Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 140: Phiên ngoại 2-2




Nếu là a Triết ở đây thì gã sẽ làm thế nào nhỉ?
Thật ra tính tình a Triết khá đơn thuần, yêu là yêu mà ghét là ghét, gã không thích Sở Thanh Vân chắc chắn là vì nhớ lại quá khứ, bây giờ nếu khúc mắc được giải quyết hết, Sở Thanh Lan tin hai người sẽ có thể sống với nhau hoà bình.
Không nghĩ tới thì không sao, bây giờ Sở Thanh Lan lại thấy nhớ a Triết vô cùng, hơn thế nữa còn lo lắng cho gã.
Người này tu vi cao nhưng chưa bao giờ biết bảo vệ mình, lại còn hay gây hoạ, không biết ra ngoài có bị bắt nạt không?
Sở Thanh Lan cũng không nghĩ đến việc tu vi của Phùng Tư Triết còn cao hơn hắn, chỉ có gã đi bắt nạt người ta, làm gì ai bắt nạt được gã.
Cốc cốc cốc.
Sở Thanh Lan nghe thấy tiếng gõ cửa, nguyên thần phóng ra dò xét, nhìn thấy Bạch Cẩn Phong đứng ngoài cửa, hắn đứng dậy sửa sang quần áo rồi mới ra mở cửa.
"Thanh Vân đâu rồi?"
"Nhạc phụ đại nhân..." Bạch Cẩn Phong lách người vào phòng, thản nhiên kéo ghế ra ngồi. "Thanh Vân đã ngủ rồi."
Sở Thanh Lan nghe thấy từ nhạc phụ thì cau mày, lập tức mất kiên nhẫn, thế nhưng hắn hiểu ý của Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân ngủ rồi tên này mới dám sang đây, tức là việc sắp nói không muốn cho y biết.
Dù sao đây cũng là người của nhi tử nhà mình, hắn cũng lười phải giả bộ, uể oải nói.
"Có chuyện gì?"
Bạch Cẩn Phong nhìn gương mặt giống đồ đệ của mình bảy phần đang bày ra cái mặt thối thì hơi buồn cười, tất nhiên là hắn không dám cười, hắng giọng rồi liền vào việc chính.
"Hôm trước ngài đi đâu? Thanh Vân lúc trở ra không thấy ngài thì rất buồn."
"Ta..." Sở Thanh Lan chần chừ, cuối cùng vẫn nói thật, bây giờ người có thể thuyết phục Thanh Vân nói chuyện với hắn chỉ có tên tiểu tử này.
"A Triết bị trúng độc rất nặng, ta phải đưa đệ ấy đến Vạn Cổ vực."
Bạch Cẩn Phong vừa nghe đã hiểu, như vậy có nghĩa Sở Thanh Lan không cố tình bỏ lại Sở Thanh Vân, lúc đó tính mạng ái nhân khó giữ, chắc chắn hắn không kịp lựa chọn.
"Như vậy Triết ca có sao không?" Bạch Cẩn Phong hỏi xong mới thấy mình lỡ miệng, hắn gọi Sở Thanh Lan là nhạc phụ đại nhân, lại gọi a Triết là Triết ca thì không phải phép.
Cũng may Sở Thanh Lan nghe thấy tên a Triết là lại đần người ra, cuối cùng thở dài, "Ta cũng không biết nữa..."
Bạch Cẩn Phong cảm thấy giữa hai người chắc là có khúc mắc gì đó, hắn hiểu ý không đề cập đến a Triết nữa, liền nói mục đích sang đây của bản thân:
"Nhạc phụ đại nhân, con muốn cùng Thanh Vân tổ chức song tu đại điển, lúc đó ngài có thể đứng lên làm chứng không?"
Sở Thanh Lan cau mày, chưa cần biết ra sao, nhưng mà cái tên tiểu tử này muốn lấy nhi tử lại không hề hỏi ý kiến của lão cha là ta đây, như vậy là sao?
Nghĩ đến việc Bạch Cẩn Phong đã nuôi Sở Thanh Vân từ nhỏ đến bây giờ, mà người làm cha lại bị nhi tử ghét bỏ, đến nói chuyện cũng không nguyện ý, hắn làm gì có tư cách xen vào, lại thở dài.
"Cũng được, các ngươi đã định ra ngày nào chưa?"
"Chưa đâu, con nói trước để ngài chuẩn bị thôi."
Song tu đại điển cần phải có trưởng bối làm chứng, tình hình này phụ mẫu của hắn chắc cũng phải xuất quan... còn bên Thanh Vân nữa, mở lời thế nào cũng là cả một vấn đề.
Sở Thanh Lan im lặng không nói, Bạch Cẩn Phong tự hiểu là hắn ngầm đồng ý.
Trên bàn có một ấm trà pha sẵn, Bạch Cẩn Phong liền thuận tay rót ra hai chén.
"Nhạc phụ, mời ngài uống trà rồi chúng ta cùng bàn tính kỹ càng."
Sở Thanh Lan nghe vậy cũng chẳng buồn nhấc mắt.
Bạch Cẩn Phong thấy nhạc phụ đại nhân mặt ủ mày chau thì khoé miệng giật giật, dù sao chuyện của Thanh Vân cũng là chuyện của hắn, thôi thì giúp một chút cũng được.
"Nhạc phụ đại nhân đừng buồn, Sở Thanh Vân người này trông vậy nhưng rất mềm lòng, lần trước chỉ là hiểu lầm, y tưởng ngài không cần y nữa, việc này nói rõ ra là y sẽ thông suốt thôi."
"Nhưng vấn đề là y không cho ta cơ hội để nói chuyện." Sở Thanh Lan trợn mắt, đập bàn khiến cho cốc chén va vào nhau kêu loảng xoảng. "Ngươi bảo ta phải làm thế nào?"
Ngài mà không sửa cái tính nóng nảy của mình đi thì còn ăn mệt dài dài, Bạch Cẩn Phong nghĩ trong đầu như vậy nhưng ngoài mặt vẫn nhiệt tình.
"Để ta nói giúp ngài, dù sao Thanh Vân cũng tương đối nghe lời ta. Nhưng mà có điều kiện."
Gương mặt Sở Thanh Lan thoáng chốc tối sầm lại, nhưng hắn nhịn. Bây giờ chưa nhận nhau, hắn còn chưa có tư cách xen vào chuyện của nhi tử.
"Điều kiện gì?"
Bạch Cẩn Phong nhếch môi, "Khi hai người nhận nhau rồi, ngài phải giúp ta thuyết phục Sở Thanh Vân tổ chức đại điển song tu."
Chuyện đại điển song tu này Bạch Cẩn Phong không nắm chắc nhất, hắn sợ Sở Thanh Vân vẫn còn vướng mắc nhiều chuyện, dù sao việc này còn liên quan đến sinh tử của bản thân, hắn không muốn y sau này phải hối hận.
Sở Thanh Lan nghe vậy thì ngạc nhiên. Hoá ra tên này còn chưa thuyết phục được Thanh Vân chuyện tổ chức đại điển song tu. Nhi tử khá lắm, việc này không thể qua loa được, không đồng ý thì càng tốt.
"Thế nào? Nhạc phụ đại nhân..." Bạch Cẩn Phong mỉm cười, thản nhiên nhìn Sở Thanh Lan.
Dù hiện tại nhìn thấy gương mặt nhơn nhơn đắc ý của tên khốn này thực ngứa mắt, thế nhưng Sở Thanh Lan vẫn phải cắn răng gật đầu.
"Được."
Đứng dưới mái hiên nhà người ta thì phải cúi đầu, Sở Thanh Lan vẫn còn hiểu chút đạo lý này, nhưng mà hắn đã ghi thù trong lòng.
Tên tiểu tử này, không trị không được.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, hắn đang thiếu một cớ gặp a Triết, lúc đó cho người đi điều tra rồi đưa thiếp mời, hắn không tin gã sẽ bỏ qua.
Gặp được rồi thì bắt người sẽ đơn giản hơn nhiều.
Sở Thanh Lan tính toán một lúc, sau đó trong cơn phấn khích bắt đầu dùng thần thức bao phủ khắp Vĩnh Sinh đại lục, thế nhưng tìm mãi mà chẳng thấy bóng dáng của a Triết đâu.
Bạch Cẩn Phong đạt thành mục đích lập tức về thổi gió bên gối Sở Thanh Vân mấy ngày liền, cuối cùng y cũng chịu hẹn gặp Sở Thanh Lan.
Dù sao Sở Thanh Vân cũng không thể trách Sở Thanh Lan được, hắn bị mất trí nhớ từ mười tám năm trước chứ không cố ý bỏ rơi y, hơn nữa ở trong Huyễn Linh bí cảnh, ngài ấy đã giúp y rất nhiều.
Người ta nói máu mủ tình thâm không sai, cho dù mất trí nhớ nhưng bản năng của Sở Thanh Lan vẫn hướng về nhi tử của mình.
"Sư tôn, người nói xem phụ thân của đệ tử và Triết ca có chuyện gì? Hai người đó có phải là người yêu không?"
"Thanh Vân muốn thì ngày mai hãy hỏi bá phụ, chuyện này vi sư cũng không rõ, nhưng chắc chắn mối quan hệ này đã vượt trên tình bằng hữu..."
Sở Thanh Vân câm nín, nghĩ đến mẫu thân chưa bao giờ gặp mặt, trong lòng lại cảm thấy nhức nhối, những lời Bạch Cơ Tử nói trên đỉnh Thông Thiên lại văng vẳng bên tai.
Có phải mẫu thân cũng chẳng yêu thương gì y đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.