Dựa theo ý nghĩ ban đầu của Ngọc Sương thì hắn sẽ xuống hạ giới, bái nhập vào tông môn Tịch Chu muốn bái nhập, thay thế vận mệnh chú định bị đạo lữ phản bội của Tịch Chu, nhờ đó có thể chặt đứt tình duyên giữa bọn họ, lại có thể bảo đảm Tịch Chu có thể thuận lợi phi thăng thành tiên.
Có vậy, về sau hắn cũng sẽ không cần phải phiền não nữa rồi.
Nhưng Ngọc Sương ngàn tính vạn tính, vẫn tính sót một điều, đó chính là hắn.
Tuy tu vi bị phong ấn hóa thành thân người, nhưng dung mạo của hắn chưa đổi, hơn nữa hắn là linh ngọc hóa hình, chẳng sợ chỉ tiết lộ ra một tia linh khí thì đối với các tu sĩ giới tu chân mà nói cũng là dụ hoặc khó có thể miêu tả.
Tịch Chu đời này cũng tên là Tịch Chu, đó là do hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cố ý, có điều cũng tiện cho Ngọc Sương, tránh cho đến lúc chạm mặt mà kêu sai tên thì rất xấu hổ.
Tông môn Tịch Chu muốn bái nhập đời này tên là Minh Nhật Tông. Lại nói tiếp thì Minh Nhật Tông cũng có chút quan hệ với mấy người Chu Trường Dung, bởi vì Minh Nhật Tông chỉ là tông môn mới vừa thành lập được hai trăm năm, tổ sư khai phái chính là tu sĩ đã từng kề vai chiến đấu đi theo mấy chị em Mai Hà ở Thế Gian, sau đó được nhận công đức thuận lợi phi thăng.
Cũng bởi vì nguyên nhân đó, Minh Nhật Tông thường ôm thiện ý với phàm nhân bình thường, ngay cả việc thu đồ đệ cũng sẽ chọn ở phàm tục nhiều hơn, hơn nữa quy củ sư môn nghiêm khắc, không cho phép bọn họ đối xử không tốt với phàm nhân, Tịch Chu cũng bởi vì đó mà mới gia nhập Minh Nhật Tông.
Ngọc Sương muốn bái trở thành đệ tử dưới trướng sư phụ mệnh định của Tịch Chu, trở thành sư huynh của hắn, gần quan thì được ban lộc, đương nhiên sẽ tiện hơn nhiều. Nhưng tư chất nhân phẩm Ngọc Sương như thế, hắn chỉ vừa mới đến trước sơn môn Minh Nhật Tông đã nhanh chóng tốc hành thông qua thí nghiệm đồ đệ. Điều đó lập tức làm kinh động đến thái thượng trưởng lão Minh Nhật Tông.
Vị thái thượng trưởng lão nọ cũng đã từng được nhận công đức, lập tức nhận ra Ngọc Sương cũng mang theo công đức. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng Ngọc Sương là kiếp sau của một tu sĩ nào đó đã từng kề vai chiến đấu với bọn họ, bởi vậy mới được tư chất dung mạo như thế, còn mang theo công đức.
Tác dụng của công đức, thái thượng trưởng lão biết rất rõ. Lão nghĩ, chắc hẳn Ngọc Sương chỉ tới tông môn bọn họ dừng chân một lát, nói không chừng qua mấy trăm năm là đã có thể thuận lợi phi thăng. Nhân tài cỡ đó, nếu tùy tiện ném cho hắn một sư phụ, chẳng phải sẽ kết thù sao? Bởi vậy, thái thượng trưởng lão chủ trì mở tế đàn, đại sư phụ thu đồ đệ, sau đó Ngọc Sương sẽ trở thành sư đệ của mình, một hơi nâng Ngọc Sương lên trên vị trí tối cao bên trong nội bộ Minh Nhật Tông
Đệ tử Minh Nhật Tông kinh ngạc không biết phải nên nói như thế nào cho đúng, thế nhưng sau khi Ngọc Sương một năm thành Trúc Cơ, ba năm lên Kim Đan, mười năm tới Nguyên Anh, những người đó đã hoàn toàn chết lặng.
Thì ra lời nói lúc say rượu của thái thượng trưởng lão là thật, đây là kiếp sau của một vị đại năng mang theo công đức, về sau chắc chắn sẽ phi thăng thành tiên, bọn họ và người ta căn bản không cùng một đẳng cấp.
Không ngờ là ngay cả bản thân Ngọc Sương cũng rất mờ mịt.
Tốc độ tu hành của hắn thế này là rất nhanh sao? Nhưng mà hầu hết các ấu tể mang huyết mạch yêu tộc bình thường từ khi mới sinh ra đã không kém kỳ Nguyên Anh là bao rồi, còn nếu huyết mạch càng cao thì khi sinh ra đã có tu vi Thiên Tiên Kim Tiên. Hắn tính theo tuổi thọ của nhân tộc nên mới định ra thời gian như vậy, kết quả sao lại thế?
Ngọc Sương nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, vẫn cho rằng không phải mình sai.
Với địa vị của hắn, các tiên nhân nhân tộc mà hắn gặp được đều là những người vạn năm có một, là rồng phượng bên trong loài người. Bởi vì những người đó cho hắn ấn tượng rất sâu, từ đó hắn đã nghĩ rằng phần lớn nhân tộc đều như vậy, có thể nói là chắc chắn là vậy.
Tu sĩ bình thường có thể phi thăng đều ít ỏi không có mấy ai, mà trong số những tiên nhân đã phi thăng, người có thể gặp Ngọc Sương càng thêm khan hiếm. Ngọc Sương hiểu lầm như thế, ngược lại cũng không thể trách hắn.
Chỉ là hiện tại đã vậy, so với kế hoạch hắn định ra từ trước đã hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Tu sĩ trong Minh Nhật Tông, từ trên xuống dưới, dù tính thêm đương nhiệm chưởng môn nhìn thấy hắn đều sẽ cung kính kêu một tiếng "Tiểu sư thúc", không ai dám liếc mắt nhìn hắn thêm một cái. Trái lại không phải nói Ngọc Sương không biết tình người, mà là do đệ tử từ trên xuống dưới Minh Nhật Tông đều biết, dung mạo đỉnh cao của Thái thượng Tiểu sư thúc, nhìn nhiều dễ sinh tâm ma.
Từ khi Tiểu sư thúc tới Minh Nhật Tông bọn họ, đủ kiểu tu sĩ bên trong tu chân giới đến bái phỏng ngày càng nhiều. Tiểu sư thúc đi ra ngoài một vòng thì sẽ có vô số đệ tử ưu tú các môn phái khác đòi chết đòi sống muốn chuyển tới Minh Nhật Tông bọn họ.
Đương nhiên, số lượng đệ tử Minh Nhật Tông bọn họ thanh tâm quả dục cũng càng ngày càng nhiều. Năm rồi thì vẫn còn có được mấy đôi đạo lữ kết thành duyên tốt, nhưng năm nay ngay cả một chút tiếng gió cũng chẳng có.
Gặp qua phong thái xuất sắc của Tiểu sư thúc, ai còn xem được người khác nữa sao? Dù là tự nhìn mình trong ngươi cũng còn có chút không muốn nhìn.
Vốn ban đầu Tịch Chu hẳn phải là người xuất sắc nhất bên trong đám đệ tử, tư chất kiếp này của hắn là Thiên linh căn, có thể nói là thiên tài khó gặp. Nhưng bởi vì Ngọc Sương mà dẫn tới thêm một đống đệ tử cộng thêm các tiểu công tử, các tiểu thư của các thế gia tu chân tới, có vài người có Thiên linh căn giống như Tịch Chu, Song linh căn thì lại càng nhiều không đếm xuể, không biết đã làm biết bao nhiêu môn phái âm thầm nghiến răng sau lưng.
"Các vị sư đệ sư muội, nếu các ngươi đã thông qua tuyển chọn gia nhập Minh Nhật Tông ta thì cứ yên tâm tu hành. Nhưng mà có một số điều ta phải nhắc nhở các ngươi, ngàn vạn lần các ngươi đừng đi đường sau núi, bằng không đến lúc đó chúng ta cũng cứu không được các ngươi. Các ngươi tuổi nhỏ, không biết người lợi hại nơi đây."
"Sau núi là nơi của vị trích tiên nhân kia sao?" Một thiếu nữ vẻ ngoài xinh xắn cười hì hì nói, "Ai nha, ta đến đây là vì ngài ấy đó."
"Xem ra sư muội có chuẩn bị mà đến."
"Hi hi, không phải hồi trước giới Tu chân đã tổ chức thịnh hội chúc mừng phục hồi sao? Khi đó ta cùng mấy tỷ tỷ lúc đi theo cha mẹ góp vui. Lúc ấy, Minh Nhật Tông cực kỳ nổi bật, ta vẫn còn nhớ rất rõ. Cho nên nghe nói tông môn thu đồ đệ, ta lập tức vượt ngàn dặm xa xôi đến đây."
"Khụ, ta cũng là vì tò mò, bởi vì nghe ông nội ở nhà nhắc đến, cho nên mới muốn lại đây."
"Ta cũng muốn gặp một lần!"
"Không biết Ngọc sư thúc có thu đồ đệ hay không?"
Bởi vì bối phận của Ngọc Sương thật sự quá cao, có rất nhiều tiểu bối không biết nên xưng hô như thế nào nên dứt khoát trực tiếp gọi là "Tiểu sư thúc", dù sao bối phận giới Tu chân rất loạn, cũng không thiếu thêm một vấn đề như vậy.
Tịch Chu hơi mời mịt, hắn nhìn nhìn các đồng bạn bên cạnh mình, tò mò không thôi, "Các ngươi nói đến ai vậy?"
"Ha ha, Tịch Chu ngươi mới đến từ Thế Gian, chắc chắn không biết đâu. Chúng ta nói, tất nhiên là bảo vật trấn tông Minh Nhật Tông, Ngọc Sương Ngọc tiểu sư thúc đó."
Ngọc Sương?
Tịch Chu nghe cái tên đó, trong lòng đột nhiên sinh ra một loài rung động kỳ diệu, tự mình lẩm bẩm, "Hình như ta đã từng nghe nhắc đến cái tên này ở đâu đấy rồi."
"Nghe nói đến tên là quá bình thường." Thiếu nữ nọ tiếp tục nói, "Mọi người đều nói, nếu ai có thể bình tĩnh nhìn kỹ Ngọc Sương Ngọc tiểu sư thúc trong một khắc mà không rung động thì về sau chắc chắn sẽ không sinh tâm ma!"
"Chẳng phải vậy sao? Ta nghe nói sau lần thịnh hội kia có rất nhiều đại năng sau khi trở về phải bế quan vượt qua tâm ma ấy. Vẻ đẹp của Ngọc tiểu sư thúc, thật là làm khiếp sợ cả giới tu chân chúng ta mà. Dù về sau Ngọc tiểu sư thúc lên Tiên giới, bàn về mỹ mạo chỉ sợ cũng không có ai địch nổi."
Tịch Chu vừa mới tới Minh Nhật Tông, sự việc về Minh Nhật Tông cái biết cái không, nhưng thật ra vấn đề liên quan đến Ngọc Sương Ngọc tiểu sư thúc thì cái gì cũng biết.
Nghe được nhiều, Tịch Chu cũng không khỏi tò mò.
Rốt cuộc phải là kiểu người như thế nào mới có thể làm người từ trên xuống dưới Minh Nhật Tông kính ngưỡng như thế nhỉ?
"Tóm lại, các ngươi cố gắng đừng đi sau núi, tâm tính các ngươi không kiên định, lỡ đâu huỷ hoại đạo tâm thì không xong. Trước kia cũng có một đệ tử ngây ngốc, chạy lên núi không cẩn thận nhìn thấy bóng hình Tiểu sư thúc, về sau cả đêm không thể ngủ, bị bệnh tương tư, hơi thở thoi thóp. Cuối cùng là nhờ Tiểu sư thúc quan tâm, ra tay xóa đi ký ức của đệ tử kia, sau đó chúng ta đưa tiểu đệ tử nọ xuống núi. Vốn dĩ tư chất hắn không tồi, mà sau khi trãi qua sự kiện đó thì cũng vô duyên với tu hành......"
Lời này làm mọi người hơi ưu tư trong lòng.
Trước khi bọn họ vẫn chưa ổn định tu vi, vẫn nên thành thật một chút vậy.
Lòng tò mò mạnh cũng đâu thể mạnh hơn tính mạnh của mình, đúng không?
"Sư huynh yên tâm." Tịch Chu lại không lo lắng chút nào.
Hai mắt hắn mấy ngày nay càng ngày càng kỳ quái, đôi khi nó có thể nhìn đi rất xa, đôi khi lại có thể nhìn vô cùng triệt để, hoàn toàn không thể khống chế.
Giống như bây giờ, hắn nhìn các đồng bạn của mình, thông thường ở trong mắt hắn đều biến thành một bộ xương khô trắng bóc.
Có một cặp mắt như vậy, dù người đó có đẹp thế nào thì sợ là cũng không thể làm hắn dao động.
Tịch Chu nổ lực bái nhập tông môn giới giới Tu Chân là bởi vì muốn tìm ra phương pháp tạm thời phong ấn hai mắt. Từ nhỏ hắn không cha không mẹ, một đường lăn lê bò lết trưởng thành, có cặp mắt như thế sẽ mang đến hậu quả gì, trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ có thể thật cẩn thận giữ kín bí mật, cố gắng đề cao thực lực bản thân.
Có điều, cái tên Ngọc Sương kia vẫn làm hắn hơi để ý.
Chờ về sau có cơ hội, lại đến sau núi nhìn xem cũng không muộn.
Tịch Chu bên này kiềm chế lòng tò mò, ngoan ngoãn làm tiểu đệ tử bên trong Minh Nhật Tông, còn Ngọc Sương bên kia lại ngồi không yên.
Hắn tới đây không phải để trãi nghiệm cuộc sống làm người phàm mà là muốn nhân cơ hội đó cắt đứt sợi tình duyên giữa hắn và Tịch Chu mới đúng. Nhưng vấn đề là bối phận giữa hai người bọn họ hiện giờ kém nhau quá xa, nếu hắn tùy tiện ra vào Minh Nhật Tông, chỉ sợ các đệ tử bên trong Minh Nhật Tông sẽ sinh bệnh mất.
Sao Ngọc Sương có thể ngờ được rằng các phàm nhân lại chưa gặp qua việc đời như thế? Thấy hắn đã như thế, lỡ một ngày nào đó gặp được Thiếu chủ Sư Vô Cữu, chẳng phải sẽ trực tiếp ngất xỉu sao?
Càng quan trọng hơn, địa vị của hắn hiện tại ở Minh Nhật Tông quá cao.
Địa vị, tu vi, dung mạo hắn như thế, nếu thật sự làm ra việc gì đó dính líu đến Tịch Chu, về sau nếu hắn muốn phản bội Tịch Chu, chỉ sợ sẽ không có ai cảm thấy vấn đề xuất phát từ hắn hết.
Nhân tộc tôn mạnh, điều đó Ngọc Sương biết rất rõ.
Haiz, là hắn nghĩ quá đơn giản.
Lúc đầu còn tưởng rằng chỉ là việc rất nhỏ, bây giờ mới biết phiền toái cỡ nào.
Ngọc Sương âm thầm phiền lòng, nghĩ nghĩ, vẫn bấm một pháp quyết, che giấu thân hình, quyết định đi gặp Tịch Chu trước rồi nói.
Nhưng tới cửa phòng Tịch Chu, đột nhiên Ngọc Sương lập tức thắng lại.
Hắn nghĩ tới, Tịch Chu hiện tại có mắt Khuy Chân, chắc hẳn phương pháp ẩn thân của hắn không thể gạt được.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ngọc Sương đang muốn xoay người rời đi, ngay sau đó phát hiện hình như Tịch Chu đã nhìn thấy có người đến, đang đi đến cửa.
Đi cũng không được mà không đi cũng không được, Ngọc Sương ngẫm nghĩ, quyết định lúc đó tùy tiện tìm cớ đối phó vậy.
Kết quả, Ngọc Sương còn chưa kịp mở miệng, đã bị lời Tịch Chu nói làm cho đứng hình.
"Kỳ lạ, tại sao lại có tượng ngọc điêu khắc ở đây?" Tịch Chu xoa xoa mắt, nhìn nhìn xung quanh Ngọc Sương.
Ngọc khắc?
Mắt Khuy Chân của hắn đã đạt tới trình độ này?
Ngọc Sương nhìn kỹ lại, phát hiện đồng tử Tịch Chu đã ẩn ẩn mang theo màu xanh.
Không ổn.
Trước khi Ngọc Sương tới đây đã từng cố ý đi tìm Diệp Vệ hỏi thăm, tìm hiểu thông tin về mắt Khuy Chân. Vào thời điểm mắt Khuy Chân trưởng thành, không sai lắm sẽ mang màu xanh. Có điều lúc trước khi hai mắt Diệp Vệ vào thời điểm phát triển cũng phải đợi tới khi hắn đã phi thăng thành công, nhưng hiện tại Tịch Chu chỉ vừa mới đi vào tu hành mà thôi!
Nhưng mà cũng tốt.
Muốn mắt Khuy Chân trưởng thành cần phải trãi qua một khoảng thời gian rất dài. Diệp Vệ có nói qua, chỉ vào ngày trăng tròn thì mắt Khuy Chân mới thoát khỏi khống chế, ngày thường sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Hôm nay đúng là ngày trăng tròn, chẳng trách hai mắt Tịch Chu lại trở nên lợi hại như vậy.
"Ngọc khắc này thật nhiều linh khí!" Tịch Chu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hai mắt luôn đau đớn mấy ngày nay đã đỡ hơn rất nhiều.
Không hỏi mà lấy không phải phong cách làm việc của Tịch Chu, nhưng hai mắt hắn gần đây thật sự quá đau. Hơn nữa hắn cũng thấy, trên thân ngọc khắc không có bất kì khí tức nào xấu xa cũng không có bất kì ấn ký nào. Chẳng lẽ ai đó muốn đưa hắn?
Ngọc khắc lớn như thế, đặt ở bên ngoài cũng sợ bị người trộm, thôi thì trước tiên đem vào đã, nếu người mất tới tìm, hắn trả lại cũng không muộn.
Sau khi nghĩ kỹ, Tịch Chu vươn tay, dứt khoát bế ngang ngọc khắc dịch vào trong phòng mình.
Ngọc Sương:......
Ngọc Sương hoàn toàn không dám nhúc nhích!
Là ngọc khắc, nếu hắn dám động, lỡ đâu hù chết người thì phải làm sao?
Ngọc này được khắc cao bằng người, trong phòng cũng không có chỗ nào để đặt. Tịch Chu do dự một lát, cuối cùng đặt nó ở trên giường mình.
Ngọc Sương càng không dám động.
Rốt cuộc có phải tên này đang giả vờ không vậy?
Ngọc Sương rất là cạn lời.
"Ngọc này do ai điêu khắc mà sao gương mặt lại mơ hồ thế kia?" Tịch Chu nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay sờ sờ mặt Ngọc Sương, "Nhưng mà cảm giác rất ấm áp. Nghe nói giới Tu Chân có rất nhiều kỳ trân dị bảo, hôm nay vừa gặp quả nhiên là thế."
Ngọc Sương có chút muốn bằm rớt tay Tịch Chu.
Đến nỗi tình duyên cái gì đó, đi gặp quỷ đi!
Chính mình không chịu tu hành hai mắt đến nơi đến chốn, còn dám nói hắn không có mặt?
"Thôi, mình vẫn nên chăm chỉ tu hành đi. Biết đâu lúc nào người mất đồ lại tìm tới nữa, đợi mình về sau có gia sản cũng phải điêu khắc một bức đặt ở trong nhà để nhìn." Tịch Chu lầm bầm lầu bầu trong chốc lát, sau đó lấy đệm bồ đoàn ra bắt đầu tĩnh tọa tu hành.
Có Ngọc Sương ở, linh khí trong căn phòng cũng trở nên sung túc hơn rất nhiều.
Tịch Chu chỉ cảm thấy tốc độ tu hành hôm nay nhanh hơn bình thường, hơn nữa không biết vì sao hai mắt cũng không đau nữa, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Ngày hôm kia tỉnh lại, Tịch Chu trầm tư hồi lâu, không biết tìm đâu ra một ít ngọc thạch, cầm đao chậm rãi điêu khắc.
Lúc đầu chỉ điêu khắc một số đồ vật đơn giản, lúc sau dần dần lên tay cũng có thể điêu khắc ra một ít hoa điểu trùng cá.
Tịch Chu đặt đám ngọc thạch đã điêu khắc xong ở bên cạnh Ngọc Sương, thở dài nói, "Chờ ta thuần thục tài nghệ rồi thì cũng sẽ thử điêu cho ngươi một khuôn mặt mỹ nhân. Hai ngày qua đều không có ai tới tìm ngươi, chỉ sợ là do chủ nhân của ngươi tài nghệ không tốt, không điêu khắc được ngươi."
Nói tới đây, Tịch Chu lại đánh giá Ngọc Sương từ trên xuống một lần, "Thật ra dáng người được điêu khắc rất đẹp, không biết phải dùng khuôn mặt thế nào mới xứng đôi đây. Chẳng trách chủ nhân của ngươi chậm chạp không thể hạ tay, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ."
Tên này sao lại nói nhiều thế?
Ngọc Sương tức mình bấm pháp quyết làm người ngủ say, sau đó mới chậm rì rời khỏi giường.
Đủ lắm rồi!
Tình duyên cái gì, kế hoạch cái gì, mệnh trung chú định cái gì. Việc đã đến nước này, e là ghi chép trên Sổ Sinh Tử cũng đã thay đổi.
Vậy từ giờ dựa theo suy nghĩ của hắn!
Ngọc Sương hơi chút tức giận, vươn tay, mở mí mắt Tịch Chu ra, phát hiện màu xanh lá bên trong đồng tử đã dần dần rút lui, đoán chừng ngày mai sẽ khôi phục bình thường.
"Thật là có mắt như mù!" Ngọc Sương hiếm khi mắng chửi người, nhưng mỗi lần đối diện với Tịch Chu lại luôn nhịn không được bộc phát.
Hai ngày này hắn không nhúc nhích, bản thân giống như là một pho tượng, còn phải chịu đựng Tịch Chu chỉ chỉ trỏ trỏ nữa, rất nhiều lần hắn xém không nhịn được muốn đưa Tịch Chu đi luân hồi.
Không thể nhịn thì không nhịn.
Ngọc Sương lấy bút ra, dữ dằn vẽ rùa đen lên mặt Tịch Chu, sau đó mới vỗ vỗ tay rời đi.
Lúc Tịch Chu tỉnh lại vẫn chưa phát hiện ra gì, chỉ là khi hắn ra cửa có rất nhiều đồng môn cười vào mặt hắn. Qua một hồi lâu, Tịch Chu mới nhận ra trên mặt mình có thứ gì, nhanh chân đi tìm nước rửa sạch.
Kỳ lạ, sao trên mặt hắn lại có thứ này? Tịch Chu nghĩ trăm lần cũng không ra, hắn chỉ nhớ rõ mình đang ở trong phòng tĩnh tọa, sau khi tỉnh lại thì không thấy ngọc khắc đâu nữa, hai mắt cũng không còn đau.
Chẳng lẽ, sau khi chủ nhân ngọc khắc lấy vật đi rồi còn vẽ rùa đen lên mặt hắn?
Ai vậy chứ.
Tịch Chu dở khóc dở cười.
Lại nói tiếp, hắn cũng có hơi thích ngọc khắc nọ, nếu có thể gặp được chủ nhân kia, hắn cũng muốn mua ngọc khắc về, thật sự đáng tiếc.
Nhưng mà loại tiếc nuối kia cũng chỉ lướt qua trong chốc lát, rất nhanh đã bị Tịch Chu vứt ra sau đầu.
Một tháng sau.
"Tịch Chu sư đệ, Tịch Chu sư đệ!"
"Sư huynh có chuyện gì?" Tịch Chu dừng bước chân, khó hiểu nhìn sư huynh vội vã chạy tới, hỏi.
"Sư đệ, trước đây vài ngày, có phải ngươi đã từng nhặt được một bức tượng ngọc điêu khắc?" Nhìn biểu cảm trên mặt sư huynh kia, phải nói như thế nào đây, dường như vừa rất hâm mộ vừa rất ghen ghét.
"Hình như có chuyện như vậy, cụ thể ta nhớ không rõ lắm, mà hình như ngọc khắc đó đã được chủ nhân của nó mang về rồi, ta cũng không gặp được người." Tịch Chu sinh nghi trong lòng, không nói ra hết.
"Nhóc con ngươi gặp đại vận đấy, chủ nhân của ngọc khắc ấy là Ngọc tiểu sư thúc ở sau núi chúng ta!" Sư huynh dùng sức vỗ vỗ bả vai Tịch Chu.
Tiểu sư thúc?
Trên mặt Tịch Chu biểu hiện ra mười phần kinh ngạc, "Sao lại là ngài ấy?"
"Gần đây tạp dịch hầu hạ bên cạnh Tiểu sư thúc có tâm tính hơn người, ước chừng là do được ở gần Tiểu sư thúc hơn ba tháng nên đã được Lưu trưởng lão nhận làm đệ tử đích truyền rồi! Mọi người đều đang suy nghĩ, kế tiếp ai sẽ được đến hầu hạ ở chỗ Tiểu sư thúc đây này, không ngờ Tiểu sư thúc lại chỉ định ngươi?" Sư huynh ghen ghét nhìn Tịch Chu, "Ta là người đầu tiên nhận được tin tức, sau đó rất nhanh mọi người đều sẽ biết."
"Ta? Đi hầu hạ Tiểu sư thúc?" Tịch Chu cũng bị lượng tin tức hôm nay làm cho hôn mê, "Nhưng ta mới vừa vào tông môn không lâu, tu vi cũng chỉ thường thường......"
"Yên tâm, không phải hầu hạ bên người, tuy là tạp dịch nhưng thật ra chỉ cần giúp tiểu sư thúc chặn các khách nhân, truyền lời là được." Sư huynh không khỏi liếc nhìn Tịch Chu, "Nếu ngươi không muốn, sư huynh ta cũng có thể giúp ngươi làm việc, thay thế ngươi hầu hạ tiểu sư thúc......"
Đây là cơ hội để rèn luyện tâm tính hơn nữa còn được một bước lên trời rất tốt!
Từ trưởng lão đến đệ tử trong Minh Nhật Tông, có ai mà không muốn đi hầu hạ Tiểu sư thúc chứ?
"Vậy làm phiền sư huynh." Tịch Chu đương nhiên vui vẻ ném rớt việc khổ sai.
Tuy gần đây hai mắt hắn đã khôi phục lại bình thường, nhưng ai biết vị Tiểu sư thúc thần thông quảng đại kia có thể phát hiện ra điều không đúng hay không?
Vì an toàn, không làm chuyện nổi bật vẫn tốt hơn.
"Tốt lắm, Tịch Chu sư đệ, về sau ngươi ở trong tông môn có việc gì phiền toái, cứ việc tới tìm ta. Sư huynh ta lập lời thề tại đây, về sau ngươi chính là anh em ruột của ta!"
...... Thật ra cũng không cần phải thế.
Tịch Chu chỉ có thể lá mặt lá trái với sư huynh đó hồi lâu mới tiễn sư huynh nọ đi được.
Ngọc Sương bên này vẫn còn chưa hết giận, mà bên Tịch Chu lại không hề có phản ứng nào, sau khi bình tĩnh trở lại vẫn còn muốn cho Tịch Chu một cơ hội, kéo gần khoảng cách với mình.
Tức giận thì tức giận nhưng mà tình kiếp thì vẫn phải độ.
Ngọc Sương tìm ra một cái cớ kêu Tịch Chu trở thành đệ tử tạp dịch của mình.
Nhưng ai ngờ, Ngọc Sương cố ý đợi ở sau núi nửa ngày, kết quả chờ được người căn bản không phải Tịch Chu mà là một đệ tử không biết tên khác.
Đệ tử nọ cứ luôn miệng nói, Tịch Chu lo lắng bản thân không biết hầu hạ, cho nên mới nhờ hắn đến hỗ trợ.
Ha ha.
Ngọc Sương có điên mới tin.
Vốn ban đầu Ngọc Sương chỉ muốn kéo Tịch Chu qua để chính thức gặp mặt một lần, không ngơ tên kia lại không biết tốt xấu đến thế.
Chỉ là chuyển kiếp mà thôi, thái độ có thể thay đổi nhanh vậy sao?
Ngọc Sương ra ngoài cửa, tùy ý liếc mắt nhìn đệ tử mới tới nọ một cái, "Là ngươi tới hầu hạ ta?"
Đệ tử nọ thình lình nhìn thấy Ngọc Sương, cả người ngây ngốc đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
"Nói chuyện!" Ngọc Sương tiến lên hai bước, lạnh giọng nói.
Hô hấp của đệ tử nọ bắt đầu tăng nhanh.
Dung mạo của Tiểu sư thúc...... Quả nhiên danh bất hư truyền!
Đệ tử vừa kích động trong lòng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngọc Sương khẽ nhíu mày, tiện tay đem ném đệ tử nọ ra ngoài.
"Đổi đệ tử trước đến đây đi."
Trên dưới Minh Nhật Tông chấn động vì điều này.
Từ xưa đến nay tiểu sư thúc chưa từng bất mãn bao giờ, chắc chắn là do đệ tử tự chủ trương chọc giận Tiểu sư thúc!
Tịch Chu bị tông môn tẩy rửa suốt đêm, hận không thể cột nơ con bướm đưa hắn đến sau núi.
"Nghe đây, Tịch Chu, chỉ cần Tiểu sư thúc vui, ngươi muốn làm gì cũng được. Còn nếu Tiểu sư thúc nhíu mày không vui, chỉ sợ sáng mai, tất cả những người ngưỡng mộ Tiểu sư thúc trong giới Tu Chân sẽ đòi đánh tới cửa, ngươi hiểu không?"
Hắn không hiểu!
Tịch Chu không nói gì, tỏ vẻ mình rất kháng nghị.
Đáng tiếc kháng nghị không được quan tâm, Tịch Chu vẫn bị khua chiêng gõ trống đưa vào sau núi.
Các đệ tử Minh Nhật Tông không dám đi vào sâu, đặt Tịch Chu ở trên mặt đất, rồi hô vài câu về sau núi, sau đó biến mất không thấy bóng.
"Sao mà còn kỳ lạ hơn so với lúc trước chứng kiến cảnh Hà Thần cưới vợ ở Thế Gian thế kia!" Tịch Chu bị sử dụng Định Thân Thuật, hiện giờ toàn thân ngã trên mặt đất, dưới người hắn còn được lót tơ lụa được dệt từ kim tằm khan hiếm, đây chính là nguyên liệu để luyện chế pháp y hoặc luyện chế pháp bảo tốt nhất!
"Chỉ với cái bộ dạng này của ngươi, e là không đảm đương nổi làm vợ của Hà Thần đâu." Ngọc Sương từ trên cao nhìn xuống nhìn Tịch Chu liếc mắt một cái, lạnh nhạt hỏi, "Hầu hạ ta, ngươi rất bất mãn?"
Tịch Chu nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, đột nhiên bị hai luồng cảm giác tiếc nuối cùng vui sướng quá độ tập kích.
Rõ ràng chưa từng gặp mặt nhau, nhưng vào ngay lúc này, trong lòng Tịch Chu lại sinh ra một loại cảm giác cửu biệt gặp lại. Giống như vào khi nào đó, hắn đã từng có một đoạn ký ức với chủ nhân của gương mặt này, khiến hắn vừa yêu rồi lại vừa hận, như cách thiên sơn vạn thủy.
Hiện giờ, lần thứ hai hắn xuất hiện trước mặt mình, không biết vì sao đột nhiên Tịch Chu trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã có thể phán định, người này có thể tin.
Dù là chuyện hai mắt của hắn, ở trước mặt người này cũng không cần phải giấu giếm bất cứ điều gì.
"Ngài...... Ngài là tiểu sư thúc?" Tịch Chu trầm tư trong chốc lát, biết rõ còn cố hỏi.
"Không tệ." Ngọc Sương nâng tay, cởi bỏ Định Thân Chú trên người Tịch Chu, "Nếu ngươi không muốn hầu hạ ta thì cứ rời đi."
Nói xong, Ngọc Sương không nhìn hắn nữa, xoay người rời đi, một chút cũng không dừng lại.
Chỉ sợ chuyện lúc trước mình đổi người đã làm Tiểu sư thúc tức giận.
Không, không được.
Ta phải đuổi theo!
Tịch Chu sinh ra một ý nghĩ như vậy, lập tức không còn bất luận do dự nào, trực tiếp chạy chậm đuổi kịp, "Tiểu sư thúc nói đùa, về sau ta là người của Tiểu sư thúc ngài, lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối không có một câu oán hận!"
Ngọc Sương không để ý đến hắn, khóe miệng lại hơi hơi cong lên vẻ tươi cười.
Quả nhiên dù chuyển kiếp thì Tịch Chu vẫn chỉ ăn dáng vẻ "Lạt mềm buộc chặt" này thôi.
Tình kiếp này, hắn định rồi!