Điền Hoành gần như nhảy dựng từ trên ghế.
Bốn tay võ sĩ phủ Bá Tước phía sau Thẩm Lãng tuy rằng ra vẻ mắt điếc tai ngơ, nhưng là bị hắn nói cho kinh ngạc sững sờ.
- Thẩm Lãng, ngươi điên rồi sao? Nói chuyện hoang đường gì thế? - Điền Hoành quát ầm lên.
Không chỉ có hắn cảm thấy như vậy, bốn võ sĩ phủ Bá Tước cũng hiểu Thẩm Lãng đang mơ mộng hão huyền, tự rước lấy nhục.
Điền Hoành ta dù thế nào cũng không thể đánh gãy hai chân của Điền Thập Tam, một vạn chín lượng vàng của ngươi đây, ta đây cũng không có ý trả đâu.
Hai cái điều kiện này có thể đồng ý một cũng không dễ dàng gì cho cam, Thẩm Lãng lại vẫn muốn toàn bộ sao?
Đây không phải là đánh bẹp não sao?
- Ha ha ha... - Điền Hoành cười trong cơn tức giận:
- Hoá ra ta giao tiếp với một người điên sao?
Thân thể Thẩm Lãng hơi chuyển động, tiếp đó bắt chéo chân.
Điền Hoành nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, nói:
- Ta nói rõ ràng cho ngươi biết, Điền Thập Tam muốn giết cả nhà ngươi, nhưng đó là do ta phái đi, nhưng ta tuyệt đối không có khả năng làm nó mất một cọng lông tơ nào, đập gãy chân nó khiến uy phong của ta sẽ thành đống rác sao? Mơ đi! Hơn nữa một vạn chín nghìn lượng ngươi thắng được, một lượng ta cũng sẽ không cho.
Đều đã xé rách da mặt, ai sợ ai nữa?
Điền Hoành tiếp tục nói:
- Có bản lĩnh, để cho đại nhân nhà ngươi đến đây đòi nợ ta xem? Để xem ông ta có đánh gãy hai chân ngươi hay không?
Người khác không biết xấu hổ, Bá Tước đại nhân lại muốn thể diện.
Để ông ta đòi khoản nợ một vạn chín nghìn lượng vàng cho Thẩm Lãng? Hoàn toàn không thể nào, cũng chẳng khác gì đánh gãy hai chân Thẩm Lãng.
Mấy trăm năm qua, gia quy phủ Bá Tước quá mức nghiêm, không có một đệ tử nào dám bén mảng đến sòng bạc.
Nếu Bá Tước đại nhân vì Thẩm Lãng đòi nợ, tiếng đồn sẽ lan rộng, nói phủ Bá Tước Huyền Vũ kinh tế xuống cấp, còn nhờ tên ở rể đi sòng bạc kiếm tiền vượt qua nguy cơ.
Cho nên, Điền Hoành suy nghĩ trực tiếp ăn vạ.
- Ngươi định lôi kéo mấy trăm con bạc bên ngoài cùng nhau gây rối? - Điền Hoành cười to nói:
- Nằm mơ đi, bọn họ thắng chín nghìn lượng vàng, ta sẽ đổi không kém một xu cho bọn họ. Thế nhưng ngươi thắng tiền, một đồng ta cũng không cho, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Dứt lời, Điền Hoành trực tiếp mở cửa sổ ra, hướng phía dưới mấy trăm con bạc lớn tiếng nói:
- Điền Hoành ta lèo lái nổi sòng bạc, cũng chấp nhận thua tiền, các ngươi thắng tiền, đổi hết toàn bộ. Bây đâu, đổi thẻ cho khách.
Lời này vừa ra, phía dưới mấy trăm con bạc tức khắc hưng phấn muốn điên rồi.
Tiếp đó, mấy chục tiểu nhị sòng bạc cùng nhau đổi thẻ đánh bạc cho mấy trăm con bạc này.
Ngắn ngủi nửa giờ sau, chín nghìn lượng vàng mấy trăm con bạc thắng đã được đổi hoàn tất.
- Điền bang chủ vạn tuế!
- Điền bang chủ quá ngầu!
- Điền bang chủ trâu bò!
- Điền bang chủ, ta yêu ngài!
Lại là cái tên này, ngươi thật có lòng bác ái. (*Chú thích của Mèo Thầy Mo: Chương trước có con bạc cũng hô lên yêu Thẩm Lãng)
Nghe những lời hoan hô này, Điền Hoành cười lạnh nói:
- Thẩm Lãng, ngươi thấy chưa? Những người này là phường nịnh nọt cỡ nào? Ta trả tiền cho bọn họ, ngươi cảm thấy bọn họ còn có thể đứng ở bên ngươi, giúp đỡ ngươi gây rối à?
Đương nhiên chắc là không.
Những con bạc này khi nhận vàng về, có người sẽ về nhà, lại có người tiếp tục đánh, hoàn toàn là chim muông tứ tán, ai còn để ý phải Thẩm Lãng a?
- Tiền của con bạc căn bản cũng không nằm trong tay bản thân họ, chẳng qua là bảo quản giúp ta mà thôi. - Điền Hoành nói:
- Ngươi có tin hay không? Không vượt qua nửa tháng, chín nghìn lượng vàng phải hoàn hoàn trở lại trong tay của ta, thậm chí nhiều hơn.
Thẩm Lãng đương nhiên tin, thậm chí không cần nửa tháng, bảy tám ngày có thể.
Tiền của con bạc, vĩnh viễn không thể bưng bít dự trữ.
Sạch túi là kết cục chắc chắn của mọi con bạc, làm gì có chuyện đời lên hương, không có khả năng đâu.
Thắng chẳng qua là quá trình, thua mới là kết quả, khác biệt duy nhất giữa các con bạc là thua nhiều hay càng nhiều hơn mà thôi.
- Bọn họ không muốn theo ngươi gây rối, Bá Tước đại nhân lại không thể sang chỗ ta đòi nợ. - Điền Hoành cười lạnh nói:
- Thẩm Lãng ngươi thắng một vạn chín nghìn lượng vàng có cái rắm dùng, một lượng ta cũng không cho ngươi, ngươi làm như thế nào?
- Còn muốn ta làm gãy hai chân Điền Thập Tam, mơ đi!
- Bốp bốp... - Thẩm Lãng ra sức vỗ tay nói:
- Điền bang chủ không tệ, sắc mặt vô sỉ của ngươi có vài phần thần vận của ta đây thật, nhưng mà…
Thẩm Lãng uống một hớp trà.
- Không có ích lợi gì. - Thẩm Lãng nói:
- Ngươi cho là chỉ cần ăn vạ sẽ trốn khỏi 007 à?
(*Chú thích của Bánh: Nhân vật nói theo giọng điệu của tiểu thư trong phim Quốc Sản 007 – phim của Châu Tinh Trì)
- Điền bang chủ có cố giãy giụa nữa cũng vô dụng, hang ổ nào cũng có cách để phá giải, ta có Đồ Long thuật sòng bạc. Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý một vạn chín nghìn lượng vàng này sao?
- Ha ha ha... - Thẩm Lãng như là nhân vật phản diện cười the thé, vừa cười vừa nói:
- Tiện giúp đỡ một tay thôi, chỉ cần sòng bạc của ngươi còn mở, tiền của ngươi chính là của ta, ta muốn thắng bao nhiêu thì thắng bấy nhiêu? Không chỉ bản thân ta thắng đâu, ta còn mang theo tất cả con bạc cùng thắng.
- Trừ phi sòng bạc của ngươi đóng cửa, bằng không ta nhất định thắng cho ngươi phá sản, coi như làm một chuyện tốt... khạc, một xu ta cũng không cần, để vô số con bạc thắng sạch tất cả tài sản của ngươi thôi.
- Ngươi chẳng lẽ không để ta vào sòng bạc? Ngươi còn dám phái người ngăn không cho ta vào? Ngươi dám làm tổn thương một cọng lông tơ của ta sao?
Tiếp đó, Thẩm Lãng hướng vô số con bạc phía dưới cửa sổ nói:
- Tất cả mọi người đừng đi, ta mang theo các ngươi tiếp tục đánh, tiếp tục thắng tiền, chúng ta cùng nhau thắng cho Điền Hoành bang chủ phá sản!
- Điền bang chủ, không nói... - Thẩm Lãng trực tiếp xoay người rời đi.
...
Tiếp đó, Thẩm Lãng trở lại phía dưới sòng bạc, tiếp tục đại sát tứ phương.
Như là châu chấu dẫn theo mấy trăm con bạc, tiếp tục quét ngang sòng bạc.
Sự thực chứng minh Thẩm Lãng không có nói láo, hắn thật sự có Đồ Long thuật, bách chiến bách thắng ở sòng bạc!
Thế là, toàn bộ tiểu nhị và ông chủ của sòng bạc làm thuê, lại một lần nữa thua mặt mày vàng vọt, thua đến hoài nghi nhân sinh.
Thực sự hoàn toàn đỡ không được nữa rồi!
Mấy trăm con bạc hoàn toàn điên cuồng, chuyện này còn dễ hơn nhặt tiền nữa.
Chỉ cần đi theo Thẩm Lãng đặt, nhất định sẽ chiến thắng.
Cuối cùng, toàn bộ những tiểu nhị, nhà cái trên chiếu bạc, ông chủ của Phú Quý phường lại một lần nữa không chịu nổi áp lực cực lớn, miệng lại sùi bọt mép, bất tỉnh ngã xuống đất.
Ông chủ không ngừng lên lầu, hướng Điền Hoành báo cáo.
- Chủ nhân, đã thua ba nghìn lượng vàng.
- Chủ nhân, đã thua năm nghìn.
- Chủ nhân, đã thua bảy nghìn, Thẩm Lãng mỗi lần chỉ thắng một lượng vàng, còn lại toàn bộ là đám con bạc vô liêm sỉ kia thắng.
Sắc mặt Điền Hoành trắng bệch, chuyển thành màu xanh, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Nghĩa tử Điền Thập Tứ vọt tới, hét lớn:
- Nghĩa phụ, con phải đuổi thằng Thẩm Lãng ra ngoài.
Dứt lời, Điền Thập Tứ trực tiếp mang người vọt tới dưới lầu, muốn đuổi Thẩm Lãng ra ngoài, phải trực tiếp động võ.
Thẩm Lãng Lãng lập tức che trán rồi hô lên:
- Ngươi làm gì? Còn muốn đánh ta phải không? Thân thể ta cũng không tốt a? Ngươi vừa đụng ta liền nằm xuống, ai dám đánh cô gia phủ Bá Tước, nương tử ta giết chết cả nhà của hắn.
Những lời này Điền Hoành ở trên lầu nghe được rõ ràng.
Ông ta thực sự không cách nào tưởng tượng, lời nói vô sỉ như vậy Thẩm Lãng lại thế nào nói ra khỏi miệng.
Chẳng biết xấu hổ!
Dưới sự tức giận, Điền Thập Tứ chỉ vào Thẩm Lãng đầu quát:
- Ta động thủ thì đã có sao? Bây đâu, đuổi cổ Thẩm Lãng ra ngoài cho ta.
Nhưng mà một giây sau!
Bốn tay võ sĩ phủ Bá Tước đứng ở Thẩm Lãng đứng bốn phía bảo vệ hắn, chợt rút ra đại kiếm.
Hừ hừ, đám lưu manh Hắc Y bang các ngươi muốn động thủ với võ sĩ phủ Bá Tước à? Muốn tổn thương cô gia phủ Bá Tước à?
Không sai, vào lúc tân chính hoành hành, phủ Bá Tước của ta không thể can thiệp chính vụ, cũng không thể bắt người của Hắc Y bang các ngươi.
Thế nhưng, nếu ngươi dám chủ động mạo phạm, vậy giết cũng là giết phí công.
Cam đoan không quá thời gian một phút, bốn tay võ sĩ phủ Bá Tước này sẽ đại khai sát giới.
Dù cho võ sĩ Hắc Y bang của ngươi cùng nhau tấn công, mấy chục chọi một, bốn tay võ sĩ phủ Bá Tước này đều bị ngươi đánh bại.
Vậy... Ngươi phiền phức lớn hơn rồi.
Kế tiếp, kỵ binh phủ Bá Tước sẽ cuộn trào mãnh liệt tới, san bằng toàn bộ Phú Quý phường.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ của ta không gây sự, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Nếu người phạm ta, san bằng cả nhà ngươi.
Đây là bùa hộ mệnh của Thẩm Lãng.
Xông tới không chỉ có riêng là võ sĩ phủ Bá Tước, còn có vô số con bạc cũng đua nhau mà tới, bảo hộ Thẩm Lãng ở chính giữa.
- Các ngươi làm gì?
- Mở sòng bạc không thua nổi à?
- Muốn tổn thương Thẩm gia của ta, trừ phi giẫm lên ngực ta, khụ khụ khụ...
Rõ ràng một lũ nịnh nọt, vừa rồi Điền Hoành đổi thẻ đánh bạc cho chúng, chúng liền kêu Điền bang chủ vạn tuế.
Hiện tại Thẩm Lãng lại cho bọn họ thắng tiền, lại kêu Thẩm Lãng vạn tuế.
Làm sao bây giờ?
Đuổi tất cả con bạc ra ngoài à?
Điền Hoành vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, ông ta thực sự chưa bao giờ hận một người đến thế, thực sự muốn bằm thây Thẩm Lãng ra vạn đoạn.
Hối hận không kịp, hối hận không kịp rồi!
Nếu như thời gian có thể làm lại, ông cam đoan trước tiên giết chết Thẩm Lãng, băm cho chó ăn, tuyệt đối không nghe hắn nửa câu.
Thả hổ về rừng, nuôi hổ gây họa.
Đáng tiếc, thế giới này không có đã hối hận!
Cục diện trước mắt này phải làm sao đây?
Điền Hoành nhắm mắt lại nói:
- Tạm thời đóng cửa Phú Quý phường đi.
- Vâng! - Điền Thập Tứ cùng ông chủ nhịn đau cùng đáp.
Kế tiếp, phía dưới truyền đến tiếng của ông chủ.
- Ngày hôm nay Phú Quý phường tạm dừng kinh doanh, mọi người thắng được tiền, ngày mai sẽ lại đổi.
Tiếp tục Thẩm Lãng lập tức nói:
- Điền bang chủ ở thành Huyền Vũ còn có bốn sòng bạc, chúng ta cứ đi thắng thêm mấy cái nữa, có được hay không?
- Quá đã! - Mấy trăm con bạc hưng phấn cùng nhau đáp lời.
Tiếp đó, Thẩm Lãng mang theo mấy trăm con bạc, lại một lần nữa như là châu chấu kéo bầy đông nghịt lũ lượt phóng về sòng bạc kế tiếp của Điền Hoành.
Điền Hoành đau khổ nhắm hai mắt lại.
Ước chừng một lúc lâu, ông ta khản giọng nói:
- Tạm dừng kinh doanh tất cả sòng bạc.
- Vâng! - Điền Thập Tứ cắn răng nghiến lợi nói.
Ai biết lúc Điền Hoành làm ra quyết định này, trong lòng đau đến cỡ nào.
Năm cái sòng bạc này chiếm hơn sáu phần thu nhập của ông ta, là ổ vàng thứ thiệt.
Hiện tại đóng cửa toàn bộ, mỗi ngày tổn thất bao nhiêu?
Chỉ có trời mới biết!
Thế nhưng ông ta tình nguyện chịu tổn thất lớn như thế, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp với Thẩm Lãng.
Một khi công khai đánh gãy hai chân Điền Thập Tam coi như danh tiếng thì xong rồi, sĩ khí Hắc Y bang cũng xuống dốc không phanh.
Sau này ai còn sợ ông ta nữa?
- Thẩm Lãng, muốn ta tự chặt cánh tay, nằm mơ đi!
Nhưng mà, phiền phức Điền Hoành chỉ vừa mới bắt đầu.
Bởi vì mấy cái sòng bạc không phải của một mình ông ta, có rất nhiều người mò tiền ở bên trong.
Chỉ sau nửa canh giờ, có người tìm đến cửa.
- Trương Tấn đại nhân bảo ngài đi một chuyến, có chuyện cần để cho ngài làm!
Trước mắt Điền Hoành không khỏi tối sầm, chuyện ông ta rất lo lắng nhất xảy ra.
Quả nhiên nhát đao trí mạng nhất đều do người một nhà đâm.