Sư Tôn, Đồ Nhi Không Bao Giờ Sai

Chương 17: Phá trận




Tại đại sảnh Minh Bất Minh, Lăng Ca triệu tập bốn vị trưởng lão của yêu giới cùng thương nghị. Y ngồi ở chiếc ghế chủ tọa, nhìn sơ từng người trong số họ rồi nói: “Hôm nay gọi tất cả mọi người tề tựu ở đây là vì ta có chuyện quan trọng liên quan đến tương lai yêu giới cần bàn bạc. Sau đại chiến thần yêu của hơn 400 năm trước, yêu giới chúng ta phần thì tử trận, phần thì thương tật, ngay đến bản thân ta cũng mất một thời gian rất dài mới trở lại bình thường. Ta chỉ muốn hỏi một câu, cuộc chiến với thần giới chúng ta còn tiếp tục đánh hay không?”
Trưởng lão Chân Diệc bật dậy khỏi ghế ngồi, tức giận nói: “Đương nhiên phải đánh, cho dù yêu giới chỉ còn lại một người thì cũng phải đánh. Chúng ta phải trả thù cho Yêu Đế tiền nhiệm và những tộc dân đã ngã xuống.”
Trưởng lão Phi Yển gõ vào cây gậy gỗ vài cái, thận trọng và điềm đạm nói: “Không thể đánh! Chúng ta đã cạn kiệt thực lực, thần giới cũng vậy. Nếu giờ miễn cưỡng khai chiến, chính là cả hai phe ôm nhau chết chung, đẩy tộc dân của chúng ta vào cái mộ được đào sẵn. Năm xưa sáu vị trưởng lão cùng ra đi, chỉ có bốn trở về, mà thân già ta còn bị liệt một chân. Bài học đau thương đã có sẵn vẫn chưa đủ để nghiền ngẫm sao?”
Trưởng lão Chân Diệc phản đối ngay: “Mất một chân như ông đã là gì? Chúng ta dù mất mạng cũng phải chứng tỏ cho thần giới biết bản lĩnh của chúng ta. Giờ mà nói không đánh chẳng khác nào thừa nhận năm đó chúng ta thua trước thần giới.”
Trưởng lão Cô Hàn Tử cũng thêm vào: “Chân Diệc nói không sai! Thần giới luôn ỷ vào cái danh thống trị tam giới chèn ép yêu giới của chúng ta. Họ sống trên chín tầng trời một mình một cõi, còn chúng ta lại phải tranh giành mặt đất với nhân giới, sỉ nhục này làm sao nuốt xuống được? Nếu chúng ta còn không kháng cự thì mai này đến một tấc đất chúng ta cũng không có.”
Trưởng lão Thương Hành lắc đầu: “Lời này cũng quá vô lý rồi. Người của thần giới sinh ra trước chúng ta, họ chiếm giữ vị trí ấy là lẽ thường mà thôi. Tuy nói ai chẳng muốn yêu giới của chúng ta có ngày nở mày nở mặt, nhưng đem thân đi chết thì không có gì đáng nở mày nở mặt. Trận chiến năm ấy thương vong vô số, lẽ nào chưa đủ chứng minh thần yêu hai giới thực lực ngang bằng, vốn không ai ở thế thượng phong hơn ai cả. Nhiêu đấy là đủ rồi. Tộc dân yêu giới của chúng ta vẫn cần phải sống. Muốn đồng quy vu tận cùng người thần giới thì mới cảm thấy hay ho hơn họ sao?”
Bốn vị trưởng lão lúc đầu chỉ tranh luận, sau thì gay gắt đến nỗi muốn lao vào nhau đánh đấm. Lăng Ca đau đầu cho tất cả họ lui xuống. Y vốn định thăm dò ý kiến của họ một chút, chẳng ngờ phe đánh và phe không đánh có số người bằng nhau, cuối cùng vẫn dồn y vào thế khó. Họ nói quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay y.
Lăng Ca về phòng nằm gác tay lên trán suy ngẫm, nhưng lại chẳng suy ngẫm được gì. Y nhớ Tang Hoa. Đã hơn mười ngày hai người không gặp nhau. Không biết Tang Hoa có nhớ y không? Y không nhịn nổi lấy bảy quả cầu bạc ra, mở lối vào mê trận.
Lăng Ca đi tìm khắp Triều Hải Cư và ruộng hoa xung quanh nhưng không thấy Tang Hoa đâu. Khi hướng mắt ra biển, y bắt gặp một đóa sen xanh đang trôi dạt, thảnh thơi tự tại nương gió mà đi. Lăng Ca mỉm cười, trong lúc đầu óc y rối ren sắp nổ tung thì sư tôn của y lại nhàn dật vô lo, đúng là làm người khác ghen tị.
Lăng Ca biến trở lại hình dáng giao long bay ra biển. Y uốn lượn thành vòng trên đóa sen xanh, có lúc chạm vào sóng nước, đánh bật nước lên thấm ướt cánh hoa. Tang Hoa bị Lăng Ca phá rối rất mất hứng, trôi qua chỗ khác tránh né nhưng Lăng Ca lại đuổi theo. Lăng Ca ngả đầu hôn lên đóa hoa, đóa hoa vội khép cánh lại. Y nghịch ngợm ngậm lấy cành hoa vượt biển, xuyên qua tường vách Triều Hải Cư vào thẳng phòng của Tang Hoa.
Lăng Ca đặt đóa sen xanh lên giường, nằm cuộn mình ngắm nhìn nó. Tang Hoa biến trở lại hình dạng con người, muốn đá mấy phát vào bụng giao nhưng chỉ chờ có thế, Lăng Ca liền đè Tang Hoa ra giường. Hình dáng con người dần dần thay thế hình dáng giao long. Lăng Ca ghì hai tay Tang Hoa dính chặt vào chăn, cười nhỏ: “Sư tôn, người ở trong hình dạng kia thật đáng yêu.”
Tang Hoa vươn đầu cắn lên má Lăng Ca đến chảy máu: “Đáng yêu! Từ đó dùng cho ngươi hình dung về sư tôn của ngươi sao? Mau thả ta ra.”
Lăng Ca cúi thấp xuống, để trán liền trán, mũi liền mũi: “Đêm nay, để đồ nhi ở lại được không?”
“Cả cái trận này là của ngươi, còn đến lượt ta quản? Dạo này ngươi rất lộng hành mà.”
Lăng Ca gật gật: “Đều nhờ sư tôn hết mực yêu chiều, vậy nên gan của đồ nhi mới ngày càng to.”
Lăng Ca nhấp môi nhẹ lên môi Tang Hoa, vài lần trêu ghẹo rồi khởi động một nụ hôn sâu. Màn giường theo tay y từ từ được hạ xuống.
Sau một đêm triền miên ân ái, Tang Hoa ngồi dậy kéo màn giường lên. Lăng Ca ôm chầm eo hắn từ phía sau, kéo hắn ngả nghiêng lại giường.
“Lại nữa?” Tang Hoa nhíu mày.
“Sư tôn xem ra vẫn còn sức, đồ nhi sao lại dám dùng hết sức trước người được?” Lăng Ca sờ sờ vào đùi Tang Hoa, Tang Hoa tách tay y ra muốn chặn lại. Lăng Ca bị khóa chặt tay nhưng liền không khách sáo đâm thẳng nhục bổng vào hậu huyệt Tang Hoa, dù gì nó cũng đã ngóc đầu dậy, không cần y phải cầm tận tay chỉ đường dẫn lối. Tang Hoa rên lên, không còn nhớ được họ đã làm tổng cộng bao nhiêu lần, thế mà tên to gan này vẫn còn tham lam chưa thấy đủ.
Lăng Ca nâng đùi Tang Hoa lên vai, mút vài cái đầy âu yếm. Cơ thể của họ đều đang bùng phát cực điểm ham muốn dành cho đối phương. Lăng Ca hung hăng vượt qua những dòng dịch thể còn lắng đọng bên trong hậu huyệt, quyết tâm đem hậu huyệt xuyên thấu hoàn toàn. Dịch thể không chịu nổi áp lực chảy tràn lan thành dòng ra ngoài giường. Tang Hoa nấc nghẹn từng tiếng, gân tay gân chân co rút lại.
Tang Hoa thập phần kiệt quệ, bấu chặt bắp tay Lăng Ca, khó nhọc nói: “Sau lần này…nếu ngươi không buông…ta thiến ngươi.”
“Sư tôn, đồ nhi sắp ra rồi, nhưng mà nhờ ngươi đe dọa, nó ra không nổi nữa. Tính sao đây?” Lăng Ca cầm bàn tay Tang Hoa đang bấu y đưa vào lưỡi liếm. Tang Hoa thẹn quá hóa giận, không thèm nói nữa.
Trưa hôm sau, Tang Hoa thức dậy thì Lăng Ca đã đi khỏi trận. Hắn bấm tay tính ngày rồi dựa đầu vào giường, sắc mặt u ám: “Khi còn vui vẻ thì nên vui vẻ, để mai này chấm dứt sẽ gọn gàng hơn, không còn gì tiếc nuối.”
∞∞∞
Lăng Ca quyết định tạm thời gác lại chuyện giữa thần giới với yêu giới, chỉ thân thân mật mật cùng Tang Hoa trải qua những tháng ngày hạnh phúc lứa đôi. Thế nhưng, đang lúc tâm trạng y ở trên đỉnh cao tốt đẹp thì có có một đám tộc dân lại dám rủ nhau tạo phản. Theo luật của yêu giới, kẻ dám tạo phản phải bị đẩy xuống vực sâu Hỏa Hình dưới Minh Bất Minh, nếm trải nổi đau bị chông nhọn đâm xuyên người và lửa đỏ thiêu thân. Lăng Ca nghĩ họ trước sau cũng phải chết, chi bằng nên chết theo cách hữu ích cho y.
Liễm Cơ Cơ trói đám người tạo phản đã bị thuốc câm lại thành một hàng dài, cầm sợi dây đầu hàng kéo đến trước mặt Lăng Ca.
“Cũng khá nhiều đấy.” Lăng Ca ngó một lượt rồi đánh giá.
“Tổng cộng 54 người, trong đó có 27 người bị giết tại chỗ, 5 người sợ tội tự tử, muội đã đem xác họ quẳng xuống Hỏa Hình, ở đây còn 22 người.”
Lăng Ca bóp cổ người đầu tiên hút cạn tinh khí rồi đi dần đến những người còn lại. Đang đến giữa hàng thì bảy quả cầu bạc trong túi đeo bên người y chợt run lên dữ dội. Y ngưng lại, mở túi ném bảy quả cầu bạc vào không trung. Một hình ảnh hiện ra trên lối vào trận pháp. Tang Hoa đang tập trung pháp lực đánh vào mặt biển Tịnh Thương Hải. Sóng nước ào ào dâng cao tạo thành bảy cái cột trong suốt, tượng trưng cho bảy cánh cửa của Tham Lang Trận, mà giữa bảy cái cột đó có một cột thứ tám màu vàng.
“Chính là ngươi!” Tang Hoa biến thành hào quang xanh bay vào trong cột đó, chớp mắt mất hút.
Lăng Ca siết tay thành nắm đấm. Giờ phút này y có miễn cưỡng vào trong cũng không thay đổi được gì. Tang Hoa vừa quay lại với thế giới thực thì bảy quả cầu liền rớt xuống đất, từng quả chạy nối đuôi nhau tạo thành thứ âm thanh chát chúa ngăn cách giữa Tang Hoa và Lăng Ca. Tang Hoa nhìn cảnh tượng ngổn ngang xương trắng và y phục không chủ trước mắt, chẳng cần ai giảng giải thì hắn cũng hiểu Lăng Ca đang làm gì.
“Dẫn bọn họ ra ngoài.” Lăng Ca lạnh lùng ra lệnh. Liễm Cơ Cơ không tiện thu xếp luôn mấy bộ xương nên chỉ đành kéo đám người còn sống tạm lui trước.
“Tại sao? Không phải chúng ta đang tiến triển rất tốt đẹp sao? Người tại sao nhất thiết phải ra ngoài, phải khiến ta nổi điên lên thì mới chịu?” Lăng Ca không bước lại gần hắn. Ánh mắt y long lên sòng sọc, hung hãn quát vào mặt hắn. Đây là lần đầu tiên y nổi giận với hắn, mà cũng có thể là lần cuối cùng. Ai biết được? Chỉ sợ sau hôm nay, giữa họ chẳng còn lại gì, dù là cơn giận dữ này.
“Thời hạn ba tháng đã đến.” Tang Hoa lạnh nhạt trả lời.
“Người phải tính kỹ như vậy với ta? Lẽ nào không muốn ở bên ta thêm chút nào sao?” Ánh mắt Lăng Ca vừa phảng phất bi thương, vừa dấy lên vài tia hy vọng mong manh.
“Nếu như ta tính kỹ, vậy thì một tháng trước lúc tìm được lối ra mê trận, ta đã bỏ đi rồi. Lăng Ca, ba tháng này là ta đang đợi ngươi, đợi ngươi cho ta một câu trả lời, nhưng mà ngươi thật sự khiến ta nản lòng. Ngươi lại giết người nữa. Dù là một yêu quái tầm thường cũng mất cả trăm năm mới tu luyện được hình hài con người. Ngươi hút sạch tinh khí của họ để tu luyện lẽ nào không thấy tàn nhẫn?”
“Sư tôn.” Lăng Ca bật cười điên loạn rồi khinh bỉ nói: “Ta là yêu, từ nhỏ đã tu luyện như vậy, chính là hút tinh khí của kẻ khác để được mạnh lên. Ta không như thần tiên các người ăn cây cỏ hoa lá có linh khí là nhất bộ thăng thiên. Người rõ ràng biết ta là yêu, tại sao không chấp nhận bản chất thật của ta mà cứ cố sửa đổi cho ta phải giống với thần giới của người. Khi ta không làm được thì người rời bỏ ta mà đi. Rốt cuộc ai mới là người tàn nhẫn nhất trong hai ta?”
“Ta chỉ yêu cầu ngươi không lạm sát người vô tội nữa, khó đến vậy sao?” Tang Hoa thất vọng nhìn sâu vào mắt y hỏi.
Lăng Ca nghiến răng, giật khóe môi nói: “Khó, rất khó, bởi vì ta là yêu, hơn hết còn là Yêu Đế. Đám người đó phản ta, nếu ta để họ sống thì chính là chừa lại hậu họa sau này. Ta thà giết lầm chứ không thể bỏ sót.”
“Ta hiểu rồi. Là do ta sai. Ta nghĩ rằng có thể thay đổi ngươi. Tất cả là lỗi của ta.” Tang Hoa biến ra thanh Trữ Lang kiếm, cắt một nhát ngay tay áo thả xuống. “Lần này là thật. Quan hệ sư đồ của chúng ta đoạn tuyệt tại đây.”
“Sư tôn!” Lăng Ca kinh hãi, tiến tới mấy bước nhưng Tang Hoa chỉa thẳng mũi kiếm ngăn y lại: “Đứng yên đó cho ta. Đừng đi theo ta. Ta không dám nhận hai tiếng sư tôn của ngươi nữa.”
Lăng Ca nuốt nước bọt, yết hầu rung lên. Y tiến thêm bước nữa, lại bước nữa, ngay khi lồng ngực chỉ còn cách mũi kiếm Tang Hoa chừng một đốt tay thì dừng lại: “Ta cũng từng nói rồi. Nếu sư tôn muốn từ bỏ ta, thì hãy nhận lại một mạng của ta coi như đền đáp người.”
“Đừng tưởng ta thích ngươi thì sẽ không dám giết ngươi.” Bàn tay cầm kiếm của Tang Hoa hơi dao động.
Lăng Ca nhấc chân lên. Chỉ cần y bước thêm một bước, mũi kiếm liền sẽ chạm vào lồng ngực. Trữ Lang là thần khí trời sinh khắc chế yêu giới. Trước kia, nó từng cùng hắn tung hoành tam giới, đối diện với bao phen nguy hiểm cận kề sinh tử. Chỉ là, sau khi hắn thoái ẩn, Trữ Lang chịu thiệt cũng thoái ẩn theo, từ đó không mấy khi hắn mới gọi ra.
Tang Hoa hạ thấp mũi kiếm xuống. Hắn vậy mà lại vì ái tình đánh mất lý trí, quả thật không dám giết tên đồ đệ khi sư diệt tổ này.
“Được được, ngươi vẫn là có cách khiến ta không từ bỏ ngươi được.” Tang Hoa cười gằn xuống. “Ta rút lại những lời đã nói ra, không cắt đứt quan hệ sư đồ với ngươi nữa. Trò sai là lỗi của thầy. Đúng, đều là lỗi của ta.” Tang Hoa bất ngờ quay ngược mũi kiếm tự đâm vào chính mình. Lăng Ca sửng sốt kêu lên, khẩn trương đỡ lấy hắn, vừa sợ hãi vừa đau nhói hỏi: “Tại sao? Tại sao phải đối với ta như thế?”
“Ta muốn để cho ngươi biết…cảm giác mất đi người ngươi yêu là thế nào. Trong số những người ngươi từng giết, họ có thể đang yêu một ai đó, cũng có thể là người yêu của một ai đó.”
Khi Tang Hoa mất hẳn ý thức, Trữ Lang không thể duy trì được hình dạng nên biến mất. Máu bắn vọt ra khỏi người hắn, thấm đẫm cả ngoại bào trắng tinh. Lăng Ca hoảng loạn ôm hắn vào lòng, gào thét: “Người đâu? Người đâu mau đến đây cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.