Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 63:




Lãnh Tử Thâm hất tay một cái, xung quanh bắt đầu trở lên ồn ào, bên ngoài vô vàn quân lính bao vây quanh đó, Lãnh Tử Thâm nhìn vào hai người nói
'' Ta đã sớm đoán ra rồi ''
Cô và Hoắc vương cũng có một chút bất ngờ, Lãnh Tử Thâm lại nói
'' Lãnh Tử Ngạo, Vũ Ninh các ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho các ngươi tính kế ta sao? ''
'' Ta cũng có chút bất ngờ đấy Lãnh Tử Thâm, hôm nay một là ta sống ngươi chết không thì ta chết ngươi sống, kết thúc tại đây đi '' Cô nói
Cô nhìn mọi người hét lớn
'' Liều mạng với chúng ''
Hai bên bắt đầu giao chiến, cô và Hoắc vương rút lấy thanh Huyết kiếm rồi đứng hai bên của Lãnh Tử Thâm, ánh mắt căm phẫn hướng vào hắn, Hoắc vương nói
'' Lãnh Tử Thâm, thù của Phụ hoàng và Mẫu phi ta hôm nay ta khiến ngươi phải trả gấp bội ''
'' ( Khinh thường) Ngươi nghĩ ngươi giết được ta sao? Chỉ dựa vào ngươi ''
'' Ngươi quên còn có ta sao? '' Cô nói
Lãnh Tử Thâm nhìn vào cô, nói
'' Vũ Ninh ta không muốn tổn thương nàng nhưng nàng năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của ta ''
'' Ngươi tổn thương Tử Ngạo chính là tổn thương ta ''
Nói xong hai người lao tới, hai người hỗ trợ lẫn nhau bảo vệ cho nhau nhưng điều khiến hai người không ngờ là Lãnh Tử Thâm đều có thể đỡ được tất cả mọi chiêu thức của hai người, cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn
'' Sao có thể? Hắn lại lợi hại như vậy mình tính sai thực lực của hắn rồi ''
Hai người sát lại vào nhau, Lãnh Tử Thâm nói
'' Sao? Không tấn công ta nữa sao? Vũ Ninh nàng tiến bộ rất lớn đó nhưng vẫn không đủ ''
'' Đúng.Ta công nhận ngươi lợi hại hơn hai bọn ta nhưng Lãnh Tử Thâm cho dù là vậy ta cũng vẫn phải giết ngươi ''
Cô một mình lao tới, chém mạnh vào thanh kiếm trên tay Lãnh Tử Thâm rồi đẩy mạnh hắn ra bên ngoài, Hoắc vương thì lại bị binh lính của Lãnh Tử Thâm giữ chân ở trong động, sau khi ra ngoài Lãnh Tử Thâm nhìn vào thanh kiếm trong tay mình nó gãy vụn rơi trên nền tuyết, Lãnh Tử Thâm kinh ngạc nhìn thanh kiếm dưới đất rồi nhìn vào thanh kiếm trên tay cô
'' Lưỡi kiếm màu đỏ tươi, là Huyết kiếm thứ mình tìm kiếm có được nó không ai có thể là đối thủ của mình ''
'' Vũ Ninh đưa thanh kiếm đó cho ta, ta sẽ tha cho các người ''
Cô nắm chặt thanh kiếm trong tay nói
'' Giết ta ngươi có thể có nó ''
'' Vũ Ninh nàng đừng có ép ta ''
'' Ra tay đi Lãnh Tử Thâm ''
'' Là do nàng tự chốc lấy ''
Lãnh Tử Thâm lấy trong người ra một con dao nhỏ, cô và hắn nhìn nhau, lúc này Lãnh Tử Thâm lao tới cô cũng lao tới nhưng đúng lúc này cô khụy xuống, vẻ mặt đau đớn, cả người run rẩy, cô phải dùng Huyết kiếm chống trên nền tuyết mới không bị ngã xuống, Lãnh Tử Thâm thấy vậy cũng dừng lại, nhìn cô, cô đau đớn nhìn xuống tuyết trắng
'' Chết tiệt sao lại là lúc này cơ chứ ''
Đúng lúc này, một binh lính xuất hiện sau lưng cô, hắn cầm thanh đao trên tay lao vào cô, lúc này Hoắc vương ra ngoài, nhìn thấy cảnh đó Hoắc vương dùng thanh kiếm ném vào binh lính đó, thanh Huyết kiếm xuyên qua người binh lính đó làm hắn chết ngay tại chỗ, Hoắc vương vội vàng tới bên cô, đỡ cô dậy rồi lấy thuốc cho cô uống.
___
Một lát sau, cô dần dần trở lại bình thường nhưng vẻ mặt vẫn trắng bệch, Lãnh Tử Thâm đứng một bên nhìn cô
'' Nàng ấy bị sao vậy chứ? Vừa nãy....sao lại....đột nhiên run rẩy ''
Hoắc vương ôm chặt lấy cô, lo lắng nói
'' Vũ Ninh nàng nghỉ ngơi đi còn lại để ta ''
'' Không được, ta phải chiến đấu ''
'' ( Lo lắng) Vũ Ninh ''
'' Không sao đâu, tin ta đi ''
Hoắc vương nhìn vào ánh mắt kiên quyết của cô rồi đồng ý, Hoắc vương đi lấy thanh kiếm, hai người đứng cạnh nhau nhìn về Lãnh Tử Thâm sau đó lao lên, diễn biến vẫn giống như lần trước Lãnh Tử Thâm đều đỡ được tất cả, Lãnh Tử Thâm nói
'' Vô ích thôi ''
Đúng lúc này, hắn đang lơ là thanh kiếm trên tay cô chém vào tay trái của hắn làm hắn bị thương, Lãnh Tử Thâm kinh ngạc lùi về sau, tay còn lại ôm lấy vết thương, nói
'' Ta coi thường các ngươi rồi ''
Hắn mỉm cười nói
'' Không đùa với các ngươi nữa, đến lúc giết các ngươi rồi ''
Hắn lao nhanh đến hai người, nhanh đến nỗi hai người không tránh được, Hoắc vương thấy vậy bèn lấy bản thân chắn trước cô nhưng Lãnh Tử Thâm lại quỳ gối gần hai người vẻ mặt đau đớn ôm lấy vết thương trên tay, lúc này cô và Hoắc vương cũng không hiểu chuyện gì cho đến khi thấy vết thương vừa nãy đã chuyển thành màu đen thì họ mới hiểu, Huyết kiếm này một khi chạm đến máu thì phát ra chất độc cực mạnh, hai người đứng nhìn Lãnh Tử Thâm đau đớn rồi thổ huyết tắc thở, hai người thấy hắn đã chết vẻ mặt cũng lộ ra chút nhẹ nhõm, lúc này những người khác vẫn đang chiến đấu kịch liệt, xác chết có ở khắp mọi nơi, máu tươi làm đỏ hết nền tuyết trắng , cô nói
'' Làm nốt việc còn lại nào ''
'' Ừ ''
Hai người xuống dưới, bắt đầu giết địch, quân địch cứ thế ngã xuống nhưng quân lính của Lãnh Tử Thâm có đến mấy vạn người, mọi người bây giờ ai cũng đều mất sức. Đúng lúc này, Nạp Lan, Giáo Nghĩa và binh lính Lan quốc đã tới nơi, họ vừa tới nơi đã lao tới giết người, những binh lính của Lãnh Tử Thâm dần dần từng người ngã xuống, Nạp Lan đi lên gần cô nói
'' Ta không đến muộn chứ?''
'' Ừ ''
Nạp Lan bấy giờ cũng đã để ý đến vẻ mặt cô, vẻ mặt nhợt nhạt đó, Nạp Lan hỏi
'' Cô không sao đấy chứ? ''
'' ( Yếu ớt) Không sao ''
________
Nửa canh giờ sau, tất cả binh lính của Lãnh Tử Thâm đều bị tiêu diệt, mọi người ai cũng đầy vết thương, vẻ mặt mệt mỏi, mọi người bắt đầu đi tới tập trung trước mặt mấy người, Cổ Tịch quỳ xuống nói
'' Chủ nhân, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ''
Cô nhìn xác chết của những huynh đệ, mỉm cười nụ cười với ánh mắt u buồn, nói
'' Đa tạ tất cả mọi người đã hết sức vì ta, đa tạ tất cả mọi người ''
Hoắc vương khẽ chạm vào vai cô, nói
'' Vũ Ninh, kết thúc rồi ''
'' Ừ ''.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.