Chết cha, Bạch Cẩn Phong đứng đây từ lúc nào, hắn đã thấy được gì?
"Sư... sư tôn."
Sở Thanh Vân toát mồ hôi hột, trong lòng giờ là run rẩy thật sự, lại nghe Bạch Cẩn Phong nói tiếp.
"Nhanh lên, đừng lề mề."
Bạch Cẩn Phong nói xong tay điểm một cái, không gian vặn xoắn trong tích tắc, trước mặt hắn xuất hiện một thanh kiếm, linh văn xanh mang theo đạo vận vờn quanh thân.
"Vô Ảnh kiếm." Thanh kiếm truyền thuyết, Bạch Cẩn Phong vì nó mà trở nên thành danh ở Tu chân giới. Nghe đồn kiếm này vốn cắm ở đỉnh Thiên Nhai, chưa từng có người rút ra được. Từ khi Bạch Cẩn Phong tiếp quản Vô Ảnh phong, hắn liền rút kiếm lập uy, tiếp nhận Hỗn độn vô ảnh kiếm. Từ đó chiêu kiếm này là dấu hiệu nhận biết của đệ tử Vô Ảnh phong.
Vô ảnh kiếm thân dài ba thước, duy độc một màu đen tuyền, sát khí quanh kiếm làm Sở Thanh Vân hơi khó chịu. Bạch Cẩn Phong không để ý, miệng niệm pháp chú làm cho thanh kiếm dần dần biến lớn.
Bạch Cẩn Phong dẫn đầu bước lên, liếc sang Sở Thanh Vân vẫn còn ngơ ngẩn đứng đó. "Đi thôi."
Sở Thanh Vân lạch bạch chạy lại, chân bước rón rén lên kiếm. Bạch Cẩn Phong không đợi y đứng vững, Vô Ảnh kiếm đã hoá thành một chùm ánh sáng bay vụt lên trời.
Nhất thời tất cả Thanh Phong môn từ già đến trẻ, từ đang bế quan lẫn đùa nghịch đều nghe thấy tiếng hét kinh thiên động địa của Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân thực sự sắp bị doạ chết rồi, tay theo bản năng ôm chặt lấy thắt lưng của Bạch Cẩn Phong, theo phi kiếm lượn tới lượn lui mà linh cốc ăn hồi sáng suýt nữa thì phun ra hết.
Trong sách miêu tả đạp lên kiếm phi hành oai phong lẫm liệt chừng nào. Nhưng mà đến lượt Sở Thanh Vân thì không như vậy, y chỉ cần nhìn thấy đồi núi nhấp nhô phía dưới là thấy kinh hãi rồi. Nhỡ may trượt chân khỏi kiếm một cái thì chỉ có nước đi đời nhà ma.
Đến lúc Bạch Cẩn Phong dừng lại, bàn tay Sở Thanh Vân vẫn bám chặt vào lưng áo người ta, cả cơ thể gần như treo lên người nam nhân.
Bạch Cẩn Phong đang bực mình thấy tình cảnh này cũng phải bật cười, hắn gỡ tay Sở Thanh Vân ra khỏi người rồi nhắc nhở y, giọng có phần hơi khàn khàn.
"Tới nơi rồi."
Sở Thanh Vân cúi đầu xuống, đợi cho đầu đỡ choáng mới nhìn ngó xung quanh.
Đây không phải là đỉnh Thiên Nhai à?
Hàng trúc trước nhà vẫn vậy, gió thổi cành lá lao xao, căn nhà trúc đìu hiu đứng đó trông có phần cô quạnh.
Bạch Cẩn Phong đưa y đến đây làm gì chứ?
Sở Thanh Vân đang thắc mắc thì Bạch Cẩn Phong đã chậm rãi đạp lá khô đi tới gần. Hắn khẽ phẩy tay một cái, hai đầu gối của Sở Thanh Vân liền nhũn ra, bịch một cái quỳ xuống đất.
Giọng nói lạnh nhạt vang lên trên đầu.
"Sở Thanh Vân, biết tội của mình chưa?"
Toi rồi. Sở Thanh Vân tái mặt, não bắt đầu vận chuyển nhanh chóng để tìm cách chối tội, ai dè Bạch Cẩn Phong như nắm được thóp của y.
"Đừng có quanh co. Nói sai một từ hình phạt lại nặng thêm một lần."
Sở Thanh Vân bị doạ sợ. Y nuốt nước bọt rồi cúi gằm đầu xuống, bàn tay chống lên đầu gối, ngón cái bấu vào nhau, yếu ớt nói.
"Sư tôn." Sở Thanh Vân chớp chớp mắt. "Đệ tử không nên gây sự đánh nhau."
Bạch Cẩn Phong nhướng mày. "Còn gì nữa?"
"Không nên nói dối quản sự."
"Tiếp tục."
Tiếp tục cái gì nữa cơ. Mồ hôi trên trán Sở Thanh Vân toát ra. Y còn tội nào nữa à?
"Đệ tử... đệ tử..."
Sở Thanh Vân cực kỳ luống cuống, áp lực từ Bạch Cẩn Phong phát ra làm y không tài nào chống chọi lại được.
"Sở Thanh Vân." Giọng điệu ra lệnh của Bạch Cẩn Phong như có ma lực, không thể chối từ. "Quỳ thẳng lưng lên."
Sở Thanh Vân lập tức ưỡn lưng, đầu ngẩng lên lén lút liếc nhìn. Bạch Cẩn Phong hơi cúi đầu, gương mặt bị ngược sáng trông tối tăm mờ mịt làm mất đi vẻ vân đạm phong khinh thường ngày, ba ngàn tóc đen trượt dài qua vai áo. Không hiểu sao Sở Thanh Vân lại thấy hắn trong bộ dạng này nom khá cô độc.
Bạch Cẩn Phong nhìn Sở Thanh Vân quỳ đàng hoàng rồi mới bình tĩnh liệt kê, mỗi một tội lại như đang vả mặt y một cái.
"Tu vi ngươi chưa đủ, kiếm chiêu chưa luyện xong mà dám đi khiêu chiến vượt cấp. Đấy là cái sai đầu tiên."
Sở Thanh Vân nghe vậy thành khẩn cúi đầu. Bạch Cẩn Phong lại nói tiếp:
"Coi thường luật lệ môn phái, ra tay với đồng môn sư huynh đệ. Đấy là cái sai thứ hai."
"Nói dối quản sự, lươn lẹo chối tội, ăn không nói có. Đấy là cái sai thứ ba."
Bạch Cẩn Phong bước chầm chậm đến gần Sở Thanh Vân, tay giơ lên ấn mạnh vào vết thương ở vai làm y nhăn mặt lại.
"Chủ quan khinh địch, để mình bị thương. Đấy là cái sai thứ tư. Sở Thanh Vân, ngươi còn có gì muốn nói không?"
Bạch Cẩn Phong càng nói đầu Sở Thanh Vân cúi xuống càng thấp.
"Thưa sư tôn, đệ tử không có gì muốn nói. Xin sư tôn trách phạt."
Mũi kiếm Vô Ảnh lành lạnh đặt dưới cằm Sở Thanh Vân, cưỡng ép bắt y ngẩng đầu. Sở Thanh Vân ngước lên vừa đúng chạm vào ánh mắt của Bạch Cẩn Phong, y mím môi quay đi.
"Xin sư tôn trách phạt."
Bạch Cẩn Phong nhìn thấy một tia quật cường trong mắt của Sở Thanh Vân, hắn bực mình vung tay áo, tiến lên phía trước.
"Được. Phạt ngươi nửa năm diện bích tại Tuyệt linh động. Không có lệnh của ta, cấm đi ra."
Nửa năm. Nửa năm là cái quỷ gì? Sở Thanh Vân kinh ngạc ngước lên nhìn Bạch Cẩn Phong.
"Sư tôn, nhưng con phải tu luyện, hơn nữa Hỗn độn vô ảnh kiếm còn chưa luyện xong, thuốc cũng mới uống được có vài thang... Năm sau là đến đại hội tông môn rồi, con sợ..."
"Câm miệng."
Bạch Cẩn Phong không kiên nhẫn ngắt lời y.
"Tuyệt linh động chỉ cách đỉnh Thiên nhai vài bước. Ngươi yên tâm, ở bên trong đó thứ gì cũng có. Hàng tháng vi sư sẽ đến kiểm tra tiến độ tu luyện của ngươi."
Sở Thanh Vân nhìn thấy Bạch Cẩn Phong trưng ra vẻ mặt thờ ơ đạm bạc, biết hắn đã quyết, đành cam chịu nói: "Vâng. Thưa sư tôn."
Vừa mới tự do bay nhảy được vài ngày đã bị nhốt lại. Tâm trạng Sở Thanh Vân tụt dốc không phanh.
"Sở Thanh Vân ngươi phải nhớ kỹ. Từ bây giờ việc của ngươi là phải tu luyện cho thật tốt. Sớm ngày luyện thành Hỗn độn vô ảnh kiếm."
Sở Thanh Vân ỉu xìu đáp. "Vâng."
Nam nhân cao lớn không để ý, hắn quay lưng chắp tay đi trước.
"Giờ thì đi theo ta."
Bóng dáng nhỏ gầy của Sở Thanh Vân nặng nề đi theo Bạch Cẩn Phong, mãi một lúc sau mới phát hiện ra hắn dẫn mình vào nhà.
Bạch Cẩn Phong ra hiệu cho Sở Thanh Vân đang còn ngơ ngác ngồi xuống ghế, bản thân thì tiến đến cởi áo y ra.
Sở Thanh Vân bấy giờ mới biến sắc, tay giữ chặt mép áo, gương mặt đề phòng.
"Sư tôn... người định làm gì?"
Bạch Cẩn Phong không nói gì, mím môi lại, bàn tay khẽ dụng lực, chỉ hai ba động tác là lột sạch sẽ nửa thân trên của Sở Thanh Vân.
Trên vai thiếu niên bây giờ bầm tím một mảng lớn, vết xước xát vẫn còn rớm máu.
"Ngồi im đừng động đậy." Theo tiếng nói khàn khàn của Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân thấy vết thương ở trên vai bỗng nhiên mát lạnh. Biết Bạch Cẩn Phong chỉ đơn thuần là bôi thuốc, y cắn chặt hàm răng, mặc kệ bàn tay Bạch Cẩn Phong du tẩu trên vai.
Xiêm y bị cởi phân nửa, lộ ra tấm lưng trần trụi. Bạch Cẩn Phong nhìn chằm chằm vào lưng Sở Thanh Vân, giọng nói ngày càng khản đặc.
"Sở Thanh Vân. Sau này cấm ngươi cởi xiêm y trước mặt người khác. Đây là môn quy, ngươi mà vi phạm đừng có trách vi sư vô tình."
Sở Thanh Vân nghe thấy vậy quay ngoắt đầu, thấy trong mắt Bạch Cẩn Phong hiện lên tơ máu nhàn nhạt, y run rẩy nói.
"Sư tôn. Vậy nhỡ ta có đạo lữ thì sao?"
Bạch Cẩn Phong im lặng, Sở Thanh Vân cảm nhận vết thương trên vai đang bị siết mạnh, qua hồi lâu y mới nghe thấy giọng nói của đối phương.
"Ngươi tuyệt đối không được có đạo lữ, người tình cũng không, lô đỉnh lại càng không. Rõ chưa?"
Sở Thanh Vân run rẩy, hít thở không thông, cắn răng hỏi tiếp.
"Tại sao?"
"Đạo tâm chưa đủ, cơ duyên đến khi cần sẽ tới, những thứ như tình cảm không được xem nhẹ, cũng không được cưỡng cầu..."
"Vậy... vậy tại sao sư tôn lại cởi y phục của đệ tử?"
Bạch Cẩn Phong ngẩn người, sau đó ho nhẹ, miễn cưỡng nói: "Ừm. Trước mặt vi sư thì được, vi sư vốn không phải người khác."