Sở Thanh Vân quay lại Đoạ Tinh Đài vừa lúc Diệp Thần thắng thảm đối thủ đến từ Vạn Cổ vực. Hai bên tu vi đồng đều nhau, tuy rằng Diệp Thần thắng nhưng hai tay cũng bị cổ trùng cắn cho sưng húp.
Từ Kha ở dưới gấp không chịu nổi, vừa thấy hắn bước xuống đã chạy lên đỡ.
"Cái tên đần này, không biết đường tránh những cổ trùng này đi, nhỡ may nó có kịch độc thì sao?"
"Ngươi mới đần, cả nhà ngươi mới đần." Diệp Thần không cho là đúng hất tay gã ra rồi cãi lại. "Đã là thi đấu thì ai dám mang cổ độc lên chứ. Luật lệ cấm hạ sát thủ mà."
Từ Kha vừa móc trong người ra một lọ thuốc quăng vào người Diệp Thần vừa mắng.
"Cãi hăng vậy xem ra ngươi còn khoẻ lắm. Đầu ta bị nước vào mới đi lo cho cái tên vô tâm vô phế là ngươi. Thuốc đây tự đi mà bôi." Nói xong gã giận dữ đứng lên đi thẳng để Diệp Thần ngẩn mặt ra.
"Cái tên điên này hôm nay động kinh hay sao ấy?"
Sở Thanh Vân vội vàng xoa dịu tâm tình vị sư huynh nóng nảy này, giật lấy bình thuốc trên tay hắn.
"Từ Kha sư huynh sắp lên đài nên đi trước thôi. Nào huynh mau đưa tay đây để ta bôi thuốc cho."
Diệp Thần mím môi, không cho là đúng, đang định nói thì tay đột nhiên đau xót, hắn nhảy dựng lên.
"A a a... Con mẹ nó! Sở Thanh Vân, ngươi bôi nhẹ nhẹ thôi!"
Sở Thanh Vân mím môi, tận tình hầu hạ Diệp Thần đến khi mặt hắn trắng bệch ra, không kêu nổi câu nào nữa thì thôi.
Sau khi nhờ vả người đem Diệp Thần về nơi ở Sở Thanh Vân mới chạy ra xem Từ Kha quan chiến.
Đối thủ của Từ Kha cũng tương đối yếu, là một đệ tử phổ thông của Âm Linh giáo. Tu sĩ thuộc giáo phái này tương đối nhỏ người, so với Từ Kha lưng hùm vai gấu thì yếu thế hơn hẳn.
Từ Kha ở Vân Du phong khá có danh tiếng. Tuy khuôn mặt không được lòng các nam tử lắm nhưng các nữ đệ tử ngoại môn cực kỳ thích. Cứ mỗi lần gã ra chiêu là bên dưới lại có một tràng hú hét.
Âm Linh giáo cũng không mạnh lắm. Cả giáo phái chỉ có Mạc công tử là có tư chất nổi bật, y cũng là một trong bốn đệ tử có tiềm lực đứng đầu giải đấu năm nay.
Từ Kha chiến đấu một lúc đã hất bay được đối thủ ra khỏi lôi đài, gã chẳng để ý đến đội quân cổ vũ xung quanh mà vội vã nhảy xuống tiến về chỗ Sở Thanh Vân.
"Thanh Vân sư đệ, tiểu tử Diệp Thần đâu rồi?"
"Diệp Thần sư huynh á?" Sở Thanh Vân mỉm cười chỉ ra đằng sau. "Đệ nhờ người đưa huynh ấy về tiểu viện rồi, huynh lo lắng thì về trước xem đi."
Từ Kha cảm thấy bỏ huynh đệ chưa thi đấu ở lại một mình thì thất đức quá. "Ta còn lo cho đệ hơn. Mặc kệ tên kia đi, kiểu gì cũng không chết được đâu."
"Vậy cũng được."
Sở Thanh Vân thấy quan hệ của hai người này khá là lạ. Bảo thân chẳng phải, bảo lạ càng không. Nhưng mà cả hai đều là sư huynh của y nên y cũng mặc kệ cho qua.
Trận cuối cùng Sở Thanh Vân lên đài, lúc này người phía dưới không những vãn đi mà còn đông lên không ít, ngay cả những đệ tử vây quanh lôi đài bên cạnh cũng chạy sang xem kịch vui.
Cũng phải thôi. Sở Thanh Vân Trúc cơ đạt được Ngũ sắc tường vân, vốn mấy hôm trước còn chẳng ai biết y là ai, đến lúc này mới rõ rõ ràng ràng. Ai chẳng hiếu kỳ xem y có mạnh hơn người thường chút nào không?
Sở Thanh Vân chẳng sợ hãi gì. Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, người đến thì chém. Y nhớ mình ở thế giới kia bệnh tật triền miên, vốn không coi sinh tử ra gì cả.
Đối thủ của Sở Thanh Vân là một đệ tử của Vạn Bảo tông có tu vi Trúc cơ đại viên mãn. Người này vừa lên đài đã làm cho mọi người chói mù mắt. Cả khán đài bên dưới trầm trồ thán phục.
Người gã có khá nhiều mỡ, áo giáp bên ngoài là một kiện Thiên Tàm Ti cực phẩm, trên đầu là một cây Ngũ Mộc trâm màu vàng có tác dụng phòng ngự. Ngay cả đai lưng cũng là một kiện pháp khí cao cấp. Tuỳ tuỳ tiện tiện nhìn qua cũng có thể xác định đây là một gã thổ hào.
Đúng là thiên hạ đệ nhất tông, tư chất không hề tầm thường.
Gã đứng chống nạnh như gã nhà giàu mới nổi chỉ vào Sở Thanh Vân, nói:
"Tại hạ Vương Chí Tài của Vạn Bảo tông, xin được chỉ giáo!"
Kèm theo tiếng nói mang đầy nội lực là tiếng rút đao lạnh lẽo. Người này dùng một thanh đao cao ngang người, tinh quang ánh lên chói lọi, ngạo nghễ không thôi.
Sở Thanh Vân tất nhiên chẳng biết nhìn hàng, điềm nhiên chắp tay, đáp:
"Sở Thanh Vân của Thanh Phong môn, xin được chỉ giáo."
Y nói xong cũng rút Câu Ly kiếm ra. Bóng lưng thẳng tắp, mái tóc tung bay, bộ quần áo đệ tử chẳng thể che lấp đi khí chất.
Sở Thanh Vân đang định động thì bỗng thấy một ánh mắt trên khán đài chiếu thẳng vào mình.
Là Bạch Cẩn Phong. Hắn không còn dửng dưng ngồi nhâm nhi linh trà nữa mà đang tay chống cằm hờ hững nhìn xuống khán đài, thấy ánh mắt của Sở Thanh Vân thì miệng khẽ mấp máy.
Sở Thanh Vân không nhìn thấy rõ, nhưng mà đoán khẩu hình môi có lẽ là hai từ "cẩn thận".
Tự dưng bao nhiêu khí thế của Sở Thanh Vân bỗng bay biến đi hết, hơi thở bắt đầu hỗn loạn. Y cố định thần lại rồi hít sâu một hơi, bỏ mặc hết tạp niệm, trong mắt chỉ còn Câu Ly kiếm.
"Lên!"
Sở Thanh Vân quyết định động trước, y thăm dò tung ra một chiêu thứ nhất của Hỗn độn vô ảnh kiếm, Vương Chí Tài trông phục phịch nhưng thân thủ lại rất nhẹ nhàng, gã lanh lẹ giơ đao lên đỡ, hai người nhanh chóng giao chiến hơn trăm chiêu rồi tách ra.
Sở Thanh Vân phán đoán người này đường đao khá sát phạt nhưng hơi thiếu lực, tấn công ổn còn phòng ngự kém. Có vẻ như Vạn Bảo tông chủ tu thiên về sức mạnh.
Tất nhiên Sở Thanh Vân không hề biết Vạn Bảo tông mạnh nhất không phải là tu luyện mà chính là tài lực, đệ tử khi lên đài đã được trang bị tận răng, pháp khí phòng ngự quấn đầy người, hiển nhiên là không sợ những đòn tấn công tầm thường.
Sau khi thăm dò chán chê. Sở Thanh Vân chống kiếm xuống đất nhắm mắt lại ổn định hơi thở, Vương Chí Tài tưởng y mệt nên lợi dụng cơ hội cầm đao xông đến.
Đường đao của gã phô trương mà hoa mĩ, định một chiêu hạ gục đối thủ. Gã vừa bổ đao vừa hét lớn:
"Tiếp chiêu của Vương đại gia ta đây!"
Trái ngược với vẻ phô trương của Vương Chí Tài,
Sở Thanh Vân thong dong mở mắt ra. Câu Ly kiếm đang toả ra hào quang tím sẫm bỗng rực cháy, hư chiêu nhanh chóng tung ra biến ảo vô lường, kiếm ảnh lóe lên không ngớt.
Vương Chí Tài nhìn thấy rõ đường kiếm nhưng không thể tránh, cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, gã chỉ kịp giơ đao lên chắn.
Oành!!!
Tiếng va chạm giữa hai binh khí vang lên, không gian rung lắc dữ dội, một người bay thẳng ra khỏi lôi đài rơi xuống đất.
Cả khán đài bỗng chốc yên tĩnh hẳn.