Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 7: Con mèo thứ tư




Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Ngư hung dữ như vậy, tuy đánh Bạch Lạc Lạc xong nàng rất thích, nhưng cũng chột dạ muốn chết.
Nhìn Bạch Lạc Lạc tựa hồ bị chuyện gì đó bám trụ, không rảnh tìm nàng gây phiền toái, đám người máy kia giống như cũng chỉ có công năng tìm kiếm, nàng mới đẩy xe trở về nhà Ngưu thẩm.
Bởi vì chiến tranh, tường đổ khắp nơi, mặt đường đầy vụn đá lởm chởm, xóc nảy.
Hạ Ngư sợ động đến vết thương của mèo nhỏ, ngẫm nghĩ, liền dùng yêu lực của mình nâng xe lên.
Nhìn như đang đẩy xe, kỳ thật bánh xe cũng không động, nhẹ nhàng trượt qua mặt đường gồ ghề.
Tuy rằng làm vậy có điểm hao phí yêu lực, nhưng Hạ Ngư tuyệt không để ý.
Vi Nhi Pháp không ngốc, tuy nguyên lực còn chưa khôi phục, nhưng nàng có thể cảm giác được, tiểu cô nương một đường đẩy xe nhẹ nhàng.
Làm kẻ đầu sỏ gây tội tạo ra chiến trường thành hoang, không ai rõ hơn nàng sự hoang vắng và xóc nảy của mảnh đất này. Nhưng nàng nằm trong không gian nho nhỏ rẻ tiền, chỉ có tác dụng điều tiết độ ấm của xe đẩy lại không cảm giác được chút xóc nảy nào.
Như thể người đẩy xe sợ ảnh hưởng tới nàng, thật cẩn thận tìm đường, bảo hộ nàng, bảo hộ một con tạp chủng mà chỉ cần tồn tại là bị ghét bỏ.
Trong lúc nhất thời, tâm tình Vi Nhi Pháp có chút phức tạp.
Hạ Ngư không biết con mèo nhỏ đang nằm trong xe đẩy vẽ ra tuồng kịch kinh thiên động địa cảm động gì trong đầu, nàng chỉ thầm nghĩ mau lên về tới nhà, không cần bị phiền toái níu chân, sau đó nghĩ biện pháp tìm đồ cho mèo ăn một chút, rồi tìm bác sĩ.
Đến nhà Ngưu thẩm, nàng mở xe đẩy ra.
Con mèo nhỏ trong xe ngẩng đầu lên, nàng đối diện với đôi kim đồng của nó.
Đôi kim đồng của mèo nhỏ to mà mĩ lệ, giống hoàng kim chảy xuôi, đôi mắt to bởi vì thấy ánh sáng mà chậm rãi thu nhỏ lại thành một đường kẻ, tựa như gân lá mùa thu, vẽ ra hoa văn say lòng người.
Chỉ nhìn thôi trái tim Hạ Ngư đã muốn tan chảy. Nhưng nhìn đến vết thương trên người nó, nghĩ tới đoạn phim khi nó bị hành hạ, trái tim Hạ Ngư nhói lên, mũi chua xót, hốc mắt lại đỏ.
Hành hạ mèo đều là kẻ xấu xa!!
Mèo nhỏ tựa hồ không chịu nổi ánh mắt nàng, chậm rãi đem đầu đặt lên miếng vải trắng, không nhìn nàng nữa.
Lỗ tai lặng lẽ khẽ run.
Vi Nhi Pháp thầm nghĩ, nữ hài hai mắt hồng hồng, như muốn khóc.
......Vết thương ở trên người mình, nàng khóc gì chứ. Vừa rồi đối diện với con trâu béo kia, không phải hung dữ lắm sao.
Vi Nhi Pháp nghĩ vậy, dư quang nơi khoé mắt lại vụng trộm nhìn mặt người kia, lại nhịn không được nghĩ.
Nhìn nàng, thực nhu thuận. Nữ hài tử nhu thuận đáng yêu như thế......dĩ nhiên cũng sẽ cãi nhau với người khác.
Còn khóc......
Vi Nhi Pháp suy nghĩ lung tung, nói không chừng tiểu nha đầu kia nói lẫy đầu trâu mộng đó là vì họ vốn có thù. Nhưng nàng rất nhanh phủ định suy đoán này. Tiểu cô nương căn bản không quen biết đầu trâu đó.
Vậy thì phải là......
Vi Nhi Pháp đưa ra thật nhiều suy đoán, sau đó lại phủ định từng cái một, cuối cùng, đoán đến không thể đoán, loại bỏ đến không thể bỏ nữa, nàng mới làm bộ hồn nhiên không thèm để ý, đem suy đoán cuối cùng đưa ra.
......Tiểu cô nương này, nàng ấy là vì đau lòng mình, nên mới đỏ mắt.
Cũng là bởi vì thấy mình bị bắt nạt nên mới có thể gây hấn với con trâu xấu xí đó.
Cũng giống chiếc xe đẩy tựa hồ không hề xóc nảy này. Nàng ấy cố gắng, bảo hộ mình, đau lòng mình......
Ý tưởng đó từ trái tim theo mạch máu truyền đến đại não, khiến Vi Nhi Pháp giật mình thật mạnh, cảm giác toàn thân mèo giấu dưới lớp lông nhung đều đỏ ửng lên.
......Không, không có khả năng!
Trên thế giới này......sao có thể có người như vậy.
Sao có thể......
Nhưng vô luận thế nào, cũng chỉ còn mỗi suy đoán đó, có thể làm cho Vi Nhi Pháp không thể gạt bỏ, cũng không muốn tìm......lý do gì để phản bác.
......
Vi Nhi Pháp mất tự nhiên lại hung hăng nghĩ.
Gì chứ, cũng đâu phải mình chết rồi, chỉ vài vết thương nho nhỏ thôi, có, có gì phải đau lòng, tiểu nha đầu này cần khổ sở đến thế sao.
Lại còn mắng người khác gì chứ, cần gì tiểu nha đầu này ra tay. Nếu là mình ở bộ dáng bình thường thì đừng nói chỉ một con trâu mộng, giúp nàng ấy trút giận nổ banh một viên Ngưu Ngưu tinh cũng không cần nhiều lời.
Dù sao......dù sao, tiểu nha đầu nguyện ý bảo hộ mình như thế, mình nhất định sẽ không để nàng......phải khóc vì mình.
Mèo nhỏ không nhận thức được mình đang hồi ức những năm tháng ở trên cao chót vót đã trôi qua, móng vuốt vô thức cào miếng vải trắng mà Hạ Ngư lót ở dưới một cái, kết quả đụng vào cái móng bị gãy. Cơn đau đớn kịch liệt làm Vi Nhi Pháp lấy lại tinh thần.
Nàng bỗng nhiên nhớ ra. Nàng hiện tại không phải Vương uy phong tám hướng, nàng chỉ là một con mèo tạp chủng tàn tật. Một con tạp chủng ở tầng chót nhất thế giới này, so với chuột chạy qua đường còn khiến người ta chán ghét hơn, chỉ kéo dài hơi tàn, ngay cả hít thở cũng là sai lầm.
Nàng hiện tại, không thể bảo hộ bất kỳ ai. Thậm chí, chỉ việc còn sống cũng cần toàn lực. Nàng làm sao có uy phong mà tưởng bảo hộ người khác.
Hai tai Vi Nhi Pháp chậm rãi cụp xuống.
......
Hạ Ngư lấy lại tinh thần, nhìn đôi tai mèo nhỏ rũ xuống, lại chú ý vết thương trên người nó, đau lòng không nhịn được.
Đều là do kẻ khốn kiếp kia, nàng hẳn phải lật tay quăng thêm một cái tát nữa mới phải!! Sao có thể độc ác đến thế, làm ra chuyện xấu xa như vậy!!
Nàng rất muốn cẩn thận ôm mèo nhỏ từ xe đẩy ra, lại sợ đụng đến vết thương của nó, đứng đó do dự nửa ngày, cuối cùng nói: "Ngươi chờ một chút, đừng cử động."
Nàng ấy đi rồi.
Hai tai Vi Nhi Pháp lặng lẽ giật giật, trong lòng đột nhiên thoáng hiện cảm giác lo sợ bất an, như thể đối phương sẽ một đi không trở lại.
- - Nàng sẽ bỏ mình lại sao?
Nhưng rất nhanh Vi Nhi Pháp liền cố gắng trấn định, ra vẻ hào phóng nghĩ.
Cũng phải......bèo nước gặp gỡ mà thôi.
Tiểu nha đầu đã biết lệnh truy nã, ở trước mặt vô số tài phú dụ hoặc mà cũng không giao nó ra, còn đánh con trâu béo kia. Nàng tốt hơn tất cả mọi người mà mình đã gặp.
Móng vuốt Vi Nhi Pháp giật giật, đau đớn lan tràn, làm cho nàng thanh tỉnh.
Cho dù nàng ấy ngại nó là trói cuộc, giận nó mà đi, nó cũng không tìm được lý do gì để khiển trách, không phải sao.
Hơn nữa, trong cuộc đời dài lâu của Vi Nhi Pháp, chưa từng gặp được người tốt như tiểu cô nương. Cho nên, nàng không thể liên luỵ người ta. Khẳng định Kim Vũ còn đang đuổi giết mình, nếu mình cứ ở đây, có lẽ thời gian ngắn không sao, nhưng thời gian dài chắc chắn sẽ liên luỵ đến tiểu cô nương.
Nàng ấy đẩy xe bán đồ ăn vặt, nhất định không giàu có gì, lại mang theo một đứa tạp chủng như mình, đi nơi nào cũng sẽ bị kỳ thị. Như vậy không tốt.
Lý trí nói cho Vi Nhi Pháp, tiểu cô nương bỏ mình lại, đối với ai cũng tốt.
Đúng, là như vậy.
Đúng thế......
......
- - Cho nên thế nào tiểu nha đầu còn chưa trở về.
Nàng thật sự không cần nó nữa sao?
Không cần nó không sao cả, ngay cả xe đẩy cũng không cần? Còn có thể giữ ấm mà.
Lý trí nghĩ thế, nhưng mà, nhìn cánh cửa thật lâu không mở ra, Vi Nhi Pháp lại cảm giác nôn nóng.
Sao nàng có có thể không cần nó!
Hai tai Vi Nhi Pháp cơ hồ sắp rủ xuống đến miếng vải trắng, cảm giác toàn bộ mèo đều bị đả kích trọng đại.
Tuy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ......Nhưng tiểu nha đầu ngay cả xe lẫn mèo đều không cần.
Vi Nhi Pháp: "......"
Kỳ thật tiểu nha đầu kia vẫn đều làm bộ......giả vờ đau lòng nó, bảo hộ nó, nhưng trong lòng kỳ thật phi thường ghét......ghét bỏ nó cho xem.
Bằng không thế nào một đi không trở lại.
Vi Nhi Pháp biết nói thế có phần cưỡng từ đoạt lý, còn có hiềm nghi cố tình chụp mũ.
Nhưng tiểu nữ hài thật sự đi lâu lắm rồi!!
Nàng bình tĩnh một chút, dùng quang não mini của mình tính toán thời gian một chút......
Sau đó phát hiện, tiểu nha đầu đã đi được một phút đồng hồ.
......
Vi Nhi Pháp táo bạo lắc lắc cái đuôi, một phút đồng hồ!! Dĩ nhiên một chút đồng hồ!! Sáu mươi giây!! Sáu vạn tích tắc! Thật nhiều thật nhiều thật nhiều một phần vạn giây!! Vì cái gì nàng còn chưa trở về!!
Thật quá đáng mà!!
......
Khẳng định nàng phi thường ghét bỏ nó qwq.
Vi Nhi Pháp hung tợn tưởng, nếu tiểu nha đầu không trở về, liền nhốt nàng vào hoàng cung đi, mỗi ngày chỉ có thể nhìn nó!!
Cái gì mà ngươi quá tốt ta không thể liên luỵ ngươi cái gì đều là chó má! Cái gì miêu bệnh! Nàng mới sẽ không như vậy!
Có đi cũng phải chính mình đi! Mới không cần bị người vứt bỏ!
Vi Nhi Pháp nàng có thể vứt bỏ người khác, nhưng không ai được phép bỏ nàng!!
Đời này nàng sẽ không bỏ rơi bất kỳ kẻ nào, cho nên, cho nên bất luận kẻ nào cũng không được phép bỏ rơi nàng......quá ba phút!
Đúng, ba phút!
Vi Nghi Pháp nghĩ -- trong vòng ba phút trở về thì sẽ tha thứ!!
......
Mười phút sau.
Vi Nhi Pháp gác đầu lên tấm vải trắng, giữa mùi thịt trâu, thầm nghĩ, mười một phút cũng không sao...
Trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, nàng thân là Vương Thượng, cũng phải khoan dung độ lượng mới được, ngẫu nhiên muộn chút cũng không phải vấn đề lớn gì.
Vi Nhi Pháp khoan dung độ lượng sạch sẽ lưu loát quên mất mình đã vặn đứt cổ môt bộ trưởng hành tinh không đúng giờ thế nào.
Miêu Thống lĩnh đại nhân không chút do dự mất trí nhớ, ủ rũ héo hon nghĩ.
[Chỉ cần ngươi trở về nhìn xem ta, ta liền tha thứ cho ngươi mà.]
......
Hai mươi phút sau.
Đôi nhãn đồng kim sắc của Vi Nhi Pháp chậm rãi ảm đạm.
Mình nghĩ gì vậy chứ......
Huyết thống như mình......thật sự có thể trông vậy trên thế giới này sẽ được dù nửa phần thương xót sao?
Vứt bỏ và bị vứt bỏ......không phải là một chuyện rất đơn giản sao.
Tựa như thật lâu trước kia, chỉ cần dáng vẻ này, vô luận nàng chờ bao lâu......
Mệt mỏi quá, nàng vẫn nên đi sớm một chút thôi.
......
......
Vết thương đau quá, lại nằm thêm một lát nữa là được rồi.
Nói không chừng......
Vi Nhi Pháp hung tợn nhắm mắt lại.
Nàng mới không chờ mong cái gì đâu!!
***
Ngưu Dực là một thú nhân Ngưu tộc rất nghèo rất nghèo.
Nàng vốn cũng từng là cường giả bậc ba, có thể che dấu cặp sừng, bảo trì trạng thái nhân loại hoàn toàn, đạt được rất nhiều tôn trọng và ưu đãi.
Nàng thậm chí từ khu dân nghèo đạt được tư cách tiến vào chủ thành Ngưu Ngưu tinh, cũng đạt được cơ hội công tác.
Nhưng còn chưa bao hứng lâu lắm, nàng đã bị Trùng tộc chết tiệt ký sinh.
Đó là trùng thể còn nhỏ, ký sinh trong thân thể nàng, coi máu và nguyên lực trong tim nàng là thức ăn. Rất nhanh nàng liền suy nhược, lại không dám đi gặp bác sĩ -- phàm là thú nhân bị trùng tộc ký sinh hoặc là tốn một số tiền lớn để làm phẫu thuật, hoặc là cả người cả trùng thú bị cứng rắn đuổi tới tinh vực của Trùng tộc.
Nàng đi ra từ hẻm nhỏ, ở một nơi mà thú nhân bậc ba chạy khắp nơi như chủ thành, cuộc sống đủ để đi từng bước đã đủ gian nan, tiêu phí một khoản lớn để phẫu thuật quả thực là nằm mơ. Nhưng nếu bị khu trục đến tinh vực của Trùng tộc......kia quả thật như bánh bao đánh chó, có đi không có về.
Vì thế, không có sức lực, không kiếm được tiền, nàng rất nhanh đã bị người đuổi từ chủ thành trở về về khu dân nghèo.
Nàng ở khu dân nghèo, tiêu hết gần như tất cả tiền tết kiệm để mua thuốc giết trùng của thú nhân. Loại thuốc giết trùng này chuyên môn để đối phó với ký sinh trùng. Nếu nàng chết, ký sinh trùng sẽ chỉ biết đi ký sinh những người khác. Mua thuốc diệt trùng, nàng chết, con trùng chết tiệt đó sẽ chết cùng nàng!
(*đại khái là thuốc trừ sâu)
Cho dù ngày đêm bị tác dụng phụ của thuốc trừ sâu tra tấn, nàng cũng sẽ không để nó an ổn!
Bất quá cũng may, Vương Thượng xuất hiện, đuổi hết Trùng tộc ở Ngưu Ngưu tinh đi, con trùng tộc ký sinh ở trái tim nàng cũng bị nguyên lực phóng xạ cường hãn của Vương Thượng trực tiếp giết chết.
Nhờ thế nàng mới có thể sống tạm, chỉ là thân thể tàn phá, tràn ngập nhân tố bạo động, cũng không sống được lâu lắm.
Chỉ cần hút thêm một chút nhân tố bạo động, không sai biệt lắm nàng sẽ chết.
Vốn đó là một ngày an bình như mọi ngày, nàng cảm giác thời gian không còn nhìn, dùng chút tiền ít ỏi còn sót lại, mua một chén thịt trâu từ trong tay một tiểu cô nương có nụ cười ngọt ngào. Chén thịt trâu này thơm lắm, làm bữa cơm cuối cùng trước khi chết cũng không có gì không tốt.
Đúng lúc Ngưu Dực đang chuẩn bị tự sát, người bạn mà nàng quen biết ở chủ thành, vẫn đi xa vừa mới trở về là Bạch song Song đến thăm nàng.
Bạch Song Song xuất thân phú quý, nhưng tính cách lại rộng rãi đáng yêu, thích đi khắp nơi du hành giao lưu bè bạn.
Mấy hôm trước nàng xem vòng tròn bạn bè của Bạch Song Song trên mạng, phát hiện nàng ấy đang du lịch ở Uông Uông tinh, mấy đầu nữ thú nhân hệ khuyển anh tuấn hôn hôn vành tóc nàng, tươi cười sang sảng.
Hôm nay đột nhiên thấy người tới, quả thật bất ngờ không kịp phòng, nàng đã nuốt chén thịt trâu được hơn phân nửa.
Bạch Song Song: "Kinh hỉ không! Ngạc nhiên không......"
Bạch Song Song nhìn sắc mặt tiều tuỵ của bạn mình, kinh hãi.
"Ngươi làm sao vậy!!"
Ngưu Dực: "Ta sắp......chết."
Nhưng còn chưa nói xong, một cỗ dòng nước ấm kỳ dị từ bụng tản ra, nhân tố bạo động tán loạn khắp nơi trong cơ thể, thứ vẫn luôn mang đến cho nàng vô tận thống khổ tựa hồ trong chớp mắt an tĩnh.
Bạch Song Song liền thấy người bạn cũ vốn hấp hối chuẩn bị dặn dò hậu sự của mình đột nhiên nét mặt toả sáng, tinh thần gấp trăm lần, quả thực như hồi quang phản chiếu.
Lúc ấy nước mắt liền rớt xuống: "Nữu nhi ngươi sao lại thế này!! Ngươi thấy ta thật sự không cần kích động vậy, ta biết ngươi vẫn thích ta.....Ta, cho dù thân thể ta ở bên ngoài, tâm trí ta lúc nào cũng thời thời khắc khắc ở bên ngươi mà!!"
Nàng một phen nước mắt một phen nước mũi: "Nữu nhi thật sự đừng tự sát trước mặt ta, ta cũng thực thích ngươi mà!!"
Trong nháy mắt hai má Ngưu Dực đỏ hồng: "......"
Bạch Song Song đồ trâu thối chân không biết xấu hổ này!!
Hết chương 7
- -------------------------------
Bách Linh: Halloween người người nhà nhà đi chơi, tui ở nhà 1 mình, thật chán quá mà TT^TT
Mà kệ đi, Thống Lĩnh đại nhân đáng iu quá (*'▽`*)
Xưng hô có phần lộn xộn, tại vì cứ "nàng" - "nàng" suốt dễ bị lộn, tại ở thế giới này chỉ toàn nữ, nên thi thoảng mình dùng "nó" cho Vi Nhi Pháp, thông cảm đi tiểu thống lĩnh hiện giờ ngài chỉ là 1 con mèooooo ˉ̞̭(′͈∨‵͈♡)˄̻ ̊
Tiêu đề mỗi chương thật chả thấy liên quan với chủ đề gì mấy:SS

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.