Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 24.1: MEOW MEOW




Hạ Ngư tự mình làm kiêu trong nội tâm một lát, liền ha ha ha cười rộ lên. Nàng ôm mèo nhỏ lăn một vòng, bỗng nhiên, quang não mà ban nãy vì tắm rửa nên bị tháo ra đặt một bên giờ lại phát ra tiếng "tích tích".
Hạ Ngư ôm mèo, mở ra nhìn, mặt mày vừa cong lên nháy mắt lại héo xuống.
Vi Nhi Pháp không đọc được nội dung trong quang não của Hạ Ngư, nhưng nó có thể cảm giác được tâm tình trở nên uể oải của tiểu cô nương.
Hạ Ngư bị tin tức xấu nhiễu loạn, thói quen thích lẩm bẩm lại kìm lòng chẳng đặng bộc phát: "A, không được thông qua, a, không được thông qua hu hu hu hu......"
Kỳ thật Hạ Ngư cũng hiểu, với tình huống của mình, chủng tộc đều điền mơ hồ không rõ, người ta mà cho nàng qua mới là đầu óc có bệnh.
Nhưng biết là một chuyện, chân chính đối mặt lại là chuyện khác.
Cái đó gọi là dù biết rõ lý do nhưng cũng không trở ngại đến việc mình tiếp tục khổ sở qaq.
Vi Nhi Pháp nhìn tiểu cô nương uể oải, trái tim co thắt lại.
Nó lập tức liên tiếp với quang não của Hạ Ngư, đọc tin tức kia.
Đọc sơ qua, Vi Nhi Pháp đại khái hiểu được, thì ra đơn xin thân phận chính thức của Hạ Ngư lại bị cự tuyệt.
Vi Nhi Pháp nhướng mày.
Hạ Ngư không biết, nhưng nó lại nhỡ rõ ràng, quản lý vấn đề thân phận chính thức thế nhưng là đám người Bạch gia.
Vi Nhi Pháp dùng móng vuốt nghĩ cũng có thể biết trong lòng bọn họ tính toán gì.
Nó lạnh lùng cười.
Nói ra thì, số liệu của đơn xin thân phận sẽ được phát đi hai phần.
Một phần đưa đến kho số liệu của tinh cầu địa phương đã xin phép, từ thú nhân của tinh cầu đó xét xem có thể cấp chứng minh thư vĩnh cửu không, một phần sẽ đưa đến kho số liệu ở Vương tinh, để tập hợp thành dữ liệu thống kê của thú nhân tinh tế.
Mà kho số liệu ở Vương tinh, nó có quyền hạn tối cao.
Vi Nhi Pháp cọ cọ mắt cá chân của Hạ Ngư, nhắm mắt lại.
Hạ ngư: qaq
Hoan Hỉ nhắm mắt lại.
Ngay cả Hoan Hỉ cũng không nguyện để ý đến nàng, hu hu hu hu, có phải nàng rất nhục không t皿t
Nhưng nàng thực sự muốn biến thành mỹ thực chủ bá, rất muốn kiếm nhiều tiền để nuôi Hoan Hỉ.
Vi Nhi Pháp đương nhiên không phải không để ý đến Hạ Ngư, quang não gắn ở tim nó có được quyền hạn tối cao, chỉ là quang não đó nó phải nhắm mắt mới có thể tiến vào.
Sau khi tiến vào không gian quang não, Vi Nhi Pháp đưa mã thân phận của Hạ Ngư vào, lập tức tìm được tờ đơn xin chứng minh thân phận không được thông qua kia.
Vi Nhi Pháp đánh dấu thông qua, hơn nữa trực tiếp bác bỏ quyết định của Bạch Hà, phi thường rõ ràng lưu loát huỷ bỏ chức vụ của Bạch Hà.
Bất quá làm vậy, có lẽ sẽ đem bại lộ manh mối với bên phía Vương tinh.
Vi Nhi Pháp hơi suy tư một chút, đem tư liệu của Hạ Ngư ở trong kho số liệu của Vương tinh trực tiếp đổi thành một người khác.
Như vậy, cho dù Kim Vũ tra được thì cũng là một người mới lên cấp SSS không tồn tại.
Có nó ở đây.
Ai cũng không được bắt nạt cô nương của nó.
Mà nó, cũng là thời điểm nói cho Kim Vũ biết.
Nó còn sống.
Sẽ trở về báo thù.
Trong không gian số liệu vô tận, khoé miệng của nữ nhân nọ cong lên mạt ý cười lạnh như băng.
Hạ Ngư đang ôm mèo để điều chỉnh lại tâm tình bỗng nhiên thu được một tin nhắc nhở từ quang não.
[Chúc mừng ngài, đơn xin chứng minh thân phận đã được thông qua, ngài hiện tại đã trở thành người dân thứ 12222222 của Ngưu Ngưu tinh!]
[Thông báo ấm áp: Ngài đạt được quyền cư trú vĩnh cửu ở Ngưu Ngưu tinh, cũng có được quyền hạn công dân cấp SSS.]
Hạ Ngư: "......"
Hạ Ngư: "????"
Hạ Ngư khiếp sợ mở to hai mắt.
Hạ Ngư mở ra tin thông báo, trên tấm biển thông tin cá nhân điện tử của nàng, ngay phía sau tên đã có một dòng chữ [Đã thông qua] kim quang loè loè, cùng [SSS].
"Quyền hạn công dân cấp SSS là cái gì......"
Hạ Ngư có điểm mờ mịt.
Nàng lên mạng tra một chút.
Quyền hạn của công dân được chia làm bảy cấp d,c,b,a,s,ss,sss. Cấp D là nhỏ nhất, cấp SSS là cao nhất.
Đây là cấp bậc quyền lực để thể hiện những lợi ích mà công dân của đế quốc mỗi tinh cầu được hưởng, ví dụ như quyền được miễn phí khi dùng các phương tiện công cộng, quyền hạn càng cao, lợi ích được hưởng thụ miễn phí lại càng lớn.
Quyền hạn cấp SSS có ý nghĩa là mọi phương tiện công cộng trên Ngưu Ngưu tinh đều miễn phí với nàng, hơn nữa khi đến bất kỳ hội sở tư nhân do chính phủ đầu tư nào nàng cũng đều có thể được hưởng đãi ngộ của khách quý.
Cho dù quý tộc của Ngưu Ngưu tinh, lấy được quyền hạn cấp SSS cũng chỉ có vài người ít ỏi.
Bởi vì quyền hạn cấp SSS chỉ có Vương mới có thể trực tiếp ban cho.
Hạ Ngư dụi dụi mắt, nhìn tư liệu về quyền hạn công dân trên mạng, lại nhìn nhìn quyền công dân của mình, trong nháy mắt có cảm giác như mình ở trong mơ.
Nàng nghĩ, không thể nào, là hệ thống xảy ra bug hả?
Vừa rồi nàng vẫn chỉ là một dân tứ xứ không có giấy chứng minh thân phận, lại chỉ chớp mắt biến thành khách quý tinh cầu cấp SSS?
"......Kỳ thật cấp bậc này là nhầm lẫn phải không nhỉ?" Nàng nhỏ giọng nói thầm: "Không nên là cấp D sao?"
Vi Nhi Pháp híp mắt, lười biếng "meow meow" một tiếng.
Đương nhiên không phải cấp D.
Tiểu Vương hậu của nó, đương nhiên vừa ra chính là cấp SSS tôn quý nhất, nếu không phải đế quốc không thiết trí cấp SSSS.......
Vi Nhi Pháp bỗng nhiên có ý tưởng.
Chờ trở về Vương tinh, liền tạo một cái SSSS đi.
Hiến cho Vương hậu tôn quý của nó.
Hạ Ngư sờ sờ bộ lông mềm mại của Hoan Hỉ, trong lòng vẫn thực hoang mang.
Hơn nữa trên mạng nói. Quyền hạn cấp SSS chỉ có Vương thượng mới có thể ban cho, nàng lại chưa từng gặp Vương thượng của tinh cầu này, cũng không có công huân hiển hách gì, vì sao lại cấp cho nàng quyền hạn cấp SSS chứ?
Hạ Ngư tra xét tư liệu, cũng biết đơn xin thân phận của mình được chia ra làm hai phần, một phần phát tới Vương tinh, một phần phát tới tinh cầu bản địa.
Hiểu nhiên là phần gửi tới Vương tinh đã được Vương thượng nhìn thấy, đạt được thông qua, thế nhưng lại cho nàng thân phận cấp SSS.
Nhưng mà.......
"Hoan Hỉ, ta cảm thấy có thể là bên kia nhầm rồi."
Sau khi Hạ Ngư tra xét tư liệu, nghiêm túc nói.
Vi Nhi Pháp: "Meow meow!" Không sai mà.
"Trên mạng nói, chỉ có Vương thượng mới có thể tự mình ban cho công dân thân phận cấp SSS." Hạ Ngư xoa xoa lông mèo, lảm nhảm: "Nhưng ta và Vương thượng vốn không quen biết, cũng không có công huân lợi hại gì, vì cái gì nàng phải cho ta thân phận này chứ?"
Hiển nhiên, hoàn toàn không hợp lí!!
Vi Nhi Pháp: "......"
Như thế nào mà vốn không quen biết!! Ngươi hiện tại vuốt lông không phải chính là nàng ta sao!!? =皿=
"A, ta biết rồi!!"
Ngay khi Vi Nhi Pháp cảm thấy tức giận bất bình vì Hạ Ngư vuốt lông xong không nhận trách nhiệm thì Hạ Ngư bỗng nhiên đập tay, trên đầu như có bóng đèn sáng lên: "Nhất định là vì nàng thấy bộ dáng ta đẹp mắt!"
Vi Nhi Pháp: "................" = =
......
Vi Nhi Pháp nghĩ, quên đi, coi như nàng đoán đúng phân nửa đi.
Hạ Ngư: "Nghĩ vậy, nàng nhất định là người phi thường thích mĩ sắc."
Dù sao có nhiều đối tượng như thế cơ mà.
Vi Nhi Pháp: "Meow meow!" Không phải!!
"A, ngươi cũng nghĩ vậy phải không?"
Hạ Ngư nghiêm trang u buồn: "Aish, dáng vẻ ta ưa nhìn thế này, ngươi nói nếu nàng coi trọng ta, ta nên làm cái gì bây giờ nha."
Vi Nhi Pháp cười lạnh, ngạo kiều nghĩ, hừ, hay quá, người đã bị trẫm coi trọng, sao có khả năng chạy.
Vi Nhi Pháp không hiểu lấy tự tin từ đâu ra, thoáng nhìn bộ lông của mình.
A, tam thể.
"......."
Cái loại tự tin bành trướng không tên kia liền chậm rãi héo.
Tam thể, tam thể giống như có điểm hèn mọn qaq.
Còn có, nó mới không phải ham mê mĩ sắc!! Nó chính là thực thích Hạ Ngư mà thôi!!
"A, nếu thực đến mức đó." Hạ Ngư đưa tay luồn xuống dưới nách Hoan Hỉ, nhấc nó lên để nhìn thẳng: "Hoan Hỉ, ngươi cũng đáng yêu thế, trực tiếp gả thay ta là được rồi."
Vi Nhi Pháp: "........"
Thật tốt, ta gả cho chính mình.
Hạ Ngư lại lảm nhảm: "Aish, gả thay gì mà gả thay chứ, Hoan Hỉ ngươi đáng yêu như vậy, trực tiếp đem ngươi bán cho nàng sung vào hậu cung là được rồi, dù sao nàng có nhiều tiền như thế, khẳng định sẽ không để ngươi đói, ngươi cũng không cần lo lắng nàng sẽ cưỡng ép ngươi làm gì, bởi vì nàng còn có......"
Hạ Ngư ôm nó vào lòng, tay giang rộng ra: "-- nhiều đối tượng thế cơ mà!"
Vi Nhi Pháp như bị chọc trúng tử huyệt: "Meow meow!!!" Không có!! Ta không có!!! Ngươi đừng nghe người khác nói hươu nói vượn!!
Hạ Ngư nghĩ mình nhấc nó lên làm nó không thoải mái, liền vội ôm nó, vuốt lông dỗ dành: "A, ngươi không cần lo lắng.......Ừ, đến lúc đó bán ngươi qua, khẳng định Vương thượng sẽ đặc biệt thích ngươi, cho ngươi ăn ngon uống tốt......"
Vi Nhi Pháp: "....." Ngươi nói như vậy, kỳ thật trong lòng đã vụng trộm lên kế hoạch muốn đem ta đi bán phải không =.=
Hạ Ngư nói xong, bỗng nhiên thật sự có chút thương cảm, nàng nhìn Hoan Hỉ, nhỏ giọng hỏi: "......Hoan Hỉ, nếu có người thật sự đối với ngươi như vậy, ngươi sẽ quên ta sao?"
Vi Nhi Pháp từ cảm xúc kích động như ngồi xe leo núi bình tĩnh trở lại, nhìn đôi mắt hạnh hơi ướt át của Hạ Ngư.
Đã nói như thể tính toán kỹ thế rồi.
Giờ lại bắt đầu tự mình khổ sở.
Thật sự là......
Tiểu đồ ngốc.
Tuy ngạo kiều nghĩ thế, nhưng Vi Nhi Pháp vẫn đem móng vuốt nho nhỏ đặt lên mu bàn tay của Hạ Ngư.
"Meow meow meow meow." Sẽ không.
Nếu toàn bộ tinh cầu đều là mảnh vỡ thủy tinh của vũ trụ.
Vậy ngươi chính là viên kẹo duy nhất giấu ở giữa vô vàn mảnh thuỷ tinh đó.
Khi nó rơi trên đám mảnh vỡ thuỷ tinh kia, bị đâm đến vết thương đầy người, lòng mang tuyệt vọng.
Lại nếm được tư vị của ngươi.
Từ nay về sau, ngươi là kẹo ôn nhu, cũng là ánh lửa rực rỡ.
Ánh mắt của mèo nhỏ có vẻ như vĩnh viễn kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng Hạ Ngư lại có thể từ bên trong vẻ ngạo mạn đó nhìn ra được sự ôn nhu.
Thứ ôn nhu dễ dàng trấn an cõi lòng bất an, làm cho toàn bộ trái tim của Hạ Ngư trở nên mềm nhũn.
Nàng biết, nó nhất định sẽ không quên nàng.
Nàng ôm mèo nhỏ, cọ cọ mặt nó: "Ngốc lắm."
"Vương thượng có dùng một cái vũ trụ." Nàng nói: "Cũng không có cách nào từ chỗ ta đổi một sợi lông mèo của ngươi."
Vi Nhi Pháp còn chưa kịp cảm động ba giây.
"Bởi vì Vương thượng hoa tâm như thế, khẳng định sẽ không chăm sóc ngươi tốt được." Hạ Ngư nói: "Cho nên, ngươi vẫn đi theo ta ăn thịt thôi."
Vi Nhi Pháp: "..................." Nó không có hoa tâm!!! Đầu trâu nói những người đó nó ngay cả gặp cũng chưa từng gặp mà!!!
Bất quá tuy nói vậy, Hạ Ngư vẫn bắt đầu sinh một tia hảo cảm đối với vị Vương thượng giấu mặt kia.
Dù sao Vương thượng hoa tâm là chuyện của Vương thượng.
Nhưng Vương thượng vẫn giúp nàng.
Cái đó không quan hệ gì với chuyện Vương thượng hoa tâm hay không.
Nàng cũng đâu cần phải muốn kết hôn với Vương thượng.
Mà Bạch Hà thu được tin tức bác bỏ cùng bị cách chức thì chấn kinh rồi.
Nàng ngồi ở vị trí này vài thập niên, chưa bao giờ thu được lệnh bác bỏ!!!
Lệnh bác bỏ, là khẩu lệnh mà chỉ có vị Vương tôn quý kia mới có thể đưa ra.
Có thể dùng để bác bỏ mọi quyết định và đơn xin mà Vương cho rằng không hợp lý.
Bạch Hà trừng mắt nhìn lệnh bác bỏ cùng tin bị cách chức kia chừng hơn mười phút mới xác định mình không nhìn lầm.
Xác định lệnh bác bỏ kia giống như đúc số liệu lệnh bài viết trong sách giáo khoa, không có điểm nào là giả, cũng không có người đâm sau lưng.
Bạch Hà mới có chút hoảng hốt mở ra phần văn kiện lệnh bác bỏ kia.
Hôm nay nàng xử lý nhiều thân phận chứng minh như thế, rốt cuộc là vị tiểu thư tôn quý nào có thể làm cho vị Vương thượng cao cao tại thượng kia cho rằng hành vi của mình không hợp lí, tự hạ đạt loại mệnh lệnh này?
Kích mở ra.
Bạch Hà trầm mặc.
Là thân phận chứng minh......của Hạ Ngư.
Trong lúc nhất thời, một cỗ cảm giác kỳ dị bao phủ Bạch Hà, một mặt cảm thấy hoang đường buồn cười, một mặt, lại cảm thấy tựa hồ như thế mới đương nhiên.
Hoang đường buồn cười là, tiểu cô nương mà nàng nghĩ tứ cố vô thân, chỉ một cái chứng minh thân phận nho nhỏ cũng có thể làm cho Vương thượng tự mình hỏi đến!
Nàng thế nhưng dựa lưng vào toà núi lớn Vương thượng đó.
Đương nhiên lại là bởi vì.
Người có liên quan đến vị Vương tôn quý kia, có lực lượng xuất thần nhập hoá đáng sợ như thế tựa hồ cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Nhưng lệnh bác bỏ này.......Quả nhiên cần phải để Bạch Khúc nhìn một cái.
Bạch Khúc nhìn tờ lệnh bác bỏ kia, thật lâu không nói gì.
Nàng từng hữu hạnh được chứng kiến dáng vẻ lúc Vương thượng đi chinh phạt.
Bạch Khúc chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong trí nhớ, nữ nhân kia hai má lạnh lẽo cứng rắn như đao, mặc bạch sắc quân phục tối cao của Thống lĩnh, trên ngực treo dải lụa cùng huân chương hoa lệ, mái tóc đen thật dài được tuỳ ý búi lên, tản mạn ngồi trên ngai, kim đồng thấm nhuần thô bạo cùng mất kiên nhẫn, một bàn tay chống huyệt Thái dương, bao tay tuyết trắng bao trùm bàn tay thon dài của nàng.
Đối mặt với sự khiêu khích của thủ lĩnh trùng tộc.
Khoé miệng nàng gợi lên nụ cười lạnh tản mạn, tháo xuống găng tay, lộ ra ngón tay trắng nõn thon dài, chậm rãi đứng lên.
Gió phần phật thổi qua mái tóc đen như vẩy mực của nàng.
"Chỉ có kẻ vô dụng rác rưởi mới thích rít gào khắp nơi."
Trận chiến ấy, trùng tộc tổn thất thảm trọng, lui về phía sau ba trăm ngàn năm ánh sáng, đem Ngưu Ngưu tinh lúc ấy bị bắt giữ một lần nữa biến thành hành tinh biên cương của đế quốc.
Cũng bởi vậy Bạch gia mới thu phục được đất đai đã mất, mai táng tộc dân bị trùng tộc cắn nuốt, đạp lên máu cùng nước mắt, từng bước lấy lại huy hoàng.
Từ đó về sau, cho dù Vương thượng khinh thường lòng trung thành một một gia tộc nho nhỏ ở Ngưu Ngưu tinh nơi biên cương là Bạch gia, nhưng lời răn dạy cùng sự trung thành đã được khắc sâu nơi tim của mỗi tộc nhân Bạch thị.
Hết sức chân thành nhiệt huyết, vĩnh viễn không phản bội!
Bạch Khúc nhẹ nhàng thở dài một hơi, chút tiểu tâm tư trong lòng cũng tan thành mây khói.
Bạch Hà do dự: "Chuyện này.......chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Bạch Khúc chậm rãi nói: "Hạ tiểu thư, là khách quý đến từ Vương tinh. Trước không cần lộ ra."
Nàng nheo mắt nhìn Bạch Hà, chậm rãi nói: "Hết thảy đều án theo lễ ngộ tối cao của đế quốc."
Lễ ngộ tối cao?
Bạch Hà cười khổ: "Hạ tiểu thư......đã lấy được quyền hạn công dân cấp SSS."
Quyền hạn này, ngay cả Bạch Thịnh cũng không có.
Người có được quyền công dân cấp SSS ở Ngưu Ngưu tinh cũng chỉ có vài người ít ỏi.
Quyền hạn như thế, đi đến đâu cũng đều được lễ ngộ tối cao.
Bạch Khúc na nao: "Ta đã biết."
Bạch Khúc nghĩ, nếu Vương thượng trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Hạ tiểu thư, nói vậy cũng biết sự bất đồng của Hạ tiểu thư. Như vậy hết thảy cứ giao cho Vương thượng định đoạt, Bạch gia nàng liền không nhúng tay, để tránh lại chọc Vương thượng không vui.
Bạch Hà bị mất chức, hẳn chính là cảnh cáo của Vương thương.
Chẳng qua.
Dưới tình huống thế cục của Vương tinh không rõ, Vương thượng dĩ nhiên lại vì một tiểu cô nương lai lịch bất minh, không sợ uy hiếp, cố ý phát ra lệnh bác bỏ, thậm chí đưa ra đặc quyền công dân cấp SSS mà chỉ có tiền bối đạt được công huân trọng đại và Thống lĩnh của tinh cầu mới có được.
Nàng có phải có thể hiểu là.
Mấy trăm năm trôi qua, vị Vương thượng lạnh lùng kia.
Trừ bỏ cương thổ dưới chân cùng đế quốc sau lưng, cũng rốt cục có một cô nương giấu nơi đầu quả tim hay không nhỉ?
(cont...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.