có tim, ký ức trong ảo cảnh đối với hắn mà nói cũng chỉ gây thêm nhiều xấu hổ cùng mê hoặc, lúc nhìn thấy Tịch Chu cũng chỉ hơi không được tự nhiên, cảm thấy có chút không đúng vì quấy nhiễu Tịch Chu tu hành mà thôi. Có điều đối phương là nhân tộc, hắn là yêu tộc, lập trường vốn dĩ đã không giống nhau, như vậy ngẫm lại cũng có thể vứt bỏ bỏ qua.
Nhưng rõ ràng Tịch Chu chịu ảnh hưởng hơn rất nhiều.
Có đôi khi hắn nhìn Ngọc Sương, bản thân sẽ không thể ý thức được có điều gì không đúng, nhưng cũng may hắn có thể nhanh chóng điều tiết lại cảm xúc, về mặt ngoài sẽ không để ai nhìn ra. Nhưng dù Tịch Chu có nghĩ như thế nào thì Ngọc Sương cũng sẽ không bao giờ hỏi và cũng sẽ không hỏi.
Chờ tới bây giờ, sự kiện Nhân Hoàng Tịch Chu chết đã không thể gạt được người, người bên ngoài cũng chỉ biết Tịch Chu hy sinh vì ngăn cản đại kiếp nạn thiên địa, nhưng thật ra có không ít tiên nhận nhận được ân huệ từ hắn khóc thầm bên ngoài Đạo trường Phục Hy mấy ngày liền.
Sau khi tầng trời Hoàng Tuyền mở cửa, những oan hồn bị trấn áp bên dưới Đạo trường Phục Hy cũng trở về tầng trời Hoàng Tuyền, Đạo trường Phục Hy hoàn thành sứ mệnh của mình thì lặng lẽ đóng cửa, dường như không định nghênh đón Nhân Hoàng mới. Bản thân Tiên giới cũng bị tử thương thảm trọng vì đại kiếp nạn, có Nhân Hoàng hay không có Nhân Hoàng, bọn họ chỉ rối rắm một đoạn thời gian rồi thì bỏ qua không thèm để ý nữa.
Đạo trường Phục Hy cũng đã đóng, còn cần Nhân Hoàng làm gì?
Chỉ là đôi khi, bọn họ sẽ càng thêm nhớ tới khoảng thời gian có Tịch Chu.
"Sương Nhi, từ sau khi con nhận được công đức, dường như con có rất nhiều tâm sự." Ngọc Tư nhìn Ngọc Sương lớn lên từ nhỏ, sao có thể không nhìn ra vẻ mất hồn mất vía của Ngọc Sương?
Lão đúng là cũng biết một ít về mối quan hệ giữa Ngọc Sương và Tịch Chu, nhưng mà bởi vì Ngọc Sương không có thạch tâm, lão cũng không hề đặt chuyện đó ở trong lòng. Nhưng hiện tại, Ngọc Sương đã có được công đức nhờ vào việc ngăn cản đại kiếp nạn thiên địa, số công đức kia đền bù cho Ngọc Sương viên thạch tâm bị đào mất, bây giờ Ngọc Sương đã có thể cảm giác được thất tình lục dục.
Công đức chỗ nào, rõ ràng là thứ giết người mà?
Ngọc Tư sống lâu như vậy, có việc gì mà chưa từng gặp qua? Nếu Tịch Chu không chết thì thôi, nhưng cố tình hắn đã chết, còn là chết ở bên cạnh Ngọc Sương. Hiện giờ Ngọc Sương mới chớm nở thất tình lục dục, sao có thể lờ đi cho qua?
Có điều Ngọc Tư lại cảm thấy rất may mắn bởi vì Tịch Chu chết.
Ngọc Sương và hắn chưa từng có bắt đầu, dù có chút tình cảm thì cũng sẽ dần phai nhạt theo thời gian.
"Ông nội, con chỉ là có chút buồn trong lòng, khó có thể bỏ qua, cảm xúc như vậy trước kia chưa bao giờ có." Vẻ mặt Ngọc Sương đầy khó hiểu, "Con đang nghĩ, thật ra hắn cũng không cần phải chết."
"Nhân tộc khác với chúng ta, bọn họ sẽ luôn coi trọng một ít vật ngoài thân." Ngọc Tư hơi suy tư trong chốc lát rồi nói, "Làm Nhân Hoàng, Tịch Chu không thể ngăn cản Dịch Chi Xuân, tạo thành tử thương thảm trọng cho nhân tộc hiện giờ. Dù cuối cùng hắn đã dừng cương trước bờ vực, nhưng sai lầm cũng đã đúc thành, hắn bụng làm dạ chịu."
"Nhưng đó không phải ý nghĩ xuất phát từ hắn, hắn chỉ thuận theo thiên đạo mà thôi."
"Thiên đạo bảo ngươi chết thì sao ngươi có thể sống?" Ngọc Tư thở dài, lắc đầu, "Nếu hắn làm Nhân Hoàng thì hắn phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Từ xưa đến nay, các Nhân Hoàng có mấy ai được chết già đâu? Khí vận một tộc đè trên thân một người, vốn người đó đã phải hy sinh. Sương Nhi, bây giờ nếu bảo con hy sinh vì yêu tộc, con có bằng lòng không?"
"Nếu con là Yêu Hoàng, tất nhiên sẽ bằng lòng." Ngọc Sương khẳng định trả lời nói.
"Nói vậy thì Nhân Hoàng cũng bằng lòng."
Ngọc Sương cũng biết ông nội nói rất đúng, chỉ là trong lòng hắn vẫn không thể bỏ qua khúc mắc mà thôi.
Qua vài năm, sự việc bên trong yêu tộc cũng không còn bận rộn như trước, Ngọc Sương lập tức đến tầng trời Hoàng Tuyền cầu kiến Chu Trường Dung.
Bây giờ tầng trời Hoàng Tuyền đã mở ra với bên ngoài, muốn đi vào không hề khó, nhưng mà nếu muốn nhúng tay vào nhân quả luân hồi thì khó hơn lên trời.
Mặc kệ là đệ tử tiên nhân nhà ai chết, người muốn nhờ giúp đệ tử đầu thai vào nhà tốt đều sẽ không thành công. Chu Trường Dung dầu muối không ăn, nếu có người dám chơi trò ở trước mặt hắn, trừ phi ngươi có thể bảo đảm mình có thể một hơi trở thành Thánh Nhân thoát khỏi sự khống chế của Sổ Sinh Tử thì bằng không đợi ngươi sau khi chết sẽ cộng thêm cái tội "Nhiễu loạn luân hồi" lên đầu. Đến lúc đó ngươi có thể đầu thai thành cái gì, khó mà nói được.
Ngọc Sương thoáng nhìn tầng trời Hoàng Tuyền trật tự ngăn nắp, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Ít nhất điều này chứng minh cố gắng của mọi người đều có giá trị, một mình Chu Trường Dung đã đủ để xử lý tốt tầng trời Hoàng Tuyền.
Nếu Tịch Chu có thể thấy được cảnh tượng hiện giờ, hẳn trong lòng cũng sẽ rất vui.
Lúc Ngọc Sương đến tìm Chu Trường Dung, vừa lúc Chu Trường Dung đang bận phụ đạo cho các đệ tử ký danh, Sư Vô Cữu thì đang nhàm chán bắt mấy lệ quỷ gây chuyện, nhấc tay biến bọn họ thành cục đá, chơi tạc đá trên sông Vong Xuyên.
"Ồ hô, đúng là khách hiếm, Ngọc Sương sao ngươi lại đến đây?" Sư Vô Cữu ném đống đá do bọn lệ quỷ biến thành vào sông Vong Xuyên, vỗ vỗ tay chạy lại, "Chẳng lẽ yêu tộc xin ngươi đến đây nhờ vả quan hệ?"
"Đúng là ta muốn đến đây nhờ việc, có điều không phải vì người khác, mà là vì ta." Ngọc Sương đối đãi với Sư Vô Cữu vô cùng cung kính.
Vào thời khắc quyết chiến cuối cùng giữa Chu Trường Dung và Dịch Chi Xuân, hắn cũng ở bên cạnh nhìn, cũng biết Sư Vô Cữu là đại đạo thánh binh. Đại đạo thánh binh năm xưa Thánh Yêu Hoàng đại đế có trước khi chết, đúng thật là Sư Vô Cữu.
"Nói nói xem, chỉ cần không quá phận, ta sẽ giúp ngươi nói với nhóc lừa đảo." Sư Vô Cữu rất tò mò, Ngọc Sương là Yêu Hoàng, muốn cái gì mà không có được, còn có chuyện gì có thể làm khó hắn sao? Càng không cần phải nói hắn còn tự mình chạy đến tầng trời Hoàng Tuyền.
"Ta muốn tra xem...... sau khi Nhân Hoàng Tịch Chu chết, có chuyển kiếp luân hồi không?" Ngọc Sương do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra ý đồ mình đến, "Gần đây ta thường xuyên nhớ đến hắn, cảm giác này rất kỳ lạ."
"Ngươi tu hành nhiều năm, bởi vì không có thạch tâm, cho nên chưa từng có tình kiếp." Sư Vô Cữu bây giờ đã là Chuẩn Thánh, vừa thấy Ngọc Sương đã biết vấn đề mấu chốt nằm ở đâu, "Tình kiếp không phải người nào cũng có, nhưng cố tình ngươi và hắn lại liên quan đến nhau, công đức cho ngươi lại đến không đúng lúc, vì vậy mới rơi vào tình cảnh này."
Nhưng dù sao Ngọc Sương cũng là Yêu Hoàng, một sợi tình ý nhạt nhẽo, muốn vượt qua tình kiếp không hề khó.
"Bây giờ vẫn chưa tan học, mấy đệ tử kia xém nữa rớt môn cơ bản, nhóc lừa đảo quyết tâm đào tạo lại bọn họ. Còn việc về Tịch Chu, không cần ngươi nói bọn ta cũng quan tâm. Tính tính thời gian, hẳn hiện tại hắn cũng đã trưởng thành."
Nói tới đó, Sư Vô Cữu cười với Ngọc Sương, "Hắn là Nhân Hoàng, lại có liên quan đến Dịch Chi Xuân, tất nhiên phải gánh chịu nhân quả. Có điều bản thân hắn chết vì nhân tộc, hơn nữa nhóc lừa đảo cũng có tâm giúp hắn một phen, cho nên thời gian hắn đầu thai chỉ chậm hơn một chút mà thôi, nhưng tốt xấu cũng đầu thai thành người, có vài phần cơ duyên. Lúc đó ta đã lặng lẽ xem qua Sổ Sinh Tử, vận mệnh đời hắn sẽ có một chút nhấp nhô không thuận, nhưng mà hắn cũng có cơ hội phi thăng thành tiên. Còn nếu đời này không được thì chắc đời sau sẽ được thôi."
Dứt lời, Sư Vô Cữu trực tiếp mang theo Ngọc Sương rời khỏi tầng trời Hoàng Tuyền tới hạ giới.
"Lúc Tịch Chu sinh ra, ta và nhóc lừa đảo cũng có tới gặp hắn một lần." Sư Vô Cữu chỉ chỉ về phía thôn trang nho nhỏ nào đó, "Kìa, ngươi xem, vẫn còn là một thằng nhóc."
Thật ra không cần Sư Vô Cữu chỉ, Ngọc Sương cũng đã có thể phân biệt ra đâu là kiếp sau của Tịch Chu trong nhóm người này.
Kiếp sau của Tịch Chu chỉ còn giữ lại sáu bảy phân tương tự, nhưng vẻ ôn hòa trong ánh mắt lại không thể nào che giấu được.
Nước sông Vong Xuyên đối với bậc đại năng Nhân Hoàng như Tịch Chu, không thể nói là nó không có hiệu quả, nhưng chỉ sợ cũng không đủ để hủy diệt hết bản chất riêng biệt của Tịch Chu, biến hắn thành một người hoàn toàn khác.
Đây chỉ là một thôn trang bình thường, Tịch Chu chuyển kiếp biến thành một thợ săn, không thể không nói, đúng là một cọc duyên phận.
Lúc này, thiếu niên đang thương lượng giá cả với một tiểu thương thu mua thổ sản vùng núi.
"Cáo ta săn toàn thân tuyết trắng, lúc ấy khi ta săn thú cũng đã cố hết sức không để máu dính vào lông, giá cả còn cao hơn so với lông cáo bình thường vài lần. Nếu ngài chỉ dùng chút bạc này để thu mua thì ta sẽ đánh xe bò đến huyện thành rao hàng, mời các cô các bà nhà gia đình giàu có nhìn xem thử......"
Sau khi trao đổi qua lại, thương nhân kia cũng không dám coi khinh thiếu niên trẻ tuổi nữa, "Bạc trên người ta không đủ, nhưng mà ta lại rất thích lông này của ngươi. Không bằng như vầy đi, ta ở đây có một số hàng hóa, ngươi nhìn xem có muốn dùng hay không, khấu trừ một ít tiền bạc nhé."
Thiếu niên dừng một chút, dường có chút rối rắm do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý bán.
Thương nhân mua hàng hóa ước chừng có mấy xe lớn, tốt xấu đều có, cuối cùng giá cả thế nào còn không phải do thương nhân định đoạt hay sao? Hắn đánh giá thấy thiếu niên rất có bản lĩnh săn thú, thế nhưng ở phương diện phân biệt hàng hóa tốt xấu chỉ sợ cũng không có bao nhiêu kiến thức.
Quả nhiên như thương nhân sở liệu, thiếu niên chọn hầu như đều là đồ vật không quá đáng giá, thương nhân sợ hắn đổi ý, vội vàng đổi đồ với hắn, vô cùng vui vẻ mang lông cáo đi. Lại không biết, thiếu niên chọn lựa ra đều là những món đồ quý giá nhất hắn có.
Đặc biệt là chiếc tượng gỗ được điêu khắc thoạt nhìn rất bình thường, nhưng giấu bên trong tượng gỗ toàn là viên kim châu, xuất xứ từ các gia đình giàu có.
"Hai mắt hắn!" Ngọc Sương sao có thể không nhìn ra, rõ ràng thiếu niên đã nhìn thấu giá trị hàng hóa nên mới có thể gãi đúng chỗ ngứa chọn các món đồ đó. Thương nhân bất nhân, thiếu niên cũng không hề khách khí với gã, chọn đều là thứ tốt.
Hiện giờ thiếu niên không có tu vi, vậy rốt cuộc nhãn lực từ đâu mà ra?
Như vậy chỉ có thể nói là do hai mắt của hắn!
"Mắt Khuy Chân hắn lấy được từ Diệp Vệ lúc trước, vậy mà nó cũng chuyển kiếp theo hắn sao?" Cuối cùng Ngọc Sương đã hiểu vì sao biểu cảm của Sư Vô Cữu kì lạ đến thế, còn nói đời này Tịch Chu vận mệnh nhấp nhô.
Có hai mắt Khuy Chân đi theo, hắn muốn bình an sinh hoạt cũng khó.
"Diệp Vệ đã thành tinh quỷ, nhất vinh cùng vinh với nhóc lừa đảo, xem như đã nửa thoát ly khỏi sự khống chế của Sổ Sinh Tử. Mắt Khuy Chân mang đến cho hắn rất nhiều thống khổ, hiện giờ duyên phận đã hết. Nếu hai mắt tới chỗ Tịch Chu thì tất nhiên sẽ là của Tịch Chu."
Lúc trước Tịch Chu bị bại lộ bởi hai mắt này, nhưng hôm nay hắn sau khi hắn chuyển kiếp vẫn mang theo hai mắt như cũ, đúng là châm chọc đến cực điểm.
Nhất thời Ngọc Sương không biết nên nói gì.
Hắn dường như có chút lo lắng nhìn phương hướng thiếu niên rời đi.
Một cặp mắt như thế, không thể nào giấu giếm được.
"Trên Sổ Sinh Tử nói gì về vận mệnh của hắn?" Ngọc Sương trầm mặc trong chốc lát, vẫn lắm miệng hỏi ra lời.
"Nếu đời này thuận lợi, chắc là hắn sẽ bái nhập tông môn tu chân, sau đó sẽ có một đạo lữ, rồi hắn sẽ gặp phải đạo lữ phản bội, nản lòng thoái chí, cuối cùng vượt qua ải tình độ kiếp phi thăng." Sư Vô Cữu dứt khoát lưu loát nói ra ghi chép trên Sổ Sinh Tử, "Có điều ghi chép bên trên Sổ Sinh Tử cũng sẽ có khả năng thay đổi, chỉ cần kết quả cuối cùng giống nhau, ở giữa xuất hiện một số chênh lệch về thời gian cũng được. Tình huống của Tịch Chu đặc thù hơn một ít, bởi vì có thể hắn vẫn sẽ còn giữ lại một chút ký ức, chưa chắc sẽ phát triển như Sổ Sinh Tử ghi chép. Nếu đời này không thuận lợi, hắn sẽ phải đi thêm một đời hoặc là kiếp sau gặp phải tình kiếp, lần nữa phi thăng."
Tình kiếp của Ngọc Sương và Tịch Chu là đôi bên bổ sung cho nhau.
Bởi vậy hiện giờ khi Ngọc Sương bị một sợi dây tình gây khó khăn thì tình kiếp của Tịch Chu cũng sẽ bù đắp lại ở kiếp sau của hắn.
Tất cả đều có nguyên nhân, không thể sửa đổi.
Ngọc Sương nhìn nhìn, cuối cùng không nói gì, chỉ sợ trong lòng hắn cũng đã có một số dự định.
"Mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, chỉ cần không quá phận, nói với ta một tiếng là được." Sư Vô Cữu xem như cho Ngọc Sương một lời hứa hẹn, "Nhưng mà tình ý này của ngươi không thâm, chỉ cần bỏ ra một chút thời gian thì sẽ vượt qua thôi, đừng quá để ý."
Sư Vô Cữu vẫn rất xem trọng Yêu Hoàng Ngọc Sương, nếu không có Ngọc Sương, chẳng phải yêu tộc sẽ chạy đến chỗ hắn xin hắn làm Yêu Hoàng sao?
Vậy thì không được.
Tầng trời Hoàng Tuyền có rất nhiều thứ thú vị.
Chỉ cần nghe các linh hồn kể lại chuyện xưa của mình trước khi chết đi thì Sư Vô Cữu đã có thể nghe mãi không chán rồi.
Bởi vì chuyện xưa của mỗi người đều không giống nhau.
"Thiếu Chủ, ta nghĩ kỹ rồi." Thật ra Ngọc Sương rất nhanh chóng trả lời, quyết đoán hơn Sư Vô Cữu nghĩ nhiều, "Nếu trên Sổ Sinh Tử đã có điều ghi chép lại thì không bằng ta đi giúp hắn vượt qua tình kiếp, thuận tiện cũng giúp ta vượt qua."
Nhóc con Ngọc Sương này không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng thì chỉ có làm người hết hồn.
"Ngươi...... Ngươi đừng xúc động." Sư Vô Cữu theo bản năng phản bác nói, "Yêu tộc không thể một ngày vô chủ."
"Chỉ là ở hạ giới vài thập niên thôi, hiện giờ yêu tộc chỉ cần sinh sôi nảy nở là được, không cần ta thường xuyên tọa trấn." Trái lại Ngọc Sương nở nụ cười, nhìn dáng vẻ rất là nhẹ nhàng, "Cũng xin Thiếu Chủ giúp ta làm một việc, tạm thời phong ấn lại tu vi của ta, để ta hóa thành thân người, đi xuống hạ giới một chuyến đi."
Thấy thái độ Ngọc Sương kiên định, ngược lại Sư Vô Cữu cũng không tiện khuyên thêm.
"Nhân tộc gian trá giảo hoạt có rất nhiều, nếu ngươi hóa thành thân người, chỉ sợ không thể tính kế lại người khác đâu." Sư Vô Cữu đào tim móc phổi mà khuyên.
Ngọc Sương không nhịn được mà bật cười, một lát sau mới nói, "Thiếu Chủ lo lắng nhiều. Ta cũng là vì tốt cho mình, nếu ta và hắn nên duyên ở hạ giới, như vậy diệt duyên ở hạ giới cũng chưa chắc không thể. Đến nơi đến chốn, mới có thể được thiên đạo chứng nhận."
Lời đã nói đến mức đó, Sư Vô Cữu chỉ có thể đồng ý.
"Đa tạ Thiếu Chủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.