Tác giả: Ninh Ninh
Lúc này Mộ Tiểu Hy lấy một bảng hợp đồng mà cô đã chuẩn bị từ trước ra. Đưa đến trước mặt của Trần Ở.
"Nếu mọi người đã có mặt đầy đủ hôm nay. Vậy chúng ta hãy nhân cơ hội này, ký hợp đồng vay mượn đi. Chú thấy sao? Chú Trần?"
Trần Ở chỉ có thể gật đầu, " Được, được chứ."
Mộ Trạch kinh ngạt trước hành động kỳ lạ này của cô em gái mình, đã nhiều lần muốn lên tiếng để ngăn cản cô, nhưng lại không có cơ hội để mở miệng nói, bởi vì cô luôn dành nói trước. Cô đưa hợp đồng qua cho Trần Ở, nói:
"Nào chú Trần! Chúng ta mau ký tên thôi."
Trần Ở lúc này đổ cả mồ hôi hột trước cái hợp đồng, phu nhân ông ngồi bên cạnh lập tức chuyển chủ đề để giải vây cho ông.
"Hy Hy à! Hay là chúng ta hãy nói về tiền cưới và quà cưới trước đi."
Trần Ở cũng lập tức lên tiếng cười nói: "Ha ha ha. Phải hay là chúng ta hãy thảo luận về chuyện này đi."
Nguyễn Ngọc Châu: "Mộ gia, nổi tiếng là gia đình lớn và doanh nghiệp lớn. Lại chỉ có một con gái duy nhất là Tiểu Hy, tiền cưới này chắc chắn là không thiếu."
Trần Ở gật đầu lia lại nói: "Phải, phải đó là điều hiển nhiên. Tiểu Hy lấy chồng tất nhiên là phải trang trọng."
Nhưng Mộ Tiểu Hy cười, [Các người muốn đổi chủ đề sao?] Cô lại đẩy hợp đồng ra còn tỏ ra vô cùng đáng thương nói:
"Cô, chú đừng vội vàng. Chúng ta hãy ký hợp đồng vay mượn trước đi. À! Đúng rồi và còn phải có ngày trả lại nữa. Còn về tiền cưới vẫn phải xem là, tiền cưới của Trần gia là bao nhiêu. Nếu không mọi người không biết còn tưởng anh Lợi lấy cháu vào nhà là vì tiền của Mộ gia của cháu."
Nghe cô nói như vậy Nguyễn Ngọc Châu liền vui, bà liếc mắt nhìn đứa con trai của mình.
Trần Phước Lợi hiểu ý bà, lúc này cũng tỏ vẻ không vui, kéo tay cô.
"Hy Hy!"
Cô quay lại nhìn anh ta tỏ ra ấm ức nói:
"Anh Lợi, em có nói sai gì sao? Hay là tiền cưới của gia đình anh, ban đầu cũng không định cho nhiều. Anh Lợi có phải anh thực tế là không muốn cưới em. Nếu không thì chuyện cưới hỏi này bỏ đi nhé!"
Trần Phước Lợi lúc này cũng không biết giải thích thế nào,
"Hy Hy! Anh không có ý đó,chỉ là..."
Cô lại mỉm cười, "Vậy thì tốt rồi. Chú Trần hợp đồng vay mượn này chú hãy ký tên đi."
Mộ Trạch sợ mất lòng cả 2 bên gia đình liền kéo lấy tay cô, nói nhỏ:
"Hy Hy!"
Nhưng cô lại đẩy tay anh trai mình ra nói:
"Anh còn ngồi đó làm gì, mau ký đi 1 tỷ đấy. Đây là tiền anh rất vất vả mới kiếm được đó."
Cô vừa nói vừa nhét cây bút vào tay anh trai mình. Mộ Trạch chỉ có thể nghe cô mà cầm bút ký vào hợp đồng. Đợi anh vừa ký xong cô liền vui vẻ cầm lấy bản hợp đồng bỏ vào túi của mình, nói:
"Hợp đồng vay mượn đã ký xong rồi, chú Trần bây giờ chúng ta hãy nói về chuyện đính hôn, và tiền cưới của gia đình chú đi. Anh Lợi dự định sẽ chuẩn bị bao nhiêu tiền cưới vậy ạ?"
Trần Phước Lợi liền lên tiếng, "Hy Hy, không phải vừa rồi ba anh mới cho 1 tỷ sao?"
Tiểu Hy: "Anh Lợi, anh đang nói gì vậy 1 tỷ đó là tiền của anh trai em mà. Lẽ nào anh Lợi muốn dùng tiền của gia đình em, đến hỏi cưới em sao? Không lẽ lời đồn mà mọi người nói, anh cưới chỉ vì tiền của gia đình em sao?"
Mộ Trạch liền nói với cô, "Hy Hy, em đừng có nói bừa."
Trần Phước Lợi cũng lập tức nói: "Hy Hy? Sao em lại nói như vậy?"
Trần Ở ngại ngùng lên tiếng, "Hy Hy nói đúng, nhưng mà mọi người cũng biết đó. Chúng tôi trước đây có được sự hậu thuẫn từ phía Lệ gia. Hiện nay, Lệ phó tổng gặp tai nạn. Chúng tôi có thể trả lại 1 tỷ cho Mộ Trạch đã là giới hạn rồi. Hay là vấn đề tiền cưới này chúng ta sẽ thảo luận sau, tôi xin đảm bảo sau này tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương Tiểu Hy."
Mộ Vũ: "Thông gia, Tiểu Hy được chúng tôi nuông chiều từ bé. Con bé quả thật không hiểu chuyện, xin đừng giận. Chuyện tiền nong đừng vội."
Trần Ở: "Ha ha ha."
Tiểu Hy nhắc nhở: "Chú Trần, dù sao chú cũng là chủ tịch của một công ty. Hợp đồng vay mượn này đã được ký. Nếu như để quá hạn sẽ làm người khác chê cười Trần gia."
Trần Ở sắc mặt lúc này vô cùng khó coi, nhưng vẫn cố gắng gượng cười:
"Ha ha ha. Hy Hy, nói đúng."
Tiểu Hy suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu hiện tại công ty của chú Trần đang gặp khó khăn. Vậy cháu cũng không thể ép buộc người khác được, dù sao cháu và anh Lợi cũng là thanh mai trúc mã."
Trần Phước Lợi: "Hy Hy, vậy chuyện đính hôn..."
Tiểu Hy lập tức ôm lấy cánh tay của Trần Phước Lợi mà ngắt ngang,
"Chuyện này, hãy để sau này rồi nói tiếp. Hiện tại em vẫn còn trẻ, em cũng muốn dành nhiều thời gian để ở cùng ba mẹ và anh trai em. Anh Lợi, em vẫn đang đợi anh đến hỏi cưới em đó."
Nguyễn Ngọc Châu lúc này cũng lên tiếng, "Hy Hy, tại sao phải sau này nói chứ? Hôm nay, nhà chúng ta đến đây là có sự đồng ý của cháu kia mà. Hai gia đình chúng ta đến đây để nói về việc đính hôn kia mà?"
Tiểu Hy: "Cô à, thật ra cháu cũng muốn sớm lấy chồng. Nhưng mà hiện tại Trần thị không phải là đang gặp khó khăn sao? Anh Lợi, chắc chắn là rất bận bận rộn, đến đau đầu nát óc. Hay là chúng ta chờ tình hình của Trần thị, ổn định lại rồi nói, cũng không phải là cháu không lấy chồng."
Nguyễn Ngọc Châu: "Này, này, này, chuyện này..."
Tiểu Hy lại tỏ ra không vui, "Không được sao ạ? Hay là nói anh Lợi muốn cưới cháu vội vàng như vậy, là vì có lý do gì đó sao?"
Trần Phước Lợi quay sang dỗ dành cô, "Hy Hy, tất nhiên không phải như vậy. Em đừng suy nghĩ lung tung. Được rồi, chuyện này nghe theo em vậy."
Tiểu Hy liền vui vẻ nói: "Cảm ơn anh Lợi!"
Tiểu Hy đứng dậy gắp thức ăn cho Trần Phước Lợi, "Vậy chúng ta mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội cả rồi."
Trần Ở gật đầu cười, "Được, được, Được."
Mộ Vũ lúc này cũng lên tiếng, "Mời mọi người cùng ăn, ăn đi, ăn đi."
Nguyễn Ngọc Châu lúc nhìn nhìn chầm chầm Mộ Tiểu Hy vô cùng không vui. Suốt bữa tiệc bà không hề động đũa vì tức đến no.
Hai bên gia đình Trần gia, Mộ gia cũng vô cùng ngượng ngùng với bầu không khí lúc này. Nhưng người cảm thấy vui nhất lúc này chỉ có Mộ Tiểu Hy, vì mục đích của cô cũng đến đây cũng đã đạt được rồi.
Bên này trợ lý gõ cửa rồi bước vào trong phòng làm việc của Lệ Đình Thâm, nói với anh.
"Lệ tổng, hôm nay Trần gia và Mộ gia gặp nhau để bàn bạc về hôn sự của hai nhà."
Lệ Đình Thâm đang nhìn tài liệu nghe thấy điều đó liền dừng lại mấy giây.
"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."
"Vâng."