Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 37:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có thể là phi thuyền nào đó vô tình ngang qua chăng? Ừm... cũng không phải là không có khả năng.
Trong lòng Hạ Ngư giữ lại một bí ẩn nho nhỏ, không nghĩ ra được manh mối là gì, có dùng búa gõ vào đầu thì cũng không nghĩ ra.
Vì thế, nàng quay lại mở bưu kiện chuyển phát nhanh rồi lấy mấy loại mơ khô ra, nếm thử mùi vị, cuối cùng là chọn những quả mơ nhỏ giống với trái nam việt quất khô trên Trái Đất, rửa sạch chúng đi xắt thành từng miếng nhỏ rồi để vào trong một cái bát con.
Sau đó đánh đều bơ cho đến khi bơ nhuyễn mềm rồi cho thêm đường, bột và trứng gà vào, khuấy thêm lần nữa, khi khuấy thì đảo phần bơ đã nhuyễn vào giữa, đảo cho đến khi được tàm tạm rồi đập một quả trứng sống vào trộn đều. Cuối cùng cho thêm bột mì vào tiếp tục trộn.
Lúc Hạ Ngư đang đảo đảo khuấy khuấy thì lại bắt đầu ngây người.
Cái bóng đen đó rốt cuộc là thứ gì vậy?
Tại sao yêu lực của nàng không cảm nhận được Hoan Hỉ?
Lần này là may mắn nhìn thấy, giả như lần sau Hoan Hỉ lại không thấy đâu nữa thì phải làm sao?
Hạ Ngư bắt đầu lo lắng.
Trộn đều bột ở trong bát xong, nàng cho mơ đã xắt nhỏ vào, đeo găng tay rồi nhào đều mơ đã xắt với phần bột hơi ngả vàng vào với nhau.
Sau đó vê phần bột đã nhào với mơ khô thành khối trụ, dùng màng bọc thực phẩm để bọc phần bột lại rồi cho vào ngăn tủ mát để một lúc, khi thấy cứng thì bỏ ra.
Hạ Ngư nhìn khối bột, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi khẽ vung tay lên.
Yêu lực lướt qua, khối bột đã được cắt xong, rồi lại nhờ tác dụng của yêu lực cán bột dẹt xuống, cuối cùng thì biến thành vô số bánh quy với đủ loại hình mèo khác nhau.
Không có người xem nên nàng có thể tự do phát huy yêu lực.
Dưới tác động của yêu lực, cục bột bị nhào thành từng con mèo, có con vểnh đuôi đè lên một con chuột tí tẹo, con thì đang nghiêng đầu nhìn nàng, con thì cuộn mình thành ổ một cách uể oải, con thì vươn chân ở trong ổ...
Hạ Ngư dùng yêu lực nhào nặn rồi bật cười. Hoan Hỉ của nàng ấy à, quả nhiên dù có thế nào thì đều đáng yêu. Cái duỗi chân vươn người ở trong ổ là dễ thương nhất! Nàng phải làm nhiều hơn mới được!!
Mang những chiếc bánh quy hình mèo đã làm xong cho vào lò nướng rồi nướng trong mười phút, đến khi thấy bánh chuyển sang sắc vàng là có thể lấy ra.
Bánh quy vừa ra lò thì đã tràn ngập mùi hương thơm ngọt, Vi Nhi Pháp đang ở trong ổ dùng móng gẩy gẩy cái chìa khóa suy nghĩ về những chuyện đã qua thì đôi tai liền rung rung. Thơm quá!
Hạ Ngư đã làm rất nhiều bánh quy, nàng bỏ nó ra, để một ít vào trong đĩa, số còn lại thì cho vào trong túi.
Bánh quy mèo vàng giòn được trang trí bằng miếng mận khô xinh đẹp, hơn nữa còn do Hạ Ngư đã dùng yêu lực hỗ trợ nên những miếng mận khô ở trên chiếc bánh quy đều điểm xuyết lên những màu sắc của Hoan Hỉ.
Ví dụ như điểm trên cái tai, cáu móng nho nhỏ và cái đuôi chẳng hạn. Tinh xảo như mộn tác phẩm nghệ thật vậy.
Ôi, bé mèo đáng yêu quá, không nỡ ăn chút nào.
Nàng cầm một chiếc dễ thương nhất lên cắn một miệng.
Hạ Ngư lấy một chiếc bánh quy chú mèo đang duỗi chân trong ổ lên cắn một cái, tiếng rộp vang lên, bánh quy giòn tan thơm bùi có cả vị hơi mềm của mơ khô khiến răng môi đều lưu hương thơm.
Hạ Ngư hài lòng gật đầu, tuy đã lâu rồi nàng không làm bánh quy nhưng tay nghề vẫn còn được!
Bất chợt Hạ Ngư cảm thấy mắt cá chân đang bị cọ, nàng cúi đầu nhìn thì thấy Hoan Hỉ đang ngẩng đầu nhìn nàng:
Hạ Ngư: "..."
Hạ Ngư: "Ngươi cũng muốn ăn bánh quy à?"
Vi Nhi Pháp vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị của món canh chua sủi cảo nên bèn gật đầu ngay tắp lự.
Ăn ăn ăn.
"Chỉ được ăn một cái thôi đấy." Hạ Ngư nói, "Đây là dành cho khách."
Khách nào, Vi Nhi Pháp rất tỏ tường.
Hừm, dù sao thì tất cả đều là cho nó tất, trước hay sau cũng như nhau cả.
Hạ Ngư trông thấy cái dáng vẻ kiêu ngạo tỏ vẻ nhưng ánh mắt luôn nhìn vào cái bánh quy của Hoan Hỉ thì mím môi cười, rồi lựa một cái bánh quy, ngồi xổm xuống đưa cho nó.
"Nhận ra nó không?"
Vi Nhi Pháp bình tĩnh liếc nhìn: "..."
Nhưng chiếc bánh quy được làm vô cùng khéo léo tinh tế, ngọt bùi giòn tan hòa quyện với mơ khô trông cực kỳ đẹp, chỉ là hình dạng của chiếc bánh quy này...
Vi Nhi Pháp: "..."
Cái gì đây!!! Còn mèo xấu xí này là đứa nào?! Xem đi này! Cái con mèo xấu xí không có hình tượng này là đứa nào hả!!
Cái bánh quy con mèo duỗi chân, đầu lệch trên phần bụng, cái bộ dạng ngủ xấu thôi rồi.
Quan trọng nhất là phần mơ khô trang trí trên con mèo xấu xí này có màu giống y hệt với nó...
Vi Nhi Pháp cắn tan miếng bánh quy chỉ trong một miếng! Rồi phát ra tiếng grừ hung dữ.
Tiểu cô nương xấu tính quá đi!
Chắc chắn là cố tình!
Đây không phải là nó!! Nó còn lâu mới không có hình tượng như thế...
Tiểu cô nương cố tình dùng bánh quy để vu oan cho nó!! Tất cả mặt mèo đều mất hết rồi!
Nó cho rằng mình ở trong mắt nàng ấy đáng yêu biết bao, nhưng kết quả thì sao, tiểu cô nương lại làm nó thành những chiếc bánh quy xấu xí như thế!!
Hạ Ngư biết mèo ở các hành tinh đều rất thông minh, nhưng không ngờ nó lại thông minh đến vậy. trông thấy bánh quy hình mèo mất hình tượng lại còn có thể tức giận nữa.
Nhưng nàng lại cảm thấy rất đáng yêu.
Nhìn thấy cái điệu bộ giận dỗi của nó, Hạ ngư tít mắt cười xấu xa: "Dáng vẻ lúc ngủ của Hoan Hỉ ta biết hết đó nha."
Nàng cầm quang điện lên rồi lấy bức ảnh ra hứng chí đưa cho nó xem: "Cái bánh vừa nãy ta làm theo cái này đấy!"
Vi Nhi Pháp nhìn mình với tư thế nghiêng đầu vươn người, ngủ ngon tới nỗi suýt chảy nước miếng...

Chụp khi nào vậy trời?! Hả! Thế này là vu khống! Là của đứa nào ấy, chứ không phải nó!! Nó không như thế này!! Nó không có cái dáng vẻ này!!! Kẻ ngốc nghếch này là ai?!
Đây không phải Nó!!
Lúc tắm biến thành con mèo hói thì thôi đi, đến lúc ngủ vẫn còn bị tiểu cô nương chụp ngay cảnh xấu xí!!
"Meow!!" Vi Nhi Pháp sắp phát khùng rồi.
Không, nó ngủ thật sự không kiêng nể gì thế ư?? Trước đây nó đâu có thế này đâu!! Dáng vẻ khi ngủ của một Vương thượng vừa ưu nhã vừa thận trọng, toàn bộ vũ trụ đều không ai không biết
Tuy thế, nó cảm thấy đâu xấu vậy đâu!!
Trông thấy lông đuôi mèo dựng ngược lên, Hạ Ngư nghiêng đầu bảo: "Sao thế Hoan Hỉ? Ta chụp không đáng yêu à?"
Vi Nhi Pháp: "..."
Đáng yêu quá, cáo từ.jpg
Thấy hình như Hoan Hỉ có vẻ giận thật, lông mao dựng hết cả lên, ra sức thở phì phì vào tấm ảnh.
Đó chính là kiểu mèo đang cực kỳ tức giận, thêm vào tiếng thở grừ grừ nữa.
Từ chối thừa nhận!! Từ chối!! Xóa đi!! Xóa đi mà aaaa!
Hạ Ngư: "..."
Hạ Ngư dỗ nó: "Được rồi được rồi, điệu bộ này của Hoan Hỉ đáng yêu lắm, đừng giận, đừng giận, ta xóa đây."
Chứng kiến Hạ Ngư xóa đi thì lúc này Vi Nhi Pháp mới cảm thấy tốt hơn.
Hay lắm, xóa rồi, cái con mèo xấu xí kia từ nay đã biến mất khỏi thế gian, biến mất khỏi ký ức của nàng ấy, hay lắm.
Ừm, cực kỳ hay luôn.
Sau đó Hạ Ngư lấy một cái túi to đựng đầy bánh quy mèo xấu xí ra, buồn phiền nói: "Nhưng còn bao nhiêu cái bánh quy mèo đáng yêu ta làm thì phải sao đây?"
Hóa ra trên cái thế giới này có một loại dối lừa gọi là sau khi xóa bức hình con mèo xấu xí đi thì vẫn còn có những chiếc bánh quy mèo xấu xí của bạn mãi mãi đi vào lịch sử.
Vi Nhi Pháp: Tạm biệt.jpg
Tôi sắp bỏ nhà di rồi.jpg
Trông thấy biểu cảm dần cứng đơ lại, rồi cuối cùng là chọn quay mông lại của bé mèo của nàng, Hạ Ngư bèn bật cười dỗ dành: "Được rồi, ta không cho người khác thấy, được chưa?"
Vi Nhi Pháp: Ờ.
...
Người ở bên ngoài kia nhìn thấy nó chăm nó như quả bóng, dẫu có biến về cũng chẳng ai biết. Cái vấn đề là tiểu cô nương nhìn thấy mới là chuyện lớn nhất!! Mặc một lớp áo vào, ai mà chẳng yêu.jpg
Chuyện này đã khiến Vi Nhi Pháp giữ vững quyết tâm che giấu thân phận.
Cơ thể thú nhân của nó vừa cao vừa đẹp lại còn biết giữ mình, cái con mèo ngu ngốc lúc ngủ vươn tay duỗi chân này thì liên quan gì nó!!
Hạ Ngư thấy Hoan Hỉ vẫn còn giận, từ chối được dỗ dành thì bảo: "Vậy bây giờ ta cho ngươi hết số bánh này được chưa?"
Vi Nhi Pháp: "..."
Dù sao thì bây giờ nàng có cho hay không cũng như nhau cả thôi!
Hôm nay không ăn được thì ngày mai ăn.
Nó chẳng hiếm lạ gì! Nó giận rồi, phải thêm nhiều chiếc bánh quy hình mèo xinh đẹp thì mới có thể dỗ dành được!
...
Một chiếc bánh quy hình mèo đang vươn ra trước mắt, chú mèo tam thể xinh xắn đang ngồi xổm khẽ nâng cằm, đuôi cong lên, không ưa nhìn lắm... Vị lại thơm bùi.
Cái bánh quy này có vẻ cũng được, hừm. Vi Nhi Pháp mở miệng ra: "Ngao" rồi cắn một miếng. Chiếc bánh quy giòn tan trong răng, mùi thơm hấp dẫn cộng thêm vị của mơ khô nên ngon đến phát khóc luôn!!
Thơm quá! Phải ăn, ăn luôn bây giờ!! Ăn hết sạch!
Hạ Ngư cầm chiếc bánh quy hình mèo xấu xí nhìn chú mèo đã bị dụ dỗ thành công, nở một nụ cười đắc ý.
Chao ôi, khủng hoảng gia đình lần đầu tiên đã giải quyết một cách hoàn hảo!
Hoan Hỉ ra sức ăn bánh quy mèo xấu xí, vậy thì sau đó tiểu cô nương phải làm thêm chút nữa, nó đã nhớ rõ rồi.
Hết chương 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.