Tác giả: Ninh Ninh
Sau khi ăn cơm xong, Mộ Tiểu Hy cùng gia đình mình trở về.
Trần Ở: "Tạm biệt, Mộ tổng."
Mộ Vũ: "Tạm biệt!"
Đợi xe của nhà đi xa Nguyễn Ngọc Châu tỏa ra vô cùng không vui nhìn chồng của mình.
"Tôi kinh, con bé chết tiệt này còn chưa qua cửa nhà chúng ta, đã tỏ ra hùng hổ. Sau này, đợi A Lợi và nó kết hôn thì còn có thể coi chúng ta ra gì nữa chứ? Còn ông nữa, cô ta nói gì, ông cũng biết đúng đúng đúng đúng đúng. Đúng cái gì mà đúng, Trần gia của chúng ta từ lúc nào phải chịu nhục nhã như vậy hả?"
Trần Ở bị phu nhân của mình càm ràm cũng lên tiếng nói:
"Được rồi, đừng nói nữa. Bà cũng biết hiện tại Lệ phó tổng đã bị lật đổ, nhà của chúng ta chỉ có thể hy vọng vào Mộ gia của họ. Sau khi có được Mộ gia trong, còn sợ không nắm bắt được một cô bé sao?"
Nguyễn Ngọc Châu liếc chồng mình một cái, " Được, chờ sau này cô qua cửa rồi, xem lão nương sẽ làm sao dạy cô cách cư xử đúng đắng. Mộ gia rách nát có gì đáng tự hào đâu chứ."
Trần Ở: "Mộ gia, sớm muộn cũng là của chúng ta thôi. A Lợi, còn con đó ở bên ngoài phải cố gắng dỗ dành cho Tiểu Hy vui. Cô ấy chỉ là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, không hiểu nhiều như vậy. Phía sau chắc chắn là đã được ông già dạy dỗ."
Trần Phước Lợi: "Con biết rồi ba mẹ, đúng rồi, con còn có việc hai người cứ về nhà trước đi. Không cần phải đợi con."
Nói rồi Trần Phước Lợi liền rời đi, Nguyễn Ngọc Châu tức giận,
"Cái thằng này đúng là không được tích sự gì cả. Đúng là cha nào con nấy, thật là tức chết tôi mà."
Trần Ở cũng chỉ có thể thở dài, không dám phản bác lại lời của phu nhân mình. Hai người cũng rời đi sau đó.
Quán bar Nova, phòng VIP. Nguyễn Thanh Phương ôm lấy Trần Phước Lợi làm nủng.
"Anh Lợi em buồn lắm, nếu như em có thể quen biết anh sớm hơn chị Tiểu Hy. Thì có lẽ bây giờ người kết hôn với anh chính là em rồi!"
Trần Phước Lợi đẩy cô ra: " ThanhThanh, em đã uống quá rồi."
Nguyễn Thanh Phương vẫn ôm lấy anh, "Anh Lợi, em thích anh. Em thích anh hơn cả Mộ Tiểu Hy, chị ta hoàn toàn không xứng với anh."
Lúc này Mộ Tiểu Hy cũng đang ở quán bar, cô đang tìm Trần Phước Lợi và Nguyễn Thanh Phương, cô vẫn chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm bằng chứng hai người bọn họ ngoại tình.
"Ở đây vậy? Rõ ràng mình nhớ là ở đây mà? Người đâu rồi?"
Mộ Tiểu Hy đang đi từng căn phòng VIP và tìm kiếm 2 người bọn họ. Tại phòng VIP 2076, cô đã tìm thấy Trần Phước Lợi và Nguyễn Thanh Phương đang vui vẻ với nhau. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra để quay lại, nhưng cô đang mắng bọn họ. [Kiếp trước tôi đúng là ngu ngốc, đã bị các người lừa, nói là chơi game cả đêm.]
"Nè cô đang làm gì ở đây vậy?" Một nhân viên phục vụ ở phía sau lưng của Mộ Tiểu Hy lên tiếng hỏi.
Cô giật mình, rồi gượng cười nói với nhân viên phục vụ.
"Ha, thật ngại quá tôi đi nhầm chỗ mà thôi."
Nói rồi chồn đi rất nhanh. Nhân lúc không có ai cô lén lúc đi vào trong một căn phòng, rồi nhanh chóng trốn vào trong tủ quần áo đợi Trần Phước Lợi và Nguyễn Thanh Phương đến, thì cô có thể quay lại được bằng chứ rồi. Nhưng đợi đã hơn 2 tiếng đồng hồ người vẫn chưa xuất hiện, thế là cô đã ngủ quên.
Lúc sau tiếng mở cửa đã làm cho Mộ Tiểu Hy giật mình tỉnh lại. Trợ lý đang dìu Lệ Đình Thâm đang say đi vào trong phòng.
"Chủ tịch, anh đi vào chậm thôi."
Trợ lý dìu Lệ Đình Thâm đặt anh xuống giường. Lệ Đình Thâm lắc lư chỉ vào trợ lý, nói:
"Cậu tránh ra, tôi muốn đi tắm."
Trợ lý nhìn tổng tài của say đến mức này chỉ có thể lắc đầu mà thở dài.
"Vậy tôi đi về trước. Nếu có việc gì thì hãy gọi tôi."
Lệ Đình Thâm vẫn lắc lư mà đáp lại, "Được."
Nói rồi trợ lý để anh ở đó rồi ra về. Lệ Đình Thâm hai mắt không thể nào mở lên nổi, loạn choạng đi vào phòng tắm.
Mộ Tiểu Hy ngồi ở trong tủ quần áo lẩm bẩm,
"Không phải là hai người bọn họ muốn..., bắt đầu trong phòng tắm đó chứ? Không được mình phải ra ngoài."
Cô lén lúc chui ra khỏi tủ quần áo, nhẹ nhàng đi đến phòng tắm. Lúc vừa mới mở cửa ra, cô lại đụng trúng cơ thể săn chắc 6 múi, hai mắt cô đột nhiên sáng lên, tay cô không ngừng chạm vào cơ thể rắc chắc đó. [Cơ thể của tên cạn bã này cũng thật là quyến rủ quá đi mà.] Nhưng lúc cô ngẩn mặt lên vậy mà lại là Lệ Đình Thâm.
Lệ Đình Thâm bắt lấy tay cô, ôm lấy cô kéo vào trong lòng mình.
"Là cô sao?"
Cô vùng vẫy muốn thoát ra, "Lệ Đình Thâm? Sao lại là anh chứ?"
"Vậy em nghĩ tôi là cái tên Trần Phước Lợi đó sao?"
"Lệ Đình Thâm, anh buông tôi ra trước đã."
"Không buông."
Trong lúc giằng co Mộ Tiểu Hy lại bị ngã vào trong bồn tắm, cô cố sức ngồi dậy nhưng không thể nào đứng dậy được. Cô đưa tay là cầu cứu Lệ Đình Thâm.
"Anh kéo tôi ra ngoài được không? Tôi ra ngoài chắc chắn sẽ giải thích cho anh hiểu."
Nhưng Lệ Đình Thâm vẫn chứ đứng đó mà nhìn cô, cô liền hối thúc anh:
"Còn đứng đó làm gì? Mau kéo tôi ra Lệ Đình Thâm."
Lệ Đình Thâm lúc này mới đưa tay mình ra kéo cô dậy, nhưng anh lại tiếp tục ôm lấy cô. Anh trực tiếp ôm lấy cô đặt lên giường, Mộ Tiểu Hy sợ hãi đánh liên tục vào vai anh.
"Anh muốn làm gì? Lệ Đình Thâm, mau buông tôi ra."
Lệ Đình Thâm bóp lấy gương mặt của cô, mà đâu lòng nói:
"Ai cho phép em đính hôn với anh ta? Anh ta có gì tốt hơn Lệ Đình Thâm tôi hả?"
Mộ Tiểu Hy đẩy tay của anh ra, yếu ớt nói:
"Lệ Đình Thâm, anh buông tôi ra đi."
Lệ Đình Thâm lại không nghe càng ôm chặc lấy cô, "Bảo bối, đừng rời ra anh có được không?"
Mộ Tiểu Hy cố gắng đẩy cơ thể nặng như tảng đá của anh nói:
"Ai là bảo bối của anh? Anh nhận nhầm người rồi, Lệ Đình Thâm!"
Vì quá say nên Lệ Đình Thâm đã ngất đi, thấy anh không còn động tĩnh gì nữa, cô vỗ vỗ gọi anh.
"Lệ Đình Thâm! Lệ Đình Thâm!"
Nhưng anh đã bất tỉnh nhân sự không hề nghe thấy cô gọi. Cô đã dùng hết sức lực để đẩy cơ thể nặng nề của anh ra. Sau khi đứng dậy cô thở hỗn hển nhìn Lệ Đình Thâm, cô còn không quên đạp cho anh vài cái.
"Đồ con rùa nhà anh. Anh đúng là một tên lưu manh. Hazz, thôi đi, dù sao anh ta đã cứu mình. Lần nay tôi tạm thời bỏ qua cho anh vậy."
Sau đó cô vỗ ngực tự an ủi chính mình, " Làm mịng sợ chết đi được. Phải mau chống về nha thôi."
Nói xong cô liền nhanh chóng rời đi, vừa về đến nhà. Trần Phước Lợi đã gọi cô,
"Hy Hy, em đã đi đâu vậy? Sao anh gọi cho em mãi không được, có biết là anh rất lo lắng cho em không?"
Cô chỉ lạnh lùng nói: "Thế sao?"
Lúc này mẹ cô - Hà Thùy Trang cũng vừa bưng trái cây đến, lại nhìn thấy cô có chút nhết nhắt, thì vô cùng hoảng hốt và lo lắng. Lập tức đặt đĩa trái cây xuống đi đến xem xét.
"Hy Hy, con bị sao vậy? Tại sao lại trở thành như thế này?"
Trần Phước Lợi cũng lập tức hỏi: " Phải đó, Hy Hy! Em bị làm sao vậy?"
Thấy mọi người ai cũng nhao nhao lên, cô chỉ thở dài rồi nói:
"Không có gì, chỉ là trên đường trở về gặp phải một tên điên thôi."
Mẹ cô vội vàng kiểm tra xem,
"Vậy con có bị thương không?"
Cô lập tức trấn an mẹ mình, "Con không sao."
Mẹ cô cũng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi."