Hai ngày sau, Thẩm Liên tức giận đùng đùng đi tới Hoắc phủ, cô ta xông thẳng vào phòng cô tức giận nói
' Ngươi quả nhiên là nữ nhân lúc đầu nghe hạ nhân nói ta còn không tin, nói ngươi tiếp cận Tử Ngạo ca có mục đích gì? '
' Mục đích gì là mục đích gì? Ta là muội muội kết bát của huynh ấy ở cạnh huynh ấy là đương nhiên '
' Ngươi....lập tức rời khỏi đây cho ta '
' Sao ta phải rời đi,chính Tử Ngạo là người mời ta ở lại đây, ngươi lấy quyền gì mà đuổi ta '
' Ta...'
' Ngươi lấy thân phận biểu muội của huynh ấy hay là cái thân phận tự phong cho mình nữ chủ nhân của phủ này '
Cô không nói được câu nào chỉ tức giận nhìn cô. Đúng lúc này Lưu quản gia bước vào, thấy ông ấy cô ta liền nói
' Lưu quản gia, ông mau đuổi cô ta ra khỏi đây đi '
' Xin lỗi Thẩm tiểu thư, Vũ Ninh tiểu thư là người của vương gia mời ở đây và cũng là muội muội kết bái của vương gia, ta và tiểu thư đều không có quyền đuổi ngài ấy đi '
' Ông...được lắm, các người được lắm '
Cô ta tức giận nhìn cô, nói với giọng điệu mỉa mai
' Hừ. Ngươi đừng tưởng ở lại đây thì có thể quyến rũ được huynh ấy ngươi cũng chỉ là đồ chơi của huynh ấy mà thôi, ngươi nghĩ người như huynh ấy sẽ thật lòng với ngươi sao? '
' Đa tạ đã nhắc nhở, cho dù ta có là đồ chơi của huynh ấy đi nữa thì cũng chả sao,còn có một số người muốn làm đồ chơi của huynh ấy mà còn không có cơ hội '
' Ngươi dám nói như vậy? '
' Thẩm tiểu thư, ta không hề nói cô ta chỉ nói '' một số người '' thôi, người nói như vậy là đang tự nhận mình và cái vị trí đó '
Cô ta lúc này vô cùng tức giận, cô ta lao đến giơ tay lên đánh cô nhưng bị cô nắm chặt lấy cổ tay không thể ra tay được, cô nhìn cô ta cười lên rồi dùng sức vào cổ tay cô ta, cô càng ngày dùng lực mạnh hơn, cô ta theo cơn đau đớn của cánh tay ngụy xuống đất kêu lên đau đớn, cô cúi xuống nói
' Thẩm Liên, chuyện của ta và Tử Ngạo không đến lượt cô xen vào, nếu lần sau còn đến làm phiền ta thì cánh tay này ta nhất định sẽ lấy nó '
Cô ta nhìn vẻ mặt cô, lộ ra sự sợ hãi, cô hất tay cô ta ra làm cô ta ngã ra đất, cô nhìn Bích Thanh nô tỳ chả Thẩm Liên, nói
' Còn ngơ ra đó làm gì không biết đỡ chủ tử của ngươi dậy sao? Đường đường là con gái của Hầu gia tiếng tăm lừng lẫy, để người khác nhìn thấy bộ dạng này còn ra thể thống gì '
Bích Thanh nhanh chóng đỡ Thẩm Liên rồi họ nhanh chóng rời đi, vừa bước ra khỏi phòng thì đụng vào Hoắc vương, Thẩm Liên ôm lấy cánh tay của mình rồi nhanh chóng rời đi, Hoắc vương bước vào phòng nhìn cô mỉm cười, nói
' Ta mời muội ở lại khi nào vậy? '
' Vậy được ta đi '
' Vũ Ninh, đùa thôi đây là nhà muội, muội muốn làm gì ở đây đều được, có ta lo rồi '
________________..______
Hai ngày yên bình trôi qua, đến ngày thứ ba cô bỗng nhận được một thiệp mời của Thẩm Liên gửi tới, bên trong ghi < Mời dự buổi tiệc được tổ chức tại Hầu phủ>
Hoắc vương cũng nhân được thiệp, một lúc sau, những y phục cô Hoắc vương đặt cho cô được mang tới, cô nhìn những y phục này không mấy hứng thú, cô mang chúng vào trong rồi chọn lấy một bộ y phục màu xám, cô khoác lên người vẻ mặt dễ chịu nói
' Hợp ý mình thật '
Cô bước ra, Hoắc vương nhìn cô không nói gì, thấy vậy cô hỏi
' Huynh làm gì mà nhìn ta dữ vậy? '
' Muội rất hợp với y phục này '
' Ừ, thích chúng '
Hoắc vương cùng cô cùng nhau tới đó hai người đi cùng một chiếc xe ngựa, khi tới nơi, hai người cùng nhau vào trong, vừa vào trong mấy vị quan viên cùng Hạc vương( Lãnh Tử Minh là nhị ca của Hoắc vương) đi tới kéo Hoắc vương ra chỗ khác, còn cô thì đi ra một nơi khác, cô đi dạo quanh nơi này hầu như không ai để ý đến cô, nhưng ngay sau đó Thẩm Liên cùng mấy vị tiểu thư nhà quan viên khác đi tới, họ tỏ ra rất thân thiết với cô, họ kéo cô gần hồ sen, Thẩm Liên nói
' Vũ Ninh ngươi xem kìa hồ sen thật đẹp '
Cô đứng nhìn những bông sen dưới hồ, nhưng lúc cô đang nhìn chăm chú thì Thẩm Liên liền đứng ra sau cô, cô ta giơ bàn tay ra như muốn đẩy cô xuống hồ, mới bắt đầu cô đã phát hiện ra, cô liếc mắt nhìn cô ta rồi để ta tới gần, cô ta dùng lực đẩy thật mạnh nhưng cô liền tránh qua một bên, còn Thẩm Liên thì không kịp dừng rơi xuống hồ sen, tiếng kêu cứu của cô ta vang khắp cả Hầu phủ, mọi người đều tập trung rà đó, Hầu gia vừa đến thì ông ta cho người đưa Thẩm Liên lên, ông ta tức giận, nói
' Ngươi muốn làm ta tức chết sao? Thật là mất mặt '
Thẩm Liên liền khóc lên rồi chỉ tay vào cô, nói
' Cha người phải làm chủ cho con,là Vũ Ninh cô ấy đẩy con xuống hồ '
Ông ta nhìn cô, nói
' Vị tiểu thư này, sao lại muốn hại nữ nhi của ta? '
' Ta hại cô ta? '
Thẩm Liên vừa khóc vừa nói
' Vũ Ninh, ta biết cô không thích ta nhưng mà cô không cần phải làm vậy chứ? '
Cô nhìn cô ta cười khểnh, nói
' Đúng là ta không thích cô nhưng ở đây nhiều người như vậy sao cô lại cho là rằng là ta làm vậy? Cô có mắt sau lưng sao? '
' Ta...tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng '
Cô nhìn một lượt bọn họ nhưng bọn họ chỉ im lặng như vậy thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận là cô làm, cô cười lên, cô đi đến cạnh Thẩm Liên rồi dùng lực thật mạnh đẩy cô ta xuống hồ, nhìn thấy vậy mọi người rất kinh ngạc, cô chuẩn bị bước thì nói
' Đây mới là ta đẩy '
Cô bước được mấy bước thì Hầu gia cho người bao vây cô, cô nhìn bọn chúng nói
' Ông nghĩ với đám người này có thể ngăn được ta sao? '
Cô định động thủ thì Hoắc vương cùng Hạc vương đi tới, Hoắc vương đi đến bên cạnh cô, nói
' Cách đối xử với khách của Hầu phủ thật đặc biệt làm ta mở rộng tầm mắt '
' Tử Ngạo, cô ta hại biểu muội của con đó '
' Thì sao? Vũ Ninh là muội muội kết nghĩa của ta, ngoài ra chỉ có Cửu Nhi là muội muội ngoài ra không có muội muội nào cả. Thẩm Liên sau này tránh xa bọn ta nếu còn dám đến phủ của ta còn tự cho mình là nữ chủ nhân thì ta sẽ không tha cho ngươi '
Nói xong Hoắc vương dẫn cô rời khỏi đó, bên trong tất cả mọi người đều rất kinh ngạc họ cũng không ngờ Hoắc vương lại bảo vệ một nữ nhân.