Trẻ con lông dài, còn muốn xù xù, vậy thì nhìn kiểu gì?
Chu Trường Dung nhìn mặt nhỏ của Bạch Đồng Tử bị Sư Vô Cữu nắn nắn, cả người lảo đảo.
Bạch Đồng Tử là yêu tộc sinh ra từ bạch cốt, đối diện với yêu tộc đỉnh cấp như Sư Vô Cữu đương nhiên sẽ bị áp chế. Bởi vậy, dù cho nó bị Sư Vô Cữu nắn qua nắn lại cũng không dám phản kháng, chỉ có thể mở đôi mắt to long lanh ánh nước nhìn chủ nhân Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung bị nó nhìn với vẻ cầu xin như thế cũng chịu không nổi, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Tiền bối, Bạch Đồng Tử vừa mới ra đời, người xem…”
“Nó là yêu tộc, sau này tu luyện với bản tọa là được.” Sư Vô Cữu tự nhiên nói, “Nếu không thể tu luyện được thì dù tư chất có tốt đến mấy cũng vô dụng. Bản tọa là Yêu Hoàng, phải có trách nhiệm giáo dục ấu tể.”
… Nếu móng vuốt của ngươi không sờ trên mặt người ta, chỉ nghe những câu nói này thôi thì đúng chuẩn một Yêu Hoàng đứng đắn rồi đó.
Cuối cùng Chu Trường Dung vẫn phải cầm lấy móng vuốt của Sư Vô Cữu nhấc ra khỏi mặt Bạch Đồng Tử.
Sư Vô Cữu có chút không vui, “Ngươi làm gì đó?”
“Tiền bối, Bạch Đồng Tử còn nhỏ.”
“Hừ.” Sư Vô Cữu khinh thường cười lạnh, “Nếu không phải ngươi không muốn về tầng trời Tiêu Dao với bản tọa, sao bản tọa có thể oan ức như thế? Bình thường ở yêu tộc, có hàng trăm hàng ngàn ấu tể ngoan ngoãn đáng yêu vây quanh bản tọa, bản tọa chỉ sờ tụi nó một cái, tụi nó đã vui mừng đến lăn lộn.”
Nào giống như bây giờ, chỉ có một Bạch Đồng Tử, cũng không thể sờ nắn, đúng là oan ức quá đi.
Bạch Đồng Tử vừa được cứu, cũng không dám đứng ở ngoài nữa, nhanh chóng chui vào Sổ Sinh Tử, sợ là trong một khoảng thời gian ngắn cũng không dám ló mặt ra ngoài đâu.
Mà bạch cốt của Bạch Linh, vẫn còn lưu lại ở trên mặt đất.
Chu Trường Dung bước tới, chậm rãi thu hài cốt Bạch Linh lại, quay đầu nhìn về phía Sư Vô Cữu nói, “Làm phiền Sư tiền bối đưa ta trở lại động phủ Thải Vân phu nhân.”
“Ngươi vừa rồi vất vả lắm mới thoát khỏi chỗ đó, giờ quay lại làm gì?” Giọng điệu Sư Vô Cữu không vui. Mới nãy Chu Trường Dung còn nói mình là ân nhân cứu mạng của hắn, bây giờ muốn mình làm trâu làm ngựa, vậy mà lại che chở cho Bạch Đồng Tử kín như vậy.
“Bạch cốt của Thải Vân phu nhân còn chưa bị ai phát hiện, vừa lúc đặt nàng ở cùng một chỗ với Bạch Linh. Họ là người một nhà, vẫn nên ở bên nhau thì hơn.” Chu Trường Dung thở dài một hơi, người chết như đèn tắt, dù bọn họ có không cam lòng bao nhiêu, có gánh bao nhiêu tội nghiệt thì bây giờ cũng đã trở về với cát bụi.
“Hừ, chỉ một lần này thôi đó.” Sư Vô Cữu nghe Chu Trường Dung nói, trong lòng vẫn mềm nhũn một chút, phất tay đưa Chu Trường Dung đang ôm hài cốt trở lại.
“Chu đạo quân!” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vừa xoay người, đột nhiên nhìn thấy Chu Trường Dung bất thình lình xuất hiện ở trước mặt, sợ đến lui về sau hai bước, “Ngài… Sao ngài lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Hắn luôn cảnh giác bốn phía, vậy mà không thể phát hiện ra bất kỳ động tĩnh gì của Chu Trường Dung, tu vi của đối phương đã cao thâm trình độ đến khó dò như vậy.
“Ngươi ở đây làm gì?” Chu Trường Dung không giải thích, “Không phải ta đã dặn ngươi đi trước rồi sao?”
“Tuy rằng Chu đạo quân nhắc nhở ta nên rời đi trước, nhưng Thải Vân phu nhân không phải tu sĩ bình thường, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn đến giúp đỡ. Ai ngờ lúc đến đây mới phát hiện không một bóng người.” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cảm thấy kỳ quái, hắn đã chuẩn bị sẽ đánh một trận lớn, vậy mà sau khi tới đây, ngoại trừ một bộ hài cốt bên tường thì không còn gì khác.
“Thải Vân phu nhân, không phải ở đó sao?” Chu Trường Dung thở dài, chỉ tay.
———————————————
Hai người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm và Chu Trường Dung an táng hài cốt Bạch Linh và Thải Vân phu nhân ở một ngọn núi bên cạnh bìa rừng.
“Ta từng nghe Bạch Linh kể lại, trước đây cả nhà bọn họ ở bên cạnh một con sông.” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nói với Chu Trường Dung, “Không nghĩ tới, mọi chuyện cuối cùng lại đi đến bước này.”
Thải Vân phu nhân là đại tu Tây cương tiếng tăm lừng lẫy, tin tức nàng chết, e là sẽ làm cho Tây cương rối loạn.
“Vạn sự vạn vật đều có số của nó.” Chu Trường Dung bình tĩnh trả lời, “Ngươi không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện này, sau này cứ vờ như không biết đi.”
“Chu đạo quân, Tiên giới tranh đấu khốc liệt như vậy sao?” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không cam lòng, “Chỉ bởi vì Thải Vân phu nhân có giá trị lợi dụng, mới bị người trên Tiên giới đùa giỡn vận mệnh, hại nàng nhà tan người mất, phạm phải sai lầm?”
“Ngươi nhìn xem nếu con sông này có linh, vậy nó có nguyện ý để chúng ta an táng hài cốt người khác ở gần nó không?” Chu Trường Dung không trả lời, mà chỉ vào con sông gần đó cất tiếng hỏi.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm trong phút chốc khó mà trả lời.
“Ngươi xem, đối với chúng ta, đôi khi làm việc vốn dĩ không cần người khác đồng ý. Bởi vì trong suy nghĩ của chúng ta, con sông này không có suy nghĩ của chính mình, không thể ngăn cản chúng ta làm việc. Người bên trên xem chúng ta, cũng giống như con sông này vậy, là một vật chết thì có gì khác biệt đâu?”
“Có một số việc, không có đúng sai, chỉ đơn giản là vấn đề lập trường mà thôi.” Chu Trường Dung nhìn về phía Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, “Ngươi nên trở về Bắc Cương đi, Tây cương đại loạn, không phải việc chúng ta có thể nhúng tay vào. Ở Tây cương còn có rất nhiều tu sĩ, những đệ tử của Thải Vân phu nhân, bọn họ sẽ nhân cơ hội này bái một sư môn khác có lẽ cũng không phải là việc gì xấu.”
Ít nhất tính mạng sau này sẽ không tiếp tục bị nguy hiểm.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm biết Chu Trường Dung nói đúng.
Hắn thở dài một hơi, chỉ có thể bái ba lạy trước bia mộ, chuẩn bị rời đi.
“Chu đạo quân tiếp theo sẽ đi đâu?” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm biết hắn đến từ Đông Cương, bây giờ Tây Cương không giữ được hắn, tiếp theo hắn định đi đâu?
“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.” Chu Trường Dung nói thật, hắn vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu. Ở Tây Cương đã giúp hắn thu hoạch một Bạch Đồng Tử, đương nhiên cũng sẽ không còn quỷ tinh thứ hai cho hắn thu.
“Vương đạo hữu có từng gặp qua quỷ tu chưa?” Chu Trường Dung đột nhiên nhớ tới chuyện Sư Vô Cữu nói quỷ tu chỉ còn chút hơi tàn, muốn đi tìm xem một chút.
Mặc dù Bạch Linh có thể duy trì bộ dáng người sống nhưng cũng là nhờ Thải Vân phu nhân cho cậu ăn quỷ đan, mà thứ như quỷ đan, Chu Trường Dung không có.
Sổ Sinh Tử chỉ truyền cho hắn công pháp, không bao gồm các loại quỷ đan, quỷ phù gì cả.
Đối với đạo thống quỷ tu, Chu Trường Dung cảm thấy mình còn rất nhiều điều chưa thể hiểu hết.
“Quỷ tu?” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nghiêm túc suy nghĩ một chút, thật sự rất muốn cho Chu Trường Dung một câu trả lời.
“Nhân số quỷ tu bây giờ thưa thớt, trước đây Thải Vân phu nhân cũng thử tìm mấy người, nhưng tu vi không cao. Nhưng mà trên đường ta đi từ Bắc Cương tới đây, thỉnh thoảng cũng có người đồn, nói gia đình Phong gia ở Bắc Phong Thành gần đây có mời tới một trưởng lão, trưởng lão kia tử khí âm u, hơn nữa còn mang theo một số pháp bảo tràn đầy quỷ khí bên người, quỷ tu thật thật giả giả. Nếu chu đạo quân có hứng thú, có thể đi nhìn xem.”
“Gia đình Phong gia ở Bắc Phong Thành, là ở đâu?” Chu Trường Dung chưa bao giờ nghe đến danh tự này.
“Là một gia tộc tu chân, từng có chút thanh danh, bây giờ khiêm tốn hơn rất nhiều.” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đơn giản giới thiệu Phong gia một lần.
Phong gia có một bản công pháp do tổ tiên lưu lại, tên là Điểm Phong Quyết, uy lực mạnh mẽ, tổ tiên Phong gia từng dựa vào bản công pháp này mà phi thăng thành công. Nhưng căn cơ Phong gia thấp, bởi vì sự tồn tại của Điểm Phong Quyết mà dẫn tới không ít người mơ ước. Sau khi tổ tiên Phong gia phi thăng, có không ít tu sĩ chạy tới cướp đoạt.
[căn cơ: nền tảng, cơ sở vững chắc]
“Điểm Phong Quyết” bị chia làm hai, bây giờ Phong gia chỉ giữ được một nửa, còn một nửa tung tích không rõ. Phong gia dựa vào nửa bản Điểm Phong Quyết, tuy rằng có thể kéo dài chút hơi tàn, nhưng rốt cuộc vẫn không có tu sĩ phi thăng, Phong gia cũng dần dần bắt đầu tu hành những công pháp khác.
Ngoại trừ Điểm Phong Quyết trôi dạt ở bên ngoài, Phong gia cũng còn có một số công pháp khác, mà xung quanh Bắc Phong Thành cũng toàn là bão cát, đối với tu sĩ tu hành công pháp thuộc tính “phong” có tác dụng rất lớn, đồng thời cũng là tấm chắn thiên nhiên bảo vệ Phong gia. Vì vậy Phong gia những năm nay vẫn luôn khiêm tốn làm việc, rất ít khi lộ diện ra bên ngoài.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng chỉ tình cờ đi ngang qua trên đường tới Tây Cương, làm khách nghỉ ngơi một ngày rồi rời đi.
“Lúc ta đi, hình như Phong gia đã mời tu sĩ quỷ tu thật thật giả giả đó đến cung phụng được một thời gian rồi, hơn nữa bảo vệ rất khắt khe. Ta chỉ là người ngoài, không tiện dò xét tình hình gia tộc người ta, vì vậy cũng không biết được bao nhiêu.”
“Có được bấy nhiêu manh mối như vậy đã rất tốt rồi.” Chu Trường Dung mĩm cười, “Vương đạo hữu, hi vọng lần sau gặp lại ở Tiên giới.”
“Đạo quân khách khí.” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng chắp tay từ biệt, “Núi cao sông dài, tương lai gặp lại.”
Sau khi Chu Trường Dung trở về, cũng tìm một cái cớ nói lời tạm biệt với Trần Hóa Vũ và Tử Sơn Quân.
Trần Hóa Vũ và Tử Sơn Quân đối với chuyện của Bạch Linh và Thải Vân phu nhân không biết nhiều, vẫn coi như an toàn, hắn chỉ đơn giản giải thích vài câu, Trần Hóa Vũ cũng không hỏi nữa.
“Chu huynh, ngươi thật sự không muốn Vạn Niên Thu Thật?” Trần Hóa Vũ vẫn cho là Chu Trường Dung không lấy được Vạn Niên Thu Thật, bây giờ có chút lo lắng.
“Ta nghe nói Phong gia ở Bắc Phong Thành Phong có một đại năng quỷ tu, tử khí trên người ta có lẽ quỷ tu đó sẽ có biện pháp giải quyết đấy.” Chu Trường Dung trắng trợn nói xạo, “Ngược lại là Trần huynh, gần đây tốt nhất ngươi nên ở đạo trường của Tử Sơn Quân đi, e là Tây cương sẽ náo loạn một hồi.”
“Có ý gì?” Trần Hóa Vũ muốn truy hỏi.
“Ngươi cứ ngoan ngoãn ngây ngốc ở đây là được.” Tử Sơn Quân ngược lại nghe ra chút vấn đề, trực tiếp cắt ngang lời Trần Hóa Vũ, “Có một số việc, Chu đạo hữu không nói rõ với ngươi và ta mới càng tốt.”
Tử Sơn Quân là thần tu, đối với số mệnh khá mẫn cảm, hắn cũng cảm giác được sắp tới Tây Cương sẽ xảy ra chuyện gì đó, vì vậy còn đang phân vân có nên bế quan tránh đi một chút hay không.
Bây giờ nghĩ cũng không cần nghĩ, cả Trần Hóa Vũ cũng phải bế quan luôn.
Trần Hóa Vũ không phải người không biết đúng sai, thấy hai người bạn tốt đều nói như vậy cũng không tiếp tục hỏi, “Vậy ta đưa ngươi một số đan dược vậy, ở trên đường còn có để dùng. Đan dược người bạn kia của ngươi luyện chế, thủ pháp quá đặc biệt, không thể bằng.”
“Vậy làm phiền.” Chu Trường Dung không từ chối ý tốt của Trần Hóa Vũ.
Bây giờ Trần Hóa Vũ mới vui vẻ.
Sau khi Chu Trường Dung trở về, đã nói với Sư Vô Cữu chuyện mình muốn đi Bắc Phong Thành tìm quỷ tu kia, Sư Vô Cữu không nói gì, đối với hắn dù đi đâu thì cũng giống nhau.
“Trái Vạn Niên Thu Thật kia có thể giúp ngươi sống thêm được hai năm, dù nhiều hơn nữa cũng không có hiệu quả gì. Đừng trách bản tọa không nhắc nhở ngươi, một khi bị quỷ tu khác phát hiện Sổ Sinh Tử trên người ngươi, dù ngươi có tu hành Độ Vong Kinh thì bọn họ cũng sẽ không nói chuyện đạo nghĩa với ngươi đâu.”
Quỷ tu vốn dĩ không có tiền đồ, không có hi vọng, đột nhiên lòi ra một quỷ tu giữ truyền thừa như Chu Trường Dung, dù là quỷ tu họ cũng sẽ liều mạng đến cướp.
“Nếu như có thể.” Chu Trường Dung mỉm cười nói, “Ta tu hành công pháp quỷ tu nhiều năm, vẫn chưa từng gặp quỷ tu nào lợi hại. Đối với đạo thống quỷ tu, ta cũng không biết nhiều. Nếu một ngày nào đó ta có thể chấn chỉnh quỷ tu, những quỷ tu cũng là đồng môn của ta, nếu không hiểu không biết, sau này ta sẽ càng thêm khó chịu.”
Sư Vô Cữu bật cười một tiếng.
“Nếu ngươi có thể chấn chỉnh lại đạo thống quỷ tu, ngươi chỉ cần ra lệnh một tiếng, có quỷ tu nào không dám nghe?” Sư Vô Cữu sẽ không bị lừa nữa đâu.
“Sư tiền bối, ngươi không hiểu đâu.”
“Có ý gì?” Sư Vô Cữu nghe không hiểu lời Chu Trường Dung.
“Ý tứ chính là, có một số việc ta ngươi đều hiểu trong lòng là được rồi, cần gì phải nói ra?” Chu Trường Dung có chút bất đắc dĩ. Hắn tìm kiếm quỷ tu, đúng là không phải muốn chấn chỉnh đạo thống, chỉ là muốn nhìn xem trên người quỷ tu có đồ vật gì giúp được cho mình không thôi.
Đạo thống quỷ tu cũng đã được truyền thừa nhiều năm, ngoại trừ công pháp, quỷ đan quỷ phù quỷ trận gì gì đó cũng rất nổi tiếng. Sau trận chiến với Thải Vân phu nhân, Chu Trường Dung cũng biết kỳ Đại Thừa vẫn có chút yếu, mình cần phải có nhiều thực lực phong phú hơn mới được.
Chuyện gì có thể giúp cho thực lực phong phú nhanh hơn so với trực tiếp tìm một quỷ tu chứ?
“Ngại quá, bản tọa chính là như vậy đó.” Sư Vô Cữu mặc kệ hắn, “Ngươi đừng có quên khắc mạt chược.”
“Đương nhiên.”
Chu Trường Dung chỉ cần thuyết phục Sư Vô Cữu đi Bắc Phong Thành với hắn, còn cái khác, đều được.
Trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi, Hồ Sơn cũng không đại loạn giống như suy nghĩ của Chu Trường Dung.
Bởi vì vừa qua ngày mừng thọ của Thải Vân phu nhân, là tu sĩ Đại Thừa viên mãn, không ai nghĩ tới nàng sẽ chết, thêm với việc không thấy Bạch Linh, mọi người chỉ cho là nàng dẫn theo đệ tử Bạch Linh được sủng ái nhất đi ngao du mà thôi.
Điều này làm cho Tử Sơn Quân thở phào nhẹ nhõm, có thể tạm thời an ổn đã không tệ. Nếu không đạo trường này của hắn, cũng chịu không nổi tàn phá.
Phải nhanh nhanh thu đồ đệ rồi rời đi thôi!
Nhưng mà đồ nhi của ta ơi, con đang ở nơi đâu?
Vẫn có một số ít đại năng tu sĩ Tây Cương dường như cảm nhận được chuyện gì đó, chậm rãi chia cắt không ít đệ tử và địa bàn của Thải Vân phu nhân, nhưng chuyện này thì để nói sau.
Bây giờ ở Bắc Phong Thành, lại bắt đầu xảy ra biến hóa.
Note: pass chương sau như cũ nhé.