Hạ Hầu Kiểu Nguyệt trong lòng cả kinh, vội thấp giọng nói: "Gia, A Nghiên cô nương không muốn ăn tay gấu, ngươi không nên bắt nàng ăn, nàng đương nhiên mất hứng, ngài nên dỗ dành nàng, cô nương gia, dỗ dành nhiều luôn không sai."
Tiêu Đạc nhướng mày, cười lạnh hỏi lại: "Ngươi cho là ta không dỗ sao?"
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thấy tâm đều lạnh, trong lòng kêu khổ, thầm nghĩ ta làm sao có thể biết đâu! Lại nói nếu ta đi dỗ, vị gia này tất nhiên càng bất mãn, người hắn đặt ở trên đầu quả tim, sao có thể để cho người khác dỗ đâu?
Nhưng vào lúc này, A Nghiên vừa kinh hách xong, cuối cùng khôi phục lại, nàng cũng ngừng khóc, chỉ nằm nghiêng tại chỗ, cảm thụ trong bụng từng trận từng trận đau đớn, nghĩ một đời này sắp bi thảm chết đi, yên lặng rơi lệ.
Tiêu Đạc thấy nàng thân thể bé bỏng run lên co lại, càng đau lòng, trong mắt bắn ra một đạo hàn mang, thẳng vào Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, sát khí đằng đằng.
ý tứ là, nếu ngươi không nghĩ biện pháp, trực tiếp ném xuống vách núi đen gọi Phi Thiên.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhất thời gấp đến độ mặt cũng đỏ, vào lúc này, trong đầu nàng linh quang hiện ra, vội đáp: "Kể chuyện xưa, kể chuyện xưa! Gia, ngươi kể chuyện xưa cho A Nghiên cô nương a!"
Này căn bản chính là tiểu hài tử cáu kỉnh, kể chuyện xưa dỗ dành đi!
Tiêu Đạc nghe thế, nhất thời trong mắt sáng ngời, chạy nhanh tới, cúi người, mềm giọng nói: “A Nghiên, ta kể chuyện xưa cho ngươi."
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy tình cảnh vậy, vội không dấu vết lẩn ra bên ngoài, thật cẩn thận lẩn đi, thật vất vả ra đến cửa, rốt cuộc bất chấp tư thế tao nhã cái gì, trực tiếp cất bước chạy, chạy chật vật đến cực điểm.
nàng chạy thoát rồi, nâng tay xoa xoa thái dương đầy mồ hôi lạnh, bọn thị nữ bên cạnh đều cúi nhìn kính nể.
Hạ Hầu tỷ tỷ rất cơ trí!
***********************
"Ta kể chuyện xưa cho ngươi được không?" Tiêu Đạc sửa thái độ mắt lạnh vừa rồi với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, mềm giọng nhỏ nhẹ, khép nép nói như vậy.
A Nghiên dùng con ngươi hàm chứa lệ quang trong suốt nhìn hắn, không nói.
Nói cái gì kể cái gì, đã sắp chết, ta còn có tâm nghe chuyện xưa? Phi!
"Nhưng kể chuyện xưa gì đâu? Ta cho tới bây giờ chưa kể chuyện xưa cho ai." Tiêu Đạc trước mắt khó xử nhíu mày, hắn thực chưa từng kể bao giờ đâu.
Hừ, nguyên lai là gạt người, căn bản sẽ không kể đâu!
"Ta nói một chút chuyện của ta trước kia cho ngươi." Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, rốt cục nói như vậy.
Ngươi trước kia có chuyện gì hay mà kể, đơn giản chính là giết người giết người xưng đế xưng đế!
"chuyện ta hồi nhỏ." Tiêu Đạc nửa ôm thắt lưng A Nghiên, khàn khàn giọng mang theo một tia hồi tưởng.
Ngươi hồi nhỏ không phải là tiểu hoàng tử sao, được sủng ái vô tận, muốn làm gì thì làm, thật sự là mệnh tốt! mệnh tốt như vậy sao đến phiên ngươi đây! Ta tám đời đều chưa từng thoải mái như vậy!
"Hồi nhỏ, ta theo bên người mẫu thân ta..." Tiêu Đạc bên môi nổi lên một chút chua xót, chậm rãi nói quá khứ của mình.
Di, mẫu thân hắn? Mẫu thân của hắn sau này không phải đã chết sao, trước khi chết thế nào? A Nghiên mâu quang khẽ động, vẫn như cũ vẫn duy trì tư thế cuộn mình nửa nằm, bất quá lại không tự chủ được dỏng lỗ tai lên.
"mẫu thân ta bộ dạng rất đẹp, nàng rất giống ngươi." Đây là Tiêu Đạc dạo đầu.
... Hai câu này nói đã tám trăm lần, quỷ biết mẫu thân hắn đời này là bộ dáng gì đâu, A Nghiên âm thầm oán!
"Nàng xuất thân danh môn, từ nhỏ rất được sủng ái, ngoại công ta từ sớm đã định ra một cửa hôn nhân cho nàng, đối phương là thanh niên tài tuấn, oai hùng bất phàm, cùng ngoại công nhà ta là thế giao chi hảo, nếu không phải cha ta xuất hiện, nàng vốn hẳn là sau khi cập kê liền gả cho vị thanh niên tài tuấn kia, vợ chồng hai người cử án tề mi đầu bạc đến già."
Tiêu Đạc nói tới đây, ngữ khí nặng nề, hơi ngừng lại.
Sau đó đâu? Mau kể tiếp a! A Nghiên ôm bụng đau quặn, nháy mắt tò mò nghĩ.
"Đáng tiếc sau này cha ta xuất hiện." Tiêu Đạc thở dài một tiếng.
Cường thủ hào đoạt? Lưỡng tình tương duyệt bỏ trốn? Hay là chuyện khác? A Nghiên trong lòng hiện lên suy đoán trùng trùng, chờ mong nội dung kế tiếp.
Nàng mới không phải quan tâm tò mò Tiêu Đạc đâu, nàng muốn hiểu rõ chuyện Tiêu Đạc trải qua, để đến kiếp sau chuẩn bị sẵn sàng!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng thôi!
Đáng tiếc Tiêu Đạc ngừng lại, hắn hơi hơi nhíu mày, nửa ôm A Nghiên, một câu cũng không nói.
A Nghiên rốt cục nhịn không được, thầm nghĩ kể chuyện xưa, sao có thể kể một nửa để lại một nửa đâu?
Cái này còn có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn!
Nàng do dự mãi, vẫn nâng tay lên, nhẹ nhàng chọc vào ngực hắn.
Tiêu Đạc không ý thức được nàng có ý tứ gì, ngược lại nắm lấy tay nàng, khàn khàn giọng ôn nhu nói: "Đừng náo."
Náo? Ai cùng ngươi náo loạn!
A Nghiên cắn môi dưới, lại chọc vào ngực hắn.
“A Nghiên." Tiêu Đạc bỗng nhiên ôm chặt nàng.
Nàng nửa nằm sấp ở trong ngực hắn, có thể cảm giác được rõ ràng, tim hắn đập thật nhanh, hơi thở hắn hỗn loạn, tay hắn ôm vòng eo mình dùng thêm một chút lực đạo.
Cái loại lực đạo này, giống như phải khiến mình gắt gao áp lên người hắn.
Khẽ thở dài, A Nghiên rốt cục nhịn không được thấp giọng nói: "Còn muốn nghe."
"Ân? Ngươi nói cái gì?" Thanh âm quá nhỏ, nhút nhát e lệ giống như trẻ nhỏ, Tiêu Đạc cúi đầu ôn nhu nhìn nàng, thật sự không nghe rõ.
A Nghiên mặt đỏ tai hồng, bất quá vẫn mềm yếu nói: "Chuyện xưa còn chưa có nói xong đâu..."
"Ngươi còn muốn nghe?" Tiêu Đạc có chút ngoài ý muốn, cúi đầu xuống, con ngươi nhìn chằm chằm vật nhỏ nằm sấp trong ngực.
"Ân." Phi thường phi thường không tình nguyện, A Nghiên vẫn phải thừa nhận.
Tiêu Đạc nâng tay lên, xoa xoa tóc A Nghiên: "Ta kể chuyện xưa của ta nhất định rất buồn tẻ, không thú vị."
"Thực sự rất buồn tẻ không thú vị.”A Nghiên không chút khách khí nói.
"..." con ngươi Tiêu Đạc sâu thẳm bất đắc dĩ nhìn nàng. Đọc 𝑡hêm 𝐧hiều 𝑡ru𝐲ệ𝐧 ở ( 𝑡rum 𝑡ru𝐲e𝐧.𝗩𝐧 )
"Bất quá ta còn muốn nghe.”A Nghiên nhỏ giọng nói như vậy.
"Tốt." Tiêu Đạc mím môi nở nụ cười, cười đến bất đắc dĩ mà có chút thê lương.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ được thân mình nàng hơi run run cuộn lại, dường như một tiểu hài tử bị ủy khuất, khe khẽ thở dài, hắn tiếp tục nói về chuyện xưa thật lâu đã không muốn nhớ tới.
"Cha ta có rất nhiều nữ nhân, nữ nhân này mỗi một người đều xuất thân bất phàm, phụ thân ngay cả dù yêu thương mẫu thân của ta, cũng không thể độc sủng một người, luôn muốn cân bằng hậu trạch, rắc đều mưa móc. Mẫu thân là chính thất, phải quản lí hậu trạch, phải chăm sóc những nữ nhân này. Kỳ thật đối với mẫu thân cũng không có gì, ban đầu nàng còn xa xôi cầu mong một đời một đôi người, nhưng theo phụ thân rồi, nàng liền minh bạch đó đều là hy vọng xa vời..."
"... Người khác mưu hại mẫu thân, phụ thân ban đầu cũng không tin, nhưng sau này lại không ngừng có chứng cứ mới, phụ thân nhưng cũng nổi lên lòng nghi ngờ, lúc đó liền sai người dẫn mẫu thân ra ngoài, nói là muốn thẩm muốn tra..."
Tiêu Đạc thanh âm khàn khàn nhu hòa, kể lại một chuyện xưa kỳ thật thế gian này ít có, nhưng từ đó A Nghiên lại nhìn thấy một tiểu hài tử bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Sự tình phía sau, hắn nói mấy câu cho qua, có lẽ hắn không muốn đối mặt.
Nhưng trong đầu A Nghiên lại thay hắn kéo dài chuyện xưa này, thiếu niên từ nhỏ được sủng ái, cực kì ỷ lại, mẫu thân bởi vì phụ thân không đúng mà chết thảm nơi thâm sơn, trước khi chết thậm chí nhận hết khi nhục.
Hắn tính tình đại biến, trở nên tàn nhẫn thô bạo, bắt đầu coi mạng người như cỏ rác.
A Nghiên ngay trong thanh âm hắn khàn khàn nhu hòa, cùng với mình buồn ngủ mơ màng, dần dần mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, cứ như vậy ngủ say.
Lúc đó nàng vẫn duy trì một chút ý thức thanh tỉnh cuối cùng, nàng cười khổ một tiếng với bản thân mình.
Lại là cả đời, lại là một đời.
Lúc tỉnh lại, nàng có phải lại trở thành một đứa bé sơ sinh oa oa rơi xuống đất, bắt đầu cuộc đời mới hay không?