Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 442: Đại công cáo thành! Chị em gặp lại!




Bây giờ? - Thẩm Lãng lắc đầu hỏi:
- Brooke, nàng cực kỳ xinh đẹp, cho dù bây giờ cũng là như vậy, bất quá ta thực sự hạ miệng không được. Bởi vì bệnh nàng còn chưa có khỏi hoàn toàn, nếu có phát sinh loại quan hệ đó lẽ là phải bị lây nhiễm.
- Mặt khác, dấu vết trên mông nàng chưa hoàn toàn lành, vẫn còn hơi sưng đỏ, thực sự tổn thương sự hăng hái của ta!
Nghe những lời này, tay Dibos chợt nắm chặt, phát sinh thanh âm răng rắc, liền thiếu chút xíu nữa tay của nàng muốn nện nát đầu Thẩm Lãng.
- Haiz haiz... - Nàng cố gắng thở dốc, làm cho mình đỡ tức chết,, nhưng cuối cùng còn chưa có khỏi hẳn, lại phát ra một trận ho sặc sụa.
Thẩm Lãng vội vàng vỗ vào cái lưng trắng nõn của nàng, trách cứ:
- Làm gì tức giận như vậy? Con người của ta vốn nói thẳng như vậy, ghét nhất quanh co lòng vòng.
Công tước Dibos không nói được một lời, ăn xong cháo thịt gà, tiếp đó lẳng lặng đánh răng, lại dùng nước tinh dầu hoa hồng súc miệng.
Cố gắng lấy xuống giường phủ thêm một lớp áo lụa, lại một lần nữa nằm nghiêng, đỡ ép lên vết thương. Sau khi hơi do dự, nàng vén vạt áo ngủ lên, để vết thương thoáng khí. Có điều như vậy khiến cho Thẩm Lãng hít thở hơi nặng nhọc.
- Thẩm Lãng, ta là một một người thông minh. - Công tước Dibos nói:
- Chàng đóng trên người ta bốn chữ “Nô lệ Thẩm lãng”, trừ khi ta bóc lớp da đó xuống, bằng không ta vĩnh viễn không thể trở thành vợ lẽ của Đại đế Solon, thậm chí ta cũng vô pháp gả cho bất kỳ người đàn ông cao quý nào. Đương nhiên dù cho ta lột cả bốn chữ này xuống, cũng không ai thèm lấy ta.
- Đúng vậy, có bốn chữ ở đó có thể làm hình xăm, như vậy càng gợi cảm quyến rũ hơn. Nhưng nếu lột da thì khó coi. - Thẩm Lãng đặc biệt tán đồng gật đầu.
Tức khắc Dibos muốn dùng một quyền đập chết hắn, ai là kẻ đóng dấu trên người ta? Bất quá nàng cũng cầm Thẩm Lãng hiến tế hoả hình, hai người hòa nhau.
- Ở dưới sự thúc ép của chàng, ta đã bị chúng bạn xa lánh, kế tiếp ta sẽ giết chết tất cả phản bội, càng thêm phải đứng ở mặt đối lập với toàn bộ phong thần. - Dibos nói:
- Kể từ đó, ta có thể dựa vào cũng chỉ có chàng. Người phương Đông các người có một câu nói gọi là, thất chi tang du, thu chi đông ngung (*). Ta đã mất đi nơi mặt trời mọc, không thể mất cả mơi mặt trời lặn được.
(*) Điển cố này xuất phát từ chuyện Phùng Dị thời Đông Hán chuyển quân tranh thủ thời cơ đánh úp quân Xích Mi. Sau đó, vua Hán bấy giờ là Lưu Tú mới khen ngợi hai câu này. Dịch sát nghĩa là: mất nơi mặt trời mọc, thu được nơi mặt trời lặn. Nói nôm na là mất bên đông, được bên tây.
Thẩm Lãng nói:
- Nàng đặc biệt có văn hóa, ngài Công tước à.
Công tước Dibos nói:
- Thủ đoạn của chàng đặc biệt lợi hại, trước tiên thúc ép ta đến tuyệt cảnh, sau đó kéo ta lên một cái. Cứ như vậy những thù hận của ta sẽ chuyển sang đám phản bội, mà sự căm thù với chàng ngược lại giảm bớt.
Thẩm Lãng nói:
- Cùng ta yêu hận dây dưa thì có nhiều phụ nữ lắm.
Công tước Dibos không để ý đến Thẩm Lãng khoe khoang, mà là tiếp tục nói:
- Kế tiếp, tất cả phong thần đều có thể cô lập ta. Thậm chí toàn bộ đế quốc Zollern đều có thể xem ta là sự sỉ nhục, bởi vì ta gả cho một người phương Đông.
- Thế nhưng... - Thẩm Lãng giúp đỡ nàng nói ra hai chữ này.
Công tước Dibos nói:
- Thế nhưng, lại dùng cách người phương Đông mà giải thích, sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (*).
(*) Thi nhân yêu nước Lục Du kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan trở về cố hương Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang). Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết. Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến đi này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: “Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Hiện nay, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
- Bốp bốp... - Thẩm Lãng nói:
- Brooke, nàng thật sự khiến cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, trình độ về văn tự phương đông của nàng quả thực rất cao, ngay cả những lời này đều biết.
Công tước Dibos tiếp tục nói:
- Không nghĩ tới chàng dĩ nhiên là em trai của công chúa Helen, công chúa đã thừa nhận thân phận của chàng à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên, dầu gì ta cũng là em trai duy nhất của chị ấy.
- Như vậy, hôn lễ giữa chúng ta liền môn đăng hộ đối. - Công tước Dibos nói:
- Các quý tộc phương Bắc tuy rằng gọi Nữ hoàng Helen là nữ hoàng phản bội, thế nhưng không ai bác bỏ tính chính danh của bà ta, sách sử vương triều Zollern và của các gia tộc đều tuyệt đối thừa nhận tính chính thống của Nữ hoàng Helen, đồng thời còn ghi lại những việc quan trọng của bà ta trong lịch sử. Tuy rằng nhà Russo của ta có đất phong phía nam, nhưng ta cũng là quý tộc phương bắc điển hình, ta chẳng có bất kỳ cảm giác tốt đẹp gì với Nữ hoàng Helen, thậm chí còn đặc biệt bài xích chính sách bao dung của bà ta. Thế nhưng đối với quý tộc cấp cao mà nói, lợi ích trên hết, bản thân yêu ghét một chút đều không trọng yếu.
Thẩm Lãng nói:
- Đã nhìn ra, khi đế quốc Witch quét ngang toàn bộ phía nam, phía ngoài thuần phục nữ vương Medusa, nhưng bên trong âm thầm tập kết đại quân chuẩn bị thu phục phía nam, những thứ này đều là nàng làm. Người anh cả của nàng quỳ sát dưới trướng của đế quốc Witch, kỳ thực cũng là chủ ý âm thầm của nàng, nhưng nàng sau đó vẫn giết hắn.
- Chuyện này là chàng trách cứ ta sao? Ngài Thẩm Lãng? - Công tước Dibos nói:
- Chàng là đang trách cứ ta không hề có nhân tính à?
- Vốn là vậy. - Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng bây giờ ta phát hiện nàng với thái giám Taren không tệ, đối với thầy Balting cũng không sai, là quan tâm phát ra từ đáy lòng.
Công tước Dibos nói:
- Anh cả của ta là một tên cặn bã, một tên ác ôn từ đầu đến đuôi. A xin lỗi ngài Thẩm Lãng, ta không phải đang mắng ngươi, mặc dù chàng cũng vậy một tên cặn bã cùng ác ôn, nhưng hắn một i cặn bã ác ôn hạ lưu. A không, chàng cũng vậy. Xin lỗi vốn từ của ta nghèo nàn...
Thẩm Lãng cải chính nói:
- Hắn là một tên cặn bã ác ôn buồn nôn, mà ta là một cặn bã ác ôn tràn trề sức hấp dẫn.
Công tước Dibos chỉ im lặng chốc lát, tiếp đó gật đầu nói:
- Tuy rằng những lời này cũng có chút buồn nôn, nhưng trên thực tế quả thực như vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Trở lại chuyện chính, ta thừa nhận nàng không phải là người chẳng có nhân tính nào.
Dibos nói:
- Chúng ta nói trở về Nữ hoàng Helen, tuy rằng danh tiếng của bà ta ở phương Bắc chẳng tốt đẹp gì cho cam, hơn nữa trên sách sử cũng chẳng khá khẩm, hơn nữa còn là đầu sỏ gây nên sự tan rã của đế quốc Zollern II. Nhưng kỳ thật, bà ta là một nữ hoàng vĩ đại, chính tích rõ rệt, bởi vì bà ta tại vị khiến cho phía nam vương triều Zollern phát triển vượt bậc. Tuy rằng nàng đưa đến đế quốc Zollern II diệt vong, thế nhưng vương triều Zollern lại mạnh hơn thêm, không biết chàng có thể lý giải quan hệ logic trong này hay không.
Thẩm Lãng đương nhiên hiểu được, cái này thì tương đương với quan hệ hai thời Tùy Đường, tuy rằng đây là hai cái triều đại, thế nhưng trình độ nào đó hai cái triều đại này lại được tương thừa một mạch.
Tùy Dương Đế Dương Quảng vì chống lại gia tộc quyền thế danh môn phương bắc, ra sức khai phá phía nam, lao lệnh thương tài mở Đại Vận Hà (*), đồng thời xem chiến trường Cao Ly là nơi để danh môn phương Bắc chảy máu. Kết quả ông ta chơi quá lố, khiến cho nhà Tùy diệt vong.
(*) Kinh Hàng Đại Vận Hà là kênh đào nhân tạo cổ đại trên thế giới. Đoạn đầu của kênh này được xây dựng vào vào khoảng năm 486 TCN. Đại Vận Hà đã được kéo dài thêm vào thời kỳ nhà Tùy. Tùy Dương Đế giao công việc mở rộng, kéo dài Đại Vận Hà cho Vũ Văn Khải, để nối liền Trác Quận (nay là Bắc Kinh) với Hàng Châu. Nó nối liền Bắc Kinh và Lạc Dương, và đã từng được sử dụng để vận chuyển quân lương cho cuộc chiến tranh Tùy-Cao Câu Ly. Tổng chiều dài của hệ thống kênh đào này vào thời kỳ đó là khoảng 2.500 km.
Thế nhưng di sản chính trị của Dương Quảng lại đường họ Lý nhà Đường thừa kế, những vị Hoàng đế như Lý Thế Dân, Lý Trị v.v.. khi lên ngôi, sau đó tiếp tục đánh Cao Ly, tiếp tục mở rộng ra phía nam, tiếp tục chèn ép thậm chí tiêu diệt sĩ tộc danh môn phương Bắc. Cho nên không có cơ sở từ nhà Tùy, sẽ không có nhà Đường quật khởi cường thịnh như vậy.
Vương triều Zollern có hơi khác biệt, khi Đế quốc II tan rã vì nam bắc giằng co, hơn nữa không có người thích hợp kế thừa ngôi vị hoàng đế, khiến cho toàn bộ vương triều lâm vào chia năm xẻ bảy, nhưng thực lực của một nước vẫn vô cùng cường thịnh.
Hơn nữa nhà Zollern tại vị quá lâu, cuối cùng mấy đời hoàng đế cũng không có hại nước hại dân, cho nên lòng người vẫn hướng về. Toàn bộ vương triều có lực hướng tâm cường đại, Đế quốc II tan rã, sau đó lại không có rơi vào đại quy mô nội chiến.
- Toàn bộ vương triều Zollern, mặc kệ những quý tộc này có căm thù Nữ hoàng Helen, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể bác bỏ huyết thống công chúa Helen, nếu như nàng trở về, tuyệt đối có thể sắp xếp vào top 4 người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Hơn nữa đại bộ phận thành bang cùng tỉnh thành phía nam đều có thể hỗ trợ nàng, nhất là người Vinda chiếm tám phần mười dân cư, bọn họ sẽ dốc hết toàn bộ hỗ trợ công chúa Helen.
- Đại đế Solon kế thừa ngôi vị hoàng đế, sau đó vì trấn an phía nam, nhất định sẽ sắc phong công chúa Helen là thân vương chấp chính đế quốc, dưới một người trên vạn người, thậm chí sẽ trở thành phó hoàng.
Người phương Tây biết cách chơi thật, còn có phó hoàng. Giống như Đế quốc Anh nằm, vì lợi ích của thuộc địa Ấn Độ quá lớn, nên Thống đốc Ấn Độ còn được gọi là Phó vương. Và thuộc địa Bồ Đào Nha Brazil có lợi ích quá lớn, nên quốc vương Bồ Đào Nha cũng sắc phong Thống đốc Brazil như một Phó vương.
Thẩm Lãng nghe đến đó, không khỏi cười, kế hoạch trong lòng hắn chưa chắc như thế.
Solon từng nói, nữ vương Medusa hoặc là chết, hoặc là quỳ xuống phục tùng, biến thành hoàng hậu của gã.
Chỉ đơn thuần điểm này, Solon ở trong lòng hắn liền là kẻ thù. Hơn nữa gã và Bạch Kinh quan hệ mật thiết như thế, mà Bạch Kinh quá quỷ dị cường đại, thậm chí ở chuyện hủy diệt Amazon đóng vai nhân vật không thể cho ai biết.
Lại nói Hoàng đế cái vương triều Zollern này, lẽ nào Helen lại không làm được à?
- Solon chứa chấp Helen sao? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Công tước Dibos nói:
- Chàng tuyệt đối không nên xem thường ý chí Solon bệ hạ, ngài thật là một đời nhân kiệt, ngài có chí hướng đặc biệt cao, tuyệt đối không chỉ là muốn lên ngôi làm hoàng đế. Ngài Thẩm Lãng à, chàng bây giờ có biểu tình gì, không muốn ta tán dương nam nhân khác à?
- Nàng cứ nói đi? - Thẩm Lãng nói.
Công tước Dibos nói:
- Nhưng đây là lời nói thật.
- Lời nói thật hay nói mò? - Thẩm Lãng nói:
- Không cho nói.
- Được, không nói. - Dibos nói:
- Nhưng tóm lại công chúa Helen bẩm sinh hậu duệ quý tộc, chàng lấy tư cách là em trai của công chúa, tuy rằng trên người không có huyết thống Nữ hoàng Helen, nhưng cho dù lấy tư cách em trai của công chúa Helen, chàng cũng nhất định sẽ được sắc phong Công tước đế quốc, cho nên hai người chúng ta là chân chính môn đăng hộ đối.
- Cứ như vậy, ta gả cho chàng sẽ không còn là bê bối của vương triều Zollern, đám phong thần của ta cũng đều có thể tiếp thu sự tồn tại của chàng.
Thẩm Lãng hỏi một cách đầy ngạc nhiên:
- Như vậy, nàng muốn nói điều gì?
Công tước Dibos nói:
- Ta muốn muốn đi theo chàng cùng đi yết kiến công chúa Helen, phó hoàng đế quốc tương lai, tiếp đó chúng ta cùng đi đế đô Zollern, tiến thêm một bước tăng nhanh đế quốc Zollern III thành lập.
Thẩm Lãng nhếch miệng nhìn Công tước Dibos, đây quả là sinh vật chính trị, bất cứ thứ gì nàng phản ứng đều vì lợi ích chính trị trước tiên.
- Cứ như vậy, thậm chí ta vẫn có thể giữ được thủ hộ vùng đất phía nam. - Công tước Dibos nói nghiêm túc.
Thẩm Lãng ngây người một lúc lâu, vẫn không nói gì.
- Thế nào? Loại ý nghĩ này của ta chẳng lẽ không bình thường à? Chàng đây thế giới phương đông cũng có thể là một người quý tộc, chàng chắc cũng hiểu ý nghĩ của ta. - Công tước Dibos nói:
- Đúng rồi, chàng thế giới phương đông chắc hẳn là quý tộc đi?
Thẩm Lãng nói:
- Biệt hiệu của ta lẽ nào nàng không có nghe nói sao? Nhân hoàng tương lai, thành Magnolia của ta được gọi là thành Empress.
Công tước Dibos không biết nên làm gì, đành nói:
- Chính thức bởi vì cái trò đùa Nhân hoàng phương Đông của chàng, để ta vô cùng hoài nghi chàng có phải quý tộc hay không. Taren thậm chí hoài nghi ở thế giới phương đông có phải chăng mỗi một thị trấn đều có một hoàng đế, có phải chăng có một vạn người có thể xưng đế.
Á? Được rồi, ta thừa nhận có tình huống này, sau giải phóng còn có mấy chục hoàng đế ở khe suối (*) kia mà.
(*) Kỳ thật, hoàng đế cuối cùng của Trung Quốc là Phổ Nghi. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó mà sau khi Trung Quốc giải phóng lại xuất hiện 10 nhân vật tự xưng là hoàng đế ở những nơi thâm sơn cùng cốc: Thạch Đỉnh Vũ, Tằng Ứng Long, Chu Sĩ Cường, Lâm Văn Dũng, Đình Hưng Lai, Tào Gia Nguyên, Trương Thanh An, Bạch Kim Hâm, Triều Chính Khôn (nhân vật nữ duy nhất trong này), Lý Dục Minh. Các hoàng đế khe suối này đều bị bắt hết.
Thẩm Lãng nói:
- Cha của công chúa Helen là một người phương Đông, ông ấy cũng là cha ta, vậy nàng có biết người phương Đông này là ai chăng?
- Không biết. - Công tước Dibos nói:
- Tất cả mọi người biết cha của công chúa Helen là người phương Đông, nhưng không có hỏi ông ta là ai. Hậu duệ của Nữ hoàng Helen đều vô cùng phản bội, hơn nữa lòng dạ bao dung đều rất mạnh, cùng dị tộc phát sinh quan hệ thế nào cũng rất bình thường. A xin lỗi, những lời này của ta có thể xúc phạm tới tình cảm chủng tộc của chàng.
Thẩm Lãng nói:
- Nàng có hiểu về lịch sử thế giới phương đông không?
Công tước Dibos nói:
- Có hiểu biết nhất định.
Thẩm Lãng nói:
- Cha của chúng ta tên là Khương Ly!
Tiếp đó Công tước Dibos ngây người, nhìn Thẩm Lãng không thể tin nổi.
Thậm chí nàng từ trên giường lại xuống một lần nữa, từ trên xuống dưới quan sát Thẩm Lãng một lúc lâu, nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ, thế nhưng lại một lần nữa mở mắt, vẫn là khó mà tin nổi.
- Chàng không giống như đang nói dối, nhưng... nhưng hậu duệ Khương Ly bệ hạ, không phải là giống Đại đế Solon như vậy sao? - Công tước Dibos nói:
- Lòng dạ chàng chật hẹp thế này, yếu nhớt như vậy, độc ác, vô sỉ đến thế, tại sao có thể là con trai của Khương Ly bệ hạ?
- A, thật xin lỗi, ngài Thẩm Lãng, con người của ta nói tương đối thẳng. - Dibos nói, những lời này hình như hơi quen tai, hình như có người vừa nói qua, rõ ràng nợ tháng sáu (*), trả thật nhanh.
(*) Tiếng lóng chỉ nông dân thu hoạch vụ tháng 6 nên phải trả nợ thật nhanh. Trong trường hợp này là Dibos trả đũa Thẩm Lãng mỉa mình hồi nãy.
Thẩm Lãng nhún vai, dù sao cũng hắn đã thành thói quen. Vào lúc trước hắn có thể còn nói được, nàng nghĩ rằng ta muốn trở thành con của Khương Ly, nếu như không có cái thân phận này ta không biết sảng khoái hơn mà, ở Việt quốc có thể lẫn vào phong sinh thủy khởi, thậm chí ở đế quốc Đại Viêm cũng có thể thoải mái bay lượn, thế nhưng bây giờ ngay cả những lời này đều lười nói.
Bất quá, nghe khẩu khí này của Dibos chắc cũng có nghe tiếng về Khương Ly.
- Nàng cũng biết Khương Ly? - Thẩm Lãng nói.
Dibos đi thẳng tới giá sách trước mặt, lấy xuống một quyển sách, Thẩm Lãng vừa nhìn đã thấy đó là《 Đông Ly Truyện 》, hơn nữa còn là bản tiếng Latin.
Kế tiếp lại lấy xuống một quyển, ôi, ngay cả 《 Đông Ly Diễm Sử 》 đều có, hơn nữa cũng là bản Latin, vận chuyển văn hóa phẩm này thật không tệ.
- Hai quyển sách này ở vương triều Zollern bán rất chạy sao? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Công tước Dibos nói:
- Bất kỳ một quý tộc nào đều đã đọc, hơn nữa không chỉ một lần. Khương Ly bệ hạ tuy rằng thất bại, hơn nữa bỗng nhiên chết đi, nhưng là công tích vĩ đại của ông ta vẫn để lại vinh dự mãi mãi.
- Cái gì? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Tư sạch Nhân hoàng phương Đông. - Công tước Dibos nói:
- Mọi người chúng ta đều cho rằng, nếu như không phải ông ta bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, bây giờ Nhân hoàng phương Đông là Khương Ly, mà không phải vị bệ hạ họ Cơ kia. Mà một khi Khương Ly bệ hạ quân lâm thiên hạ, đó là một...
Dibos vắt hết óc, nghĩ không ra một từ ngữ thích hợp.
- Được ngôi báu vô cùng chính. - Thẩm Lãng nói.
- Đúng, là một Hoàng đế được ngôi báu vô cùng chính. - Công tước Dibos nói:
- Hơn nữa toàn bộ quý tộc vương triều Zollern đều cho rằng, một khi Khương Ly bệ hạ quân lâm phương đông, nhất định không phải triệt để cắt đứt cùng thế giới phương Tây qua lại, đông tây phương tương lai có lẽ sẽ có chiến tranh, thế nhưng trong thời gian mấy trăm năm, nhất định là hợp tác hơn là mâu thuẫn.
Như thế thực sự, triệt để bế quan toả cảng chính là Cơ bệ hạ, ý chí Khương bệ hạ là thế giới.
Nhưng Thẩm Lãng không nghĩ tới, ở trong lòng quý tộc cao cấp của vương triều Zollern, Khương Ly bệ hạ cũng có danh dự cao như vậy.
- Trên thực tế, đế quốc Đại Càn đã từng điều động đoàn sứ thần tới vương triều Zollern, chỉ có điều lúc đó Đế quốc II của chúng ta đã tan rã. - Công tước Dibos nói:
- Vậy chàng chạy tới thế giới phương Tây là bởi vì...
- Bị đế quốc Đại Viêm truy sát. - Thẩm Lãng nói:
- Bỏ trốn mất dạng.
Tiếp tục Thẩm Lãng nói:
- Ta bị toàn bộ thế giới phương đông truy sát, nàng còn dám gả cho ta không?
Công tước Dibos nói:
- Đại Viêm về Đại Viêm, Zollern về Zollern, đế quốc Đại Viêm dù cho mạnh trở lại, cũng không quản được vương triều Zollern.
Tiếp tục, Công tước Dibos nói:
- Vậy lúc đó, khi ta và chàng thành hơn, chàng vì sao không nói rõ thân phận của chàng, nếu như nói ra, ta không có khả năng đem chàng hiến tế, ta có điên cuồng cỡ nào cũng sẽ không hiến tế một hậu duệ của Nhân hoàng. Thiên thần, Nhân hoàng, sau này toàn bộ vương triều Zollern chúng ta cũng không có mấy Nhân hoàng, sau đó nhà Russo của ta nỗ lực phấn đấu mấy trăm năm, cũng vô pháp tăng lên huyết thống của mình, ta thậm chí cần dùng thủ đoạn không sáng sủa gì mới có thể làm cho con ta biến thành Vương tước. Bây giờ lại chẳng biết tại sao thành công, con chúng ta vừa sinh ra chính là Vương tước? Đúng rồi, thế giới phương đông của chàng không có truyền thống phong vương cho nước khác, điểm này ở chàng nên cải biến, chàng cần phải học tập giống vương triều Zollern chúng ta.
Dibos lại lâm vào trạng thái hưng phấn và nôn nao khó hiểu, Thẩm Lãng thực sự không cách nào hiểu được loại phấn khởi này, người cũng không phải chó, vì sao phải để ý huyết thống như vậy chứ? Coi như là chó cũng không nhất định để ý, chó vườn Trung Quốc cũng rất đáng yêu kia mà.
- Vậy những lời hồi nãy ta nói, nàng rốt cuộc có tin hay không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Dibos kinh ngạc nói:
- Trên thực tế, ta bây giờ đều không thể tin được. Con của Nhân hoàng, phải cunnus (*) thế này à?
(*) âm hộ trong tiếng Latin.
Thẩm Lãng nói:
- Nàng cũng có thể bitch, ta vì sao không thể cunnus thế này?
- Bitch? Có ý gì? - Dibos bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Nó là tiếng Anh cổ thế kỷ XII (*).
(*) “Bitch” xuất hiện từ tiếng Anh cổ với nghĩa ban đầu chỉ hành vi tình dục, từ này có thể có nguồn gốc từ tiếng Bắc Âu cổ “bikkja” (chó cái). Đến thế kỷ XV mới chính thức được sử dụng như một từ ngữ mang nghĩa xúc phạm.
Dibos vẫn nghe không hiểu, vì tiếng Anh còn chưa có xuất hiện ở thế giới. Thẩm Lãng lúc đầu muốn dùng “agnus” (*), nhưng vẫn không chuẩn xác, ý nhị không đủ.
(*) Nghĩa là con chiên (cừu của Chúa). Không hiểu sao Thẩm Lãng lại dùng từ này, nhưng có lẽ đang mỉa Dibos sa đà mù quáng vào Hỏa Thần giáo.
Mất một thời gian khá lâu, Dibos mới từ trong hưng phấn nguội xuống, tiếp đó nhìn phía Thẩm Lãng nói:
- Vậy tất cả những gì chàng làm từ trước đến giờ cũng không phải là muốn ở thế giới phương Tây đặt chân, mà là muốn tấn công về thế giới phương đông phải không? Đoạt lại ngôi vị hoàng đế của chàng à?
- Không, ta không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế. - Thẩm Lãng nói:
- Ta chỉ muốn báo thù rửa hận, giết sạch kẻ thù của ta, thiên hạ không thù.
- Vậy... Có thể rất tốt. - Dibos nói:
- Sau khi ta mang thai, chàng có thể ra đi. Nếu chàng thành công, vậy ta con trai chính là Thân vương của vương triều phương Đông, dù cho chàng thua, ta cũng không có cái gì tổn thất.
Thẩm Lãng nói:
- Ta thua, nàng sẽ mất chồng, đây không tính là tổn thất?
- Được rồi, vậy coi như là một chút tổn thất. - Công tước Dibos nói nghiêm túc:
- Thế nhưng xin ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trung thành với chàng, thực hiện chuyện giữ vững trinh tiết của một người vợ.
Điểm ấy Thẩm Lãng tuyệt đối tin tưởng, vì người đàn bà này bảy tám năm không có sinh hoạt nam nữ, nàng căn bản đối với phương diện này không có hứng thú, nàng chính là một sinh vật quyền lực.
- Huống hồ, ta tìm không một người đàn ông khác có huyết thống càng cao quý hơn. - Công tước Dibos nói:
- Hơn nữa cứ như vậy, chuyện chàng lấy vàng khỏi kho bí mật của ta, bản thân ta cũng có thể tìm được lý do an ủi. Coi như là ta đầu tư một đế quốc phương đông, đầu tư cho con của ta vậy.
- Tạm biệt! - Thẩm Lãng nói.
- Chờ một chút. - Công tước Dibos nói:
- Tối thiểu chờ ta khỏi bệnh lại đi được không? Chí ít chờ ta xử tử hết bọn phản bội.
...
Góa Phụ Đen Hill, tình nhân của Thẩm Lãng.
Nàng rõ ràng gầy rất nhiều, bởi vì nhốt ở trong thủy lao quá lâu nên bị nhiễm bệnh, phổi bị nhiễm khá nghiêm trọng, Thẩm Lãng vẫn dùng Penicillin chữa khỏi cho nàng.
- Thật xin lỗi. - Thẩm Lãng nói.
- Không có gì, bất luận kẻ nào đều phải vì chuyện của mình trả giá thật lớn. - Hill cười nói:
- Chúc mừng ngài Thẩm Lãng, trở thành chủ chung cả thành Golden Jade, biến thành chồng hợp pháp với Công tước Dibos.
Thẩm Lãng tức khắc không biết nói gì tiếp nữa.
Góa Phụ Đen Hill nhìn Thẩm Lãng một lúc lâu rồi nàng nói:
- Chàng là một đàn ông có sức hút đặc biệt, có thể cả đời này ta cũng sẽ không gặp lại người thứ hai như vậy. Hơn nữa, chàng lưu lại cho ta ấn tượng khó có thể phai mờ, đây là hồi ức quý báu của cả đời ta, là thứ mà ta gọi là tình yêu. Thế nhưng bây giờ ta muốn đặt một dấu chấm tròn ở mối quan hệ của chúng ta, có thể chứ?
Thẩm Lãng chỉ im lặng chốc lát, gật đầu đáp:
- Có thể, hai mươi lăm vạn lượng vàng, ta có thể về trả lại cho nnàngi, đồng thời dựa theo hai mươi phần trăm lợi tức hàng năm.
- Không, không, không, tình cảm về tình cảm, làm ăn là làm ăn. - Hill nói:
- Chẳng lẽ có một người cạnh tranh buôn bán đồ sứ khác sao?
Thẩm Lãng lắc đầu đáp:
- Không có.
Hill nói:
- Vậy vẫn mối làm ăn độc nhất vô nhị của ta, chẳng bao lâu sẽ phái người tới trên đảo vận tải đồ sứ. Ta nỗ lực đầu tư, nhất định phải có lợi nhuận, hơn nữa kế tiếp nửa đời ta sẽ buôn bán đồ sứ, ta sẽ giàu không ai bằng.
Thẩm Lãng nói:
- Đó là nhất định.
Hill nói:
- Ngoài ra ta muốn nói cho chàng, ta và chàng kết thúc quan hệ tình nhân, không phải bổi vì ta không yêu chàng. Mà do ta sợ, trò chơi của chàng cao cấp quá mức, có thể ta không chơi nổi, ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Ta hiểu.
Hill nói:
- Như vậy xin tạm biệt.
- Tạm biệt, Hill xinh đẹp. - Thẩm Lãng nói.
Hill nói:
- Sau này chắc sẽ còn gặp, nhưng chắc hẳn là ta sẽ tiến hành giao tiếp với thủ hạ của chàng rồi, thân phận của chúng ta đã bất bình đẳng, ngài Công tước ạ.
Thẩm Lãng nói:
- Tất cả theo ý nàng, Hill xinh đẹp.
Hill bỗng nhiên nói:
- Bằng không, trước khi kết thúc đoạn quan hệ này hãy làm một lần cuối.
Thẩm Lãng nói:
- Đặc biệt cam tâm tình nguyện, lấy pháo bắt đầu, lấy pháo kết thúc, vẽ lên một dấu chấm tròn viên mãn.
Tiếp đó hai người lại cút ở cùng nhau, lúc này đây Góa Phụ Đen Hill có vẻ càng sôi nổi, dường như muốn chết đi vậy.
Lúc Thẩm Lãng ra đi, nàng lẳng lặng nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ.
...
Vì cứu Bá tước Balting, Thẩm Lãng rõ ràng dốc hết toàn lực, trước làm ba lần giải phẫu, sau đó lại xuất hiện hai lần tình hình nguy hiểm, không thể không làm tiếp hai lần giải phẫu khác, ruột vị Bá Tước đại nhân bị cắt mất hơn ba thước, một số khí quan trong cơ thể cũng bị cắt bỏ.
Trên thực tế Thẩm Lãng cũng cảm thấy người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù có Penicillin, cũng không đỡ được nhiều lần dao kéo đến thế. Cho dù ngay cả nền y học hiện đại, bị thương nặng như vậy cũng trên cơ bản hẳn phải chết.
Nhưng mà không nghĩ tới, vị bậc thầy kiếm đạo này vẫn còn sống, thân thể này rõ ràng cường hãn cực kỳ.
Sau khi ông mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là Thẩm Lãng, tức khắc rơi vào nghi ngờ:
- Vì sao ta không chết? Nặng như vậy cũng không có chết?
Thẩm Lãng nói:
- Thân thể ngài rất cường hãn, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ta, ta cũng cho rằng ngài hẳn phải chết.
Con gái của ông ta Cissy mừng đến chảy nước mắt, nắm chặt Balting đại nhân tay nói:
- Thẩm Lãng đại nhân cứu cha đó, từ đầu tới đuôi ngài dùng mấy chục tiếng đồng hồ cứu cha, dùng biện pháp thần kỳ không gì sánh được cứu cha, quả thực như là thiên thần hạ phàm vậy. Tất cả mọi người cảm thấy cha hẳn phải chết, ngay cả con cũng không ngoại lệ. Thứ thuốc so với vàng còn trân quý gấp trăm lần, ngài ấy đã dùng trên người cha rất nhiều đó.
Bá tước Balting nhìn Thẩm Lãng với ánh mắt phức tạp, rồi ông nói:
- Ta, cũng không đáng.
Thẩm Lãng nói:
- Ta đầu tiên là một bác sĩ, thứ nhì ta mặc dù không phải anh hùng, nhưng ta kính nể anh hùng.
Bá tước Balting hỏi:
- Đại Công thì sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Bình yên vô sự, sắp khỏi bệnh, nhưng lo lắng lây ngài, cho nên chưa có tới thăm ngài.
Bá tước Balting nói:
- Vậy phản loạn thì sao?
Thẩm Lãng nói:
- Bị tiêu diệt.
Ánh mắt Bá tước Balting trở nên càng thêm phức tạp, kể từ đó cả thành Golden Jade càng rơi vào trong tay Thẩm Lãng, tuy rằng hắn là chồng Công tước Dibos, nhưng dù sao cũng là một người phương Đông.
Lúc này, bên ngoài vang lên giọng Công tước, tuy rằng nàng gần như khỏi bệnh, nhưng vẫn không dám cùng Bá tướ cBalting trực tiếp tiếp xúc, hơn nữa dù cho ra ngoài cũng che phủ cả người mình, mang cả mặt nạ vàng trên mặt.
- Thưa thầy, Thẩm Lãng đại nhân là em trai cùng cha khác mẹ với công chúa Helen.
Nghe những lời này, Bá tước Balting nhìn Thẩm Lãng không thể tin nổi, cả người khiếp sợ. Bởi vì toàn bộ thế giới phương Tây đều biết, trên người công chúa Helen có huyết thống người phương Đông, nhưng hóa ra nàng và Thẩm Lãng là cùng một cha?
- Chính xác như đinh đóng cột. - Công tước Dibos nói:
- Cho nên hôn lễ của ta và Thẩm Lãng đại nhân được sự che chở Thiên thần và Hỏa thần, ngài không cần có áp lực tâm lý quá lớn, huống chi trong lòng ngài sùng kính Nữ hoàng Helen bệ hạ, không phải sao?
Balting không giống như Dibos vậy, Dibos là quý tộc phương bắc điển hình, mà Balting quả thực phía nam quý tộc, ông tự tận đáy lòng tán thành chính sách bao dung chủng tộc của Nữ hoàng Helen, thậm chí trong cơ thể ông còn có dòng máu người Vinda.
Nếu như là vậy, cục diện kia liền quá hoàn mỹ. Công chúa Helen là người đứng đầu đế quốc phía nam, Thẩm Lãng là em trai công chúa Helen, vậy hắn và Công tước Dibos thật có thể nói là là ông trời tác hợp cho.
Đối với Bá tước Balting mà nói, Dibos là chủ quân của ông, nhưng Nữ hoàng Helen còn là một lãnh tụ có cấp bậc cao hơn nữa.
- Hướng về ngài tỏ lòng thành kính, đại nhân của ta. - Bá tước Balting hướng Thẩm Lãng cất giọng sôi nổi.
Thẩm Lãng trong lòng kỳ thực có chút bất đắc dĩ, thế giới này thật đúng là không công bằng, thế giới phương đông cũng đã như thế, thế giới phương Tây càng thêm như thế, quả thực chỉ có chuyên về huyết thống luận.
Cho dù Thẩm Lãng cùng Nữ hoàng Helen không có bất cứ quan hệ gì, nhưng chỉ cần là em của công chúa Helen, rất nhiều nan đề liền trực tiếp giải quyết dễ dàng.
Thẩm Lãng nói:
- Chúc ngài an khang, Balting đại nhân.
...
Thẩm Lãng tuy rằng vội vã trở về thành Magnolia, nhưng lúc này thành Golden Jade cũng càng quan trọng, hắn cần vàng, thợ rèn, thợ mộc, xưởng đóng tàu thành phố này, cho nên cái nghi thức công khai này trở nên vô cùng quan trọng.
Công tước Dibos muốn công khai giết tất cả phản bội, vẽ một dấu chấm tròn viên mãn cho chuyện nàng. Mà Thẩm Lãng phải cùng nàng cùng xuất hiện, mới có thể chứng minh thân phận đồng chủ của thành Golden Jade.
Ở quảng trường trung tâm thành Golden Jade, vượt qua hơn một nghìn người quỳ trên mặt đất thật ngay ngắn.
Mấy ngàn võ sĩ tham gia làm phản đã bị giết, lúc đó đám phản bội bị bắt chỉ có hơn một trăm người, sau khi không ngừng liên luỵ, trực tiếp lan tràn đến hơn một ngàn người, điểm này phương đông cùng phương tây giống nhau.
Hai ngàn nữ chiến binh Amazon, hai chục ngàn võ sĩ nhà Russo như là người mai phục đứng ở trên quảng trường duy trì trật tự, bảo vệ uy nghiêm nhà Russo.
Vượt qua một trăm ngàn dân chúng, quan sát trận đại quy mô xử quyết này. Mà chủ trì nghi thức xử quyết kỳ này, chính là Bá tước Balting đức cao vọng trọng.
Đây thật là một người sắt, sau khi thức tỉnh chỉ không đến hai ngày, ông ta liền mặc khôi giáp ra cửa, trong tay ông cầm một cây đại kiếm một hai trăm cân, không nhúc nhích tí nào.
Chờ tầm hai canh giờ, tiếng tấu nhạc vang lên.
Tiếp đó ở dưới năm ngàn võ sĩ thủ vệ, một chiếc xe lộng lẫy do tám con ngựa kéo đi chầm chậm đến.
Một thân cẩm y, Thẩm Lãng xuống xe ngựa trước, vươn tay dắt Công tước Dibos xuống.
Sau khi Công tước Dibos sinh bệnh lần đầu tiên ở trước mặt công chúng lộ diện, diễm tuyệt nhân gian, cuốn hút tâm hồn người ta, thậm chí còn đẹp hơn trước, giống như một đám lửa đốt bỏng mắt tất cả mọi người.
- Cảm ơn, người chồng thân yêu của ta. - Dibos xuống xe ngựa, sau đó kéo khuỷu tay Thẩm Lãng, hôn một cái trên mặt hắn.
Hai người rất thân mật như không có ai xung quanh. Thẩm Lãng thậm chí xì xào bàn tán ở bên tai làm Công tước Dibos cười đến cười run rẩy hết cả người. Đây cũng một tín hiệu nhắn nhủ, Công tước Dibos từ một nữ cường nhân siêu cấp, biến thành một người vợ hiền thục.
Lúc trước nàng không phải là đàn ông lại quá mức giống như đàn ông, mà bây giờ nàng hướng ngoại giới tỏ ý, nàng hoàn toàn thực hiện chức trách của một người đàn bà, trong mối quan hệ vợ chồng, nàng sẵn lòng ở vào phe bình đẳng thậm chí yếu thế.
- Phu quân thân yêu của ta, ngài không thể trêu chọc ta vậy được, nếu như ta lại hôn ngài, son môi trên môi ta sẽ phải phai hết, đây chính là món quà quý giá ngài trao cho ta kia mà. – Giọng Công tước Dibos không lớn không nhỏ, lại sẵn lòng để rất nhiều người nghe, cô gái này thật sự là sinh vật chính trị bẩm sinh.
Hai người đi tới trên đài cao, ngồi trên chiếc ghế khảm vàng nạm ngọc bích.
- Thẩm Lãng đại nhân, Russo đại nhân, tất cả phản bội đều ở nơi này, phải chăng đã đến lúc chấp hành uy nghiêm sấm sét rồi? - Bá tước Balting quỳ một chân nói.
- Người yêu của ta, ngài cảm thấy thế nào? - Công tước Dibos cất giọng nũng nịu.
Thẩm Lãng nói:
- Hành vi xấu xí thế này phải bị trừng phạt. Nhất là Vinci Shaw, gã mưu sát cha vợ của mình là Bá tước Balting, tội này không thể tha thứ, cần phải lăng trì xử tử.
- Ý chí của ngài. - Công tước Dibos nói:
- Bá tước Doyle Russo thân là phong thần của ta, hơn nữa còn là một thành viên nhà Russo của ta, ấy thế mà lại mưu phản, chấp hành ngũ xa phanh thây. Còn lại tất cả mọi người, chém đầu hết đi, ngài thấy thế nào?
- Đây là xét xử công bằng. - Thẩm Lãng nói.
Công tước Dibos nói:
- Làm phiền, thưa thầy.
- Như các ngài mong muốn. - Bá tước Balting nói, tiếp đó ông cao giọng hạ lệnh:
- Lệnh của chủ quân, Doyle Russo triệt để ngũ xa phanh thây.
Bá tước Doyle Russo bất kể l muốn cầu xin tha thứ, hay là phải tức giận mắng chửi không thể thực hiện, bởi vì lưỡi gã đã bị cắt, cuối cùng gã là người nhà Russo, tốt nhất không nên nói lời khó nghe gì cả.
Ở trong cơn sợ hãi vô tận, gã bị trói ở trên sợi dây, trực tiếp kéo trực tiếp trên không trung. Nhưng từ trong ánh mắt, gã chắc hẳn là muốn cầu xin tha thứ, gã tràn trề sợ hãi cùng hối hận.
- Ta bị ép buộc, ta bị người khác lừa, ta ngay từ đầu chẳng muốn mưu phản, tha cho ta, tha ta... - Trong miệng gã kêu ú ớ, cũng rốt cuộc nói nửa chữ không nên lời.
Bàn tay Bá tước Balting chợt vung xuống, năm con chiến mã đi phía trước chợt xung phong một phát, tức khắc Bá tước Doyle thân thể chia năm xẻ bảy.
Thẩm Lãng hướng mắt sang chỗ khác không nhìn tới, nhưng mà Công tước Dibos cũng lộ ra ánh mắt thoải mái.
- Hành hình! - Bá tước Balting lần thứ hai hạ lệnh.
- Xoẹt xoẹt... - Hơn một ngàn tên võ sĩ giơ tay chém xuống, hơn một ngàn tên phản bội bị trảm thủ, toàn bộ quảng trường huyết khí tận trời.
Trong đám người xem hành hình, có quần vài người nóng lên, trực tiếp tiểu ra. Bởi vì bọn họ cũng thiếu chút xíu nữa sẽ phải lên đoạn đầu đài, vì một số tên phản bội cũng từng tới tìm bọn họ, bởi vì nguyên nhân như thế, bọn họ mới không có tham gia.
Cuối cùng đến phiên Vinci, gã là kẻ có hành vi xấu xí nhất trong đám phản bội này, những kẻ phản bội khác có thể vẫn vì công nghĩa trong lòng, còn gã vì tư dục của chính mình. Gã mưu hại cha vợ ân nhân của mình, còn cố dùng tên bắn thủng bụng dưới của Dibos, cố dùng cách này làm bẩn này.
Đây là một người hoàn toàn xấu xí, tội ác tày trời, một con rắn độc xảo trá, biết cách biểu diễn.
Còn chưa có bắt đầu lăng trì, gã liền đã sợ đến mức muốn vãi ra, ra sức muốn dập đầu cầu xin tha thứ, thế nhưng gã cũng nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ra sức cầu khẩn Bá tước Balting, nỗ lực kích thích trí nhớ của Balting đại nhân, nhân từ nương tay buông tha hắn một mạng.
- Thiên đường về thiên đường, nhân gian về nhân gian, địa ngục về địa ngục. - Bá tước Balting nói, sau đó chợt vung tay xuống.
- A... A... – Tên con rể của Bá tước Balting, kẻ hèn hạ phản bội người khác đã phát ra tiếng hét vô cùng thảm thiết khi bắt đầu lăng trì.
...
Hơn một canh giờ sau đó, ở trong một căn phòng lộng lẫy pháo đài trên đỉnh núi, Công tước Dibos cùng Thẩm Lãng điên cuồng thiêu đốt.
Dibos thúc ép Thẩm Lãng thực hiện lời hứa của hắn, lời hứa về cái bụng.
Thẩm Lãng hoài nghi cô gái này có phải chăng có chút biến thái, mới vừa đã trải qua đại điển xử quyết tàn nhẫn, nàng ngược lại càng thêm hưng phấn.
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng, Brooke à, nàng buông tha ta, ta phải đi, ta phải đi...
Dibos cúi người xuống, như là sư tử cái vậy nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, tiếp đó cắn mạnh trên bả vai hắn.
May là nàng đã hoàn toàn khỏi bệnh, bằng không Thẩm Lãng thật không dám để cho nàng thăm dò.
- Phu quân, xin chàng nhất định phải thay ta chuyển kính ý cho Helen điện hạ, còn có quà của ta, chàng cũng nhất định phải đưa lên. - Công tước Dibos nói:
- Chàng xác định không cho ta cùng đi bái kiến Helen điện hạ à?
Thẩm Lãng nói:
- Brooke, nàng biết cách nịnh nọt quá rồi.
Địch sóng chút khinh thường nói:
- Nếu không ai duy trì thế giới này giai tầng, toàn bộ trật tự thế giới đều có thể sụp đổ, lấy tư cách cấp trên chàng phải có cái tự giác này. Phu quân của ta à, chàng đặc biệt phóng đãng không chịu gò bó, cái này vô cùng hấp dẫn, nhưng người như chàng càng ít càng tốt. Bằng không dân đen thiên hạ đều có thể không biết trời cao đất rộng
Bất kỳ oai lý tà thuyết từ trong miệng Dibos nói ra, đều có vẻ như vậy có lý chẳng sợ, thậm chí là máu lạnh.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lãng cùng Queenie cùng cưỡi một con ngựa, ở dưới sự bảo vệ một ngàn quân đoàn Amazon, trở về thành Magnolia.
Vì sao không không chờ sang ngày thứ hai mới đi?Không đi không được, gánh không xuể.
...
Trong thành Magnolia, Thẩm Lãng hướng phủ Thành Chủ lao vào điên cuồng, hô to:
- Chị của ta ở đâu? Chị thân yêu của ta ở đâu?
- Ầm ầm ầm rầm...
Một cô gái rút roi ra, đánh cho mười mấy cây cột đá thành mảnh vụn.
Đây cũng là một con khủng long bạo chúa à à? Cột đá to thế này mà cũng đá gãy toàn bộ? Hơn nữa còn là loại nổ đến nát bấy nữa.
- Cậu em yêu quý của chị, em cuối cùng đã trở về, chị đã chờ em mấy ngày. - Cô gái này xoay người lại hướng Thẩm Lãng đi tới, tiếp đó chợt ôm Thẩm Lãng xoay mấy vòng, tiếp đó nâng mặt của Thẩm Lãng, hôn thật mạnh lên trán và chóp mũi của hắn:
- Cậu em yêu quý của chị ơi, em so với trong tưởng tượng của chị càng đẹp trai, làm một đàn ông, ngoại hình của em so với ta càng xinh đẹp hơn, em cảm thấy thích hợp sao?
Thẩm Lãng bị sự nhiệt tình của nàng bao quanh, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà hoang dã này, quả thực nóng bỏng tới cực điểm, Thẩm Lãng thật sự chưa từng gặp cô gái nào hoang dại thế này, một mái tóc đen cuộn sóng và đôi mắt màu tím.
- Helen? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Em trai, em đang hỏi tên của chị à? - Cô gái kia nói:
- Chị không phải Helen, tên phương Đông của chị là Khương Mật (*), tên phương Tây của ta là Hela.
(*) Trùng tên với công chúa Thẩm Mật.
Hela? Thần chết Hela (*) trong thần thoại Bắc Âu? Thẩm Lãng ngạc nhiên, không phải Helen? Lẽ nào hắn ở thế giới này còn có một người chị khác? Cái này, cái này là có chuyện gì?
(*) Đoạn này nguyên tác Bánh ghi là Hy Lạp, trong khi Hela (Hel) là của thần thoại Bắc Âu.
- Đúng rồi, chị còn có một thân phận khác, thủ lĩnh thứ ba của quân đoàn hải tặc Skeleton, không biết em có nghe qua chưa?
Hả? Thẩm Lãng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, nhìn cô gái mạnh mẽ hoang dã trước mắt này mà không thể tin nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.