Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 16: Hôn nhân đại sự của nữ thần Mộc Lan




Dịch: Nham Tặc
Phủ Bá Tước Huyền Vũ không ở trong thành, mà có một trang viên cùng lâu đài riêng, cách thành Huyền Vũ hai mươi mấy dặm.
Lúc trước Thẩm Lãng chỉ là thấy lâu đài này từ đằng xa, trong lòng chấn động vì sự hùng vĩ của nó, thế nhưng lấy thân phận của hắn hoàn toàn không có tư cách tiến vào bên trong lâu đài.
Nhà họ Từ giàu có một phương, ở thành Huyền Vũ coi như là một thế lực hoành hành ngang ngược.
Nhưng gia chủ họ Từ một năm chỉ có thể tiến vào lâu đài này hai ba lần mà thôi, hơn nữa chủ yếu do quản gia tiếp đãi.
Nhà cửa họ Từ cũng đã cũng đủ lớn, cũng đủ phú quý, nhưng so với phủ Bá Tước trước mắt này cũng chả ra làm sao cả.
Bá Tước gia tộc họ Kim này, chân chính có đất phong, hoàn toàn bất đồng với những quý tộc không có tước vị.
Suốt mấy trăm năm lịch sử, diện tích đất phong của Bá Tước Huyền Vũ đã từng vượt qua năm nghìn cây số vuông. Sau đó bởi vì cục diện chính trị rung chuyển, vương triều Đại Viêm cùng Việt quốc đều tiến hành một loạt cải cách chính trị, cho nên hôm nay đất phong Bá Tước Huyền Vũ đã nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng dù cho như thế, Bá Tước Huyền Vũ vẫn là người thống trị cao nhất thành Huyền Vũ.
Trang viên phủ Bá Tước Huyền Vũ vượt qua mấy nghìn mẫu, có ruộng, trang trại, vườn cây ăn quả, trang trại rượu riêng v… v…
Lâu đài đứng sững ở trên ngọn đồi hai ba trăm mét, diện tích vượt qua mười mấy vạn mét vuông, tường thành so với thành Huyền Vũ còn cao và dày hơn, quân phòng thủ cũng vượt qua thành Huyền Vũ.
Cho nên một khi xảy ra chiến tranh, thành Huyền Vũ bị hạ, vùng lãnh địa này không tính là thất thủ.
Mà một khi đã đánh mất lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ, vậy khu vực này liền thật sự thất thủ.
Mà lúc này, Thẩm Lãng lần đầu tiên tiến vào cái lâu đài mấy trăm năm lịch sử, là kiến trúc cao quý nhất của toàn bộ quận Nộ Giang.
...
Tiểu thư Kim Mộc Lan phủ Bá Tước Huyền Vũ tháo xuống ngân giáp toàn thân, từ trên xuống dưới chỉ còn áo da rắn, làm nổi bật vóc dáng bốc lửa như ma quỷ của nàng khiến cho núi đôi sừng sững, cặp mông tròn trịa như muốn nhảy xổ ra khỏi áo.
Nàng luyện võ quanh năm, chiều cao vượt qua đàn ông bình thường, đôi chân dài không ai sánh bằng, căng tròn săn chắc. Vóc dáng thon thả mà lại khỏe đẹp, đường cong cơ thể hấp dẫn đến nỗi khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.
Lột trên người bộ áo da, thân thể nóng bỏng của Mộc Lan đi vào cái hồ nước sâu.
Mỗi một lần dẫn binh trở về, chuyện thoải mái nhất chính là ngâm mình trong làn nước ấm.
Tắm rửa xong xuôi, nàng mặc vào một bộ trang phục nam tử, tiếp đó đi bái kiến cha mẹ.
Khi mặc một thân nam trang, tư thế càng có vẻ oai hùng hiên ngang, tuyệt mỹ lạnh lùng.
- Bái kiến phụ thân, bái kiến mẫu thân! - Kim Mộc Lan hành lễ.
Thư phòng của phủ Bá Tước cũng không có tráng lệ như tưởng tượng, thế nhưng bên trong mỗi một vật đều có lịch sử trăm năm, chứa đầy giá trị nghiên cứu đặc biệt.
Thậm chí phần lớn sách vở ở đây, cũng đều vượt qua trăm năm.
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác năm nay năm mươi mấy tuổi, tướng mạo anh tuấn, khí chất bình thản, chẳng qua là thỉnh thoảng ánh mắt như kiếm giống như xuyên thấu nhân tâm.
Ông là một quân nhân, tu vi võ công rất cao, nhưng đa số thời gian cũng không mang bội kiếm, ngược lại quanh năm tay cầm cuốn sách.
Ông quyền cao chức trọng, nhưng rất ít mặc cẩm y, đa số thời gian ông cũng không mặc áo bông mà chính là vải bố.
Ông cũng rất ít đeo vàng mang bạc, thứ quý giá duy nhất trên người cũng chỉ có khối ngọc bội bên hông này.
- Mộc Lan đã về? Lần này diễn võ như thế nào? - Bá Tước Huyền Vũ bèn hỏi.
Kim Mộc Lan nói:
- Không tệ ạ, không có đánh mất thể diện họ Kim.
Bá Tước Huyền Vũ cười nói:
- Con nói không tệ, vậy đó chính là tốt.
Ánh mắt ông nhìn về phía con gái đặc biệt trìu mến, cũng đặc biệt phức tạp, thở dài một tiếng nói:
- Nếu như đệ đệ con có ba phần oai hùng như con thì phủ Bá Tước của ta cũng không sợ không có người nối nghiệp, đáng tiếc là...
Kim Mộc Lan nói:
- Phụ thân, cục diện thật sự không tốt à?
- Thật sự không tốt! - Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Toàn bộ vương triều Đại Viêm đều đang thi hành tân chính, Việt quốc của chúng ta cũng không ngoại lệ, ý chí quốc quân đã đặc biệt rõ ràng, nhanh chóng thay thế lực cũ bằng mới, phải đoạt lại đất phong binh quyền của quý tộc. Thời kỳ phong vân rung chuyển như vậy, nếu như người thừa kế phủ Bá Tước Huyền Vũ của ta vô năng như thế, chỉ sợ cơ nghiệp mấy trăm năm gia tộc họ Kim chúng ta phải mất đi, điều này mà xảy ra thì sau khi phụ thân chết đi còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?
Nói lên con trai của mình, Bá Tước đại nhân thật là hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật không có tiền đồ.
Kim Mộc Lan nói:
- Có con gái ở đây, phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta không thể sập được.
Nàng những lời này không có nói bốc nói phét, hôm nay nàng đúng là trụ cột toàn bộ phủ Bá Tước, là niềm hãnh diện lớn nhất của cha mẹ.
Nhưng, con gái luôn luôn phải lập gia đình, mà Kim Mộc Lan đã hai mươi hai tuổi.
- Con suốt đời không lấy chồng, ở trong nhà phò tá cho đệ đệ, bảo hộ cơ nghiệp trăm năm nhà họ Kim.
Sau đó, Kim Mộc Lan kiên quyết.
- Nếu ai bảo con lập gia đình chính là muốn đoạn sinh lộ phủ Bá Tước chúng ta, người đó chính là tử địch nhà chúng ta!
Kế tiếp bầu không khí giữa ba người đặc biệt nghiêm trọng, con gái vì gia tộc nỗ lực hy sinh lớn như thế, để vợ chồng Bá Tước trong lòng buồn bã, thậm chí ngay cả ngôn ngữ an ủi đều không thể thốt ra khỏi miệng.
Một lúc lâu, Bá Tước Huyền Vũ lảng sang chuyện khác:
- Ngày hôm nay khi con về, kỵ binh đụng bị thương một người ở thành Huyền Vũ hả?
- Vâng. - Kim Mộc Lan đáp.
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Tận tâm trị liệu, chữa khỏi sau cho thêm một khoản tiền đưa về nhà đi. Nhất là vào lúc này, gia tộc chúng ta đang cần một danh tiếng thật tốt.
Nhưng mà vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng người hầu của Bá Tước:
- Chủ nhân, An đại phu cầu kiến.
- Cho lão vào đây! - Bá Tước Huyền Vũ nói.
Một lát sau, có một lão già bước vào, lão chính một trong ba thầy thuốc của phủ Bá Tước, sau khi Kim Mộc Lan mang hắn về phủ, chính lão An Tái Thế này chịu trách nhiệm chữa trị.
- Chủ nhân. - Thầy thuốc già An Tái Thế tiến lên khom người nói:
- Chàng trai trẻ bị tông ngã đã tỉnh rồi, cũng không có trở ngại gì.
Kim Mộc Lan kinh ngạc, chàng trai trẻ kia không phải là bị tông phải rất nghiêm trọng sao?!
- Vậy là tốt rồi. - Bá Tước Huyền Vũ ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng hơi có chút ngoài ý muốn, chuyện nhỏ xíu như vậy nhất định phải bẩm báo với Bá Tước sao? Để quản gia dư sức xử lý chuyện này.
An Tái Thế nói:
- Sau khi tỉnh lại, chàng trai trẻ kia muốn cầu kiến Bá Tước đại nhân.
- Gặp ta à?- Bá Tước Huyền Vũ kinh ngạc, thằng nhãi này cũng không biết trời cao đất rộng quá mức đi, quan viên thành Huyền Vũ cũng không dám tùy tiện cầu kiến ông, huống chi là một người trẻ tuổi bình thường.
Thầy thuốc An Tái Thế nói:
- Hắn nói có chuyện rất trọng yếu muốn cùng nói với Bá Tước đại nhân, quan hệ đến hôn nhân đại sự của tiểu thư.
Lời này vừa ra, Bá Tước Huyền Vũ không khỏi cảm thấy sửng sốt, chân mày cũng nhíu lại, gật đầu nói:
- Nếu như thân thể hắn không có trở ngại, vậy để hắn tới gặp ta.
...
Thân thể Thẩm Lãng quả thực không có trở ngại gì, chỉ bất quá gân cốt trên người thụ thương, bước đi hơi có chút khó khăn, bởi vì nhịn đói một đêm nên mặt cũng có chút tái mét.
Sau khi tới thư phòng Bá Tước Huyền Vũ, hắn khom mình hành lễ nói:
- Học trò Thẩm Lãng, bái kiến Bá Tước đại nhân.
Hắn là con dân thành Huyền Vũ, về ý nghĩa cũng là con dân Bá Tước Huyền Vũ, cho nên nên quỳ xuống hành lễ, chỉ có điều Thẩm Lãng đến từ trái đất hiện đại, đương nhiên không muốn quỳ xuống trước bất kỳ ai.
Sắc mặt của Bá Tước Huyền Vũ tuy không hòa ái gì nhưng cũng không có giả vờ uy nghiêm, ánh mắt rơi vào trên mặt Thẩm Lãng rồi ngạc nhiên với vẻ tuấn mỹ của hắn.
Rõ ràng là một chàng trai trẻ đẹp khác thường, tướng mạo như vậy ở nhà nông vô cùng hiếm thấy!
- Học trò?- Bá Tước Huyền Vũ sau khi nghe xong hai chữ này bèn hỏi:
- Ngươi là có công danh gì? Cử nhân tiến sĩ văn võ trong thành Huyền Vũ ta đều biết, cũng chưa từng nghe quá tên Thẩm Lãng này.
Thẩm Lãng nói:
- Học trò là học sinh học đường trấn Hàn Thủy.
Ngay lúc lời này, trong lòng Thẩm Lãng có chút ngượng ngùng.
Học đường trấn Hàn Thủy hoàn toàn là nơi giáo dục vỡ lòng, gần tương đương tiểu học của trái đất hiện đại, loại bằng cấp này nếu nói ra thật sự hơi bị mất mặt, vấn đề ở chỗ bản thân hắn ngay cả tốt nghiệp học đường trấn Hàn Thủy cũng không xong, trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
Bá Tước Huyền Vũ cau mày nói:
- Ngươi da mỏng thịt mềm như vậy, xem ra cha mẹ đặc biệt nuông chiều để cho ngươi yên tâm học tập. Nhưng đến tuổi này mà học đường thành Huyền Vũ còn chưa vào nổi, thực sự uổng công làm người, đại bất hiếu!
Lúc này, trong lòng Bá Tước đại nhân quả thật có chút xem thường Thẩm Lãng, con ông đã là đặc biệt dốt nát không có tiền đồ, nhưng so với người trẻ tuổi trước mắt này vẫn tốt hơn rất nhiều.
Lời này vừa ra, trong lòng Thẩm Lãng có chút cảm xúc tốt đẹp với vị Bá Tước đại nhân này, có thể cảm giác được rõ ràng ông ta xem tất cả mọi người trong thành Huyền Vũ là con dân của mình, nghe được Thẩm Lãng học tập không tốt, lập tức thay cha mẹ tiến hành trách mắng.
- Ngươi bị kỵ binh phủ ta đụng bị thương, thân thể có sao không? - Bá Tước đại nhân bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Thân thể học trò không sao, chẳng qua là gân cốt có chút đau mà thôi.
Bá Tước đại nhân nói:
- Ngươi nói có chuyện quan trọng muốn nói cho ta biết, quan hệ đại sự hôn nhân con gái ta, hãy nói thử xem nào.
Thẩm Lãng nói:
- Học trò nghe nói gia tộc họ Chúc cầu thân ngài, Chúc Hồng Tuyết muốn lấy tiểu thư Kim Mộc Lan của phủ Bá Tước.
Đây là một bí văn, hiện tại gần như còn không người nào biết.
Trong nháy mắt, sắc mặt của vị Bá Tước đại nhân này chợt kịch biến.
Gia tộc họ Chúc? Thế lực quyền quý tột đỉnh của Việt quốc, thông gia của quốc quân, Tổng Đốc hành tỉnh Thiên Nam và tướng quân Bình Nam đều xuất thân từ gia tộc họ Chúc.
Một khi Kim Mộc Lan được gả ra ngoài, lấy ai thủ hộ phủ Bá Tước, lấy ai cai quản tư quân gia tộc họ Kim?
Rõ ràng có người muốn đào tận gốc rễ phủ Bá Tước Huyền Vũ, muốn bẻ gãy trụ cột nhà ông.
...
Chú thích của Bánh: Các sếp, nhờ cậy đầu phiếu!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Phiên bản Hoa Mộc Lan giàu sang đây rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.