Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế (Tiên Đế Bất Bại)

Chương 18: Thế này thì còn đánh kiểu gì? 




Có thể hút con dao dài vào trong tay, điều này đã không phải là thủ đoạn của cổ võ giả mà là tu luyện giả mới có thể làm được.
Lúc này Chu Tế Nguyên cuối cùng cũng nhận ra rằng, năm đó Lâm Hổ rời đi thực lực rất kém, tại sao chỉ mới mười năm mà đã có thực lực như ngày hôm nay.
Thì ra ông ta không phải đi luyện võ mà là trở thành một tu luyện giả, tu luyện giả là một nhân vật như thần tiên vậy.
Tuy Chu Tế Nguyên không phải là tu luyện giả nhưng thân là một thần y nổi tiếng, ông ta biết rất nhiều chuyện mà người bình thường không biết, hơn nữa Sở Châu có rất nhiều gia tộc tu luyện.
“Xong đời rồi.”
Chu Tế Nguyên kinh hãi nói.
“Lâm Hổ, chuyện năm đó là tôi không đúng, tôi bằng lòng xin lỗi vì chuyện năm đó, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không.”
Chu Tế Nguyên muốn giảng hòa.
“Không có gì phải nói chuyện cả, hôm nay tôi đến đây để lấy mạng của ông, trả thù mối nhục nhã năm đó.”
Nói đoạn, ông ta bước từng bước về phía Chu Tế Nguyên.
“Ngăn cản ông ta lại.”
Người đàn ông trung niên hét lên, mười mấy vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức lao về phía Lâm Hổ.
“Không biết lượng sức.”
Con dao dài của Lâm Hổ quét ngang qua, vệ sĩ xông lên lập tức bay ra ngoài như bánh chẻo.
Trên người mỗi người đều có máu bắn tung tóe, ngã xuống mặt đất.
Một chiêu lập tức khiến mười mấy người bị đánh ngã.
Điều này khiến Chu Tế Nguyên vốn ôm một chút hy vọng trong lòng hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Thế này thì còn đánh kiểu gì?
“Rút lui.”
Chu Tế Nguyên không hề do dự nói.
Ông ta biết rằng dù lao lên thì cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng qua chỉ là tìm đường chết mà thôi.
Một nhóm vệ sĩ bảo vệ Chu Tế Nguyên rút lui vào trong phòng.
Còn Lâm Hổ lại cười khẩy.
“Chu Tế Nguyên, cho dù ông có trốn đến chân trời góc biển thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Dứt lời, ông ta cầm con dao đi vào trong phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Chu Tế Nguyên toát mồ hôi hột.
“Ông chủ, ông nhảy cửa sổ trốn đi, để thuộc hạ ngăn chặn ông ta.”
Người đàn ông trung niên một lòng trung thành với Chu Tế Nguyên, ông ta cao giọng nói.
Nào ngờ Chu Tế Nguyên lại lắc đầu: “Vô ích thôi, ông ta đã là tu luyện giả, làm sao tôi có thể chạy trốn được.”
Lúc này Lâm Hổ đã chậm rãi bước vào, giống như Chu Tế Nguyên nói, ông ta hoàn toàn không sợ Chu Tế Nguyên chạy trốn.
Thấy vậy, người đàn ông trung niên lập tức lấy súng ra.
Có điều ông ta vẫn chưa kịp bóp cò, chợt thấy Lâm Hổ vung con dao trong tay.
Cổ tay người đàn ông trung niên có máu bắn tung tóe, khẩu súng rơi trên mặt đất.
Nhìn thấy đối phương không ngừng bước tới, mặt Chu Tế Nguyên đen như đít nồi.
Ông ta nói: “Lâm Hổ, chỉ cần ông chịu dừng tay, tôi bằng lòng chắp tay dâng Tham Vương Đường cho ông, năm đó tôi chẳng qua chỉ đánh ông bị thương mà thôi, ông hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy.”
“Ha ha, Chu Tế Nguyên, ông cho rằng tôi coi trọng Tham Vương Đường sao?”
Lâm Hổ dừng bước.
Hai vệ sĩ ở bên cạnh ra tay định ngăn cản, nhưng lại bị ông ta phất tay áo, bị hất bay ra ngoài.
“Đối với tu luyện giả, của cải thế tục dễ như trở bàn tay. Ông bị nơi nhỏ bé này trói buộc, che mất tầm mắt của ông, chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.”
Nói xong, Lâm Hổ chậm rãi giơ con dao dài trong tay lên, thân dao lại phát ra một tiếng vang rền, vô cùng tà ác.
Ngay khi Chu Tế Nguyên hoàn toàn mất đi hy vọng, động tác của Lâm Hổ chợt khựng lại một lúc.
Ánh mắt của ông ta nhìn thấy tờ giấy trên bàn.
Mới đầu ông ta chỉ tùy ý liếc nhìn, sau khi nhìn một lát, trong lòng không khỏi dâng lên sự lạnh lẽo, vậy mà ông ta lại nhìn thấy đạo uẩn trong nét bút đó.
Sao có thể như vậy được?
Lâm Hổ trầm giọng hỏi: “Tờ giấy này từ đâu ra?”
Có thể tùy ý viết chữ đạo uẩn, ngay cả sư tôn của ông ta cũng không làm được.
Chu Tế Nguyên vốn đã chờ chết, nghe thấy Lâm Hổ nói vậy, ông ta thoáng ngẩn người, một tí hy vọng dâng lên.
Ông ta lập tức nói: “Tờ giấy này là do một vị tiền bối cho tôi, vị tiền bối đó nói rằng ông nhìn thấy tờ giấy thì sẽ rút lui.”
Sau khi nói xong, Chu Tế Nguyên nhìn chằm chằm vào Lâm Hổ, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Nghe thấy Chu Tế Nguyên nói vậy, sắc mặt của Lâm Hổ trở nên u ám.
Cuối cùng trước ánh mắt không thể tin được của Chu Tế Nguyên và người đàn ông trung niên, vậy mà ông ta lại rút dao lại.
“Chu Tế Nguyên, coi như ông may mắn, vậy mà lại có thể quen biết một cao nhân như vậy.”
Nói xong, Lâm Hổ lập tức xoay người bỏ đi mà không hề ngoảnh đầu lại.
Mãi đến khi Lâm Hổ hoàn toàn biến mất, cả căn phòng vẫn im ắng, nhóm người Chu Tế Nguyên đều ngơ ngác.
Lâm Hổ đi rồi.
Ông ta thật sự rời đi rồi.
Chỉ bởi vì những nét chữ nguệch ngoạc qua loa trên tờ giấy kia.
Trong đầu Chu Tế Nguyên không khỏi hiện lên bóng dáng của thiếu niên đó, vừa bình tĩnh vừa ngạo nghễ.
Lâm Hổ là tu luyện giả, sư môn đằng sau ngay cả nhà họ Hoàng cũng không muốn động vào.
Mà người thanh niên đó tùy tiện viết mấy nét, lại khiến Lâm Hổ kinh sợ bỏ đi.
Lúc này, Chu Tế Nguyên mới biết rằng thanh niên đó đáng sợ đến mức nào.
Đối phương không hề nói dối, tờ giấy này thật sự có thể cứu Tham Vương Đường.
Điều buồn cười là ông lại cứ luôn coi đối phương là kẻ lừa đảo.
“May thay, may thay Lâm Hổ đã nhìn thấy tờ giấy này, nếu tờ giấy này bị tiện tay ném vào thùng rác, thì hiện giờ đầu của mình phải chuyển nhà rồi.”
Chu Tế Nguyên sống sót sau tai nạn thở hổn hển, sau đó run sợ cầm tờ giấy lên.
Ông ta phải dán nó lên Tham Vương Đường rồi thờ cúng, đây là bùa hộ mệnh của Tham Vương Đường đấy.
Ở bên khác, người đàn ông trung niên cũng rất ngạc nhiên, nói: “Ông chủ, tờ giấy này vậy mà lại có tác dụng như vậy, thanh niên đó thật sự là cao nhân.”
Mười phút sau.
Chu Tế Nguyên và một đám thuộc hạ ngồi trong đại sảnh, tất cả vệ sĩ bị thương đã được tiến hành băng bó.
May thay Lâm Hổ chỉ tìm Chu Tế Nguyên trả thù, không hề lạm sát vô tội, tất cả mọi người chỉ bị thương chứ không chết.
Lúc này, bầu không khí trong phòng vẫn vô cùng ngột ngạt, mọi người còn đắm chìm trong việc sống sót sau tai nạn, trong lòng hoảng sợ chưa kịp phản ứng lại.
Một lúc lâu sau, Chu Tế Nguyên mới lên tiếng.
“Chuyện lần này là tôi đã làm mọi liên lụy mọi người, mỗi người được nhận một trăm nghìn coi như là bồi thường.”
“Còn nữa, kiểm tra camera, tìm vị cao nhân đó cho tôi.”
“Nếu cao nhân như vậy có xã giao qua lại với tôi, vậy sau này còn có ai dám động đến Tham Vương Đường của tôi nữa.”
Nghe thấy Chu Tế Nguyên nói vậy, người đàn ông trung niên lập tức gật đầu.
Lúc này, một vệ sĩ đứng trong góc giơ tay lên.
“Ông chủ, tôi có lời muốn nói.”
“Có chuyện gì?”
Chu Tế Nguyên hỏi.
Bình thường ông ta vô cùng nghiêm khắc với những thuộc hạ này, tuy nhiên hôm nay những vệ sĩ này đều liều mạng bảo vệ ông ta, cũng coi như là cùng chung hoạn nạn, vì vậy giọng điệu của ông ta ôn hòa hơn nhiều.
Thái độ của Chu Tế Nguyên khiến vệ sĩ vừa mừng vừa lo, anh ta nói: “Lúc đó tôi đứng trước cửa, tôi nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce đi ngang qua, hình như người lái xe là vị cao nhân ngày hôm đó, vị cao nhân đó đi về phía phố thương mại.”
“Thật không?”
Chu Tế Nguyên lập tức đứng bật dậy…
Đúng lúc này, Lý Hiên dừng xe bên đường, đưa Đóa Đóa và Lục Kỳ vào trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại Hải Hoa là một trong những trung tâm thương mại nổi tiếng ở Sở Châu, bên trong có rất nhiều cửa hàng có nhãn hiệu nổi tiếng.
Lý Hiên mặc quần áo bình thường, cộng với khí chất đặc biệt xuất trần, trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái.
Hơn nữa Lục Kỳ vốn rất có khí chất, đi với Lý Hiên trông cũng rất xứng đôi.
Cộng với việc bế cả Đóa Đóa, mọi người cứ tưởng rằng đó là một nhà ba người.
Ba người họ đi vào trung tâm thương mại.
Lý Hiên mua cho Đóa Đóa vài bộ quần áo trước, đều là những thứ đắt đỏ, sau đó đưa Lục Kỳ đến cửa hàng Gucci.
Tuy Lục Kỳ chưa từng mua quần áo của cửa hàng này nhưng cô ấy thường xuyên đi dạo trung tâm thương mại, biết rằng quần áo trong cửa hàng này vô cùng đắt đỏ.
Huống hồ cô ấy chưa từng nghĩ đến việc để Lý Hiên mua quần áo cho mình, vì vậy cô lập tức từ chối: “Lý Hiên, chúng ta đi dạo ở chỗ khác đi.”
Nào ngờ Lý Hiên lại không nói lời nào kéo cô ấy đi thẳng vào trong cửa hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.