Tác giả: Ninh Ninh
Lúc này Trần Phước Lợi cũng run rẩy, đứng trước mặt mọi người nói:
“Không video này là giả, có người cố ý ghép video,hoàn toàn không phải là thật! Chắc chắn là có người muốn hãm hại tôi.”
Mộ Tiểu Hy giả vờ, vô cùng đau lòng, không thể tin vào mắt mình, nhìn Trần Phước Lợi nói:
“Anh và em gái Thanh Phương? Không phải chứ? Tại sao vậy? Tại sao? Các người một là người tôi yêu nhất, một là em gái thân yêu nhất của tôi. Tại sao các người lại làm như vậy? Muốn cùng nhau lừa dối tôi à? Hay là suốt mười mấy năm qua luôn luôn lừa dối tôi, cùng nhau ngoại tình!”
Trước những lời chất vấn này của Mộ Tiểu Hy, Trần Phước Lợi đã không dám phản bác, mọi người xung quanh cũng đang chỉ trỏ vào anh. Mộ Tiểu Hy lại chỉ vào Trần Phước Lợi và ba mẹ của anh ta.
“Các người, còn cả các người nữa! Cuối cùng thì các người coi tôi là cái gì?”
Nguyễn Ngọc Châu liền sợ sệch ôm lấy tay Trần Ở không dám nhìn cô, mà chỉ lắc đầu ấp úng nói:
“Không, không phải chúng tôi đâu!”
Trần Phước Lợi lại chỉ vào màng hình lớn nói:
“Không video này là giả, là giả, đây chắc chắn là có người cố ý muốn phá hoại tiệc đính hôn của tôi và Hy Hy!”
Mộ Trạch đứng ở một bên đã không kìm chế được cơn tức giận liền lao đến đám vào mặt Trần Phước Lợi mà mắng.
“Khốn nạn, em gái tôi yêu cậu như vậy! Mà cậu lại làm ra nhữngchuyện này sao? Tôi sẽ đánh chết cậu!”
Trần Ở và phu nhân của mình nhìn thấy con trai mình bị đánh liền muốn đến giúp đỡ nhưng lại không dám. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Trạch đánh con mình.
Thấy tình hình không ổn Nguyễn Thanh Phương muốn nhân cơ hội này trốn khỏi đó. Nhưng bảo vệ nhận ra liền ngăn cô lại.
“Nguyễn tiểu thư cô muốn đi đâu?”
Bảo vệ kéo cô quay lại chỗ bữa tiệc rồi đẩy ngã cô. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu vay quanh Nguyễn Thanh Phương mắng chửi.
“Việc như thế này thật là không bằng chó lợn!”
“Mộ gia đã mất công nuôi dưỡng nhiều năm như vậy!”
“Mộ gia coi cô ta như con gái ruột! Thật là một kẻ hèn hạ!”
“Đúng là gà rừng mà đòi làm phượng hoàng! Chẳng lẽ cô đã quên điều đó rồi sao? Năm đó là cô quỳ xuống trước mặt Mộ gia, cầu xin họ nhận nuôi cô, khi bố mẹ cô qua đời. Vậy mà còn dám tơ tưởng đến chồng tương lai của Mộ Tiểu Hy!”
Trước sự mắng chửi của mọi người Nguyễn Thanh Phương ngồi dưới mặt đất không hề dám phản khán, giống như một con sâu chỉ biết cuộn tròn ở một gốc, mà nghe những lời mắng chửi của mọi người.
Hà Thùy Trang nhìn Nguyễn Thanh Phương đau lòng bật khóc lóc, chất vấn cô.
“Phương Phương tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao?”
Nguyễn Thanh Phương liền lắc đầu chỉ vào màng hình lớn lắc đầu, giải thích.
“Không, không phải người đó không phải là tôi!”
Mọi người thấy bằng chứng ở ngay trước mặt vậy mà Nguyễn Thanh Phương vẫn còn chối cải, liền khinh thường nói:
“Cô cho rằng chúng là kẻ mù sao? Không nhìn ra đó là ai sao?”
“Đúng vậy!”
Nguyễn Thanh Phương hết cách liền chỉ vào Trần Phước Lợi nói:
“Là anh ta, đều là anh ta anh ta! Anh ta luôn có ý đồ xấu với tôi! Anh ta đã lợi dụng khi tôi say rượu, cho thuốc vào rượu của tôi. Tôi đã chống cự nhưng không có tác dụng!”
Trần Ở lập tức đứng ra giúp con trai mình nói:
“Nói láo, cô nói láo! Đó không phải là sự thật!”
Nguyễn Thanh Phương quỳ xuống trước mặt Mộ Vũ và Hà Thùy Trang nhận lỗi.
“Ba mẹ, con biết là sai rồi! Xin hãy tha thứ cho con!”
Đột nhiên lại bị Nguyễn Thanh Phương hất nước lạnh vào mặt Trần Phước Lợi liền hoảng loạn mắng cô.
“Con tiện nhân là mày dụ dỗ tao! Bây giờ lại quay sang cắn tao một cái. Phá hoại tiệc đính hôn của tao và Hy Hy! Tao sẽ giết mày!”
Nói rồi Trần Phước Lợi liền lao đến đánh Nguyễn Thanh Phương. Hà Thùy Trang vì quá tức giận nên cũng đã ngất đi, Mộ Vũ liền đỡ lấy bà.
“Phu nhân! Phu nhân à!”
Mộ Tiểu Hy cũng rất lo lắng đỡ lấy mẹ mình, hét lên.
“Mau gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ nhanh lên!”
Mọi người xung quanh lúc này mới phản ứng lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
“Alo, là 120 phải không? Ở đây có người ngất…”
Rất nhanh xe cứu thương đã đến, bác sĩ nhanh chóng đưa Mộ phu nhân đi. Lúc đi ngang Lệ Đình Thâm, Mộ Tiểu Hy có chút u buồn mà do dự. Lệ Đình Thâm liền an ủi cô.
“Mau lo cho Mộ phu nhân đi, đừng quá lo lắng ở đây!”
Nhận được lời này của Lệ Đình Thâm cô liền gật đầu rời đi.
Bệnh viện.
Mộ Trạch nhìn bác sĩ lo lắng hỏi: “Mẹ tôi không sao chứ?”
Sau kiểm tra tình trạng xong, bác sĩ liền nói với Mộ Trạch.
“Mộ tổng, không cần quá lo lắng. Phu nhân chỉ là vì quá đau lòng nên bị ngất xỉu tạm thời!”
Mộ Vũ: “Ngất xỉu tạm thời? Vậy khi nào bà ấy mới có thể tỉnh lại?”
Bác sĩ: Sớm nhất là đêm nay, còn chậm nhất là ngày mai phu nhân sẽ tỉnh lại thôi!"
Nhìn thấy chỉ vì mình công khai chuyện của Trần Phước Lợi và Nguyễn Thanh Phương đã làm cho mẹ mình phải ngất đi Mộ Tiểu Hy lại đau lòng tự trách bản thân mình. Mộ Trạch biết cô đang rất đau lòng nên cũng an ủi cô.
“Hy Hy, em cũng đừng quá buồn! Bọn họ chỉ là một cặp đôi đê tiện không đáng để em phải buồn vì họ. Anh đảm bảo với em, anh sẽ hạ bệ Trần gia thay em trúc giận. Và sau này Nguyễn Thanh Phương cũng sẽ không được tiếp tục ở lại Mộ gia chúng ta nữa!”
Mộ Tiểu Hy buồn bả gật đầu, “Vâng anh cả, anh cứ đi xử lý đi! Em muốn ở đây chăm sóc cho mẹ!”
Mộ Trạch: “Được, em cũng đừng gắng gượng quá sức!”
Mộ Tiểu Hy: “Vâng, anh!”
Mộ Trạch: “Vậy mẹ giao cho em! Anh và ba đi xử lý chút việc!”
Sau khi hai người họ đã rời đi Mộ Tiểu Hy ngồi xuống nắm lấy tay mẹ mình, đau lòng nói:
“Mẹ, con thật sự xin lỗi! Con chỉ muốn cho mẹ nhìn rõ bộ mặt thật của Nguyễn Thanh Phương nhưng thật là không ngờ, mọi chuyện lại thành ra thế này!”
Hội trường bữa tiệc sau khi đã giải quyết xong, Lệ Đình Thâm rời đi thì phía sau có người gọi anh.
“Lệ tổng!”
Lệ Đình Thâm liền dừng bước quay lại nhìn, thì ra Mộ Hàn. Ông đi đến chỗ Lệ Đình Thâm hỏi:
“Xin lỗi Lệ tổng, tôi chỉ muốn hỏi một chuyện. Việc hôm nay là do cậu làm sao?”
Lệ Đình Thâm thẳng thắng nói: “Là Hy Hy!”