Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 9:




Ầm ầm ầm.
Cùng với dư chấn tiếng cười của Sư Vô Cữu, khắp nơi bí cảnh cũng bắt đầu sụp đổ theo.
Ngay cả Xuân Đằng tiểu trấn không xa cũng bắt đầu đất rung núi chuyển.
Các tu sĩ bên trong tiểu trấn vô cùng hoang mang.
"Có chuyện gì vậy?"
"Động đất?"
"Không thể nào, nơi này có trận pháp bảo vệ, chẳng lẽ là bị đại năng nào đó công kích?"
"Tầm bậy, trận pháp bên kia vẫn còn rất tốt!"
...
"Yêu thần đại nhân, đừng cười, đừng cười nữa đạo trường của tiểu lão nhân sắp bị phá nát luôn rồi." Không chỉ có đạo trường, sợ là toàn bộ tiểu trấn cũng sẽ bị hủy diệt.
Chu Trường Dung bên cạnh còn đang tập trung suy nghĩ, thì lão giả ngư tu đã muốn khóc không ra nước mắt, sau khi tỉnh táo lại liền quỳ rạp trên mặt đất dập dập đầu, thỉnh Sư Vô Cữu nhanh chóng thu hồi lại phép thuật, chỗ này cũng coi như là một phần tâm huyết của chủ nhân lão mà.
Sức công phá trong tiếng cười của một đại năng, thật không thể nào tưởng tượng được!
Dù là tiếng cười của tu sĩ như Sư Vô Cữu, cũng đủ để phá nát một vùng trời nhỏ này rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ của ngư tu lão giả, trong lòng Chu Trường Dung cảm thấy vô cùng vi diệu.
Hắn có thể không tin việc Sư Vô Cữu là một tên thích tự luyến còn tự đại, gu chuyện cười thì thấp nhủn, nhưng chắc chắn thật một trăm phần trăm hắn là một đại năng đỉnh cấp. Một câu nói, một cái khoác tay cũng đủ để đổi thiên cải địa.
Quả nhiên đời trước có một câu nói rất đúng, ông trời đóng cánh cửa này của người, thì sẽ mở ra cho người một cánh cửa khác.
Đấng tạo hóa của thế giới này chắc là đã đóng lại cánh cửa trí tuệ của Sư Vô Cữu, sau đó mở ra cho hắn một cánh cửa vũ lực. Nếu không phải vậy thì thật sự không thể hiểu được tại sao Sư Vô Cữu có thể bình an sống sót qua nhiều năm như vậy, còn hắn thì phải luôn giãy giụa trong ranh giới sinh tử?
Nhân vật như Sư Vô Cữu, sinh ra là dùng để cười nhạo những người có thiên phú thấp. Dù cho đầu óc ngươi không dùng được, nhưng nếu có được vũ lực và dung mạo như Sư Vô Cữu, còn cần phải dùng đến trí óc sao?
Không cần.
Sư Vô Cữu chỉ cần dựa vào hai thứ này, cũng đủ để hắn làm bất cứ chuyện gì rồi. Cho nên hắn mới có thể sống vừa đơn thuần vừa tùy hứng như vậy.
Ai.
Thiếu chút nữa đạo tâm không vững.
Một mình Sư Vô Cữu cười hồi lâu, nhìn thấy ngư tu lão giả đã sắp muốn khóc, cuối cùng cũng coi như ngừng lại.
Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy khóe mắt lão hiện ra chút nước khả nghi.
Chu Trường Dung trong lòng hơi thở dài, Sư Vô Cữu bên này chắc là còn cần một lúc nữa mới có thể trở lại như cũ, nhưng chỉ cần đạo trường không bị sụp xuống nữa, coi như xong.
"Tại hạ Chu Trường Dung, bái kiến lão tiền bối." Chu Trường Dung hướng về phía ngư tu lão giả vẻ mặt lo lắng chào hỏi.
Ngư tu lão giả không thể không để ý đến Chu Trường Dung, mà cũng không dám nhận lễ của Chu Trường Dung, lùi lại mấy bước nói, "Các hạ không cần phải như vậy, nếu không chê, gọi ta một tiếng Ngư lão là được."
Người trẻ tuổi này đi cùng yêu thần, lão cũng không dám xem thường.
"Ngư lão." Chu Trường Dung biết nghe lời phải sửa lại xưng hô, "Không dối gạt gì Ngư lão, tại hạ và Sư tiền bối tới đây, chỉ muốn hỏi ngài một vài vấn đề mà thôi."
"Không cần phải như thế, không cần phải như thế." Ngư lão liên tục xua tay, "Nếu như có vấn đề gì, chỉ cần ngài yêu thần ở bên ngoài gọi một tiếng, tiểu lão nhân tuyệt đối sẽ không dám chậm trễ."
Với thực lực của yêu thần, chỉ cần gọi một câu lão đương nhiên sẽ ngoan ngoãn đi ra, cần gì phải đặc biệt tới đạo trường của lão làm gì chứ?
Chu Trường Dung thấy bộ dáng hận không thể tự đưa tới cho bọn họ của Ngư lão, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút chột dạ. Sư Vô Cữu cố ý tới đây, chủ yếu là vì muốn giày vò hắn, ao cá này của Ngư lão hoàn toàn là bị vạ lây.
Ừm, điều này cũng không cần phải nói ra làm gì.
Mà có Sư Vô Cữu gu chuyện cười tệ hại, nếu còn cười một lần nữa động phủ này thật sự có thể sụp luôn.
"Khụ, xin hỏi Ngư lão, bên trong đang dược Ứng Ngọc Xuân đại sư để lại, có đan dược có thể nhanh chóng nâng cao tu vi hay không?" Chu Trường Dung vội vàng đem vấn đề mình muốn biết nói ra.
"Là phần đan dược thưởng cho người chiến thắng đại hội luyện đan?" Ngư lão hỏi ngược lại.
"Không sai."
"Có." Ngư lão gật gật đầu khẳng định, "Bản thân đan dược được điều chế là dùng để bồi bổ cơ thể, nâng cao tu vi mà ra, phần thưởng dành cho người đứng đầu đương nhiên cũng có loại dược nâng cao tu vi. Nhưng mà nói chung để nâng cao tu vi là do bản thân tu hành, tu vi nâng cao bằng đan dược thì cũng chỉ có hạn."
"Trong những đan dược đó có loại nào có thể trực tiếp giúp người ta nâng cao lên hẳn một cấp hoàn toàn không? Chẳng hạn như từ Kim Đan lên Nguyên Anh, từ Nguyên Anh lên Xuất Khiếu, từ Xuất Khiếu lên Hóa Thần?" Chu Trường Dung tiếp tục hỏi.
"Cũng có." Ngư lão trả lời.
"Ngư lão có thể nhớ được đó là những loại nào không? Trong đó có bao nhiêu loại có hạn chế, bao nhiêu loại không có hạn chế?"
"Đan dược chỉ tăng cao tu vi không sai biệt lắm thì có đến một vạn loại, mà hoàn toàn nâng lên một đẳng cấp cũng có mấy trăm đến mấy nghìn. Trong đó đan dược có yêu cầu đối với tình trạng cơ thể, công pháp, gân cốt, tu vi tổng cộng có 372 loại, như vậy đan dược không chú ý đến cấp độ tu vi cũng chỉ còn sót lại 25 loại." Ngư lão trả lời rõ ràng mười mươi vấn đề của Chu Trường Dung.
Lão đồng hành cùng Ứng Ngọc Xuân nhiều năm như vậy, đối với những vấn đề này đã thuộc nằm lòng.
"Trong những đan dược ngài cấp thưởng cho người chiến thắng đại hội, có hay không có đan dược tăng cao tu vi không bị hạn chế?"
"Không có." Ngư lão nói như đinh chặt sắt.
"Vì sao không có?" Chu Trường Dung cảm thấy có chút ngạc nhiên, theo lý mà nói loại đan dược phải được hoan nghênh nhất chứ.
"Đan dược nâng cao tu vi mà không có hạn chế gì, thường có yêu cầu vô cùng hà khắc với vật liệu điều chế, đối với trình độ của luyện đan sư thì lại càng cao. Thiên đạo tự có nhân quả tuần hoàn, nếu luyện đan sư luyện chế được loại đan dược không hạn chế, như vậy bản thân luyện đan sư sẽ bị trời ghen ghét, e rằng tráng niên mất sớm, lúc độ kiếp cũng sẽ gặp vô vàng khó khăn." Ngư lão chậm rãi lắc đầu, "Hơn nữa phương pháp luyện đan có thể tăng cao tu vi mà không có hạn chế, đa số đều đã bị thất tán. Chủ nhân nhà ta cũng chỉ là trong lúc ngẫu nhiên có được một loại phương pháp luyện đan, đối với tu sĩ kỳ Hóa Thần trở xuống mới có tác dụng. Lúc trước dù chủ nhân cố gắng chuyên tâm nghiên cứu, cũng chỉ làm ra được bán thành phẩm mà thôi, sau đó liền phi thăng tiên giới."
"Vậy phương pháp luyện đan kia đâu?"
"Chỉ có chủ nhân mới biết phương pháp luyện đan ở chỗ nào." Ngư lão cười khổ, "Lão chỉ là một yêu tu, là cá tu thành yêu, trời sinh e sợ dị hỏa. Coi như chủ nhân có lòng, lão cũng không thể nào thừa kế y bát. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, chủ nhân lo lắng cho lão quá nhiều đồ vật thì sẽ mang đến tai ương ngập đầu, liền giao cho lão làm người trao giải của đại hội luyện đan, để cho người trong tu chân giới thiếu lão một phần ân tình nhang đèn, như vậy mới có thể đảm bảo cho lão được bình an mà thôi."
[Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: thành ngữ TQ nghĩa là kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.]
Chu Trường Dung nghe Ngư lão trả lời, trong lòng cũng đã có mấy phần tính toán, "Ta hiểu được, đa tạ Ngư lão."
"Nào có." Ngư lão khiêm tốn trả lời.
"Ngư lão, còn xin ngài giúp ta một chuyện..." Chu Trường Dung nhẹ giọng nói.
"Chuyện này... Được." Ngư lão do dự chốc lát, nhưng vẫn đáp ứng.
"Sư tiền bối, chúng ta có thể rời đi được rồi." Chu Trường Dung có được đáp án mình muốn biết, liền đi tới trước mặt Sư Vô Cữu, chắp tay nói.
"Nhanh như vậy?" Sư Vô Cữu thoáng bình phục tâm tình, nghe Chu Trường Dung nói phải đi, có hơi kinh ngạc.
"Ta chỉ đến đây hỏi Ngư lão mấy vấn đề, để dập tắt một số chuyện có thể xảy ra mà thôi." Chu Trường Dung cười nói, "Nhưng nếu Sư tiền bối có thể dùng Thuật Vọng Khí nói cho ta vấn đề đằng sau Xuân Đằng tiểu trấn, tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều."
"Buồn cười, nếu bản tọa có thể nhìn ra vấn đề tại sao lại không nói cho ngươi biết?" Sư Vô Cữu cười lạnh.
Quả nhiên là Thuật Vọng Khí điều tra được!
Chu Trường Dung hoàn toàn xác định.
"Thôi, mặc kệ ngươi tự hoài nghi đi." Sư Vô Cữu bất giác nghĩ đến những chuyện Chu Trường Dung có thể làm, tu vi của mấy người Lâm Tiêu và Vân Trung Quân không thể nào kém hơn so với Chu Trường Dung bây giờ, trừ phi Chu Trường Dung dùng Sổ Sinh Tử.
Nói xong, Sư Vô Cữu bắt lấy Chu Trường Dung, lần thứ hai dùng thuật Súc Địa Thành Thốn.
[Thuật Súc Địa Thành Thốn: nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn, như vậy mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều, mỗi bước đi vài dặm.]
"Cung tiễn yêu thần." trái lại Ngư lão lại vô cùng cung kính.
Lão lau một chút mồ hôi lạnh, không thể không tự phục mình.
Chu Trường Dung vừa cùng với Sư Vô Cữu trở lại phía trước tiểu viện, liền vô cùng tự nhiên đi vào phòng Sư Vô Cữu.
"Đây là phòng của bản tọa, đi ra!" Sư Vô Cữu hơi nheo con mắt, không muốn để một tên lừa gạt bước vào phòng mình.
"Phòng của ta đã bị hủy đến không còn ra hình dáng gì rồi." Chu Trường Dung thở dài nói.
"Há, chứng tỏ viện tử này chất lượng vô cùng kém." Sư Vô Cữu mặt không biến sắc nói, "Nhà cửa nhân tộc các ngươi quả thực quá tệ, tốn kém quá nhiều nguyên vật liệu."
"Sư tiền bối, ta sẽ trả tiền thuê phòng." Chu Trường Dung bất đắc dĩ nói, "Căn phòng này của ngài rộng rãi như vậy, chỉ cần cho tại hạ một cái bồ đoàn tĩnh tọa là được."
Viện tử này chia làm hai bên, Chu Trường Dung trước đó cũng chỉ được phân cho một góc nhỏ mà thôi, mấy gian phòng lớn tất cả đều được tập trung ở chỗ này của Sư Vô Cữu. Sư Vô Cữu thích rộng rãi, liền cho mở ra toàn bộ gian phòng.
"Cũng được thôi, nếu như ngươi nguyện ý đem Sổ Sinh Tử đưa ta, viện tử này cho ngươi đều được." Sư Vô Cữu nhân cơ hội nói.
"... Tiền bối đừng đùa." Chu Trường Dung nói xong, lát sau đã xoay cổ tay lấy ra mấy bình đan dược trực tiếp đưa tới trước mặt Sư Vô Cữu.
"Đây là cái gì?" Sư Vô Cữu cau mày nói, "Toàn là mùi thuốc, khó ngửi chết đi được."
"Đan dược của Ứng Ngọc Xuân đại sư, ta mới lấy được từ chỗ Ngư lão." Chu Trường Dung cố ý nói, "Không phải Sư tiền bối muốn lấy đan dược làm đồ ăn vặt sao? Thứ Sư tiền bối ngài muốn, toàn bộ tại hạ đều ghi tạc ở trong lòng này."
Sư Vô Cữu sắc mặt có chút cứng ngắc.
Hắn từng nói như vậy sao?
"Đừng đánh lạc đề, bản tọa nhớ rất rõ ràng, là ngươi nói muốn ta dẫn ngươi đi gặp con cá kia, rồi sẽ nói cho bản tọa biết công pháp ngươi chủ tu là công pháp gì?" Sư Vô Cữu không thèm nhìn tới những đan dược kia chỉ liếc mắt một cái, rồi nói sang chuyện khác.
"Sư tiền bối đối với chuyện này quả nhiên để bụng." Nếu Sư Vô Cữu đã không muốn, vậy Chu Trường Dung liền thu lại mấy đan dược kia, nhàn nhạt trả lời, "Tại hạ bất tài, chủ tu chính là Độ Vong Kinh."
Sư Vô Cữu kinh sợ đến nỗi mi mắt cũng không chớp, đôi mắt trợn tròn, không khỏi cao giọng hỏi, "Ngươi nói ngươi tu luyện cái gì?"
"Độ Vong Kinh." Chu Trường Dung tốt tính lặp lại lần thứ hai.
Sư Vô Cữu che ngực, lui về vài bước, tựa hồ không dám tin trên đời vẫn còn tồn tại một tên ngu ngốc như vậy, chưa từ bỏ ý định hỏi lại, "Bản tọa nghe nói bên trong đại đạo thánh binh đều có ẩn chứa chân ý của đại đạo Đạo Tổ, mà dưới trướng Vô Thường Đạo Tổ cai quan luân hồi sinh tử có 18 đệ tử, sáng lập ra 8 bản công pháp, sắp xếp theo thứ tự là Luân Hồi Kinh, Sinh Tử Kinh, Vô Thường Kinh, Lục đạo Kinh, đây là bốn bộ ở quyển thượng. Sau đó lại có Niết Bàn Kinh, Thiện Ác Kinh, Độ Ách Kinh, Độ Vong Kinh, đây là bốn bộ ở quyển hạ, phải không?"
"Sư tiền bối quả nhiên kiến thức rộng rãi." Chu Trường Dung không nhịn được than thở, "Lúc trước khi Sổ Sinh Tử rơi vào tay ta, nó liền hiện ra 8 bản công pháp này."
"Tám bản công pháp, ngươi lại cố tình chọn bộ công pháp yếu nhất Độ Vong Kinh?" Sư Vô Cữu hận không thể đem não tên nhân tộc lừa đảo này móc ra xem, rốt cuộc có phải bên trong toàn là nước hay không?
"Sư tiền bối sao lại nói như vậy?" Chu Trường Dung cau mày nói, "Công pháp Đạo tổ sáng chế, toàn là vô thượng đại đạo, chú trọng thành thánh, sao lại có chuyện yếu nhất?"
"Ha ha. Mười tám đệ tử dưới trướng Vô Thường Đạo Tổ năm xưa, có 5 người thành thánh, 5 người này đều tu hành bốn bộ quyển thượng. Còn lại 13 đệ tử khác, có 8 người là Chuẩn Thánh, trong 8 người đó chỉ có 1 người tu hành công pháp trong bốn bộ quyển hạ là Niết Bàn Kinh. Duy chỉ có một tên đệ tử tư chất phổ thông, tu chính là Độ Vong Kinh, cuối cùng còn bị đại năng phật giáo đào góc tường, đi làm bồ tát."
Điều này còn chưa đủ để chứng tỏ công pháp Độ Vong Kinh là yếu nhất sao?
"Có lẽ vị tiền bối kia cùng phật có duyên." Chu Trường Dung không cho là đúng nói, "Độ Vong Kinh có thể làm cho quỷ hồn giống như người sống, có thể che giấu tử khí, rất thích hợp với ta."
"Có khác gì mấy tên lừa trọc ngu ngốc tối ngày đi phổ độ chúng sinh, cũng không thể làm cho quỷ hồn cải tử hồi sinh, loại công pháp vô bổ như vậy, tu làm chi?" Sư Vô Cữu không chút khách khí, "Nếu ngươi chủ tu Luân Hồi Kinh, nói không chừng còn có thể trở thành Chuẩn Thánh, khiến cho bản tọa coi trọng ngươi hơn một chút."
Chu Trường Dung nháy mắt mấy cái, có chút vô tội, "Tại hạ cũng không hề cảm thấy nuối tiếc, vì sao Sư tiền bối ngài lại tức giận?"
Bản tọa chỉ là tiếc minh châu bị hoang phí, buồn cho Sổ Sinh Tử chọn phải một tên không có cốt khí, không có lòng cầu tiến như thế!
"Cút, không cho ngươi đặt chân vào phòng của bản tọa." Sư Vô Cữu tức giận, vung tay hất Chu Trường Dung đuổi ra ngoài.
Tốt nhất cứ để ánh mặt trơi phơi khô cái đầu đầy nước của ngươi đi!
Chu Trường Dung có chút bất đắc dĩ, nhìn ánh sáng mặt trời như vậy cũng chỉ có thể chọn ra một bộ bàn ghế thích hợp một chút.
"Chủ nhân."
Chu Trường Dung vừa nghĩ một chút, liền nghe thấy Tiểu Mai trong ba tỷ muội truyền âm.
Quỷ hầu chính là sức mạnh của hắn, cũng bị Sổ Sinh Tử xem thành một phần của hắn, toàn bộ đều dựa vào sức mạnh của Chu Trường Dung mới có thể tự do di chuyển dưới ánh mặt trời, dù có cách vạn dặm, cũng có thể tự do trò chuyện.
"Làm sao vậy?" Chu Trường Dung trả lời.
"Lâm Tiêu lén lút đi vào Đảo Đông Ba." Tiểu Mai chậm rãi nói, "Nô tỳ có cần phải đi theo?"
"Cẩn thận chút, đừng để hắn phát hiện, đừng đi lên đảo." Chu Trường Dung dặn dò.
"Vâng." Tiểu Mai bên kia gật gật đầu.
Sắp không chịu đựng được?
Chu Trường Dung không khỏi mĩm cười, tiếp tục tĩnh tọa.
Lâm Tiêu đến Đảo Đông Ba, Tinh Dạ Hầu và Vân Trung Quân còn có thể không đến?
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: A a a a a tám bản công pháp, đi chọn cái yếu nhất, người ngu như thế lại có thể lừa được bản tọa? Thực sự là vô cùng nhục nhã!
Chu Trường Dung:... Ta cũng không vội ngươi gấp cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.