Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 53: Làm ơn đừng chơi làm thơ có được không?




Hoàng hậu vừa nghe, nhất thời cười không ngừng. Nữ nhân nào không thích xinh đẹp? Nữ nhân nào không thích người khác khen mình trẻ tuổi? Đặc biệt là những nữ nhân ở hậu cung này, tuổi trẻ xinh đẹp đều là tiền vốn, hơn nữa Hoàng hậu này còn là tiểu di của Đường Hương Nhã, đương nhiên người một nhà có vẻ thân “Miệng Hương Nhã này a, thật sự là càng ngày càng ngọt!”
“Mới không phải Hương Nhã nói ngọt, mà vốn chính là sự thật thôi!” Đường Hương Nhã vuốt mông ngựa, sau lưng ả phải dựa vào Hoàng hậu nương nương này, không lấy lòng bà ta còn có thể lấy lòng ai?
Đỗ Chân Chân và Triệu Nhu Nhi đều không có suy nghĩ cùng thân thích như Đường Hương Nhã, chỉ là lễ phép nói hai câu rồi im lặng.
Chỗ ngồi của Hoa Khanh Trần là chỗ thứ hai bên trái, Thái tử ở phía dưới. Hoa Khanh Trần sau khi ngồi xuống, bốn người Liễu Nguyệt Phi liền ngồi trên sạp sau lưng hắn, vốn theo lí bình thường đều là mang một gia quyến, không phải Chính phi thì là nữ nhi, Hoa Khanh Trần này gần đây đại hôn cưới bốn, hơn nữa thân phận hoàn toàn giống nhau, cho nên đều dẫn theo, nhưng vị trí cho hai người mà đến bốn người ngồi thì xác thực có chút chật chội. Hoàng hậu thấy đau lòng cho cháu gái, liền giữ Đường Hương Nhã lại bên cạnh, đồng thời, tay Hoa Khanh Trần vung lên, Liễu Nguyệt Phi đã an vị trong lòng hắn. Đây chính là làm cho mọi người kinh hô một tiếng, Đường Hương Nhã vốn muốn lên mặt một phen, không ngờ lại biến hóa thành như vậy, khiến ả thật khó chịu!
Bên này Ngạo Vương dịu dàng đối đãi Liễu Nguyệt Phi, ở trong mắt mọi người là vô cùng hâm mộ, không ngờ Công chúa đến từ Bắc Sát này lại được sủng ái đến vậy.
Nhưng trong mắt Đường Hương Nhã, Hoàng hậu cùng nhóm nữ quyến lại thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt! Không thể không trừ bỏ!
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt đều là tươi cười, đều là rộng lượng, không ngừng kính rượu với Ngạo Vương, chúc mừng hắn ôm được mỹ nhân về.
Một lát sau, giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên trong ngự hoa viên“Hoàng thượng giá lâm…… Tây phương sứ thần đến……”
Bách quan nữ quyến đều quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế, Hoa Mạch Tiêu một thân long bào, bước chân hữu lực tiến vào tầm mắt của mọi người, phía sau là một đoàn thái giám cùng cung nữ, bên cạnh là hai vị sứ thần Tây phương.
Liễu Nguyệt Phi tò mò ngẩng đầu nhìn Hoàng đế Hoa Mạch Tiêu, quả nhiên là lão cha của sư phụ, cái mũi kia đúng là rất giống, hoàn toàn chính là sư phụ già đi một chút, xem ra sư phụ đến bốn năm mươi tuổi cũng chính là cái dạng này. Nghiêng đầu nhìn sứ giả đứng một bên, Liễu Nguyệt Phi mở to mắt. Lúc trước nghe nói sứ thần Tây phương, còn tưởng rằng là Tây Lâm quốc, không ngờ là còn Tây hơn cả Tây Lâm quốc. Ngươi xem tóc màu vàng kia, vóc dáng cao lớn kia, đôi mắt màu lam kia, rõ ràng là người nước ngoài rồi! Nàng kiếp trước chính là bị người như thế quăng bom, không ngờ kiếp này còn có thể nhìn thấy tổ tông của bọn hắn! Lỗi của con cháu, để tổ tông đến trả nợ đi!
Hoa Mạch Tiêu ngồi xuống long ỷ mới bảo mọi người bình thân, sứ thần được an bày ở vị trí đầu tiên bên phải, xem ra Hoa Mạch Tiêu rất coi trọng bọn họ!
“Sư phụ, bọn họ tới là để làm gì?” Đợi sau khi ngồi xuống, Liễu Nguyệt Phi khẩn cấp hỏi Hoa Khanh Trần, loại quan hệ này, loại thái độ này, hoàn toàn không giống lúc trước Mộc Khinh đi sứ đến Bắc Sát của nàng!
“Hàng năm đều có sứ thần Tây phương đến, nói là đi thuyền mà đến, cụ thể là chỗ nào cũng không biết, đến đây dùng các phát minh của bọn họ đổi lấy một ít hạt giống cùng hương liệu!” Hoa Khanh Trần ôm Liễu Nguyệt Phi, nói nhỏ bên tai giảng giải cho nàng, trong mắt người bên ngoài hoàn toàn chính là bộ dáng ân ái, mấy nữ quyến thấy vậy cũng đỏ mắt ghen tị.
Thì ra là thế, đại lục này không có một cái bản đồ tiêu chuẩn cho nên nàng không thể biết những người nước ngoài này rốt cuộc là đến từ đâu, có phải giống như đại lục ở thế kỉ 21 hay không.
“Xem ra là quan hệ hữu nghị!” Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, người nước ngoài thật đúng là giỏi ngoại giao, tổ tiên đã như vậy.
“Cũng không phải, mỗi lần đều là thi đấu với chúng ta, thua thì chúng ta cho hương liệu, thắng thì họ sẽ cho kỹ thuật!”
“Vậy thắng được bao nhiêu lần?” Kỹ thuật, hiện tại kỹ thuật của người nước ngoài đã phát triển đến đâu rồi, nàng thật là rất muốn xem.
“Ngoại giao kiểu này cũng đã mười năm, lại chỉ thắng được ba lần, tính luôn năm trước thì đã bảy năm thua trận!” Hoa Khanh Trần uống lên chút rượu, lúc trước loại ngoại giao này hắn cũng không tham gia, đều là ở trong rừng núi cùng tiểu đồ đệ.
Nha! Người nước ngoài này, liên tục thua ba lần liền biết cố gắng học tập, sau đó lập tức thắng lại bảy lần, thật đúng là bản tính hiếu chiến của người nước ngoài, cứ tiếp tục như vậy, người Trung Hoa sẽ bị khi nhục!
“Sư phụ, mỗi lần Hoàng thượng đều nhiệt tình chiêu đãi bọn họ như vậy sao?” Liễu Nguyệt Phi lại không hiểu, người ta đến khi nhục ngươi, còn lấy đồ của ngươi, ngươi còn nhiệt tình chiêu đãi, thật đúng là có bản tính chịu ngược a!
“Những người tới từ Tây phương đó cũng biết điều này, cho nên mỗi lần đến đều cho chúng ta một chút lợi ích, năm trước hình như chính là đưa cho lão nhân một cái ghế xoa bóp vô cùng thoải mái. Năm nay hình như là mang theo đặc sản của bọn họ, Hoàng đế ăn vui vẻ, cũng không so đo nữa!” Hoa Khanh Trần nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Liễu Nguyệt Phi bốc một hạt đậu phộng trên bàn ăn, ghế xoa bóp, người nước ngoài đúng là biết hưởng thụ, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay có thể làm ra sao? Hơn phân nửa là dùng tay rồi!
Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần ở bên này tán gẫu vui vẻ, phía trên Hoa Mạch Tiêu hớn hở ăn, người nước ngoài thành thạo tiếng Trung, cũng có thể tán gẫu được với Hoa Mạch Tiêu.
Lúc này Hoàng hậu nhìn sắc trời thấy cũng không sai biệt lắm, liền mở miệng nói “Kỳ thi hội năm nay bắt đầu đi, vừa vặn có thể để sứ thần kiến thức một chút văn hóa nước ta. Hương Nhã, con lên trước đi!”
Đường Hương Nhã nghe vậy, bởi vì Hoàng hậu ngồi phía sau Hoàng đế, Đường Hương Nhã cũng liền đứng ở phía sau, khoảng cách rất gần với Hoàng đế cùng sứ thần. Bình tĩnh đứng lên, thể hiện phong thái tiểu thư khuê các, chỉ thấy ả mở miệng liền nói “Hiện thời lập thu, Hương Nhã liền lấy thu làm đề. Mộ vân thu tẫn dật thanh hàn. Ngân hà vô thanh chuyển ngọc bàn. Thử sinh thử dạ bất trường hảo. Minh nguyệt minh niên hà xử khan.”
(R: xin phép k edit thơ nhé, trình độ của ta k cho phép ==”)
Đường Hương Nhã không hỗ là đệ nhất tài nữ, xuất khẩu liền thành thơ, phía dưới vang lên một trận vỗ tay, nhưng là Liễu Nguyệt Phi nhìn lại thấy buồn cười. Người ta người nước ngoài cái gì cũng đều không hiểu, ngươi làm thơ có hay cỡ nào đi nữa thì có ích lợi gì? Hoàn toàn chính là kiểu đề thi cấp tám của Trung Quốc*. Bất quá, nàng cũng không muốn biết, chán ghét phải nghiền ngẫm từng chữ một.
(R: ta cũng k biết này là đang nói cái gì:|).
Biểu hiện xuất chúng của Đường Hương Nhã làm Đường gia cùng Hoàng hậu đều cười hơ hớ, trên mặt cũng đắc ý dào dạt. Đường Hương Nhã sau khi nói xong thì liếc mắt nhìn Hoa Khanh Trần một cái, lại không thấy được ánh mắt trong chờ đợi, có chút mất mát ngồi xuống.
“Chiêu Hoa cũng đến một lần, đã là mùa thu, vậy Chiêu Hoa liền lấy hoa cúc làm đề!” An Chiêu Hoa trong đám người bất mãn với biểu hiện của Đường Hương Nhã, lập tức đứng lên, Hoa Khanh Trần là của ả!
“Hảo, Chiêu Hoa cũng hăng hái như thế, trẫm thật cảm thấy vui mừng!” Hoàng đế thấy người của mình bước ra, trong lòng cũng vui vẻ, vội vàng đáp lời.
Hoàng đế đều đã nói, mọi người cũng đi theo hoan hô, trực tiếp cổ vũ An Chiêu Hoa. An Chiêu Hoa đắc ý dào dạt nhìn Đường Hương Nhã, nói “Thu tùng nhiễu xá tự đào gia. Biến nhiễu li biên nhật tiệm tà. Bất thị hoa trung thiên ái cúc. Thư hoa khai tận canh vô hoa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.