Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 40:




Lệ Cư nằm sâu trong núi thẳm.
Khu vực gần núi sâu ở đó là nơi tụ tập của rất nhiều yêu thú, bởi vì trên núi một loại “Tiểu Đan Quả” nổi tiếng sinh trưởng, đối với nhân tộc không có tác dụng gì nhưng đối với yêu thú lại có sức hấp dẫn rất lớn. Bởi vậy, nơi này bị yêu thú chiếm cứ quanh năm. Nếu không nhờ ma xui quỷ khiến cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
“Bây giờ yêu thú xung quanh đây đang rục rịch muốn cướp lại chỗ này, nhưng mà bọn ta đã liên thủ bố trí cấm chế dày đặc ở gần đây, tạm thời vẫn rất an toàn.” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vừa dẫn đường vừa nói, “Bởi vì chuyện Lệ Cư liên quan trọng đại, cho nên tu sĩ kỳ Độ Kiếp trở lên ở Bắc Cương bọn ta thay phiên nhau canh gác, sáu người hợp thành một tổ, một tháng đổi một lần. Ta tưởng phải qua một đoạn thời gian nữa các ngươi mới có thể tới, cho nên tháng sau mới tới lượt ta canh gác.”
Ai ngờ tin tức vừa truyền đi chưa tới một nén nhang, Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã chạy tới rồi. Dù Chu Trường Dung có là đạo quân kỳ Đại Thừa đi nữa sợ là cũng không có bản lĩnh này. Như vậy người có bản lĩnh này, phỏng chừng chính là vị sư huynh giống như thiên nhân [người trời] này của Chu Trường Dung.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm tự nhận mình đã che dấu ánh mắt rất tốt, lại không biết đã bị hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu phát hiện từ lâu.
Nhưng mà hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đều rất bình tĩnh, bọn họ tới nhanh như vậy đương nhiên sẽ bị người bình thường hoài nghi, bị Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhìn nhiều vài lần cũng không mất miếng thịt nào.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhìn mấy lần, rồi không nhìn tiếp nữa, thực lực Sư Vô Cữu càng mạnh, trong lòng hắn càng an ổn. Ở Bắc Cương, người duy nhất hắn có thể tín nhiệm chính là cha hắn, nhưng cha đã bế quan từ mấy năm trước, không dễ ra ngoài, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể tự tìm sự giúp đỡ cho mình.
“Trong sáu người canh gác lần này, ngoại trừ một người đã ở trung kỳ Độ Kiếp, năm người còn lại đều là đạo quân kỳ Đại Thừa. Ở Bắc Cương cũng có thể xưng tụng là nổi danh, gần như đều là người đứng đầu các thế lực.” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm tiếp tục nói, muốn hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu biết thêm tình huống về đối thủ cạnh tranh, “Đặc biệt là Lôi Đình đạo quân, rất giỏi lôi pháp. Hắn xuất thân từ Bôn Lôi Tiểu Trúc, tuy môn phái này nhận đệ tử không nhiều, nhưng cứ cách hai đời thì đều có đệ tử phi thăng, thực lực mạnh mẽ, đừng nói là Bắc Cương, trong toàn bộ Tu Chân giới cũng không có bao nhiêu đối thủ, hơn nữa từ trước đến giờ hắn ra tay đều là vạn quân lôi đình, thanh thế rất lớn, rất dễ hấp dẫn sự chú ý. Từ khi hắn đến canh gác, một tháng nay rất yên tâm…”
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm hình như rất căng thẳng, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nói nhiều như thế, vậy mà bây giờ hắn còn hận không thể một hơi nói rõ ràng mười mươi tình huống của các tu sĩ canh gác.
Nhưng mà điều này có thể hiểu được.
Dù sao bây giờ rõ ràng Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đang muốn độc chiếm toàn bộ Lệ Cư, lập tức sẽ phải đối đầu với rất nhiều tu sĩ, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cảm thấy khẩn trương là chuyện đương nhiên.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu hoàn toàn không hề nghe Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nói chuyện.
Sư Vô Cữu thì là không đặt những tu sĩ Tu Chân giới này vào trong mắt, còn Chu Trường Dung đối với thực lực của Sư Vô Cữu rất tự tin.
Trên đường đi, Chu Trường Dung phát hiện hai bên núi sâu này có một số cây con cao tới đầu gối mọc dựa vào núi, trên cây còn có mấy quả đỏ đỏ hồng hồng, thoạt nhìn như nắm tay của một đứa trẻ. Tuy nhiên quả trên cây cũng không nặng đến nỗi làm cây trĩu xuống, mà như ngọn đèn lồng nhỏ trang trí trong các buổi lễ hội, không khí vui mừng.
Đây chính là Tiểu Đan Quả.
Trước đây Chu Trường Dung từng nhìn thấy hình vẽ của nó trên một quyển sách.
Loại quả này chỉ có ở Bắc Cương, thế nhưng tác dụng đối với tu sĩ nhân tộc gần như bằng không, bởi vậy ít được bày bán, các tu sĩ nhìn thấy cũng lười thu thập, miễn cho chật túi. Nhưng mà bọn yêu thú lại rất yêu thích chúng.
Chu Trường Dung nhìn vài quả, cuối cùng cũng coi như tìm được quả chín cây, đưa cho Sư Vô Cữu một quả, còn một quả tự mình ăn.
Sư Vô Cữu liếc nhìn, lặng lẽ nhận không lên tiếng.
Tuy hắn muốn gấp rút lên đường, nhưng trạch viện Lệ Cư năm đó của Thần Tàng đạo nhân ở đây, để biểu hiện sự tôn kính tốt nhất vẫn nên dùng hai chân lên núi, miễn cho lúc nào đó chịu phải cấm chế. Còn thứ quả này, cũng có thể làm thứ tiêu khiển.
Hắn vừa cắn vào miệng, mùi vị ngọt ngào trong nháy mắt kéo tới.
Chu Trường Dung nhai nhai hai cái, đã xác định rõ ràng.
“Đây chính là hương vị của vải, chẳng trách Thần Tàng đạo nhân lại thành lập Lệ Cư ở đây.” Chu Trường Dung không nhịn được cảm thán. Vải chính là trái cây của người phàm, ở Tu Chân giới gần như không ai muốn trồng, muốn ăn nó thì phải xuống Thế Gian, còn phải đi đúng mùa mới được. Mà tu sĩ đến Thế Gian sẽ không tự chủ được hấp thụ linh khí chung quanh, đối với sinh linh Thế Gian là trăm hại vô lợi, bởi vậy tu sĩ cấp cao đều hạn chế xuống Thế Gian, miễn dính phải nhân quả.
Thiên đạo ở đây đối với tu sĩ và nhân quả của các tu sĩ cũng không quá khắc khe, nhưng nếu lỡ dính vào nhân quả thế gian cũng khá phiền toái.
Năm đó Thần Tàng đạo nhân muốn ăn vải, sợ là phải tốn chút công phu. Tiểu Đan Quả này lại cố tình có vị tương tự như vải, chỉ thơm ngọt hơn một chút, kích thước cũng lớn hơn chút, chứng tỏ rất tình nguyện hưởng thụ quả thay thế này.
Sư Vô Cữu ăn rất nhanh, cuối cùng ngữ khí nhàn nhạt nói, “Bản tọa nếm thử rồi cũng thấy thường thôi, chờ ngươi theo ta trở lại tầng trời Tiêu Dao, còn ăn ngon hơn.”
Nhóm yêu tộc thích ăn trái cây này có không ít, ở tầng trời Tiêu Dao kỳ trân dị quả gì cũng có.
“Cho nên năm đó Thần Tàng đạo nhân ngụy trang thành yêu tộc vào tầng trời Tiêu Dao, nói không chừng cũng là vì trái cây bên trong tầng trời Tiêu Dao mà đến đấy chứ!” Chu Trường Dung thử nghĩ theo hướng này, cảm thấy chân tướng mọi chuyện nói không chừng chính là như vậy thật.
Dù sao người có thể ngụy trang chính mình thành vải yêu như Thần Tàng đạo nhân, nhất định sẽ không câu nệ tiểu tiết, hắn thích vải như vậy, nếu tới tầng trời Tiêu Dao lãnh thổ của yêu tộc, nhìn thấy nhiều kỳ trân dị quả như vậy, dù thế nào cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế ở lại ăn nhiều thêm mấy năm mới đúng.
Sư Vô Cữu sâu kín nhìn Chu Trường Dung liếc mắt một cái, giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ, “Ngươi có biết lúc hắn ở tầng trời Tiêu Dao, đã mang đến cho chúng ta bao nhiêu phiền phức không? Người thầy khai sáng cho ta cũng chính là ấu tể yêu tộc trước đây đã từng được hắn dạy bảo, mỗi khi nhắc đến vị Thần Tàng đạo nhân này, thái độ của người thầy dạy bản tọa rất quỷ dị. Nếu sau này Thần Tàng đạo nhân không thành thánh, không ai dám trêu chọc hắn, e là kẻ thù của hắn đã trải rộng khắp cửu thiên thập giới rồi.”
Đây là lần đầu tiên Chu Trường Dung thấy Sư Vô Cữu lộ ra vẻ mặt như thế, “Thì ra Sư tiền bối và Thần Tàng đạo nhân còn có ngọn nguồn như vậy? Chuyện này nói đến ngược lại cũng có mấy phần nhang đèn ân tình.”
“Bản tọa đã từng cùng thầy đến đạo trường Thần Tàng đạo nhân nghe giảng đạo mấy lần, đúng là có được lợi ích không nhỏ.” Sư Vô Cữu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cho ra một đáp án như thế, “Chỉ là thời gian quá lâu, bản tọa không nhớ rõ. Sau khi bị phong ấn, bản tọa mới phát hiện, đối với cuộc sống trước đây ở yêu tộc, đa số ký ức đều mơ mơ hồ hồ. Chắc là mấy tên liên thủ phong ấn bản tọa, sợ bản tọa nhớ ra chuyện gì đó gây bất lợi cho bọn họ cho nên mới làm như vậy.”
Sư Vô Cữu đối với cừu gia, cũng chỉ nhớ đại khái dung mạo dáng dấp của bọn họ, nhớ lúc bọn họ vây quanh nhìn mình mà thôi, còn lại Sư Vô Cữu đều không nhớ rõ lắm.
Nhưng mà Sư Vô Cữu đối với chuyện này cũng không quá để ý, chỉ cần hắn trở lại tầng trời Tiêu Dao, nếu những người hại hắn năm đó còn sống, nhất định sẽ tâm thần không yên, chủ động tìm tới cửa, hắn chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được. Còn nếu đã chết, Sư Vô Cữu cũng không thể tìm kiếp đầu thai của người ta đánh cho một trận, đành quên đi thôi.
“Đúng là đáng tiếc, ta còn tưởng Sư tiền bối có thể nói với ta chuyện năm đó của Thần Tàng đạo nhân đấy.” Chu Trường Dung khá tiếc nuối, hiếm thấy có thể tiếp xúc gần với sự tích của một thánh nhân như vậy, không ngờ vẫn không thể như mong muốn.
“Đợi bản tọa thành thánh đến tầng trời Tạo Hóa rồi ngươi muốn biết ai cũng được.” Sư Vô Cữu không chút xấu hổ nói.
May là hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung nói chuyện là dùng thuật truyền âm, nếu không để Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, chắc là sẽ kinh ngạc đến cắn đầu lưỡi mất.
“Chúng ta đến rồi.” Trên đường đi Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã kể hết mọi chuyện về tu sĩ canh giữ ở Lệ Cư xong, tự giác tiêm cho hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu chút phòng bị, “Để ta đi nói với Lôi Đình đạo quân một tiếng, xem có thể để hai người đi qua hay không?”
Không phải Vương Thất Thập Ngũ Kiếm sợ phiền phức, nhưng những đạo quân này đều là nhân tài không thể thiếu ở Bắc Cương, bọn họ cũng quen biết nhau, nếu thật sự động tay động chân ngày sau gặp lại sẽ có chút lúng túng.
Lời còn chưa dứt, người đã tới.
Lôi Đình đạo quân trong miệng Vương Thất Thập Ngũ Kiếm rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt ba người.
“Vương Bình Nhược, sao ngươi còn dẫn theo hai người tới? Mặc dù tu vi bọn họ đã đến kỳ Độ Kiếp, nhưng bọn họ không phải người Bắc Cương chúng ta!” Lôi Đình đạo quân người cũng như tên, một gương mặt rất chính trực, chiều cao chín thước [gần 2m], cực kì có cảm giác tồn tại.
Bị Lôi Đình đạo quân nói như thế, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng có chút đỏ mặt.
Quả nhiên không nên nói xấu sau lưng người khác.
Càng sợ cái gì thì cái đó càng đến.
Lôi Đình đạo quân cương trực công chính, nếu gặp phải tu sĩ canh gác khác, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm sẽ dựa vào mặt mũi bậc cha chú và tình cảm thân quen với nhau, muốn dẫn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vào cũng không quá khó, cùng lắm là đưa thêm một số lễ vật là được rồi. Nhưng nếu gặp phải vị này, sợ là phải tốn kha khá công phu.
Sư Vô Cữu lười biếng ngẩng đầu nhìn Lôi Đình đạo quân một cái, không thèm để ý.
Chẳng phải chỉ là một tên to xác ngu ngốc sao?
Lôi Đình đạo quân vừa mới nói lời chính trực xong nhưng bỗng bị Sư Vô Cữu ngẩng đầu nhìn một cái như vậy, nhất thời lời muốn nói lại bắt đầu trở nên quanh co.
Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này…
Lôi Đình đạo quân tự nhận tu hành nhiều năm, một lòng đạo tâm đã sớm vô cùng kiên định, dù là đại năng ma tu tiếng tăm lừng lẫy có đến câu dẫn, hắn cũng có thể bất động thanh sắc, vì tu hành lôi pháp nên phải luôn duy trì thân thể thuần dương [trai tân]. Một tu sĩ Đại Thừa thân thể thuần dương, đối với ma tu mà nói quả thực so với linh đan diệu dược chính là đồ đại bổ, vì vậy nam nam nữ nữ đến câu dẫn hắn đều đa hình đa dạng, mắt không kịp nhìn.
Nhìn nhiều, Lôi Đình đạo quân cũng biết mỹ nhân dù xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là một bộ xương khô, hắn đã nhìn thấu hồng trần rồi. Quan niệm đã được duy trì khoảng một nghìn năm, ngay bây giờ lại lập tức sụp đổ.
Thì ra không phải hắn không rõ tình ái, mà là hắn vẫn chưa gặp phải người có thể khiến cho hắn hận không thể đem toàn bộ thế giới đặt dưới chân đối phương mà thôi!
“Chuyện này… Vị đạo hữu này, nếu ngươi muốn vào Lệ Cư, cũng không phải không thể, chỉ là… chỉ là…” Lôi Đình đạo quân chần chờ hồi lâu, cuối cùng quyết tâm, cắn răng một cái, gian nan ra quyết định, “Chỉ cần ngài báo rõ tên họ, ta sẽ nghĩ biện pháp dẫn ngươi đi vào!”
Thiếu chút nữa Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã ném văng kiếm của mình.
Đây là Lôi Đình đạo quân hắn biết đấy hả?
Thì ra đạo tâm của hắn so với Lôi Đình đạo quân còn mạnh hơn nhiều lắm! Nghĩ tới đây, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không khỏi sinh ra một chút vui mừng.
Quả nhiên, không chỉ có một mình hắn thất thố.
Sư Vô Cữu đương nhiên dung nhan tuyệt thế, nhưng bọn họ tuyệt đối không phải người lưu luyến vẻ ngoài. Nhưng khí tức mơ hồ trên người Sư Vô Cữu tản ra, khiến cho bọn họ tâm thần sảng khoái, chẳng khác gì như khi cảm ngộ đại đạo vậy đó là sự man man hấp dẫn tỏa ra từ tận sâu trong linh hồn, tuyệt đối không phải bình thường.
“Chu đạo hữu, chuyện này…” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không nhịn được nhìn về phía Chu Trường Dung, muốn hỏi hắn có phải đã sớm chuyện này sẽ xảy ra như vậy không? Còn muốn hỏi, tình cảm giữa hắn và sư huynh hắn tốt như vậy, lẽ nào nhịn được những người khác lấy lòng Sư Vô Cữu sao?
“Không sao, đây vốn là chuyện thường.” Chu Trường Dung rất bình tĩnh, cảnh tượng như vậy hắn không thấy một ngàn thì cũng thấy tám trăm lần rồi. Đối với sức hấp dẫn quái lạ với tu sĩ nhân tộc, Sư Vô Cữu cũng tự có quan điểm của chính mình. Một đó chính là thiên phú của yêu tộc, hắn thiên phú như vậy, người tu vi không bằng hắn đương nhiên sẽ dễ dàng bị hắn thuyết phục, theo cách hắn nói thì chính là hồ tộc huyết thống cao cường, gần như mỗi người đều nắm giữ bản lĩnh khiến nhân tộc nhất kiến chung tình! Hai, đương nhiên là bởi vì Sư Vô Cữu từng là Chuẩn Thánh, tuy bây giờ tu vi rớt cấp, nhưng khoảng cách đạt tới đại đạo cũng rất gần, tu sĩ sẽ tránh không được bị hấp dẫn.
Nói cho cùng, người phàm không thể nhận biết khí tức đại đạo thì sẽ không tự chủ được trước phong thái dung mạo của Sư Vô Cữu, còn những người có thể chịu được công kích vẻ đẹp của Sư Vô Cữu thì sẽ bị khí tức đại đạo trên người hắn hấp dẫn.
Bây giờ, dù Sư Vô Cữu muốn tóm gọn bất kì chủng tộc nào, bất kì giới tính nam nữ già trẻ gì đó đều dễ như ăn cháo.
Theo cách nói của Sư Vô Cữu chính là, “Ngươi là người nào mà dám nhìn thẳng vào Chuẩn Thánh?”
Cấp bậc Chuẩn Thánh, ha, dù bây giờ Sư Vô Cữu chỉ có tu vi Yêu Tôn, nhưng đối với tu sĩ từ tầng trời Hồng Trần trở xuống mà nói đã giống như ông trời.
Mà trời, không thể đoán, không thể nhìn thẳng.
Nhưng bởi vì quá dễ hấp dẫn sự yêu thích của người khác, Sư Vô Cữu hầu như không cần phí chút công phu đã có thể có được thứ mình muốn, vì vậy mới nuôi ra tính cách đơn thuần vô tư như thế.
Không nuôi Sư Vô Cữu trở thành loại hỗn thế yêu vương dựa vào mị lực gieo vạ người xung quang, đã là thành quả nỗ lực quản giáo tốt nhất và lòng từ bi vô bờ bến của yêu tộc rồi!
Lòng kính nể của Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đối với Chu Trường Dung đã thăng lên mấy phần.
Một người có tấm lòng như thế, thực sự vô cùng tuyệt vời!
“Không cần làm chuyện thừa thãi.” Sư Vô Cữu nhìn về phía Lôi Đình đạo quân, trong mắt tựa như có ánh sáng lưu chuyển.
Lôi Đình đạo quân hoàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đại não thần hồn như bị một thứ gì đó va chạm kịch liệt, cả người mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“Lôi Đình đạo quân!” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhanh chóng đỡ được người, gần như không thể tin được chỉ trong một chốc, Lôi Đình đạo quân đã trực tiếp trúng chiêu?
“Yên tâm, mê man ba ngày, cũng quên luôn việc liên quan đến chúng ta hôm nay. Bản tọa không muốn tạo sát nghiệt, càng không muốn hại người hủy hoại đạo tâm chỉ trong một ngày.” Sư Vô Cữu chắp tay, hiển nhiên là phong độ của đại năng một phương, “Nếu ngày nào đó ngươi không chịu nổi, bản tọa cũng có thể giúp ngươi xóa đi ký ước liên quan đến bản tọa.”
Chu Trường Dung ngỡ ngàng nghe ra vẻ đắc ý và kiêu ngạo của Sư Vô Cữu chỉ trong mấy câu nói ngắn gọn này.
Chắc chắn chiêu này Sư Vô Cữu đã sử dụng vô cùng thành thục, đúng là trăm hay không bằng tay quen.
Trước đây có lẽ hắn đã gặp qua không ít tu sĩ vì hắn mà đạo tâm bị hủy hoại chỉ trong một ngày. Có thể luyện thành thạo một tay bản lĩnh như vậy, quả thật có thể xưng tụng là đấng đức hiếu sinh.
[đức hiếu sinh: có lòng quý trọng sinh mệnh, tránh những hành động gây hại đến sự sống của muôn loài]
“Sao trước đây Sư tiền bối không sử dụng chiêu này với ta?” Chu Trường Dung không nhịn được dùng thuật truyền âm hỏi.
“Ngươi tưởng bản tọa không muốn?” Sư Vô Cữu còn chưa đắc ý xong đã bị Chu Trường Dung cắt ngang, “Bản tọa và khế ước của ngươi viết ở trên Sổ Sinh Tử, dù công lực bản tọa có tinh diệu như thế nào đi nữa, thì lúc xóa ký ức cũng sẽ tạo ra một số ảnh hưởng đến thần hồn của ngươi.”
Chỉ là so với những người khác, một chút ảnh hưởng như thế so với toàn bộ đạo tâm mà nói nhỏ đến không đáng kể. Nhưng Sổ Sinh Tử cũng mặc kệ chuyện này, nó chỉ cần xác định Sư Vô Cữu muốn động thủ với Chu Trường Dung thì khế ước sẽ có hiệu lực.
Sư Vô Cữu chỉ có thể nhịn.
Sau khi Vương Thất Thập Ngũ Kiếm biết Lôi Đình đạo quân không có việc gì mới thật sự nghiêm túc suy tư một hồi, khẩn cầu, “Nếu ta không kiên trì được, mời ngài ra tay giúp đỡ.”
Sư Vô Cữu nhìn hai mắt Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, ngữ khí thoáng hòa hoãn một chút.
“Nếu ngươi có thể vượt qua, cũng mang ý nghĩa ngươi có tư cách tiến tới đại đạo, ngược lại chính là chuyện tốt.” Sư Vô Cữu đối với Vương Bình Nhược nổi lên một xíu lòng mến người tài. Dù đối phương là nhân tộc, nhưng tuổi còn nhỏ, có thể gặp chính là duyên phận, hắn không ngại chỉ điểm một hai câu.
Lôi Đình đạo quân không phải đối thủ của Sư Vô Cữu, mấy tu sĩ khác lại càng không cần phải nhắc tới.
Từng người từng người, toàn bộ đều ngã trên mặt đất, sau ba ngày sẽ quên hết mọi chuyện bọn họ gặp phải.
Mà ba ngày, không sai biệt lắm đã đủ cho Sư Vô Cữu xem xét toàn bộ Lệ Cư.
Nếu trong ba ngày Sư Vô Cữu không có cách nào cảm nhận đạo ý thánh nhân để lại Lệ Cư, thì dù có ở đây ba năm thậm chí ba trăm năm cũng không có tác dụng.
Tỉnh ngộ, chú ý chính là nhân duyên trong nháy mắt.
Lệ Cư là một trạch viện 3 gian ngoài, 3 gian trong.
Tuy không lớn, nhưng thắng ở bài trí đầy đủ, rất tinh xảo.
Lúc Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu tới, phát hiện trên dưới Lệ Cư đều được bố trí trận pháp làm sạch, gần như không dính chút bụi nào. Trong sân trước có trồng vài cây ăn quả, đào lê táo đều có. Dù chỉ là chủng loại Thế Gian, nhưng bởi vì được tự tay thánh nhân trồng trọt, thời gian càng lâu, trái của cây ăn quả càng dồi dào linh khí, so với những thiên tài địa bảo khác không hề thua kém.
Bây giờ, cây ở đây trái ngọt trĩu nặng, tươi mới thơm phức, rất dụ người.
Sư Vô Cữu muốn vươn tay hái một trái.
“Đào này không thể hái!” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ở bên cạnh không kịp ngăn cản, tăng nhanh tốc độ nói, “Nó sẽ công kích…”
Sau đó, đã thấy Sư Vô Cữu hái xuống một trái đào, mà cây đào thì giống như bị người ta kiềm lại, không thể động đậy.
“Ngươi vừa nói cái gì? Công kích?” Sư Vô Cữu hơi nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ xem thường.
“Đúng…” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm vô cùng phẫn nộ, “Lúc trước bọn ta vừa mới phát hiện ra những trái cây này linh khí phi phàm, ăn nó nhất định sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Nhưng dù bọn ta có dùng phương pháp gì đi nữa, đều sẽ bị công kích. Vất vả lắm mới hái được một trái, trong nháy mắt trái đó cũng hoàn toàn không còn linh khí nữa.”
Nhưng bây giờ nhìn trái đào trên tay Sư Vô Cữu xem, một chút thay đổi cũng không có.
“Nếu chúng nó không thức thời, bản tọa sẽ nhổ tận gốc bọn nó. Bọn nó đã có linh tính, tự nhiên sẽ biết ai có thể cắn ai không thể cắn, nói trắng ra là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Gió vừa thổi, lá cây bên trong viện như đang kêu vang xào xạc.
“Chẳng phải ngươi muốn ăn đồ vật sinh cơ nồng đậm sao?” Sư Vô Cữu tiện tay ném trái đào trong tay cho Chu Trường Dung, “Loại thánh nhân trồng, so với những thứ khác tốt hơn nhiều. Nếu bản tọa có thể tìm được thứ gì đó trong viện này, mấy trái này bản tọa đều cho ngươi đóng gói mang đi ăn.”
Lông mày Chu Trường Dung cong cong, cười híp mắt, hóa ra đào Sư Vô Cữu đưa dù chưa ăn cũng biết chắc chắn vô cùng ngon miệng.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ở bên cạnh trơ mắt nhìn Chu Trường Dung, hi vọng Chu Trường Dung có thể để ý tới mình một chút.
Người được nhìn huynh đài Chu Trường Dung yên lặng xoay người, tránh né tầm mắt Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, một người một trái ăn hết rồi.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm:… Chỉ có bạn tốt Bạch Linh là tốt với ta thôi!
Ngoại trừ mấy cây ăn quả ở trong viện, trang trí bên trong Lệ Cư vô cùng đơn giản.
Trong đây không có giường, chỉ có một cái bồ đoàn đơn giản, đệm bồ đoàn này được làm từ loại cỏ khô bình thường, không có gì đặc biệt. Tu sĩ lúc trước đi vào cũng từng thử ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
“Ai mà còn tĩnh tọa nữa chứ?” Sư Vô Cữu chỉ nhìn đệm bồ đoàn một cái rồi chuyển tầm mắt, vô cùng ghét bỏ, “Đối với người có tu vi đạt đến cảnh giới nhất định mà nói, dù đi đường hay hô hấp đều là đang tu luyện, tĩnh tọa chỉ có tu sĩ nhập môn mới dùng. Cái bồ đoàn này vừa nhìn một cái đã biết là thứ tùy tiện mua được.”
Bởi thầy của Sư Vô Cữu đã từng là nửa đệ tử của Thần Tàng, đối với thói quen của vị thánh nhân này, Sư Vô Cữu cũng biết được chút ít.
Vị thánh nhân này thích ăn ngon, vui chơi, thích hưởng lạc, dạo nhân gian, rất thong dong tự tại, dấu chân trải rộng khắp cửu thiên thập giới, cuộc sống trãi qua vô cùng tiêu sái. Bởi vậy, cừu gia cũng vô số, không biết có bao nhiêu người đối với hắn vừa đố kỵ vừa hận đấy chứ. Cố tình chính là một người có thể gọi là “ngũ độc toàn diện” như thế, lại có thể giữ vững bản tâm, cuối cùng không chỉ làm Nhân Hoàng không nói, mà còn trực tiếp thành thánh nhân, người khác có thể tâm cam sao?
[ngũ độc: tham, sân, si, mạn, nghi trong đạo phật]
“Tiền bối muốn tìm gì?” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đứng bên cạnh cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Trong đây có gì, bọn ta gần như đều biết hết, chỉ là tu vi bọn ta thấp, không nhìn ra môn đạo trong đó, lúc này mới phong tỏa nó lại, tạm gác lại thời gian thăm dò từ từ.”
“Nhìn xem có một số thứ như bản chép tay hay không đi.” Sư Vô Cữu thoáng suy tư một chút, rồi cho ra một đáp án.
“Đừng nói bản chép tay, trong đây một chữ cũng không có.” Vẻ mặt Vương Thất Thập Ngũ Kiếm sầu khổ, “Bọn ta có thể cảm nhận được nơi này phi phàm, nhưng lại không biết phi phàm chỗ nào.”
Cũng giống như đi vào một ngọn núi đầy bảo bối, lại không có mắt nhận biết bảo vật, làm cho từng người từng người đại năng Bắc Cương vô cùng phiền muộn.
Chu Trường Dung đi ra ngoài sân một lần nữa, nhìn mấy cây ăn quả.
Thần Tàng đạo nhân ở trong thâm sơn tạo ra một Lệ Cư, cũng chỉ bởi vì xung quanh đây có Tiểu Đan Quả vị như vải mà thôi.
Mà cây ăn quả ở đây là do hắn tự tay trồng.
Thử nghĩ xem, thời điểm đối phương sinh sống ở bên trong Lệ Cư, chỗ mà hắn qua lại nhiều nhất chắc chắn phải là bên dưới những cái cây này.
Ít nhất là Chu Trường Dung cảm thấy như vậy.
Cây ăn quả chủng loại bình thường, lại cố ý trồng ở đây, có thể thấy thật ra vị thánh nhân này rất hoài niệm cuộc sống ở nhân gian. Nhưng hắn không muốn quấy rối cuộc sống bình thường của phàm nhân trên đời, nên chỉ có thể ở một nơi như thế, trồng mấy cái cây như vậy để tán gẫu an ủi mà thôi.
Đây là một người mềm lòng lại rất hoài cổ.
Đáng tiếc nhân vật như vậy, lại không thể gặp một lần.
Chu Trường Dung thật sự tiếc nuối.
“Hè ăn đào, tối ngắm cảnh đẹp, hi vọng ngươi có thể sinh trưởng thật tốt.”
Chu Trường Dung đứng dưới cây đào, đột nhiên nghe thấy một âm thanh nào đó, cả người đột nhiên chấn động, trực tiếp bị hút vào bên trong cây đào.
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu tộc: Tên nhân tộc này muốn tới đây khai sáng cho ấu tể yêu tộc chúng ta, nhất định có ý đồ dạy hư ấu tể, đừng hòng lừa bọn ta!
Nhân tộc: Thần Tàng đạo nhân muốn giáo dục trẻ nhỏ từ khi còn bé thật sự tuyệt vời!
Thần Tàng:… Khà khà, nhóm học sinh hôm nay cho ta thật nhiều trái cây ngon ngon, vui quá đi (*^▽^*), yêu tộc thật tốt, chẳng trách gọi là tầng trời Tiêu Dao!
Thần Tàng đạo nhân, lúc còn trẻ cũng là một tên tham ăn đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.