Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 29:




Bốn phía Bắc Phong Thành toàn là cát, thỉnh thoảng bị cuồng phong tàn phá, đã vậy linh khí còn hỗn tạp bất lợi cho tu sĩ tu hành, vì vậy mới trở nên hoang vắng, ít người cư trú.

Trong lãnh thổ rộng lớn như vậy, chỉ có bên trong Bắc Phong Thành mới có thể nhìn thấy chút màu xanh. Cũng chỉ có ở Bắc Phong Thành mới có thể nhìn thấy tu sĩ.

Tuy vị trí Bắc Phong Thành hẻo lánh, nhưng hẻo lánh cũng có chỗ tốt của hẻo lánh. Một số tu sĩ gây sự bên ngoài xảy ra vấn đề, hoặc tu sĩ có thể chất đặc thù, tới đây sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Đương nhiên, chỗ này nhiều nhất vẫn là những tu sĩ không thích tranh đấu, tư chất bình thường, chỉ muốn cố gắng sinh hoạt bình an vượt qua một đời.

Ở phụ cận Bắc Phong Thành, có một loại Phong Linh Hoa sinh trưởng, bởi vì Phong Linh Hoa này sinh trưởng trong gió cát, vì vậy dược hiệu so với Phong Linh Hoa bình thường cao hơn rất nhiều, được một số thương hội yêu thích. Bắc Phong Thành đạt thành thỏa thuận với không ít thương hội, mỗi tháng sẽ có người trong thương hội mang theo một ít hàng hóa đến Bắc Phong Thành tiến hành trao đổi, đảm bảo nhu cầu hai bên.

Sinh ý như vậy đã duy trì được nhiều năm, Bắc Phong Thành cũng dần dần trở nên phồn vinh. Mà người đời sau sáng lập ra Bắc Phong Thành của Phong gia ở trong thành đương nhiên cũng rất được tôn kính.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã ở Bắc Phong Thành được một thời gian, nhưng mà bọn họ cũng không vội vàng bái phỏng Phong gia, mà nhân cơ hội này đi dạo xung quanh Bắc Phong Thành một chút.

Dĩ nhiên, chủ yếu là Chu Trường Dung tìm kiếm ngọc thạch khắc mạt chược.

Vốn dĩ Chu Trường Dung còn muốn dùng ngọc thạch còn dư trước đây khắc cho Sư Vô Cữu mấy cái, nhưng Sư Vô Cữu không muốn vậy.

Nguyên văn lời hắn nói như sau “Bản tọa đối với ngươi có ân cứu mạng, mạt chược này không chỉ dùng để chơi, mà còn dùng để cứu ngươi. Dùng ngọc thạch tầm thường, vậy thì mau xin lỗi giá trị bản thân bản tọa đi!”

Chu Trường Dung nhanh trí, trực tiếp bày nhẫn trữ vật trống rỗng của mình ra cho Sư Vô Cữu xem, “Sư tiền bối, lần trước ta đã xài sạch sẽ cho vé phi thuyền đi Tây cương rồi, bây giờ đến một viên linh thạch ta cũng không có.”

“Không phải còn đan dược sao?” Sư Vô Cữu đối với những thứ trên người Chu Trường Dung nhớ rất rõ, “Ngươi bán tụi nó đi, cũng có thể mua một ít linh thạch làm mạt chược rồi.”

“Tiền bối, đan dược này còn có tác dụng khác.” Ví dụ dùng để hối lộ tu sĩ nè.

“Đó là chuyện của ngươi.” Sư Vô Cữu hừ lạnh một tiếng, “Bản tọa không hiếm lạ gì mấy cái ngọc thạch này, dù ngọc thạch có tốt như thế nào thì cũng chỉ như cục đá ven đường.”

“Vậy tiền bối…”

“Nhưng dù bản tọa không hiếm lạ thì ngươi cũng phải tiêu hết tài sản đổi ngọc thạch.” Sư Vô Cữu nhìn Chu Trường Dung lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý, “Phải là đồ vật tốt nhất mà ngươi có thể kiếm, bản tọa mới để ý.”

Tên tiểu tử lừa đảo, không làm khó không được, đợi đến khi bản tọa tiêu hết toàn bộ linh thạch trên người ngươi, sau này làm việc, đương nhiên sẽ lấy ta làm đầu rồi.

Nội tâm Chu Trường Dung phức tạp nhìn Sư Vô Cữu.

Bây giờ, Sư Vô Cữu làm vậy, có khác gì một bà vợ đang cố gắng sài hết tiền của chồng để chồng khỏi lêu lỏng đâu chứ.

Hay ở chỗ là đối với trò trẻ con như vậy, Chu Trường Dung lại không tìm được lý do nào cho qua.

Việc càng đơn giản, thì khả năng động tay động chân càng khó.

“Ngươi nhìn bản tọa làm gì?” Sư Vô Cữu bị Chu Trường Dung nhìn có chút sợ, nhưng quay đầu ngẫm lại mình là ân nhân cứu mạng hắn, nếu không thừa dịp này sai khiến Chu Trường Dung, đợi đến mọi chuyện qua đi, Chu Trường Dung sẽ không chịu thừa nhận trách nhiệm.

Nhân tộc đều có kĩ năng đặc biệt là mất trí.

“Tiền bối hòa hoa phong nhã, tại hạ nhìn có chút hoa mắt.” Chu Trường Dung bất lực nói.

“Biết vậy là tốt.” Sư Vô Cữu kìm nén ý cười muốn bùng nổ xuống, sau đó nghiêm mặt quở trách nói, “Tên tiểu tử lừa đảo, ngươi phải biết bản tọa hy sinh vì ngươi rất nhiều. Đầu tiên là dùng ảo thuật không nói, trước kia bản tọa đi tới đâu người người tấp nập đến đó, tiếng hoan hô ca ngợi không dứt bên tai, bây giờ đến một người hỏi thăm cũng không có, đều là vì ngươi.”

“Vâng.” Chu Trường Dung không phủ nhận, bởi vì gương mặt Sư Vô Cữu thực sự quá trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ mỗi ngày hắn đều ở cùng Sư Vô Cữu, nhưng đối mặt với giá trị nhan sắc của Sư Vô Cữu, đôi khi nội tâm cũng phải cảm thán ông trời yêu thương Sư Vô Cữu, huống chi là những người khác?

“Với thực lực của bản tọa, muốn đi chỗ nào chỉ cần nghĩ một cái đã có thể đến. Vậy mà bây giờ phải ăn gió nằm sương, đi tới nơi chim cũng không thèm ị này, muốn cái gì không có, ở trong cái phòng trọ rách nát như vậy, cũng là vì ngươi.” Sư Vô Cữu tiếp tục xoi mói.

“Vâng.” Chu Trường Dung chỉ có thể đáp một tiếng.

Bên trong Bắc Phong Thành thật sự không có chỗ nào xa hoa nổi, tửu điếm này đã là tửu điếm tốt nhất trong thành, đương nhiên cũng kém xa so với yêu cầu của Sư Vô Cữu.

Sư Vô Cữu đồng ý ở lại đến bây giờ mới bắt đầu đòi hỏi, đã tiến bộ rất lớn rồi!

“Cho nên bây giờ bản tọa rãnh rỗi buồn chán, muốn có mấy cái cờ khắc tốt hơn, chất lượng hơn mấy cái mạt chược trước kia một chút, lẽ nào ngươi cũng không giải quyết phiền não cho ta?” Sư Vô Cữu lên giọng, cây ngay không sợ chết đứng hỏi.

“Sư tiền bối, vậy đi, trước tiên ngài chơi với Bạch Đồng Tử một chút, còn ta sẽ đi tìm cho ngươi ngọc thạch, chỉ mong thư thả một ít thời gian.” Chu Trường Dung hi sinh quỷ hầu còn hơn hi sinh mình, quyết định thật nhanh ôm Bạch Đồng Tử từ Sổ Sinh Tử ra, rồi thả ba tỷ muội, cùng chơi với Sư Vô Cữu.

“Chủ nhân!” Bạch Đồng Tử chỉ kịp gọi một tiếng, đã bị Sư Vô Cữu nắn nắn mặt nhỏ, “Tiểu Bạch, nào, ngồi lên ta xem.”

Chu Trường Dung vô cùng lãnh khốc quay đầu rời đi.

Cứ để Sư Vô Cữu chơi đùa với nó vậy đi.

Thuộc hạ là, ở bước ngoặt nguy hiểm phải thay chủ nhân san sẻ.

Rất rõ ràng, dù bây giờ Sư Vô Cữu rất rãnh nhưng cũng phải tìm một số việc cho Chu Trường Dung làm.

Sư Vô Cữu bây giờ ngoại trừ quấy rối Chu Trường Dung, cũng không có chuyện gì khác để làm.

Người ta đường đường là một Yêu Hoàng, thời kì đỉnh cao nhất thậm chí đã là nhân vật cấp bậc Chuẩn Thánh vậy mà phải làm ổ ở một nơi hẻo lánh như vậy, đúng là ủy khuất.

Trong lúc không rõ, Chu Trường Dung đã bắt đầu tiếp thu phương thức tư duy của Sư Vô Cữu, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu chuyển hướng sang một bên.

“Chủ quán, ta đã đi vài cửa hàng rồi, sao lại không thấy ai bán ngọc thạch vậy?”Chu Trường Dung đã đến cửa hàng thứ tư, không nhịn được hỏi ra nghi vấn của mình.

Ngọc thạch khác linh thạch, không thể tu luyện trực tiếp, mà là dùng để làm vật dẫn ghi chép, đa số còn dùng để làm bùa chú hoặc là đồ trang sức.

“Ôi, khách nhân, ngài đúng là đến không khéo.” Chủ quán nhìn Chu Trường Dung gầy yếu, xem dáng vẻ bệnh tật của hắn, cũng nổi lên mấy phần thương hại, “Gần đây vị trưởng lão Phong gia kia cần gấp ngọc thạch để khắc trận pháp, ngọc thạch trong thành chúng ta, dường như đều đã đưa hết lên Phong gia rồi. Ngài muốn ôn dưỡng thân thể, chỗ ta còn có một số ngọc dược, người xem có được hay không?”

“Ta xem một chút.” Chu Trường Dung vội vàng nói. Tuy rằng tin tức trưởng lão Phong gia muốn khắc trận pháp hình như rất quan trọng, nhưng bây giờ trước hết thỏa mãn nhu cầu của Sư Vô Cữu càng quan trọng hơn.

Ngọc dược đều có mùi vị dược liệu, Chu Trường Dung nghĩ Sư Vô Cữu chắc sẽ không thích. Nhưng ngọc dược so với ngọc thạch phổ thông, càng tốt cho thân thể hơn. Với đại năng như Sư Vô Cữu, hiệu quả gần như không có, nhưng chắc chắn sẽ không tệ hơn.

Cuối cùng, Chu Trường Dung lựa một viên lớn có mùi hơi đắng, nhưng mang ngọc dược hương khí như vậy cũng có thể trừ tà, trước tiên cứ khắc một bộ mạt chược cho Sư Vô Cữu đã.

Chỗ tốt của ngọc dược trừ tà này là có thể giúp cho người dùng nó duy trì tỉnh táo, Sư Vô Cữu và ba tỷ muội chơi mạt chược là chơi đến mấy ngày mấy đêm. Sư Vô Cữu chịu được, nhưng ba tỷ muội không hẳn có thể chịu được.

Lấy ngọc dược trừ tà làm mạt chược, ba tỷ muội cũng có thể chơi với Sư Vô Cữu lâu hơn một chút.

Trả tiền, vừa mới ra khỏi cửa hàng, sau lưng đã truyền đến một giọng nói.

“Công tử xin dừng bước!”

Chu Trường Dung quay đầu, thấy hai thị nữ ước chừng cỡ 17, 18 tuổi, nữ tử mặc trang phục thị nữ chạy về phía hắn.

“Hai vị cô nương gọi tại hạ?” Chu Trường Dung xoay người nghi hoặc hỏi.

“Thất lễ, đúng vậy.” Hai cô gái hơi làm lễ phúc thân với Chu Trường Dung, “Bọn ta là thị nữ Phong gia, thừa dịp thay ca ra ngoài mua ngọc dược. Ngọc dược trừ tà mới nãy công tử mua, là viên cuối cùng. Tiểu nữ mặt dày, không cầu công tử nhượng lại, chỉ cầu công tử có thể phân ra một phần cho bọn ta mua một ít.”

Vốn dĩ các nàng muốn ra giá cao mua lại, nhưng thấy dáng vẻ bệnh tật triền miên của Chu Trường Dung, lo lắng người ta không bán, bởi vậy mới thay đổi.

“Xin thứ cho tại hạ nói thẳng, hai vị cô nương mặt mày trong sáng, bước chân mạnh mẽ, khỏe mạnh vô lo, không cần dùng ngọc dược mới đúng.” Chu Trường Dung cố ý nói, “Hai vị cô nương cũng thấy tình huống của tại hạ, không phải tại hạ không thương hương tiếc ngọc, nhưng tại hạ càng cần ngọc dược hơn.”

“Ngọc dược bình thường bọn ta không dùng được, chỉ có ngọc dược trừ tà mới hữu dụng.” Hai thị nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, cẩn thận từng li từng tí nói, “Không biết công tử có biết gần đây Phong gia bọn ta mời một vị trưởng lão quỷ tu?”

“Có nghe.” Chu Trường Dung gật gật đầu.

“Bọn ta mua ngọc dược trừ tà này chính là vì vậy. Quỷ khí trên người vị trưởng lão quỷ tu kia rất đậm đặc, tuy bọn ta khỏe mạnh vô lo, nhưng lúc tiếp xúc gần với trưởng lão tâm tình cứ có cảm giác bế tắc. Bọn ta nghe nói ngọc dược trừ tà có thể giúp bảo trì tỉnh táo, cho nên mới ra ngoài cầu mua.” Trên mặt thị nữ hiện ra nụ cười khổ, hiển nhiên cũng bị trưởng lão quỷ tu này dằn vặt không nhẹ.

“Thì ra là vậy.” Chu Trường Dung dường như đã hiểu, lấy ra hai khối lớn to gần lòng bàn tay, đưa tới trước mặt hai thị nữ, “Ở đây chỉ có một ít cho hai vị cô nương. Những chỗ khác, tại hạ đã cắt chúng ra, sợ là không thể cho.”

“Đủ rồi, đa tạ công tử.” Hai thị nữ cũng không tham lam, có một chút như thế đã đủ, các nàng không phải thiếp thân hầu hạ vị trưởng lão quỷ tu kia, cũng không cần dùng quá nhiều ngọc dược trừ tà.

“Đúng rồi, xin hỏi hai vị cô nương, nếu muốn gặp vị trưởng lão Phong gia cung phụng, cần phải có điều kiện gì?” Chu Trường Dung nhân cơ hội hỏi.

Hai thị nữ có chút choáng váng.

Chuyện gì vậy chứ, các nàng chỉ ra ngoài mua một viên ngọc dược thôi mà.

—————————————————————

Phong gia.

“Trưởng lão, linh ngọc ngài muốn đã được đưa đến chỗ ngài, không biết trận kia pháp khi nào thì xong?” Một nam nhân trung niên của Phong gia cung kính dò hỏi.

Ngồi trong phòng lúc này là một tu sĩ đeo mặt nạ mặc áo choàng, toàn thân đều được che kín kĩ càng.

Trên người tu sĩ này tản ra sương mù màu đen, thỉnh thoảng sương mù còn biến đổi thành hình dáng khác nhau, nhưng vẫn luôn quây quanh bên người tu sĩ. Mà người trung niên đặt câu hỏi cũng không dám coi thường quỷ tu này, lúc trưởng lão quỷ tủ vừa mới tới Phong gia, có người nói năng lỗ mãng trước mặt lão, trưởng lão quỷ tu lập tức ra tay, đã phế toàn thân tộc nhân nói bậy đó.

“Còn mười ngày.” Giọng nói quỷ tu khàn khàn vô cùng khó nghe, giống như tiếng mảnh gỗ bị cưa, làm cho người nghe tê dại da đầu.

“Còn cần lâu vậy sao?” Người trung niên lẩm bẩm một câu, nhưng rất nhanh đã nói rõ suy nghĩ của mình, “Ta sẽ trở về nói rõ tình huống cho gia chủ, kính xin trưởng lão mau chóng chuẩn bị trận pháp kỹ càng.”

“Nếu các ngươi có thể tìm người nhanh hơn ta, cần gì phải làm bộ làm tịch cầu ta?” Quỷ tu một chút cũng không cho người trung niên mặt mũi, “Các ngươi không muốn ta tổn thương thần trí người nọ, nhắc nhỡ các ngươi, ba hồn bảy vía của đối phương đã tan biến hơn nửa, vừa đụng liền nát. Lão phu có thể chuẩn bị trận pháp cho các ngươi, các ngươi nên cảm kích. Nếu lão phu không thiếu một ít Phong Linh Hoa, sao có thể để các ngươi sai bảo?”

Quỷ tu nói chuyện không khách khí, trong lời nói đối với Phong gia cực kỳ bất mãn.

Nhưng chính thái độ như vậy, mới làm cho người Phong gia không dám bức bách quá mức.

Ai bảo bọn hắn có việc cần cầu người khác?

“Trưởng lão lo xa rồi, bây giờ ở Bắc Phong Thành sao có thể tìm được một đại năng quỷ tu như ngài chứ?” Nam nhân trung niên xoa chút mồ hôi lạnh trên đầu nói.

“Còn không mau cút ra ngoài, mười ngày sau ngươi tới nghe tin tức là được!”

“Vâng, được.”

Nam nhân trung niên nhanh chóng ra ngoài, một chút cũng không muốn tiếp tục ở nơi quỷ quái này thêm nữa.

“Nếu không phải bây giờ tìm không ra quỷ tu khác…” Người trung niên thấp giọng mắng một tiếng, “Giải quyết sớm một chút, rồi nhanh chóng tiễn quỷ tu này đi, đúng là xúi quẩy!”

Trong phòng, quỷ tu vừa mới đuổi người đi mĩm cười, lấy ra một cái gương mang theo vết máu.

“Sư phụ, tất cả đều thuận lợi.”

Những người khác trong Phong gia nhận được tin tức một thị nữ truyền tới, vô cùng chấn động.

“Ngươi nói thật chứ?” Gia chủ Phong gia tóc tai đã có chút hoa râm, nhưng khuôn mặt vẫn khá trẻ trung, sắc mặt hồng hào, vậy mà lại là tu sĩ kỳ Đại Thừa.

“Nô tỳ không dám dấu diếm.” Người đang quỳ trên mặt đất đáp lời, chính là một trong hai thị nữ ngăn cản Chu Trường Dung trên đường mua ngọc dược, “Vị tu sĩ kia nói, hắn nghe nói Phong gia chiêu mộ một quỷ tu, bởi vậy mới cố ý tới. Nếu Phong gia không để ý, hắn hi vọng có thể đến Phong gia gặp vị trưởng lão được cung phụng kia, thuận tiện lĩnh giáo một chút đạo thống quỷ tu của trưởng lão.”

Thị nữ thuật lại rõ ràng lời Chu Trường Dung nói.

Chu Trường Dung vốn tu quỷ, chỉ là lúc thường sẽ không cố ý nói cho người khác biết đạo thống của mình. Dù sao một người sống tu hành đạo thống quỷ tu, nhìn kiểu gì cũng thấy kì lạ.

Mà tu vi thị nữ Phong gia chỉ mới trúc cơ, sẽ không ra nhận tu vi Chu Trường Dung, cũng không phân biệt được đối phương có phải là người hay không? Vì vậy, Chu Trường Dung mới quyết tâm dùng phương pháp này tiếp cận Phong gia.

Đạo thống quỷ tu héo tàn, không được tu sĩ coi trọng. Vậy mà tự nhiên Phong gia lại đột nhiên gióng trống khua chiêng nghênh tiếp cung phụng một vị trưởng lão quỷ tu, còn vì hắn thu mua linh ngọc khắp nơi, có thể thấy vô cùng coi trọng người trưởng lão này.

Chu Trường Dung suy nghĩ một chút, vẫn nên thẳng thắn bộc lộ thân phận, chỉ cần che dấu khí tức người sống trên người mình thì đã có thể quang minh chính đại tiến vào Phong gia.

Thị nữ này vừa vặn có thể truyền lời của hắn, nếu Phong gia muốn tiếp nhận hắn thật, cũng mang ý nghĩa Phong gia có chuyện, nhất định phải cần quỷ tu hỗ trợ!

“Tộc trưởng, xem ra mưu kế thiên kim mãi cốt của ngài đã có chỗ dùng.” Ngồi bên trong, đã có mấy người chúc mừng tộc trưởng Phong gia, “Đạo thống quỷ tu tuy rằng ít ỏi, nhưng ngài cố ý tôn sùng lão quỷ kia thành khách quý, vẫn có thể hấp dẫn quỷ tu khác đến đây. Lần này, chúng ta đã có thể thoải mái hơn nhiều.”

[Thiên kim mãi cốt (千金买骨): ngàn vàn mua bộ xương khô, thành ngữ này dùng để ví với việc khao khát có được người hiền tài.]

Ít nhất không chỉ có một quỷ tu như thế, phải nhìn sắc mặt của hắn nghe hắn muốn này muốn nọ.

“Vị quỷ tu kia có nói hắn ở đâu, tên là gì không?”

“Vị tiền bối kia nói, hắn ở tửu điếm Duyệt Lai, tạm thời vẫn chưa để lại tên.”

Tộc trường Phong gia trầm tư một chút, vẫn không muốn cứ thế buông tha một quỷ tu đến nhờ vả như vậy. Mặc dù có chút trùng hợp, nhưng bây giờ không cần lo đến nhiều đến thế.

“Lão ngũ, ngươi dẫn theo người, chuẩn bị một ít lễ vật đến tửu điếm. Nếu đối phương thật sự hiểu biết có tài, phải mời người đến, biết chưa?”

“Vâng, tộc trưởng.”

Chu Trường Dung cầm theo ngọc dược trừ tà trở về tửu điếm tìm Sư Vô Cữu.

Lúc này Sư Vô Cữu còn đang tay dắt tay dạy Bạch Đồng Tử tĩnh tọa.

Chỉ là trong lúc Bạch Đồng Tử ngoan ngoãn ngồi một chỗ đả tọa, thì Tiểu Mai trong ba tỷ muội ngồi phía sau Bạch Đồng Tử, chải chải tóc Bạch Đồng Tử.

Còn thắt bím nữa chứ.

“Tiểu Lan, ngươi đi hái chút hoa tươi, làm quần áo cho Tiểu Bạch. Ấu tể thì phải mặc đồ đẹp, đừng có mặc tang lễ giống như chủ nhân các ngươi, không đáng yêu chút nào.” Sư Vô Cữu ở bên cạnh chỉ huy nói.

“Vâng.”

“Tiểu Bạch, không được nhúc nhích. Ngồi tọa thì phải tĩnh tâm, đừng nói là thắt bím tóc, dù cạo trọc, ngươi cũng không được cử động, biết chưa?” Sư Vô Cữu quay đầu giáo huấn Bạch Đồng Tử.

Bạch Đồng Tử chỉ có thể ngồi yên.

Chu Trường Dung thấy thế, không một tiếng động dựa vào vách tường cười khùng một hồi lâu, rồi mới đi vào chào hỏi Sư Vô Cữu.

“Sư tiền bối, lúc nãy ở bên ngoài ta gặp người Phong gia.” Chu Trường Dung cười híp mắt nói.

“Ồ.” Sư Vô Cữu không để ý chút nào.

“Tại hạ nói với người Phong gia mình là quỷ tu, vì vậy muốn gặp trưởng lão Phong gia cung phụng. Cho nên, mấy ngày nay, xin tiền bối hơi ủy khuất một ít, thu liễm khí tức trên người một chút, giả làm quỷ tu được chứ?” Chu Trường Dung ở bên cạnh nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ khuyên.

“Ha?” Sư Vô Cữu nhất thời giật mình một cái, ánh mắt nhìn Chu Trường Dung tràn đầy vẻ không thể tin, “Ngươi muốn bản tọa dùng pháp thuật biến hình cũng thôi đi, bây giờ còn muốn bản tọa giả làm người chết?”

“Là quỷ tu.” Chu Trường Dung ở bên cạnh nhỏ giọng phản bác.

“Quỷ tu chính là người chết!”

“Tại hạ không phải.”

Sư Vô Cữu bị Chu Trường Dung nói chặn họng, “Ngươi không tính!”

“Tại hạ thật sự là quỷ tu. Cho nên, quỷ tu không phải người chết, kính xin Sư tiền bối đừng phủ định tất cả mọi người.”

Sư Vô Cữu một lần nữa giận mình ăn nói vụng về.

Sao hắn mãi vẫn không thể cãi lại một thằng nhóc lừa đảo vậy chứ?

Tác giả có lời muốn nói: 

Sư Vô Cữu: Tác giả, ngươi không cho bản tọa cãi thắng một lần!

Tác giả (trìu mến): Bé ngốc, trọng điểm cãi nhau bây giờ không phải “Quỷ tu là người chết”, mà là ngươi có muốn ngụy trang hay không!

Sư Vô Cữu: Hự! Tên tiểu tử lừa đảo lại gài ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.