Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 78.2:




Ngày thứ hai tỉnh lại, nàng bị tiếng chim líu ríu đánh thức, mở mắt mông lung buồn ngủ, đã thấy Tiêu Đạc đang ngồi xếp bằng ở cửa động, đưa lưng về phía mình.
Nàng đang muốn đứng lên, lại ngửi thấy mùi thịt nướng làm cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước.
”Đây là chim sẻ nướng!”A Nghiên thật sự đói bụng, vừa ngửi đã biết là bắt sẻ núi để nướng.
Tiêu Đạc đầu cũng không quay lại, nâng tay lên, trực tiếp ném đến trước mặt nàng.
Nàng nhặt lên, thấy sẻ nướng vàng ruộm bên ngòai, nhìn thấy đã chảy ra mỡ óng ánh, nàng lập tức không chút do dự cắn một ngụm, thật sự là ngoài giòn trong mềm, ăn thật ngon.
”Hóa ra ngươi còn có thể làm cái này!”A Nghiên thật không nghĩ tới Tiêu Đạc thế nhưng có thể tự lực cánh sinh, nàng luôn cho rằng hắn rời khỏi nô bộc sẽ đói chết tại chỗ.
”Không phải cho ngươi ăn không.” Giọng Tiêu Đạc thanh lãnh chậm rãi truyền đến.
”gì?” A Nghiên cũng thật sự đói bụng, chỉ một lát, một con sẻ nướng đã bị nàng nuốt vào.
Không nghĩ tới hắn còn có điều kiện?
”Ngươi đi ra ngoài, tìm Sài Hỏa, nói cho hắn chỗ ta rơi xuống.”
”Ta đi tìm Sài Hỏa?”A Nghiên nhíu mày: “Hắn thấy ta, nhất định hận không thể đem ta băm thành thịt vụn, lại nói, hắn dựa vào cái gì tin ta?”
”Chỉ bằng cái này.” Tiêu Đạc vung tay, trong tay cầm một sợi tơ hồng, cuối sợi tơ hồng treo một cái hồ lô ngọc.
A Nghiên nhất thời trên mặt ửng đỏ, hồ lô ngọc này lúc trước là Tiêu Đạc cho nàng, sau này nàng bảo Sài Hỏa trả lại cho Tiêu Đạc, hiện Tiêu Đạc lại bắt đưa nó ra.
”Chẳng phải muốn tặng cho ngươi.” Tiêu Đạc quay đầu nhìn, trong con ngươi sâu thẳm có một chút cười nhạo: “Ngươi không cần hiểu lầm, chẳng lẽ Tiêu Đạc ta đưa đồ ra bị trả lại, ta còn có thể vô liêm sỉ đưa lần thứ hai sao?”
A Nghiên xấu hổ cúi đầu.
”Ngươi cầm cái này đi tìm Sài Hỏa, hắn nhìn thấy có thể hiểu, yên tâm, hắn không dám giết ngươi. Ngươi chỉ cần chỉ chỗ ta rơi xuống, sự tình kế tiếp hắn sẽ làm tốt.”
A Nghiên nhẹ nhàng đáp “Ân”, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Đạc.
”Ngươi nội thương rất nặng, trên đùi hình như cũng sung nhiều hơn, để ta nhìn xem đã?” Nói xong, nàng vươn tay, muốn bắt mạch.
”Không cần.” Tiêu Đạc lạnh nhạt cự tuyệt, kiên quyết đẩy tay nàng ra.
Bất đắc dĩ, A Nghiên tiếp nhận hồ lô ngọc, để trong lòng bàn tay, thấy hồ lô ngọc vốn óng ánh trong suốt, lúc này lại ảm đạm không ánh sáng.
Nàng dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hồ lô ngọc kia, cười khẽ “Ta nhất định sẽ cầm nó giao cho Sài Hỏa.”
Nàng ngẩng lên, nghiêm cẩn nhìn hắn: “Thực xin lỗi, trước kia trong lòng ta hận ngươi, không thích ngươi, chỉ nghĩ hại ngươi, về sau sẽ không thế nữa.”
Nàng lúc này đã thật sự nhận mệnh, gặp phải hắn, nàng vô kế khả thi, trừ bỏ nhận mệnh, trừ bỏ trốn chạy, còn có thể thế nào đây?
Nàng động vào hắn, chính mình bị thương.
Tiêu Đạc nghe thấy lời này, khuôn mặt vốn đóng băng có một tia hồi phục, con ngươi sâu thẳm khó phân biệt cảm xúc, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm A Nghiên.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên quay đầu, cắn chặt răng, cười lạnh nói: “Ngươi đi đi.”
A Nghiên gật đầu, nắm hồ lô ngọc kia, đứng dậy, rời đi.
Nàng dẫm tuyết đọng, cầm hồ lô ngọc, từng bước một dẫm lên tuyết đọng trong núi, đợi đi ra thật xa, nàng quay đầu trong giây lát, nhìn chỗ sơn động kia.
Tiêu Đạc lúc này đang nhắm mắt lại, tựa vào một tảng đá dưỡng thần, cũng không có ý tứ nhìn về phía mình.
Gió núi thổi bay tóc hắn, tóc dài triền miên thổi qua khuôn mặt hắn kiên cường, lúc này hắn tiều tụy và mỏi mệt.
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm dáng vẻ hắn xa lạ lại quen thuộc này, cắn cắn môi, nỗ lực nói với mình: Ta phải trốn, nhất định phải trốn.
Ở lại bên cạnh ngươi, ta nhất định sẽ vì ngươi mà chết.
**********************
A Nghiên thuận lợi từ đáy cốc đi lên —— chịu đựng đủ loại khổ sở, cũng chỉ có mình nàng biết.
Bất quá cũng không tính là gì, có thể sống đi ra, so với cái gì đều quan trọng hơn.
Lúc hai chân nàng lắc lư lảo đảo xuống núi, suýt nữa trước mặt bỗng tối sầm ngã quỵ tại chỗ, bất quá nàng vẫn chống đỡ được, nhặt một cành khô làm gậy, tiếp tục đi xuống núi.
Nàng cũng không dám đàng hoàng đi trên đường lớn, sợ đám người muốn giết Tiêu Đạc nhìn thấy.
Cũng là nàng may mắn, đi đến giữa sườn núi, đang lúc trán toát mồ hôi, hai chân phát run, cơ hồ kiên trì không được, phía trước xuất hiện một đám người ngựa.
”Cố cô nương!” Mạnh Hán hết sức khiếp sợ chạy về phía nàng.
”Mạnh đại nhân?!”A Nghiên kinh hỉ nhìn Mạnh Hán, giờ khắc này không có gì cao hứng hơn so với nhìn thấy Mạnh Hán.
Mạnh Hán chạy vội tới trước mặt A Nghiên, rốt cục tới nơi dừng cước bộ: “Cố cô nương sao lại ở chỗ này?”
A Nghiên mừng rỡ nhìn Mạnh Hán: “Cửu gia bị trọng thương, ở trong sơn cốc, ngươi nhanh đi cứu hắn!”
Mạnh Hán kinh ngạc nói: “Hóa ra ngươi và Cửu gia ở cùng nhau?”
Đang nói, Sài Hỏa cưỡi một con lừa chạy tới.
”Hóa ra là Cố cô nương.” Sài Hỏa híp con ngươi đánh giá A Nghiên, xem ra cũng không tin lời A Nghiên nói.
Kỳ thật A Nghiên nhìn thấy Sài Hỏa liền cảm thấy không vui, bất quá lúc này nghĩ cứu Tiêu Đạc quan trọng hơn, liền lấy hồ lô ngọc ra, ném cho Sài Hỏa.
”Đây là Cửu gia nhà ngươi bảo ta giao cái này, nói là giao cho ngươi, ngươi sẽ minh bạch.”
thình lình A Nghiên ném tới một khối ngọc, Sài Hỏa tiếp vào tay, nhìn chằm chằm nửa ngày, sắc mặt trầm trọng.
”Thế nào, ngươi không tin? Ngươi có thể không tin, tùy ngươi.”A Nghiên tức giận nói.
Mặt già của Sài Hỏa hết sức khó coi, hắn nhìn chằm chằm hồ lô ngọc nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu nhìn vào mắt A Nghiên, không khỏi cười khổ một tiếng.
Bắt đầu là cười khổ, sau lại ngửa cổ cười to, tiếng cười bi thương.
A Nghiên không hiểu nhìn nhìn Mạnh Hán, Mạnh Hán cũng vẻ mặt mơ hồ.
”Vậy... Tùy các ngươi đi.”
A Nghiên hiện đã không muốt giết Tiêu Đạc, còn vì hắn báo tin, nàng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Về phần bọn họ tin hay không, cùng với người điên như Sài Hỏa này, đến cùng muốn đi cứu Tiêu Đạc hay không, là chuyện của bọn họ.
Ai ngờ Sài Hỏa lại đột nhiên từ trên lừa xoay người nhảy xuống, cầm hồ lô ngọc đưa tới trước mặt A Nghiên.
Đây... là có ý tứ gì?
A Nghiên nhíu mày không hiểu.
Sài Hỏa thở dài một tiếng: “Ngươi, chung quy là ngươi. Cửu điện hạ lại đưa nó đến tay ngươi, ngươi cầm đi.”
A Nghiên lắc đầu: “Sài đại quản gia, ngươi hiểu lầm, hồ lô ngọc này, hắn giao cho ta chỉ là vì để ta báo tin cho ngươi, không phải muốn tặng ta.”
Sài Hỏa không bày giải, trực tiếp đưa hồ lô ngọc cho nàng: “Đây vốn là của ngươi.”
A Nghiên nhíu mày: “Nhưng hắn chỉ tạm thời đưa cho ta...”
Nàng không muốn a, đồ quan trọng như vậy!
Sài Hỏa thấy nàng như thế, cũng hết sức không vui: “Ngươi chẳng lẽ còn không rõ, hắn đã đưa đi, sẽ không thu lại.”
Cho dù là bị người ném xuống đất giẫm lên, hắn cũng sẽ không thu về, hắn cũng không có cách thu về.
A Nghiên nghe thấy lời này, hơi cúi xuống, nắm chặt hồ lô ngọc, trong lòng nghĩ đến lúc vừa mới rời đi, thân ảnh hắn thật cô đơn.
Nhất thời Sài Hỏa và Mạnh Hán dẫn dắt nhân mã tiến vào núi cứu người, bọn họ để lại cho A Nghiên một con ngựa, cùng với vài thị vệ.
A Nghiên cất hồ lô ngọc vào ngực, cười khổ, lại ngẩng đầu nhìn về phía vài thị vệ: “Cửu điện hạ của các ngươi gặp nạn, các ngươi sao có thể ở chỗ này? Hay các ngươi là hạng người rất sợ chết?”
Nàng chất vấn bọn hắn như vậy.
Các vị thị vệ nhất thời sửng sốt, có một người tiến lên, cung kính nói: “Chúng ta phụng mệnh bảo hộ Cố cô nương.”
A Nghiên nở nụ cười: “Cố cô nương không cần ngươi bảo hộ, hiện cần các ngươi đi cứu Cửu điện hạ. Bất quá các ngươi đã trung tâm như vậy, chúng ta đây cùng lùi một chút, các ngươi lưu lại một vị bảo hộ ta, cùng ta xuống núi tìm một chỗ nghỉ ngơi, người còn lại đi vào núi tìm kiếm Cửu điện hạ. Cứ như vậy, các ngươi cũng có công cứu chủ, không phải sao?”
Nàng nói như vậy, các vị thị vệ thật có chút động tâm, nhất thời tất cả thương lượng, một người ở tại chỗ này bảo hộ A Nghiên, còn lại vội cưỡi ngựa đi theo nhau vào sơn cốc.
A Nghiên lập tức vừa lòng gật đầu, mang theo thị vệ đó tiếp tục đi về phía trước.
”Cởi quần áo ra, đưa ngay cho ta dùng.”A Nghiên phân phó.
”Gì?” Thị vệ này ngốc luôn.
”Nhanh chút a.”A Nghiên cũng bất đắc dĩ, băng nguyệt sự nàng tự chế xem ra đã không chống đỡ được.
”Vâng.” Thị vệ do dự cởi áo choàng quấn thành một khối vải.
A Nghiên tiến lên, tay nhỏ duỗi ra, trực tiếp lấy phần vải bông mềm mại bên trong.
Thị vệ bỗng chốc đỏ mặt.
A Nghiên lại phân phó: “Ta là nữ hài nhi, có một chút việc, cũng không thuận tiện để ngươi đi theo, giờ ngươi nấp vào trong rừng, để ta dễ dàng làm việc.”
Thị vệ nghe, lại có chút khó xử: “Đây... Không tốt đi?”
A Nghiên hừ một tiếng: “Thế nào là không tốt? Chẳng lẽ ngươi phải nhìn ta như thế, phải xem ta đổi băng nguyệt sự?”
”A?” Thị vệ miệng há hốc.
Đáng thương cho hắn, họ Đồ tên Thành, cũng xuất thân từ danh môn Yến kinh, mới có tư cách ở bên Tiêu Đạc làm kim y vệ, ngày thường gia giáo rất nghiêm, theo khuôn phép cũ, thật đúng chưa từng làm cái gì khi dễ việc riêng của cô nương.
”Sau tảng đá kia, ngươi nấp vào trong đó đi?”A Nghiên đề nghị như vậy.
Thị vệ do dự nhìn bốn phía, cũng không có người, nghĩ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, lập tức nghe lời nấp sau tảng đá.
A Nghiên trước tự tìm một chỗ yên lặng, nhanh nhẹn đổi băng nguyệt sự, lại đi đến bên cạnh hai con ngựa, đầu tiên là hung hăng dùng cành khô trọc mông một con, con ngựa hoảng hốt hí vang, chạy như điên.
Ngay sau đó A Nghiên nhanh chóng xoay người trèo lên một con ngựa khác.
Con ngựa này là của thị vệ đại nhân này, phía trên treo lương khô và nước, xem ra còn có một chút tiền bạc.
Có các thứ này, nàng có thể chạy rồi.
Đáng thương vị thị vệ đại nhân kia nghe thấy tiếng ngựa hí, vội chạy về, đã thấy hai con ngựa đều mất hút.
”Mau trở lại!” Thị vệ đại nhân dưới tình thế cấp bách, thi triển khinh công đuổi theo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.