Mộ Trạch cũng không muốn quan tâm đến hắn đứng dậy.
“Hy Hy, chúng ta về thôi!”
Trần Phước Lợi liền đưa tay ra chặn hai người họ huênh hoang nói:
“Anh trai à, vội về làm cái gì chứ? Chúng ta còn chuyện chưa nói xong mà!”
Mộ Trạch hất tay Trần Phước Lợi ra nói: “Chỉ là không lấy được dự án lần này mà thôi. Mộ gia cũng không thể nào phá sản được. Cậu tốt nhất là nên tự lo cho bản thân mình đi!”
Nói xong Mộ Trạch cùng Tô Thanh Nhan rời đi, Trần Phước Lợi vẫn vô cùng vui vẻ cười lớn.
“Ha ha ha, đợi khi nào tôi có được tin tức nội bộ của các người. Xem các người có còn vênh váo như vậy nữa không!”
Lúc rời khỏi nơi đấu thầu Tô Thanh Nhan có chút lo lắng hỏi Mộ Trạch.
“Anh trai, chúng ta thật sự để cho anh ta lấy được dự án dể dàng như vậy sao?”
Mộ Trạch cười ôn hòa xoa đầu cô nói: “Đừng lo lắng, chỉ là mới là mồi nhử mà thôi! Chúng ta phải câu cá lớn chứ.”
Tô Thanh Nhan: “Nhưng Mộ Tiểu Hy vẫn còn ở trong tay hắn!”
Mộ Trạch chỉ cười nói: “Con bé rất an toàn, nên em không cần phải quá lo lắng. Tạm thời để cho hắn ta đắt ý một chút vậy.”
Trần Phước Lợi sau khi đấu thầu thành công dự án này mở bữa tiệc chúc mừng. Các công ty lớn cũng được mời đến tham gia, và ngõ ý muốn hợp tác Trần gia.
“Xin chúc mừng Trần tổng!”
“Xin chúc mừng Trần gia!”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Trần Phước Lợi cũng vô cùng vui vẻ bắt tay với họ.
“Được, được, mời các vị vào trong.”
Trần gia tổ chức tiệc ăn mừng rất lớn, Trần Phước Lợi sau khi dự tiệc xong liền đến báo tin tốt này cho Mộ Tiểu Hy biết.
“Tiểu Hy, Mộ gia đã tiêu tùng rồi, em cũng sẽ là của anh rồi.”
Nhưng Mộ Tiểu Hy cũng không hề có bất kỳ phản ứng gì chỉ đứng ngấm mưa bên ngoài cửa sổ. Trần Phước Lợi tức giận đi đến kéo lấy tay cô, tay bóp chặt lấy gương mặt của ép cô phải nhìn anh.
“Mộ Tiểu Hy, rượu mời em không muốn uống lại thích uống rượu phạt vậy sao? Nói cho em biết chỉ cần tôi lấy được những tin tức nội bộ của Mộ gia, thì lúc đó để xem các người còn ai dám xem thường tôi nữa hay không.”
Mộ Tiểu Hy ghét bỏ nói: “Trần Phước Lợi, anh chắc chắn sẽ không thể nào có được thứ mà anh cần.”
“Ha ha ha. Cả Mộ gia không ai phát hiện ra Mộ Tiểu Hy đó là giả, thì có thể làm gì.”
“Trần Phước Lợi anh chính là một tên khốn!”
“Ha ha ha, cứ việc mắng đi. Mộ gia và em sẽ là của anh sớm thôi!”
Trần Phước Lợi đẩy cô xuống đất cười lớn rồi rời đi. Mộ Tiểu Hy nhìn cánh cửa đóng chặt đó mỉm cười. [Vậy thì chờ xem Mộ gia hay Trần gia sẽ tiêu tùng trước.]
Hai tuần sau có một buổi đấu thầu lớn, tất cả các tập đoàn đều đến thăm gia và lần này còn có cả Lệ thị. Trần Phước Lợi lần này cũng giống như lần trước, nắm trong tay tin tức giá thầu không những của Mộ thì mà còn có cả Lệ thị, nên vô cùng kêu ngạo.
Hôm nay Lệ Đình Thâm không đến để tham gia đấu thầu mà chỉ để Văn Bân đi thay. Mộ Trạch cũng đưa Tô Thanh Nhan đi cùng.
“Xin chào mừng các vị đến tham gia đấu thầu lần này. Lần này có khá nhiều tập đoàn lớn tham gia. Và kết quả đấu thầu lần này có đến 3 công ty đưa ra giá khá cao, lần lượt là Lệ thị, Mộ thị và Trần thị. Vậy tập đoàn nào có giá cao nhất đây, xin các vị chờ trong giây lát.”
Trần Phước Lợi cười nói: “Lần này chắc vẫn là Trần gia chúng tôi có được dự án mà thôi!”
Mộ Trạch: “Vẫn chưa đến phút cuối thì không thể nào biết được đâu. Ở đây vẫn còn Lệ thị thì Trần gia các cậu không là cái gì cả.”
Trần Phước Lợi rất tự tin nói: “Lệ thì đã sao, chỉ cần ai ra giá cao hơn thì sẽ thắng! Nhưng mà nói gì thì nói anh nên quan tâm đến vận mệnh của Mộ gia thì hơn đó. Nếu tôi lại giành được dự án lần này. Thì không phải Mộ thị thật sự phá sản đó chứ.”
Mộ Trạch chỉ cười mà không nói gì, Văn Bân ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà cười theo. Trần Phước Lợi liền tức giận hỏi:
“Các người cười cái gì hả?”
Mộ Trạch: “Tôi cười thì có liên quan gì đến cậu. Ngoài ra kẻ cần được quan tâm đến là Trần gia các người chứ không phải là Mộ gia chúng tôi.”
Trần Phước Lợi không hiểu, “Ý anh là sao hả?”
Văn Bân: “Chờ một chút nữa anh sẽ biết ngay thôi!”
Trần Phước Lợi: “Ha ha! Các người đang muốn hù dọa tôi sao? Cứ chờ xem!”
“Thưa các vị đã có kết quả cuối cùng của buổi đấu thầu ngày hôm nay. Tập đoàn nhận được dự án lần này Trần thị với giá 250 tỷ. Xin chúc mừng!”
Trần Phước Lợi còn chưa kịp vui mừng thì Mộ Trạch liền đưa tay lên phản đối.
“Đợi đã! Theo như tôi biết với tình hình tài chính hiện tại của Trần gia, không thể chi trả nổi số tiền đấu thầu lớn như vậy.”
Trần Phước Lợi: “Chỉ có 250 tỷ mà thôi, Trần thị chúng tôi tại sao lại không chi trả được chứ.”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Mộ Trạch: “Trước đây thì có thể, nhưng bây giờ thì không.”
Vừa nói xong thì Trần Phước Lợi nhận được điện thoại.
“Trần tổng, nguồn vốn của chúng ta đã bị đứt đoạn rồi. Dự án xây dựng trước đó cũng bị sụp đỗ rồi!”
Nghe thấy tin dữ này Trần Phước Lợi liền đứng không vững nữa.
“Sao lại như vậy? Không phải dữ liệu đã lấy được rồi sao? Sao nguồn vốn có thể bị đứt được?”
Mọi người ở đó cũng bắt đầu mở điện thoại ra xem rồi chỉ trỏ Trần Phước Lợi. Trần Phước Lợi chợt nhận ra điều gì đó, nhìn sang Mộ Trạch.
“Tôi… tôi hiểu rồi, đây là trò của các người. Các người tính kế tôi!”
Mộ Trạch đứng dậy, nói: “Cậu vẫn chưa đến mức ngu nhỉ?”
Trần Phước Lợi cười lớn chỉ vào Tô Thanh Nhan nói:
“Ha ha ha ha! Nói thật cho anh biết Mộ Trạch. Mộ Tiểu Hy đang ngồi bên cạnh anh, chỉ là hàng giả mà thôi! Nếu các người dám hủy hoại Trần gia, thì cả đời này anh đừng mơ, có thể gặp lại em gái anh!”
“Vậy sao?” Một giọng vang lên, và cánh cửa của hội trường mở ra. Mộ Tiểu Hy cùng với Lệ Đình Thâm đi vào.
Trần Phước Lợi hoảng loạn, không tin điều này là thật.
“Không, không, không thể nào. Sao cô lại ra khỏi đó được? Không phải cô…”
Mộ Tiểu Hy: “Không phải đã bị anh giam giữ, rồi sử dụng để đe Mộ gia đúng chứ? Trần Phước Lợi, anh vẫn rất ngây thơ… như mọi khi nhỉ?”
Trần Phước Lợi chỉ vào Tô Thanh Nhan nói:
“Vậy tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của cô sao? Không thể nào, không đúng! Vậy cô ta là…?”
Tô Thanh Nhan lấy tẩy trang bôi đi lớp trang điểm trên mặt rồi quay lại nhìn Mộ Tiểu Hy nói:
“Mang gương mặt của cô để diễn mấy ngày, đã làm tôi mệt chết đi được.”
Lớp trang điểm bị tẩy đi gương mặt của Hạ Thanh Thanh hiện ra. Trần Phước Lợi lúc này mới biết mình thật sự là đã bị lừa.
“Là… là cô sao?”