"Nương nương, chẳng lẽ hai người kia là lang băm?" Thấy sắc mặt Thương Thanh Đại không tốt, cung nữ lo lắng hỏi một câu.
Thương Thanh Đại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Bệnh tình Thái hậu đã hòa hoãn, không còn trở ngại, bản cung chỉ là đột nhiên một gặp hai cô nương kia."
"Vậy nô tì đi Thái Y viện truyền triệu các nàng." Cung nữ thở phào nhẹ nhõm, thi lễ với Thương Thanh Đại, muốn đi ra đại điện.
"Chậm." Thanh âm Yến Vân Hoa từ bên ngoài điện vang lên, hắn nhíu mày đi đến, cầm tay lạnh lẽo của Thương Thanh Đại, "Đại nhi, nếu người đã tiến cung, bệnh tình Thái hậu cũng dịu đi, việc luận công ban thưởng, tạm gác lại ngày mai làm có sao đâu?"
Thương Thanh Đại nhịn xuống kích động trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu, "Nô tì tuân chỉ."
Yến Vân Hoa có chút đau lòng xoa hai má của nàng, "Nhìn ngươi, vì mẫu hậu nhiều ngày qua cũng gầy theo, mau theo trẫm trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Thương Thanh Đại ảm đạm cúi đầu, vừa đúng lúc co rụt lại, tránh tay Yến Vân Hoa.
Yến Vân Hoa ôm chặt vòng eo của Thương Thanh Đại, nói với mọi người: "Bãi giá Tuyết Hương điện!"
"Cung tiễn bệ hạ!"
"Bệ hạ chuẩn bị ban cho hai cô nương kia như thế nào?" Trên đường trở về Tuyết Hương điện, Thương Thanh Đại đột nhiên mở miệng hỏi.
Yến Vân Hoa cười nói: "Đã là cô nương, nếu còn rất có tư sắc, ở lại trong cung cũng tốt."
Sắc mặt Thương Thanh Đại trầm xuống, "Ý bệ hạ là, muốn thu vào Hậu cung?"
Yến Vân Hoa để ý bộ dáng Thương Thanh Đại, ý cười càng đậm, "Đại nhi, trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, bất quá, trẫm thích bộ dáng ghen này của ngươi." Nói õng, hắn nhịn không được hôn một cái lên mặt Thương Thanh Đại.
(Chắc ghen vì ông, mơ tưởng!!!)
Thương Thanh Đại chán ghét chỗ bị hắn hôn, không nói được lời nào.
Yến Vân Hoa nghĩ nàng thật sự sinh khí, cười nói: "Trẫm nếu nhận lời ngươi, ba nghìn sủng ái chỉ có một mình ngươi, như thế nào triệu các nàng vào cung thị tẩm đây?"
Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Ai biết bệ hạ câu nào là thật, câu nào là giả?"
Yến Vân Hoa ho nhẹ hai tiếng, nói: "Trẫm đã ba năm chưa tuyển tú nữ vào cung, Đại nhi còn không tin tấm lòng trẫm sao?"
Thương Thanh Đại hít một hơi, lạnh như băng nói: "Quân tâm khó dò, nô tì ngu dốt, tự nhiên không hiểu."
Yến Vân Hoa nắm tay nàng, lại bị nàng lách mình tránh ra, hắn giận đem nàng ôm vào trong lòng ngực, lạnh lùng nói: "Đại nhi, trẫm chỉ là đùa một chút thôi, ngươi sao lại cho là thật sao?"
Thương Thanh Đại ảm đạm cười, "Quân vô hí ngôn, nô tì tự nhiên cho là thật."
"Tính tình này của ngươi, bắt trẫm phải như thế nào với ngươi cho đúng đây?" Yến Vân Hoa chỉ có thể đầu hàng, hắn buông lỏng Thương Thanh Đại, vịn hai vai của nàng, lẳng lặng nhìn nàng, "Trẫm nói với ngươi là thật, ngày mai trước khi hỏi hai cô nương kia muốn ban cho cái gì, nếu có thể, trẫm nghĩ muốn lưu các nàng tiến vào Thái Y viện, làm đầm nước lặng Thái Y viện kia bị quấy nhiễu một phen. Dù sao, nhiều năm viện chủ Thái Y viện vẫn còn trống, nếu có thể cho trẫm một người đáng tin làm viện chủ, trẫm cũng có thể yên tâm chút."
"Hai cô nương đó còn chưa biết là ai, bệ hạ đã muốn thu dùng cho mình?" Thương Thanh Đại hỏi một câu.
Yến Vân Hoa nghe ra ý tại ngôn ngoại của nàng, "Đại nhi, ngươi muốn nói cái gì?"
Thương Thanh Đại nghiêm mặt nói: "Nô tì muốn gặp hai người này trước."
Nếu thật sự là A Nhược, vô luận như thế nào nàng cũng không thể để nàng ấy ở lại thâm cung, nơi này nguy cơ tứ phía, hơi chút vô ý, tất rơi đầu. Huống hồ, nghe thiên tử mới vừa rồi còn nói, thầm nghĩ dùng làm quân cờ, nàng có thể nào trơ mắt nhìn A Nhược đứng trong tình thế nguy hiểm?
Nếu hết thảy chỉ là ảo giác của nàng, trong hai người kia không có A Nhược, ngày đó hắn muốn làm gì thì làm, nàng có thể mặc kệ, cũng không cần kiêng dè.
"Vậy... Ngày mai Đại nhi cùng trẫm ban thưởng cho hai người, nếu Đại nhi cảm thấy hai người này không thể dùng, trẫm liền ban cho chút vàng bạc đuổi đi, được không?" Yến Vân Hoa cười khẽ nói xong, lại nắm tay nàng.
Lúc này đây Thương Thanh Đại cũng không có trốn tránh, mặc cho Yến Vân Hoa nắm chặt, tâm lại một mảnh không yên.
Cuối cùng chờ tới bình minh, Thương Thanh Đại tự tay giúp Yến Vân Hoa mặc long bào, cung tiễn hắn đi vào triều sớm, sau đó bất an chờ ở Tuyết Hương điện, đợi Yến Vân Hoa hạ triều, dẫn nàng cùng nhau đi gặp hai cô nương kia ban thưởng.
Sau một đêm mưa, tường cung trong ngoài, là một mảnh xanh ướt.
Ánh dương quang đạm nhạt dừng trên mái cung, gió vẫn lạnh không giảm.
Một canh giờ sau, Yến Vân Hoa sai người đến triệu nàng đến Thái Y viện có hai cô nương kia, Thương Thanh Đại nhận được ý chỉ, liền vội vàng dẫn Chỉ Lan đến Thái Y viện.
"Đại phi nương nương giá lâm --"
Lúc Thương Thanh Đại bước vào Thái Y viện, trên dưới Thái Y viện dĩ nhiên đều quỳ xuống.
Nàng có chút bối rối nhìn một đám người quỳ trong Thái Y viện, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia, lại không thu hoạch được gì, nàng ảm đạm nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi hướng đến chỗ thiên tử đang ngồi ở giữa.
"Nô tì bái kiến bệ hạ."
"Miễn lễ, đến ngồi chỗ này."
Yến Vân Hoa cười khẽ đỡ tay nàng đang run nhè nhẹ, còn nghĩ do nàng mặc thiếu, cảm thấy trời lạnh, vì thế cánh tay ôm lấy nàng, "Sao không mặc nhiều một chút?"
Thương Thanh Đại nhẹ nhàng lắc đầu, "Nô tì không có việc gì."
"Vậy trẫm ban thưởng cho xong, mang ngươi trở về sớm." Yến Vân Hoa ôn nhu nói xong, giương giọng nói, "Tuyên hai vị cô nương đêm qua cứu trị Thái hậu tiến lên diện thánh!"
"Vâng!" Công công đứng ở cửa cung kính cúi đầu, giọng lanh lảnh nói, "Tuyên --"
Thương Thanh Đại thế mới biết, nguyên lại quỳ ở đây, cũng không có hai người kia. Nàng không khỏi giương mắt nhìn chằm chằm cửa, muốn thấy nàng ấy, rồi lại sợ nhìn thấy nàng ấy.
Hôm nay Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô đã thay đổi một bộ xiêm y mới chờ truyền triệu từ lâu, đứng ở hành lang, nghe thấy thái giám truyền triệu, hai người bọn họ sửa sang lại xiêm y, chuẩn bị vào điện diện thánh.
"Phu tử, nếu ngươi nhất định vào cung vì phi vị, ta đây liền dùng công học y, nhất định phải nhập Thái Y viện... Một đời này đều ở lại Thái Y viện... Yên lặng cùng ngươi sống quãng đời còn lại..."
Năm đó chủ ý nàng từng quyết định, chưa từng bị năm tháng phai nhạt, hiện giờ nàng thật vất vả có một cơ hội như vậy, nàng không thể bỏ qua.
Huống chi, nàng cần cơ hội lần này tiếp cận thiên tử, tìm cơ hội trả thù Linh Xu Viện, vì cha nương báo thù.
Khi Đỗ Nhược cùng Trần Thủy Tô xuất hiện ở cửa đại đường, thân mình Thương Thanh Đại bỗng dưng run lên, đáy mắt Yến Vân Hoa cũng có vẻ kinh ngạc.
Là nàng! Mặc dù không nhìn thấy mặt của nàng, Thương Thanh Đại biết người cúi đầu chậm rãi đến gần, chính là A Nhược của nàng!
"Dân nữ Đỗ Nhược bái kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế."
"Dân nữ Trần Thủy Tô bái kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Đúng là cố nhân!
Yến Vân Hoa ôm sát thân mình Thương Thanh Đại, không khỏi cười lên tiếng nói: "Miễn lễ, trẫm nhận thức các ngươi, đứng dậy đi."
Tề Thanh bỗng cảm thấy ẩn ẩn không ổn.
"Tạ ơn bệ hạ."
Hai người đứng dậy ngẩng đầu, Đỗ Nhược lại giật mình tại chỗ.
Nàng suy nghĩ ngàn vạn thứ cùng hình ảnh gặp lại phu tử, cũng không muốn nhìn thấy -- phu tử dựa vào trong ngực thiên tử.
Tâm, hung hăng xoắn lại.
Đỗ Nhược nhịn xuống nước mắt trong hốc mắt, vội vàng cúi thấp mặt đi, đáy lòng lại như bị khoét một lỗ --
"Phu tử vẫn là phu tử năm đó sao?"
"Phu tử đã là sủng phi Đại Yến, chuyện hoang đường khi còn trẻ có nhớ rõ chút nào?"
"Nếu phu tử đã sớm bước qua dĩ vãng dơ bẩn, có lẽ không có khả năng dung nàng ở Thái Y viện chướng mắt?"
Nước mắt nhưng vẫn không nhịn được, dọc theo hai má một đường rơi xuống, lặng yên rớt xuống dưới chân.
Yến Vân Hoa cúi đầu cười nhìn sắc mặt tái nhợt của Thương Thanh Đại trong lòng ngực, "Đại nhi, ngươi còn nhớ nàng?"
Thương Thanh Đại nghẹn ngào khó nói, chỉ có thể trầm mặc, nàng như thế nào không biết A Nhược? Nhưng mà hiện tại hé miệng, nhất định lộ vẻ khàn khàn, vạn nhất bị Yến Vân Hoa nghi ngờ, những gì đã làm trước đây đều coi như vô nghĩa.
Trần Thủy Tô âm thầm nhìn hành động nho nhỏ này của Đỗ Nhược đến rõ ràng, nàng lặng yên kéo kéo ống tay áo Đỗ Nhược, mặc dù không thể nói cái gì nhưng đây là việc nàng có thể làm.
Yến Vân Hoa nghi hoặc hỏi han: "Đại nhi, ngươi không biết nàng?"
Thương Thanh Đại hoãn lại một chút, thấp giọng nói: "Từng là đệ tử của nô tì, nô tì còn có chút ấn tượng."
Không ngờ thành còn có chút ấn tượng...
Đỗ Nhược chỉ cảm thấy trong lòng đau đến chết lặng, nàng hít một hơi, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.
Yến Vân Hoa cười nói: "Trẫm vốn còn kỳ quái, theo thường lệ năm kia là năm thi tuyển vào Thái Y viện, cũng không gặp nha đầu kia. Đỗ Nhược, ngươi nói một chút, ba năm nay ngươi đi đâu?"
Đỗ Nhược muốn đáp lời, khẽ mở miệng, nhưng cảm thấy thanh âm thật là khàn khàn.
Trần Thủy Tô vội vàng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, ba năm trước tiểu Nhược gặp biến cố, sớm đã không còn là đệ tử Linh Xu Viện, thậm chí..."
"Thậm chí cái gì?" Yến Vân Hoa nhìn về phía Trần Thủy Tô.
Trần Thủy Tô cung kính nói: "Năm đó nàng vô ý đụng đầu, lúc này ngay cả dân nữ cũng không còn nhớ nổi."
"Mất trí nhớ?" Yến Vân Hoa có chút đáng tiếc nhìn Đỗ Nhược.
Ánh mắt Thương Thanh Đại nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, phương pháp Khiên cơ, cuối cùng làm cho nàng đem trí nhớ phong bế.
Bất quá, như vậy cũng tốt, ít nhất lần gặp này, A Nhược của nàng sẽ không khổ sở.
Đỗ Nhược cũng hòa hoãn lại, nàng cung kính cúi đầu, "Khởi bẩm bệ hạ, dân nữ quả thật đã không nhớ nổi rất nhiều chuyện trong quá khứ." Nói xong, nàng nâng mắt lên, thản nhiên nhìn Thương Thanh Đại, mâu quang hồng hồng còn chưa kịp tán đi, "Đại phi nương nương, người từng là phu tử của dân nữa sao?"
Tâm Thương Thanh Đại hung hăng bị nện, nàng hít một hơi, thản nhiên nói: "Chuyện cũ năm xưa thôi." Nói xong, nàng nhìn về phía Yến Vân Hoa, thản nhiên cười, "Bệ hạ, nô tì cảm thấy thân mình có chút lạnh, vẫn là sớm ban thưởng, sớm đi về đi."
Yến Vân Hoa gật gật đầu, không muốn Thương Thanh Đại đợi lâu, "Đỗ Nhược, Trần Thủy Tô, hai người các ngươi có công cứu trị Thái hậu, nói, muốn trẫm ban thưởng cho các ngươi cái gì?"
Đỗ Nhược thẳng thắt lưng, cất cao giọng nói: "Ca ca nói cho ta biết, cha nương khi còn tại thế thầm muốn thấy dân nữ cùng ca ca trở nên nổi bật, cho nên dân nữ cả gan, không cần thưởng vàng bạc, chỉ cầu có thể vào Thái Y viện phân ưu vì bệ hạ, lấy đó là vinh quang!"
Cha nương còn tại thế?
Trong lòng Thương Thanh Đại chợt lạnh, nàng cũng gặp qua Đỗ Như Phong và Mạc thị, hai người bọn họ đều không phải là người thân mình gầy yếu, như thế nào mới qua ba năm đã rời đi nhân thế?
Đỗ Nhược nói lời này, chính là nói trúng ý Yến Vân Hoa, Đỗ Nhược nếu đã không còn là người Linh Xu Viện, lại quên hét chuyện cũ, tự nhiên sẽ không nhớ ký ân bồi dưỡng của Linh Xu Viện, nếu có thể nạp vào làm người mình dùng là tốt nhất!
Yến Vân Hoa bất động thanh sắc nhìn Trần Thủy Tô, "Ngươi thì sao?"
Trần Thủy Tô khẩn thiết nói: "Bẩm bệ hạ, dân nữ khó có được cơ hội gặp lại tiểu Nhược, tiểu Nhược về sau đi nơi nào, dân nữ liền bồi cùng nàng đi nơi đó, thỉnh bệ hạ thành toàn."
"Hai người các ngươi vậy mà tỷ muội tình thâm a." Yến Vân Hoa cười nói xong, cẩn thận nghĩ nghĩ, "Vậy... Trẫm thuận theo mong muốn các ngươi."
Tề Thanh vốn vừa định góp lời, nhưng Thương Thanh Đại lại đi trước nàng một bước.
"Bệ hạ không thể."
"Đại nhi?"
"Người có thể vào Thái Y viện, phải theo qua khảo hạch thí luyện, nếu hôm nay bệ hạ đáp ứng sở cầu của các nàng, chính là phá hủy quy củ. Hành xử như vậy gọi là vi phạm quy củ, việc này phải thận trọng."
"Việc này..."
Tề Thanh cẩn thận suy nghĩ, khảo nghiệm tiến vào Thái Y viện đều do bọn họ ra đề mục, Đại phi nương nương này một câu, xem như khi không cho bọn họ cơ hội ngăn cản hai người này nhập Thái Y viện.
"Bệ hạ! Dân nữ nguyện nhận thí luyện khảo hạch!" . Hã𝘆 tìⅿ đọc tгa𝓃g chí𝓃h ở _ tгùⅿtг u𝘆ệ𝓃.v𝓃 _
"Dân nữ... Cũng nguyện ý nhận!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kết chương, mở ra hình thức cuộc thi.